Thái Cổ Thần Vương

Chương 857: Chương 857: Lưu Phong Phi Tuyết (1)




- Đến rồi, Đế Thí đến rồi. Nữ tử có tu vi Thiên Cương lục trọng đỉnh phong trong nháy mắt đã bị giết chết.

Nơi xa mọi người thấy quang mang màu xanh tất cả đều rung động trong lòng, trước đây không lâu bọn họ đã thấy được một Lê Thiên cường đại, bây giờ lại lại gặp được Đế Thí. Với tính cách của Đế Thí, thân đệ đệ của hắn xém chút nữa bị giết chết, hắn cũng sẽ không quản cái gì Thánh tử hay Thánh nữ, những người này thảm rồi.

Tốc độ của đạo ánh sáng xanh kia cực nhanh, còn chưa tới nơi mà Tần Vấn Thiên liền cảm thấy một cỗ áp lực hít thở không thông cuốn tới, hung lệ chi khí dường như có thể xé rách thiên địa khiến cho hắn cảm giác được sự uy hiếp cực lớn.

- Cẩn thận!

Mạc Khuynh Thành thấy ánh sáng xanh kia thì trong đôi mắt đẹp cả kinh, thân thể nghiêng ra phía trước mà kinh hô một tiếng.

Tuy thần sắc Tần Vấn Thiên vẫn lạnh lùng, cước bộ đạp một cái. Một kiếm sau cùng của Thất Sát kiếm thuật kèm theo Võ Mệnh Thiên Cương ô...ô...n...g một tiếng rồi giết về phía quang mang màu xanh. Trong sát na phảng phất như có Kiếm uy vô cùng lấy thân thể đối phương làm trung tâm mà điên cuồng quấn giết tới. Kiếm ý dường như trực tiếp xuyên thấu thân thể đối phương.

- Nha...

Một tiếng kêu hí...iiiiii như hung cầm phát ra vang lên rồi hung lệ chi khí cuồng bạo hóa thành vòng xoáy khủng bố bao phủ thân thể Tần Vấn Thiên, sau đó chỉ thấy một đạo bảo quang xé rách mà lao qua, nó xuyên thấu qua Kiếm uy vốn vô kiên bất tồi rồi trực tiếp chộp tới Võ Mệnh Thiên Cương.

- Bành!

Võ Mệnh Thiên Cương chi kiếm bị đẩy lui. Bảo quang kia như là lợi trảo khổng lồ của hung cầm, phảng phất như có một con cự cầm từ trên bầu trời lao xuống chụp vào người Tần Vấn Thiên. Uy thế chưa biết đáng sợ đến mức độ nào nhưng tốc độ công kích thì nhanh đến mức mắt thường không thể nhìn thấy được.

Lúc này Tần Vấn Thiên có loại cảm giác toàn bộ không gian quanh thân đều bị phong toả vậy. Trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, bảo quang hóa thành hư ảnh hung cầm nhìn chằm chằm xuống, uy áp đáng sợ bao trùm cả thiên địa xung quanh người hắn. Tần Vấn Thiên không phải là chưa từng gặp qua cường giả tu vi Thiên Cương thất trọng. Lúc trước khi chiến đấu cùng Diệp Không Phàm, bản thân hắn đã được cảm thụ qua thực lực của cường giả Thiên Cương thất trọng.

Nhưng mà thực lực của Diệp Không Phàm so sánh với người trước mắt thì bé nhỏ không đáng kể, như ánh sáng đom đóm so với mặt trời mà thôi, chênh lệch quá lớn.

Cái gì gọi là cường giả trấn áp một thời đại, có thể nói là cơ hồ là vô địch trong cùng cảnh giới, chuyện vượt cảnh giới khiêu chiến dễ như ăn cơm vậy.

Lực lượng huyết mạch trong nháy mắt bạo phát ra toàn bộ rồi Xích Ma Kích liền lao ra, sau đó trong vô thanh vô tức nó biến mất trong không khí. Bùng một tiếng thật lớn, Xích Ma Kích liền va chạm cùng bảo quang, lực phản chấn khủng bố trực tiếp đánh bay Tần Vấn Thiên ra ngoài. Cánh tay hắn cầm Xích Ma Kích dường như muốn bị nứt ra mà sinh ra cảm giác đau nhức kịch liệt.

Tần Vấn Thiên nương theo lực lượng phản chấn sử dụng Đấu Chuyển Tinh Di trong nháy mắt đã lui ra xa. Khi đưa mắt nhìn lại thì thấy một thân ảnh màu xanh đang lơ lửng giữa khoảng không, mang theo khí khái không ai bì nổi. Ánh mắt của người này cực kỳ hung lệ và bá đạo giống như ánh mắt của hung cầm vậy, ngoài ra còn cực kỳ sắc bén như muốn xuyên thấu người ta vậy.

- Ô...ô...n...g!

Một tia gió phất qua nhưng hắn không có tiếp tục công kích Tần Vấn Thiên mà đi tới trước mặt đệ đệ Đế Vũ của hắn. Lúc này Đế Vũ đang được người khác đỡ lên, trong cơ thể không biết bao nhiêu kinh mạch đã bị hủy mà đang hấp hối. Chỉ cần Đế Thí đến chậm một bước thì hắn tất nhiên đã là người chết rồi, mặc dù thời khắc này cũng đã cách cái chết chỉ còn lại có một hơi thở.

