Tất Cả Mọi Người Đều Cho Rằng Tôi Thích Cậu Ta

Chương 66: Chương 66




Sau khi Diệp Chu xuống dưới liền trực tiếp gọi taxi, không tới một phút, cậu đã được đưa tới dưới ký túc xá.

Cậu một bước đã sải qua mấy bậc thang, chặng đường bình thường mất ba phút cũng bị cậu rút ngắn thành một phút. Cậu thở hổn hển đẩy cửa phòng 405 ra. Diệp Hành đang ngồi trên vị trí của cậu, nhìn một quyển sách.

“Anh…” Diệp Chu không ngừng thở hổn hển. “Anh… sao anh… tới…”

“Chu, uống nước.” Lưu Dư Thiên vội vàng rót một cốc nước cho cậu.

Diệp Hành rút khăn giấy trên bàn, muốn lau mồ hôi trên trán cho cậu. Kết quả Diệp Chu theo bản năng nghiêng đầu một cái, sau lại cảm thấy động tác này không lễ phép, cậu nhanh chóng đưa tay nhận khăn giấy, tự mình lau, miệng nhỏ giọng nói cảm ơn. Uống sạch cốc nước, chờ hô hấp đều đặn, Diệp Chu kéo ghế của Thương Tấn ra ngồi xuống nói. “Anh, anh tới sao không nói trước với em một tiếng.”

“Tới bên này là có công việc, nhớ tới em ở đây nên qua xem một chút.”

Diệp Chu bình tĩnh lại. “Vậy khi nào thì anh đi?” Vừa hỏi xong, Diệp Chu liền hận không thể cho mình một bạt tai, đây là vấn đề gì chứ! Ý muốn đuổi người đi rõ ràng như vậy! Có điều cậu thật sự không muốn ở chung với anh trai, dù là theo bản năng nói ra điều mình muốn hỏi nhất, có điều cậu vẫn bổ sung nói. “Không phải, em là muốn nói, anh đặt phòng chưa, nếu chưa đặt, em đặt cho anh.”

Diệp Hành đau lòng một giây lập tức được sự quan tâm của Diệp Chu chữa lành, anh nói: “Tối mai anh đi. Nghe nói em thuê phòng bên ngoài, anh đến phòng em ở tạm một chút là được, anh em chúng ta đã lâu không gặp như vậy, buổi tối phải nói chuyện lâu một chút.”

Lưu Dư Thiên và Diệp Chu cùng lúc nói: “Cái gì?”

Diệp Hành nhìn hai người một cái nói: “Sao vậy?”

Lưu Dư Thiên bức bối nói: “Không có gì không có gì.”

Diệp Chu cười gượng. “Anh, phòng kia của em vừa nhỏ vừa xấu, ngay cả chỗ đặt chân cho anh cũng không có chứ đừng nói là ở, em vẫn nên đặt phòng khách sạn cho anh thì hơn!”

“Không sao, anh cũng không phải kiểu người kén chọn, em có thể ở thì anh có gì mà không ở được. Hơn nữa anh muốn đi xem hoàn cảnh sống thường ngày của em một chút.”

“Thật sự không cần, cũng chỉ là một phòng rất bình thường, không có gì để xem.” Diệp Chu cũng không đoái hoài tới việc ở một mình với Diệp Hành thì không được tự nhiên, cậu đổi đề tài. “Anh, lần đầu anh tới đây, để em dẫn anh dạo quanh một vòng.”

Diệp Hành đương nhiên vô cùng tình nguyện.

“Em vào phòng vệ sinh trước.” Diệp Chu cười gượng nói. “Đi nhanh quá nên quên đi vệ sinh.”

“Đi đi, không cần vội.”

Vừa đóng cửa phòng vệ sinh, Diệp Chu lập tức mở vòi nước, lấy điện thoại ra bấm số của Thương Tấn.

Chuông vừa vang lên mấy hồi, Thương Tấn đã nhận điện. “Hử?”

“Cậu mau dậy, sau đó dọn dẹp lại nhà một chút, tốt nhận dọn thành như chỉ có mình tôi ở, cuối cùng đặt phòng khách sạn giúp tôi. Đúng, buổi tối cậu về ký túc xá!”

Thương Tấn cũng không hỏi thêm, trực tiếp bày tỏ đã biết.

Dặn dò xong, cuối cùng Diệp Chu cũng có thể thả lỏng, cậu tắt vòi nước, mở cửa phòng vệ sinh, còn diễn đến tận cùng, sau khi ra ngoài lập tức chạy đi rửa tay, lúc này mới đến cạnh Diệp Hành nói: “Anh, đi thôi.”

Diệp Hành không nghi ngờ gì, gật đầu với Lưu Dư Thiên một cái, rời khỏi ký túc xá cùng Diệp Chu.

Đang đi xuống, di động của Diệp Chu nhận được tin nhắn của Thương Tấn, trong đó là số phòng cùng địa chỉ khách sạn. Cậu không khỏi bội phục hiệu suất làm việc của Thương Tấn.

Diệp Hành chờ Diệp Chu cất di động liền hỏi: “Chu Chu, em ở trường có tốt không?”

