Thạch Liên Trùng Sinh

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Bi thương, tuyệt vọng.




Tiểu Yên! Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi... Cô ấy cần anh... cha của đứa bé trong bụng cô ấy là anh, anh không thể vô trách nhiệm bỏ rơi hai mẹ con cô ấy, em...”

“Đủ rồi!”

“Tiểu Yên! Em...”

“Tôi nói đủ rồi, anh không cần nói nữa, tôi hiểu... anh muốn là một người đàn ông có trách nhiệm nên mặc kệ người vợ sắp cưới của anh là tôi? Được, Trần Kỳ Dương, anh nghe cho rõ, Mộ Dung Yên tôi ngày hôm nay chia tay anh vì đã ngu ngốc yêu phải loại đàn ông như anh, chứ không phải là anh bỏ rơi tôi! Anh biến đi!”

.

.

.

Mưa gió rả rít, trên cầu TN rộng lớn, cô đứng đó cô đơn, lạnh lẽo mặc mưa gió quật vào người. Ha! Cái gì là tình yêu vĩnh viễn? Cái gì là trách nhiệm? Anh là cha của đứa bé trong bụng của người phụ nữ kia vậy đứa bé trong bụng tôi thì sao?

Bạn thân? Bạn thân là khi vui sướng, buồn khổ cùng nhau chia sẻ hay là chỉ biết chăm chăm vào chồng sắp cưới của bạn thân mình? Muốn chia sẻ chồng với nhau? Muốn chia sẻ tình thường của ba đứa bé với nhau? Như thế mới gọi là bạn thân sao?

Cô không tự nhận bản thân nhìn thấu sự đời này, nhưng với cuộc sống gần 10 năm bon chen bước chân ra xã hội, cô thiết nghĩ mình đã phân rõ được giả dối và thật lòng, phân rõ được 6 phần trắng đen trong sự việc, phân rõ được lòng người cong quẹo. Nhưng không, hóa ra là tự cô đa tình, là tự cô cho mình thông minh, thật buồn cười, cô ngu ngốc đứng trước mặt bọn họ chẳng khác nào con hề nhảy nhót tiểu xảo.

Hận ư? Có chứ! Nhưng cô hận hơn là bản thân u mê trì độn mãi không thức tỉnh nhìn rõ bộ mặt những người kia. Oán ư? Có chứ! Nhưng cô càng oán là cái gia đình vô trách nhiệm chỉ biết đổ lỗi chứ không biết suy nghĩ về mình, khiến cô lâm vào bế tắc không tìm đường ra. Có hận, có oán nhưng hận oán đều là tại chính mình. Ha! Đúng là trời tạo nghiệt có thể sống, người tạo nghiệt không thể sống mà.

Đưa tay nhẹ vuốt vòng bụng phẳng lì, nơi này có một sinh linh kì diệu, cha của đứa bé là kẻ bạc tình, nhưng cô không thể bạc nghĩa mà lấy đi quyền được sống của nó. Đúng vậy, cô phải sống, sống vì chính mình, sống vì đứa bé trong bụng, nó là con cô, là huyết mạch tương liên, là ngươi thân ruột thịt duy nhất của cô!

Nhìn khoảng không vô định trong màn đêm mưa gió, tiếng gió gào thét, tiếng mưa rì rào, khóe môi cô nhẹ cong lên, giữa ấn đường vốn tràn đầy tuyệt vọng, mờ mịt nay phút chốc hóa thành kiên định, tự tin. Chỉ là một khắc xoay người lại, nụ cười kia phút chốc đình trệ. Cố Ngữ Tâm, bạn thân, tiểu tam vô sỉ phá hoại cuộc đời cô!

“Tiểu Yên, cậu ổn chứ?” Cố Ngữ Tâm hình tượng vốn là 'Bạch liên hoa' nay đứng trong mưa gió càng thêm nhu nhược chọc người thương, nhưng rất tiếc hiện tại đêm khuya mưa bão, chẳng ai đi ngang qua cầu này chịu gió mưa nguy hiểm, có lẽ cũng biết rõ điều này nên trên gương mặt nhỏ nhắn Cố Ngữ Tâm nở nụ cười tràn đầy đắc ý, hèn mọn không che giấu chút nào.

“Tất nhiên tớ ổn, ngược lại người có thai như cậu sao không ngốc ở nhà dưỡng thai lại chạy tới đây chịu mưa gió?” Sau khi sửng sốt một lúc, rất nhanh cô liền lấy lại bình tĩnh, hờ hững lạnh nhạt nói.

