Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Chương 16: Chương 16: Duyên Phận Của Thần Trộm Và Con Gà




Liễu Hành Vân ngồi xổm bên ngoài sân lẳng lặng chăm chú nhìn chim cùng gà đang ngủ say đầy sân. Trong mắt lóe lên lệ quang kiên định. Ăn trộm gà. . . . . . Cái này — không phải là hành động hủy hoại danh dự thần trộm của hắn. Mà chỉ là nền tảng cho sự lớn lao sau này, là vì Tử Ngọc bảo trâm khả ái mà cống hiến. Là vì sự nghiệp vĩ đại của hắn! Đúng, nhất định là như vậy! Ô

năm mười tuổi hắn tiến vào giới thần trộm, lần đầu tiên trộm đồ, chính là trộm rương tiền của quan phủ. Năm mười ba, đã dương danh giang hồ, từ đó bảo vật ít hơn ngàn vạn kim hắn đều không để vào mắt. Hắn trên trộm hoàng cung, dưới trộm ma giáo. Ô

không nghĩ tới hôm nay hắn cư nhiên tiến vào trong vương phủ ăn trộm gà. Cái này nhất định sẽ là nỗi đau và bí mật cả đời hắn không bao giờ dám hồi tưởng. Từng bước một tiến về phía trước, Liễu Hành Vân nhảy vào sân nhỏ. Nhẹ tay nhẹ chân đi tới, sau đó lén lén lút lút đi đến lồng gà trước mặt, thò tay bắt lấy một con gà lông trắng. “Con này thoạt nhìn sẽ ăn ngon.” Vừa lầm bầm một câu, Liễu Hành Vân nhẹ nhàng dùng lực bóp chết con gà kia, sau đó kéo xác nó ra ngoài. Sự tình so với trong tưởng tượng đơn giản, xem ra bọn chim quý hiếm này cũng đều không có đầu óc giống như loài bình thường mà thôi. Ngay lúc hắn đi ra, mơ hồ nghe được sau lưng có tiếng nghị luận nho nhỏ. “A, Tiểu Bạch bị giết.” “Giết thì giết a, đã sớm đáng chết. Những con gà kia ta đều đã nói cho bọn chúng biết, nhất định phải có tài bay cao mới không bị ăn. Không nghe? Đầu óc ngu ngốc như vậy, sớm muộn gì cũng bị ăn hết.” “Nhưng cái tên kia là ai? Đã trễ như vậy còn tới, chúng ta muốn hay không đi cáo trạng a.” “Ngu ngốc, nếu để cho bọn họ biết rõ chúng ta có thể nói, nhất định sẽ bị người vây xem. Hơn nữa hắn thoạt nhìn cũng không thông minh đến muốn bắt chúng ta, quên đi. Mặc kệ.” Đêm khuya tối thui, một hồi gió lạnh thổi qua. . . . . . Toàn thân Liễu Hành Vân cứng ngắc chậm rãi quay đầu lại, sau lưng một mảnh tối om, ngoại trừ gia cầm đầy sân cái gì cũng không thấy được. Khóe miệng Liễu Hành Vân co giật. Vừa rồi. . . . . . Có người nói chuyện. Không, là có gà hoặc chim nói chuyện sao. Nhanh chóng xoay người, Liễu Hành Vân phi như bay trốn khỏi hiện trường. Tìm một chỗ đem gà xử lí sạch sẽ, Liễu Hành Vân mãn nguyện đi tìm Mai Vũ. Đúng lúc tìm mãi không thấy, Mai Vũ đột nhiên xuất hiện từ phía sau hắn khiến tim Liễu Hành Vân thiếu chút nữa ngừng đập. Mai Vũ nhìn đến vẻ mặt trắng bệch của hắn, cau mày nói: “Gặp quỷ?” Nghĩ đến vừa rồi đích thị gặp phải, khuôn mặt tuấn tú của Liễu Hành Vân nhếch lên một nụ cười quái dị. “Ta nghĩ, ta gặp được chim tiên.” Mai Vũ nhìn hắn, cực kì khinh bỉ: “Bệnh tâm thần.” Mai Vũ không để ý tới hắn nữa, cúi đầu lấy gà trong tay hắn. Sau khi buồn bực đem gà đi hun, Mai Vũ liền ngồi xuống nói chuyện phiếm cùng Liễu Hành Vân. “Ngươi mới vừa làm gì?” “Ta đi làm chút việc. Ta nghĩ, từ nay về sau ta rốt cuộc không cần tưới hoa nữa.” Liễu Hành Vân không hiểu nhìn nàng. Mai Vũ trong nháy mắt, thần bí cười với hắn: “Để cho ngươi nhìn thấy cái này nha. Tuy ta không thực thông minh, nhưng tuyệt đối có thể lợi dụng hết thảy mọi tài nguyên có lợi.” Liễu Hành Vân ngây thơ nhìn nàng, vẻ mặt càng khó hiểu. Lúc này, Mai Vũ nhảy dựng lên kêu: “A, gà của ta được rồi.” Đem gà bới ra, gạt bỏ lớp đất phía ngoài, Mai Vũ vui vẻ đưa chiếc đùi gà mùi thơm bốn phía cho Liễu Hành Vân. Sau khi bị hù dọa, Liễu Hành Vân cũng có chút đói bụng, đưa tay nhận lấy. Cắn một miệng, phát hiện ngon bất ngờ. “Ăn ngon.” Mai Vũ đắc ý nhếch lên cái mũi: “Đó là đương nhiên, cô nương ta chính là rất lợi hại.” Liễu Hành Vân nhìn nàng cười, bất giác cũng cười theo. “Hành Vân, lần sau đi bắt nữa a, gà tốt mùi vị đúng là hơn so với gà bình thường.” Nụ cười mới được một nửa trong nháy mắt cứng ngắc trên khuôn mặt. Liễu Hành Vân nhìn đến ánh mắt không cho cự tuyệt của Mai Vũ, yên lặng hung hăng cắn một miếng đùi gà. Đột nhiên rất muốn rời khỏi Vương Phủ. . . Sau đó, người trông coi sân chim quý hiếm của Vương Phủ mỗi ngày đều rất buồn rầu. Bởi vì gà ở nơi đó luôn không giải thích được sao lại thiếu đi mấy con, nhưng kỳ quái thay, chim một con cũng không mất. Bởi vậy hắn rút ra một kết luận, chính là: mèo thích trộm đồ tanh, sẽ không leo cây. . . . . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.