Sau khi lấy ra một viên đan dược màu xanh, Đế Thí đút vào trong miệng Đế Vũ. Lập tức có một đám ánh sáng xanh thấm vào trong người Đế Vũ, mọi người lập tức cảm giác được sinh mệnh khí tức của Đế Vũ tựa hồ bừng lên, mạnh mẽ hơn rất nhiều, chí ít là có thể tạm thời bảo trụ được cái mệnh. Bất quá lại nghĩ đến việc Đế Vũ tiểu tổ tông hôm nay lại bị người ta đánh cho thảm liệt như vậy, mọi người ai nấy trong lòng cũng thổn thức không thôi.

Đế Vũ hoành hành ngang ngược, tuy hôm nay lại không may gặp phải người Dược Hoàng Cốc cũng không sợ trời không sợ đất mà suýt nữa mất mạng. Chờ sau khi hắn chữa trị tốt, không biết với tính cách của Đế Vũ thì có trở nên khiêm tốn hơn một chút hay không. Hôm nay chỉ cần Đế Thí đến chậm một bước là hắn liền thành người chết rồi.

Nếu như Đế Vũ đã chết thì cho dù Đế Thí có thể đồ sát sạch sẽ những người này để báo thù cho hắn thì cũng vô dụng.

Khu vực này càng lúc càng có nhiều người tụ tập đến, thấy hai bên giằng co thì thần sắc ai nấy đều lộ ra vẻ thú vị. Sau khi nhìn thấy Đế Thí, Đế Vũ nhìn hắn thanh âm yếu ớt nói :

- Ca ca, giúp ta giết bọn họ, giết chết toàn bộ.

- Yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi.

Đế Thí bình tĩnh đáp lại lại, trong thanh âm hắn lại ẩn chứa một cỗ sát ý cường liệt. Hắn nhìn xung quanh rồi mở miệng nói :

- Bảo vệ tiểu thiếu gia cho tốt.

- Dạ.

Mọi người cung kính nói rồi gắt gao vây quanh Đế Vũ. Sau đó Đế Thí bước ra một bước, đưa mắt nhìn về phía mọi người, một cỗ khí tức cuồng dã bao phủ toàn bộ thiên địa hư không, trên người hắn xuất hiện ánh sáng xanh lóng lánh rồi thân ảnh một con hung cầm xuất hiện ở phía sau lưng hắn, đó chính là thân ảnh của Thanh Bằng.

Đế Thí nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, thần sắc băng lãnh, nói :

- Không biết sống chết.

Đế Thí đã chính mắt nhìn thấy Đế Vũ suýt nữa bị Tần Vấn Thiên tru sát nên trong lòng cực kỳ tức giận. Người trong Hoàng Cực Thánh Vực ai mà không biết Đế Thí vô cùng cưng chiều vị đệ đệ có thiên phú kiệt xuất này. Mặc dù những người này đều có thân phận phi phàm, thậm chí có cả Thánh nữ Dược Hoàng Cốc trong đó nhưng Đế Thí sẽ không quan tâm. Thân là một trong các thiên kiêu trấn áp thời đại, thiên phú và phách lực của hắn là điều không ai có thể nghi ngờ, hắn há phải quan tâm đến thân phận của địch nhân mà sợ đầu sợ đuôi.

- Cẩn thận.

Vân Mộng Di thấp giọng nói, mọi người lập tức nhao nhao chạy về phía Tần Vấn Thiên bên này. Thực lực của Đế Thí phi thường đáng sợ, bọn họ đương nhiên là cảm thụ được, có lẽ nơi này không có người nào có thể ngăn cản được Đế Thí.

Trong tay Tần Vấn Thiên nắm chặt Xích Ma Kích, đây là lần đầu tiên hắn đối mặt với nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại, hơn nữa cảnh giới của người này còn cao hơn hắn hai cái. Vừa mới rồi thoáng va chạm hắn đã biết mình vô pháp đối kháng cùng đối phương, nhưng trên thân hắn vẫn tràn ngập chiến ý cường đại mà điên cuồng đánh về phía đối phương.

Nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại đúng là mục tiêu hắn muốn đánh bại, nay có cơ hội khiến khí huyết trong xương, trong máu Tần Vấn Thiên tựa hồ như hưng phấn mà bị thiêu đốt lên vậy.

- Gia hỏa...

Phía nơi xa mọi người cảm giác được trên thân Tần Vấn Thiên tràn ngập chiến ý thì ai nấy thần sắc đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Điên rồi, tu vi của Tần Vấn Thiên mới là Thiên Cương ngũ trọng giới, mặc dù huyết mạch không yếu nhưng cũng không thèm nhìn xem người mà hắn phải đối mặt là người phương nào. Đây chính là Đế Thí đó, là đại nhân vật thiên kiêu trấn áp thời và đã từng giết không ít đối thủ có tu vi Thiên Cương cửu trọng.

Một trận chiến khiến Đế Thí thành danh là khi tu vi hắn còn tại Thiên Cương lục trọng cảnh giới. Trận chiến ấy, hắn bị cường giả một đại giáo vây công, trong đại giáo đó có nhân vật thiên kiêu và rất nhiều cường giả có tu vi đều là Thiên Cương thất trọng hay Thiên Cương bát trọng cảnh giới. Tuy sau một trận chiến đó, tất cả những người đó đều bị Đế Thí giết chết. Từ đó về sau Đế Thí đã trở thành nhân vật danh chấn Hoàng Cực Thánh Vực, được khen là nhân vật thiên kiêu trấn áp thời đại.

Đối mặt nhân vật như vậy, trên thân Tần Vấn Thiên dĩ nhiên là tràn ngập chiến ý làm cho mọi người ai có thể không giật mình.

- Ô...ô...n...g.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.