Tấn Công Ngược Thành Phi

Chương 7: Chương 7: Chương 6




Ở Tĩnh Tâm cư một hồi, Trang Như Mộng và Trang Như Ngọc cáo từ trở về.

Sau khi trở về Như Mộng cư dùng qua bữa cơm chiều, Trang Như Mộng phân phó cho Linh Tê mang vài cuốn sách tới để đọc giết thời gian. Phải nói chuyện hôm nay nàng nói với Trang lão phu nhân cũng không phải là chuyện mà Trang Như Mộng bịa ra, ở kiếp trước quả thật cũng đã xảy ra chuyện như thế, chỉ là giống như đời này ngay lúc đó Trang lão gia vì không muốn cho người trong nhà lo lắng cho nên luôn dốc hết sức đối phó. Sau khi sóng gió qua đi lúc đó, Trang Như Mộng mới từ chỗ mẫu thân mình nghe được chuyện này.

Nếu không phải Trang lão phu nhân làm khó dễ, thì Trang Như Mộng cũng sẽ không đột nhiên nói ra chuyện này. Mặc dù cuối cùng Trang phủ vẫn nhận được vinh sủng từ hoàng thượng như cũ, nhưng tất cả những gian khổ trong đó đều do phụ thân nàng một mình gánh chịu. Nghĩ tới những chuyện này Trang Như Mộng không hề cam lòng, tại sao phụ thân bỏ nhiều công sức cho Trang phủ như vậy, thế mà phòng lớn bọn họ vẫn không chiếm được chỗ tốt như cũ. Nàng đây muốn cho người trong phủ đều biết, ai mới là người chống đỡ trụ cột của Trang phủ.

Nghĩ như vậy Trang Như Mộng cầm một quyển sách lên, bình tĩnh yên lặng xem. Linh Tê ở một bên thấy bóng dáng đại cô nương đọc sách dưới ánh nến, không khỏi nổi lên một chút đau lòng. Giữa ban ngày thấy đại cô nương làm việc càng ngày càng chững chạc, bây giờ lại thấy đại cô nương nghiêm túc đọc sách như vậy. Linh Tê nghĩ đến mọi chuyện đang diễn ra, càng cảm thấy chán ghét Vương di nương và tam phòng không thôi. Nếu không phải bọn họ có tâm tư bất chính, thì tuổi đại cô nương vốn nên không buồn không lo nơi nào sẽ quan tâm nhiều chuyện như vậy.

Đọc sách hơn nửa canh giờ, Trang Như Mộng mệt mỏi không thôi. Linh Tê thấy nàng để sách xuống đứng dậy ngáp một cái, liền nhanh đi tới trước hầu hạ cởi áo. Đợi khi trên người nàng chỉ còn lại áo lót, Trang Như Mộng rụt cổ một cái rồi vội vàng chui vào trong chăn. Linh Tê cười cười, xoay người kiểm tra lại than củi ở trong phòng mới rời khỏi.

Mặc dù trên người cực kỳ mệt mỏi, nhưng Trang Như Mộng nằm ở trên giường làm thế nào cũng ngủ không được. Giữa ban ngày từ lúc sau khi đi đến Toái Ngọc hiên nàng liền cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, nhưng cố tình nàng lại không nghĩ ra. Bây giờ nằm ở trên giường không có chuyện gì làm, trí nhớ ở kiếp trước nổi lên mãnh liệt. Vương Ngọc Hương cười giễu cợt, thư từ đoạn tuyệt, la quần (quần vải lụa) đỏ thẫm, tròng mắt phụ mẫu trợn trừng trên đỉnh đầu. . . . . .

Mặc dù biết hiện tại tất cả còn chưa có xảy ra. Nhưng nỗi đau sâu đến tận xương tủy này, làm thế nào cũng không quên được. Trang Như Mộng ở trên giường trằn trọc trở mình, suy nghĩ ở trong đầu lại càng thêm rõ ràng.

Đột nhiên nàng nghĩ tới chuyện gì đó, trên khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ.”Linh Tê, Linh Tê. . . . . .”

Tiếng gọi vội vàng, khiến cho Linh Tê nằm ở sát vách mới vừa nhắm mặt lại giật mình. Nàng vội vàng khoác thêm một lớp y phục, chạy về phía phòng Trang Như Mộng. Sau khi Linh Tê đi tới trước mặt Trang Như Mộng thì người ở trên giường nhi đã khôi phục lại vẻ mặt. Thấy búi tóc Linh Tê lộn xộn, Trang Như Mộng mạnh mẽ chống đỡ tinh thần nói: “Không có gì, ta mới vừa gặp ác mộng, ngươi đi xuống trước đi.”

Linh Tê há miệng đang muốn nói gì thì nhìn thấy đầu lông mày nữ oa hơi nhíu lại, nàng đành phải theo lời phân phó. Nhìn thấy cửa gỗ được đóng lại lần nữa, trên mặt Trang Như Mộng tràn đầy hối hận. Nàng vung mạnh tay nện mấy cái lên bắp đùi của mình, lại vì sự ngu xuẩn của mình đời trước mà tức giận.

Nàng rốt cuộc đã hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào. Kiếp trước sau khi nàng gả vào Lý phủ vẫn chưa mang thai, đó chính là nhờ nguyên nhân biểu tỷ tốt Vương Ngọc Hương vào làm quý thiếp trong phủ. Nhớ đến lúc ấy, chuyện không có thai luôn khiến nàng cảm thấy thật có lỗi với Lý Duệ Khiêm.