“Vô cùng tốt.”

Diệp Hành yên lặng quan sát vẻ mặt Diệp Chu, tiếp tục hỏi: “Tốt thì sao còn ra ngoài ở?”

“A…” Ánh mắt Diệp Chu dao động, hàm hồ nói. “Nguyên nhân cũng là từ em thôi.”

Diệp Hành cũng không hỏi đến tận cùng. “Cuối năm công ty sẽ phân anh tới thành phố A, đến lúc đó nhất định sẽ định cư ở đây. Em đã không muốn ở ký túc xá, vậy ngày mai chúng ta đi xem nhà một chút, trước tiên thuê một phòng lớn hơn để em chuyển qua. Hiện tại em thuê nhà, anh sợ em chịu tủi thân. Chờ đến lúc anh được điều tới, lại xem xét một phòng mới, mua hay thuê đều không thành vấn đề, hai chúng ta ở với nhau.”

Cái gì gọi là tự lấy đá đập chân mình… hiện tại nói hoàn cảnh nhà thuê của mình rất tốt còn kịp không?

Diệp Chu khổ sở nói: “Nhưng, nhà kia em đã nộp luôn tiền thuê nửa năm rồi…”

Diệp Hành vô cùng khí thế nói: “Không sao, em bỏ ra bao nhiêu tiền, anh trai bù cho em.”

Đây không phải là chuyện có tiền hay không mà…

Càng nói càng không thể tự bào chữa, Diệp Chu chỉ có thể vô cùng cứng rắn nói sang chuyện khác. “Trước đó em vẫn nên dẫn anh đi dạo sân trường một chút đã.”

“Cũng được. Ban đầu anh cũng suýt nữa thi ở đây. Lúc ấy còn bối rối giữa việc chọn hai trường.” Diệp Hành vỗ bả vai Diệp Chu nói. “Hiện tại em ở đại học A cũng coi như bù đắp nuối tiếc thay anh.”

Có lẽ là ở trong hoàn cảnh quen thuộc, dù đối mặt với Diệp Hành, Diệp Chu vẫn có chút không tự nhiên nhưng vẫn có thể không ngừng giới thiệu về trường mình với anh.

Đây là lần đầu tiên Diệp Hành thấy một Diệp Chu nói nhiều như vậy, anh hưởng thụ đồng thời bắt đầu hoài nghi suy nghĩ trước đó của mình.

Ba rưỡi, lớp chính trị tan, đi ngang qua tòa dạy học, sinh viên không ngừng lướt qua bên cạnh.

Nam sinh cùng tòa ký túc thấy Diệp Chu liền hỏi: “Diệp Chu, đi đâu đó? Sao không đi cùng Thương Tấn?”

Diệp Chu liếc Diệp Hành một cái nhanh chóng đáp: “Hôm nay anh tớ tới, tớ dẫn anh ấy đi dạo một vòng.”

“Được, vậy tớ đi trước!”

Nhìn bóng lưng sảng khoái rời đi của đối phương, Diệp Chu nặng nề thở phào nhẹ nhõm.

Dọc đường đi lại gặp phải không ít người như vậy, câu nói đầu tiên đều là ‘Thương Tấn đâu’ khiến Diệp Chu không thể không bắt đầu tự kiểm điểm, bình thường có phải là dính Thương Tấn quá chặt, dẫn đến hiện tại có một lần ra ngoài một mình nên khiến mọi người kinh ngạc như vậy.”

“Xem ra quan hệ của em và mọi người không tệ.” Diệp Hành như trút được gánh nặng, điều anh lo lắng nhất chính là Diệp Chu bị người khác bắt nạt, nhưng hiện tại nhìn lại, sự thật cách tưởng tượng của mình một khoảng rất lớn. Anh đã nói mà, em trai anh tốt như vậy, sao có thể không nhận được sự yêu thích của mọi người. Dù là anh, lúc lên đại học cũng không làm được đến mức đi một đường sẽ không ngừng có người chào hỏi.

Vừa nói xong, đối diện lại xuất hiện một người bạn của Diệp Chu.

“A, Diệp Chu, đi một mình hả?”

Diệp Chu thấy thể ủy, lập tức quen thuộc chào hỏi. “Vừa đến sân tập hả?”

“Ừ, vừa đi đánh bóng rổ.” Thể ủy vốn tùy ý lên tiếng chào, nhưng thấy Diệp Hành đi rất gần Diệp Chu liền cảnh giác hỏi. “Thương Tấn đâu?”

Lại là Thương Tấn, Diệp Chu nheo mắt, thúc giục: “Cậu ấy có chuyện, cậu đi nhanh đi!”

Nhưng trong lòng Diệp Chu càng cuống, thể ủy càng cảm thấy Diệp Chu đang chột dạ, cậu ta lắc đầu một cái bất đắc dĩ nói: “Cậu và Thương Tấn lại cãi nhau?”

“Thật sự không có!” Diệp Chu đẩy thể ủy nói. “Đi mau, đây là anh tớ.”

Thể ủy thở phào nhẹ nhõm.”A, vậy sao, vậy hai người từ từ đi dạo, không quấy rầy.”

