Tên 2B Lầu Trên

Chương 2: Chương 2: H2




Edit: Cực Phẩm

“Cố Miễn. Vương mẫu nương nương nhà cậu gọi điện này.” La Kiện đem điện thoại ném đến giường tôi, nhất thời tiếng chuông cài riêng cho mẹ tôi vang lên không dứt, ‘Ngọt như mật, nụ cười em ngọt như mật[1]’.

[1] Đây là bài Ngọt như mật của Đặng Lệ Quân.

“Tôi thao.” Vung chăn ra, tôi ngồi dậy, nghe điện thoại.

“Này. Nhóc con, bao giờ con về vậy, sau cuối kỳ à. Vé máy bay mẹ đặt cho con rồi, mấy ngày nay con thu dọn rồi thi xong về nhà đó.”

Moá, lần thứ ba trong tuần rồi đấy, không biết nữ nhân này cùng tôi kết bao nhiêu thù nữa, lúc nào cũng muốn cột tôi vào người vậy đó.

“Mẹ ơi. Con nói rồi mà, hè này con không về. Mùa hè này trường còn có vài tiết học nữa, con không về được.”

“Gạt mẹ con đấy à, không lừa được mẹ đâu nhá. Trong trường làm gì có lớp nghỉ hè, con cho là con đang học tiểu học đấy hả. Nhóc con, nếu con không về mẹ đến trường tìm con.”

Kháo, Weibo không biết vào, WeChat cũng không rành, mẹ nhà mình chỉ biết đến sân khiêu vũ lúc nào thông minh như vậy?

“Ý con nói là con tham gia hoạt động của đoàn, nghỉ hè tiện tìm việc bán thời gian luôn, đi cùng bạn học. Mẹ không cần quan tâm đâu, con đã lớn vầy rồi mà.”

“Con thiếu tiền hả? Muốn làm công cái gì, xài hết tiền rồi sao, xài hết thì gọi về cho nhà cũng được, ngày mai mẹ sẽ bảo cha mang đến cho con.”

Như vậy thì tốt quá, lại có tiền.

“Được rồi được rồi, như vậy nhé. Bye bye, nhóc con của mẹ phải cố gắng ôn tập mà thi đó.”

Thanh âm ngọt ngào đầu kia còn chưa nói hết, tôi quả quyết bấm nút tắt.

Bên kia, La Kiện ngồi trên ghế salon hai chân tréo nguẩy, trong miệng gặm quả táo. “Kháo, thổ hào(kẻ có tiền), chia chút tiền được không?”

“Mơ đi. Tiền sao có thể cho cậu lãng phí nuôi tiểu bạch kiểm chứ.”

Trong quán rượu H2. Rất lâu cũng không tới đây, chủ yếu là cảm thấy không thú vị giống trước đây. Đơn giản chỉ uống rượu, vui đùa, “mờ ám”.

Hôm nay tới quán có hai người bạn quen của La Kiện, một người là người yêu cũ của La Kiện, Gary, người còn lại là bạn của Gary, lúc trước bảo là giới thiệu cho tôi, đến nơi rồi mới nhận thấy, hai người đều không hợp khẩu vị của nhau.

“Chán quá, đến cụng một ly Manhattan[2].” Mỗi lần tôi đến đây nhất định sẽ gọi loại này, cái mọi người gọi là ‘Rượu cốc tai cho nam nhân’.

[2] Manhattan: là một loại cốc tai được pha chế từ whiskey, sweet vermouth, và bitters.

Gary trêu ghẹo tôi, “Nhân sinh đắc ý tu tận hoan[3], Cố Miễn cậu gần đây chắc bị cái gì kích thích rồi, lúc nào cũng rầu rĩ không vui.”

[3] Nhân sinh đắc ý tu tận hoan (Đời con người khi nào đắc ý nên tận tình vui sướng) được trích trong bài Thương tiến tửu (Xin mời rượu) của Lý Bạch.

La Kiện làm ổ trên sô pha, “Là do không được ngủ ngon đấy, có một tên 2B mới dọn đến lầu trên, hồi trước lúc nào cũng mở《 Little Apple 》, hiện tại càng tệ hơn, mỗi ngày đều có thanh âm SY, cũng chẳng biết tên 2B ấy điên cái gì, ngày nào cũng khiến hai chúng tôi ngủ không ngon.”