“A? Cậu biết mình có thai? A Dương đáng ghét, tại sao lại tiết lộ cho cậu biết chứ, vốn còn định cho cậu bất ngờ a~” Cố Ngữ Tâm cũng không quan tâm giọng điệu lạnh nhạt của cô, che miệng cười khach khách tinh nghịch nói, cứ như hai người vẫn là bạn thân của nhau như trước, nhưng nội dung lời nói lại chói tai vô cùng, “Tớ và A Dương định tuần sau ra mắt bố mẹ A Dương, sau đó định lễ cưới rồi mới thông báo tạo bất ngờ cho cậu a, thật không ngờ A Dương lại chơi xấu, hừ!”

Cô vẫn một bộ dáng không sao cả, bình bình tĩnh tĩnh nở nụ cười nhẹ nhàng, trong màn mưa khiến cô như vừa được gột rửa sạch bụi trần, thanh nhã lãnh diễm, quyến rũ hút hồn, “Ân! A Dương quả thực chơi xấu, nhưng cậu lại chơi tồi hơn, hai người rất hợp nhau a~ là một cặp đôi khiến tớ ghê tởm!”

Dù là bình tĩnh, nhẫn nại như Cố Ngữ Tâm liên tục đá phải thiết bản, đánh vào bông gòn cũng phát điên, gương mặt trong sáng, ngọt ngào nháy mắt trở nên vặn vẹo đáng sợ, giọng nói chứa đầy gai nhọn, hận thù: “Mày giả vờ thanh cao gì chứ, mày xinh đẹp, giàu có, học vấn, nghề nghiệp thành công thì sao? Cũng chỉ là đá lót đường cho Cố Ngữ Tâm tao, hôn phu hoàn mỹ của mày không phải đã lên giường với tao sao? Hiện tại còn huỷ hôn với mày lại sắp cưới tao vào cửa, còn mày? Ha, mày cũng chỉ là người bị ruồng bỏ, gia đình mày ruồng bỏ mày, thân thích ruồng bỏ mày, nay chồng sắp cưới cũng ruồng bỏ mày. Mộ Dung Yên mày thua rồi, thua trong tay tao, mày vĩnh cũng chỉ bị tao chà đạp dưới chân!”

Nhìn Cố Ngữ Tâm cười điên cuồng, lời nói cùng tâm lý bị vặn vẹo đáng sợ, Mộ Dung Yên đột nhiên sinh ra cảm cảm giác bất an, cô không muốn ở lại cùng người đàn bà điên này thêm một giây phút nào nữa, quay lưng muốn xoay người rời đi đột nhiên cánh tay bị người nắm chặt lại, móng tay cắm làn da non mềm của cô, rướm máu chảy ra.

“Không được đi, Mộ Dung Yên, mày không được đi, mau quỳ xuống nhận thua với tao, mau lên!” Cố Ngữ Tâm giờ phút này đâu còn bộ dáng liễu yếu, nhu nhược mà là một bà điên, mưa làm ướt tóc ả ta bết dính vào da mặt, gương mặt nở nụ cười quái dị. Mộ Dung Yên cảm thấy lông tơ dựng đứng, muốn hất tay ả ta ra cũng không được.

“Buông ra, bà điên này, mau buông tay!” Cảm giác bất an ngày một dâng cao, vùng bụng truyền đến cảm giác âm ỉ đau khiến cô càng thêm sợ hãi.

“Không, tao không buông, mày phải quỳ xuống nhận thua, mau quỳ xuống!”

“A!” Bụng càng lúc càng đau, cảm giác bên dưới chảy ra chất lỏng, gương mặt Mộ Dung Yên nhanh chóng tái nhợt rõ ràng, dưới chân máu chảy ngày một nhiều loang lổ pha lẫn cùng nước mưa. Cố Ngữ Tâm nhìn một màn này cũng ngây ra, sững sốt sau đó phá lên cười lớn, tiếng cười mang theo đắc ý, khoái trá vang vọng giữa màn đêm mưa gió, lấn át cả tiếng mưa cùng tiếng rên thống khổ của cô, “Con... con của ta!”

“Haha... Mộ Dung Yên, ngay cả đứa bé này cũng muốn ruồng bỏ mày, vậy mày... nên đi chết đi cho rồi!” Đẩy mạnh Mộ Dung Yên về phía sau, nhìn cô mất điểm tựa ngã ra khỏi rào chắn bảo vệ rơi xuống sông Cố Ngữ Tâm càng thêm cười lớn lối.

Mộ Dung Yên trước khi rơi xuống biển, xuyên qua màn đêm u tịch ánh đèn mờ ảo, lấn át tiếng mưa gió vô tình, dường như bên tai nghe thấy ai đó tê tâm liệt phế gọi tên cô.

“Tiểu Yên!!!!!”

Hết chương 1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.