Diệp Hành đứng nghe toàn bộ cuộc đối thoại, dù muốn giả bộ không biết cũng không giả được, anh nghi ngờ nói: “Thương Tấn là ai?” Nếu anh nhớ không lầm, trước đó trên màn hình cuộc gọi của bạn cùng phòng Diệp Chu chắc cũng là Thương Tấn.

Gọi cho Diệp Chu lại không liên lạc được với đối phương, kết quả gọi cho Thương Tấn lại tìm được.

Diệp Chu cũng không ngẩng đầu lên, đơn giản nói. “Là một người bạn của em.”

“Vậy sao.” Diệp Hành liếc nhìn bàn tay vì căng thẳng mà nắm chặt của cậu nói. “Nghe nói thư viện trường em rất lớn, ở đâu vậy, có thể dẫn anh đi xem một chút không?”

Diệp Chu cầu còn không được, vừa đi vừa nói. “Bình thường em cũng thích tới thư viện nhất, sách bên trong rất phong phú, rất nhiều sách bên ngoài cũng không bán, còn có…”

Diệp Chu nói không ngừng, Diệp Hành lại đột nhiên dừng lại yên lặng nhìn cậu.

Diệp Chu sờ mặt mình một cái nói: “Sao vậy?”

Diệp Hành cười nói: “Chẳng qua là anh cảm thấy mình quá thất trách, rõ ràng đã làm anh trai em hai mươi năm, hiện tại lại cảm giác như lần đầu tiên biết em vậy.”

“Sao… làm sao…” Diệp Chu cúi đầu, có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Nghỉ ngơi một chút đi.”

Diệp Chu đưa Diệp Hành tới quán cà phê trong trường, gọi hai cốc cà phê.

Trong lúc đi dạo sân trường còn có thể không ngừng tìm đề tài, sau khi ngừng lại lại có chút không được tự nhiên.

Như chuyên gia chỉ ra điểm bối rối của Diệp Chu, Diệp Hành cười nói: “Sao không nói chuyện?”

Diệp Chu nhấp một ngụm cà phê nói: “Không có gì.”

Diệp Hành không làm khó cậu nữa. “Thật ra thì trước khi tới, anh vẫn luôn lo lắng em ở trường cũng nặng nề như ở nhà. Hôm nay thấy em ở trường thoải mái như vậy, có không ít bạn bè, anh rất vui.”

Diệp Chu gãi đầu nói: “Là vì mọi người đều rất dễ làm quen.”

“Ở nhà không thể khiến em thoải mái cũng khó trách tại sao em không muốn về nhà.”

Diệp Chu nhấp nhấp môi, cuối cùng cũng không phản bác.

“Chu Chu, dù cảm giác của em với người nhà thế nào, em đều phải nhớ.” Diệp Hành nghiêm túc nói. “Em là sự kiêu ngạo của anh. Anh vẫn luôn vui vẻ vì mình có một người em trai ưu tú như vậy.”

Lỗ mũi Diệp Chu có chút ê ẩm, khi nào thì anh trai không phải là kiêu ngạo của cậu. Cậu cũng sắp quên cái người từng chỉ Diệp Hành trên bảng vàng danh dự kiêu ngạo giới thiệu với bạn học đây là anh trai cậu. Không biết từ lúc nào, loại kiêu ngạo này biến thành sự đố kỵ xấu xí, trở thành ngọn núi lớn đè trên người cậu. Mỗi lần cậu cảm thấy mình có thể đẩy tảng núi này để đứng lên, một giây tiếp theo lại bị nó đè nặng không thể động đậy.

Một chút nữa… chỉ một chút nữa…

Rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng vĩnh viễn không thể vượt qua.

Lại không biết, ngọn núi này không phải luôn là núi, hơn nữa còn là cột đường trong hoang mạc, yên lặng chờ ở đây, chỉ là bản thân cậu lại tránh không nhìn.

Cậu đơn phương coi anh trai thành đối thủ, kiềm chế bản thân, cũng tổn thương đến người thân nhất của mình.

Diệp Chu cúi đầu nhỏ giọng nói: “Thật xin lỗi…”

“Người một nhà có gì phải xin lỗi.” Diệp Hành xoa xoa đầu Diệp Chu nói. “Hơn nữa điều anh nói là sự thật, trong lòng anh, em luôn mạnh hơn anh rất nhiều.”

Diệp Chu cũng không tin lời an ủi của anh. “Nào có, rõ ràng anh lợi hại hơn, từ nhỏ đến lớn, làm gì cũng có thể làm được tốt nhất.”

“Ngược lại anh cảm thấy em có thể quen được nhiều người bạn lợi hại hơn. Công bằng mà nói, nhất định anh không làm được.”

“Trước đó em nói là mọi người chung sống hòa thuận…”

Diệp Hành cầm muỗng cà phê khuấy đều một chút nói. “Vậy hiện tại, chúng ta nói một chút về người tên Thương Tấn này đi.”

Gương mặt Diệp Chu ngơ ngác, không phải đề tài này chuyển hơi nhanh sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.