“A~~ Thì ra là bị thanh âm kia khiêu khích, nhiệt huyết tăng cao ngủ không được?” Gary háo sắc sờ soạng ngực La Kiện, La Kiện giơ tay đập vào ma trảo kia, “Thao, em gái ngươi ấy.”

Tôi cười hắc hắc: “Không bằng hai người đi mướn phòng luôn đi. Đừng ở trước mặt tớ làm bộ làm tịch, khiến tớ buồn nôn, được không?”

La Kiện liếc mắt nhìn tôi, “Cậu mới nhanh tìm người mướn phòng ấy. Lâm Minh không được thì lên sàn nhảy vơ đại người nào đi.”

Lâm Minh là bạn của Gary. Tôi lười nhấc người, cả người cuộn lại làm ổ trên sô pha, “Thanh tâm quả dục, thanh tâm quả dục.”

“A!” Một chén rượu hắt lên mặt tôi, tôi còn chưa kịp lau sạch, Gary ‘vèo’ một cái đứng lên bắt được áo tên đầu têu kia, “Con mẹ nó, anh làm cái trò gì đấy?”

Tôi lắc lắc đầu, tỉnh táo lại. Chờ một chút, cái tên bị xách áo kia không phải là tên 2B lầu trên sao?

“Gary, anh buông tay ra. Tôi biết người này.”

Gary nghiêng mặt sang liếc mắt nhìn tôi, sau đó mới ngoan ngoãn bỏ ra. Tô Hoành Quan sửa lại áo, “Cố Miễn, sao lại là cậu?”

La Kiện ném đến một cái khăn cho tôi lau mặt, tôi tuỳ ý lau một cái, “Là tôi thì sao, anh còn hắt rượu vào tôi đấy.”

“Tôi không cố ý. Vừa rồi tôi bị chân ghế sô pha làm trượt chân, trong tay đang cầm ly rượu.” Khuôn mặt xin lỗi.

Quên đi, xem như lão tử xui xẻo. Tôi phất phất tay, “Không có việc gì không có việc gì. Nhưng thật ra khi đi anh nên để ý một chút, may mắn là tôi, nếu gặp người khác không chừng sẽ bị tẩn cho một trận.”

Tô Hoành Quan gãi gãi mũi, “Xin lỗi, xin lỗi.” Lúc này phía sau hắn có một nam nhân thanh tú đi đến, vô cùng tự nhiên khoác tay lên vai hắn.

“Hoành Quan, làm sao vậy?” Thanh âm có chút lẳng lơ. Tôi nhíu mày, cảm thấy có chút phản cảm.

“Không có việc gì, không sao cả. Tôi đi trước, không quấy rầy mọi người.” Tô Hoành Quan nói với chúng tôi, kéo thắt lưng nam nhân kia rời đi, đầu cũng không quay lại.

La Kiện lên tinh thần một chút, “Từ lúc nào mà cậu cùng tên 2B kia quen thuộc như thế vậy?”

Tôi mệt mỏi nói, “Ai cùng hắn quen thuộc đâu. Chỉ là hôm bữa hắn đến mượn gói thuốc lá và bao thôi.”

“Kháo, khó trách tớ cứ thắc mắc cái gói thuốc trên bàn của tớ biến đi đâu, hoá ra bị cậu đưa cho tên kia. Hiện tại thế nào, trả lại cho tớ đi.”

“Trả lại? Đã sớm hút xong con mẹ nó rồi.” Tôi tìm một tư thế thích hợp rồi lại cuộn lên sô pha.

Thao con mẹ nó, tên 2B cư nhiên cũng đến H2.

Nghỉ cuối kỳ, cuộc thi rối tinh rối mù, tình lý chi trung[4]. Tôi bấm bấm ngón tay tính toán, đoán chừng khoá thực hành này có thể đạt tiêu chuẩn. La Kiện so với tôi thì thảm hại hơn, mấy ngày thi ngủ quên, tỉnh lại thì không tìm được phòng thi, lãng phí một cách vô ích vài khoá học. Toàn bộ đều hốt trứng vịt. Dù sao chúng tôi cũng không phải đi học, cứ lang thang thế, cùng lắm thì tốt nghiệp hợp nhóm đi dọn gạch vậy.

[4] Câu đầy đủ là “Ý liêu chi ngoại, tình lý chi trung”: câu này chỉ kết cục trong một truyện của O. Henry nằm ngoài dự đoán của người đọc, thế nhưng khi xem kĩ lại thì phát hiện kết cục này rất phù hợp với thực tế. Đó là câu chuyện “Cảnh sát và bản thánh ca” (The Cop and the Anthem), câu chuyện kể về một gã tên Soapy. Gã đang xoay sở để kiếm một chỗ trú ẩn khi mùa Đông sắp đến. Gã nhớ đến nhà tù ở đảo Blackwell. Gã làm đủ mọi cách để “được” cảnh sát bắt nhưng trớ chêu thay lại không được. Hôm đó, gã đến một nhà thờ nhỏ, gã nghe bản thánh ca và quyết định làm lại cuộc đời mình. Hôm sau, gã đi vào trung tâm thành phố để tìm người đàn ông hứa cho gã một công việc. Thế nhưng gã lại gặp một cảnh sát, anh ta hỏi gã đang làm gì, gã trả lời không làm gì cả. Thế là gã bị bắt và được đưa đến nhà tủ ở đảo Blackwell.

Sau khi thi xong môn cuối cùng, Tô Hoành Quan tới tìm tôi, tôi con mẹ nó đánh chết cũng không tin, tên kia cư nhiên đứng canh ở ngoài phòng thi, không nhúc nhích ngồi chồm hổm phía dưới tàn cây rậm rạp ngây ngốc một giờ. Hắn không biết trời nóng thế nào, tôi ở trong phòng người còn nổi rôm, hắn thấy tôi mà mặt cũng không đổi sắc.

Tôi vừa thấy hắn liền sửng sốt, “Anh? Tới tìm tôi hả?”

Hắn đứng lên, ngồi chồm hổm lâu như thế kiểu gì chân cũng rất tê, thấy hắn nửa ngày cũng không động một cái. “Đúng vậy. Tới tìm cậu. Không phải đã nói mời cậu bữa cơm rồi sao.”

Mời cơm? “Ngày khác đi. Hôm nay tôi cùng mấy bạn học đi ăn mừng nghỉ cuối kỳ.”

Tôi không phải tuyệt tình đâu, là do tên ngốc này đến cũng không báo trước, tôi căn bản không biết ứng phó thế nào.

“Ngày… khác.” Tầm mắt hắn thoáng buông xuống, tôi nhìn cũng không đành lòng, “Vậy cũng được. Ngày… khác thì… ngày khác.”

“Ách… Vậy tôi đi trước nha. Anh về trước đi ha. Ừm.” Tôi thao, không phải chỉ là một cuộc hẹn thôi sao, trong lòng khó chịu cái gì chứ, cũng không phải không có cơ hội, còn nhiều thời gian, còn nhiều thời gian lắm.

Bữa cơm kia ăn cũng không thấy ngon, vốn đang nghĩ cuối cùng cũng được tự do, không cần kiêng nể không cần cố kỵ gì nữa. Cũng không biết có phải La Kiện uống nhiều rồi hay không, bắt đầu vạch áo cho người xem lưng, đột nhiên nói đến tên 2B lầu trên, “Nhà chúng tớ có một tên 2B kỳ ba mới dọn đến lầu trên…”

Kháo, một câu tôi cũng nghe không vào. Vỗ bàn ‘bộp’ một tiếng, “Đừng nói 2B được không? Thú vị lắm à? Mấy người cười cái rắm ấy, có cái gì hay mà cười.”

Tôi con mẹ nó không hiểu trong lòng khó chịu cái gì, nghĩ đến tên ngốc kia ngồi chồm hổm giữa tàn cây ngày đại thử[5], liền… liền cảm thấy thật phiền.

[5] Đại thử (ngày nóng): khoảng 22, 23, 24 tháng 7, là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Cố Miễn trông giống như một đại thiếu gia –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.