Sau đó có một lần nàng xuất phủ làm việc, thì trên đường gặp phải một lão giả tiên phong đạo cốt. Lão giả kia chỉ nói thẳng một câu rằng đã nhiều năm Trang Như Mộng nàng chưa từng có thai, chỉ nói rằng sau khi nàng trở về phủ lấy y phục hương nhang đổi đi thì không lâu sẽ có thay đổi. Sống trong hậu trạch đã lâu, sau khi Trang Như Mộng nghe lời này dĩ nhiên là hiểu được lời người khác nói. Khi đó nàng chỉ hoài nghi di nương trong hậu viện đã xuống tay, nhưng vì không muốn đánh thảo kinh xà cho nên nàng cũng chỉ có thể lặng lẽ cầm hương nhan đổi trước.

Quả thật sau khi đổi hương nhang, không lâu lắm thì nàng đã có thai. Chỉ là nàng còn chưa kịp nói ra chuyện mình đã mang thai, thì đã bị hưu khí xuất phủ (bị hưu đuổi ra khỏi phủ). Đang lúc bị đuổi ra khỏi cửa phủ, thì Vương Ngọc Hương đá mấy đá muốn phá đi sinh mạng của bào thai trong bụng nàng.

Bây giờ nghĩ lại lúc đầu người bỏ thuốc, có khả năng nhất chính là vị hôn phu mà mình yêu mấy năm. Khó trách trước kia nàng muốn đi xin mợ, tìm một ngự y thay nàng nhìn xem vì sao nhiều năm lại chưa có thai thì Lý Duệ Khiêm đều không chịu. Còn nói những lời như, nàng và hắn đều còn trẻ tuổi sớm muộn gì cũng đều sẽ có hài tử. Nếu đi cầu ngự y, chẳng phải là để cho người ta nhìn xem chuyện cười của Lý phủ. Nghĩ tới đây, Trang Như Mộng không khỏi cười khổ một tiếng, lời nói của nam nhân quả thật là không tin được.

Mà hôm nay ở Toái Ngọc hiên lại nghe được hương thơm nhàn nhạt kia, đúng là mùi mà mình ở Lý phủ ngửi thấy mấy năm. Trang Như Mộng cố gắng suy nghĩ một hồi, nàng xác định trước khi mẫu thân đẻ non thì nàng chưa hề ngửi thấy được mùi vị này, xem ra như vậy thì hẳn là gần đây có người lén lút mới xuống tay. Mẫu thân vốn thân thể bị thiệt hại, lại bị thuốc này làm thương tổn, vậy thì thật sự không thể mang thai được rồi. Vừa nghĩ tới đó, Trang Như Mộng hận không được muốn đem người sau màn này róc xương lóc thịt. Nàng vốn định bỏ xuống ân oán kiếp trước, nhưng những người này lại từng bước từng bước ép sát, như vậy thì cũng đừng trách Trang Như Mộng ta lòng dạ ác độc.

Hôm sau

Trang Như Mộng tỉnh dậy thật sớm, gọi đám người Linh Tê đi vào hầu hạ nàng rửa mặt rồi sau đó đi đến Toái Ngọc hiên ngay. Lúc đến Toái Ngọc hiên cũng là lúc Trang phu nhân mới thức dậy không bao lâu, nha hoàn thấy đại cô nương tới vội vàng vén rèm đón nàng vào phòng.

Lần này Triệu ma ma thấy Trang Như Mộng, trái lại cũng không ngầm để sắc mặt cho nàng nhìn. Nhìn thấy Triệu ma ma đi ở đằng trước, Trang Như Mộng thành khẩn nói một câu, “Cám ơn.”

Chỉ nghe Triệu ma ma thở dài, rồi dẫn nàng tới trước mặt Trang phu nhân.

Về chuyện Chu đại phu, Trang Như Mộng và Triệu ma ma đều lựa chọn gạt Trang phu nhân, cho nên hiện tại Trang phu nhân không biết đến chuyện này. Lúc này thấy nữ nhi lòng nàng tràn đầy vui mừng, nhìn khuê nữ mình trêu ghẹo, “Hôm nay trái lại Mộng nha đầu trở nên chịu khó (chăm chỉ) rồi.” Nhìn thấy vẻ mặt mẫu thân từ ái, Trang Như Mộng chạy chậm tới trước mặt Trang phu nhân, trực tiếp vùi đầu vào trên người của nàng.

Trang phu nhân bị động tác này của nàng khiến cho sững sờ, sờ sờ một đầu tóc đen của nữ oa nói: “Lại bị người nào làm tức giận rồi sao?”

Trang Như Mộng lắc đầu nói, “Mẫu thân ta muốn chỉ có mình ta và ngươi một hồi thôi.”

Nghe lời này Trang phu nhân phất phất tay, tất cả nha hoàn hầu hạ ở trong phòng đều đi xuống, thấy trong nhà không có người ngoài Trang Như Mộng nâng váy ngồi lên giường với Trang phu nhân. Trang phu nhân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng, Trang Như Mộng thấy vậy sờ lỗ mũi một cái mới nói: “Tối hôm qua Mộng nhi nằm mơ thấy một ác mộng rất kinh khủng, khiến cho Mộng nhi không thể không bị doạ sợ.”

Trang phu nhân ngắt hai gò má múp míp của khuê nữ, “Ta nói là chuyện gì, thì ra là tiểu tâm can của chúng ta bị gặp ác mộng. Hiện giờ mẫu thân không có phương tiện ra ngoài, ngày khác mẫu thân sẽ phân phó với Triệu ma ma đi vào chùa xin lá bùa bình an cho ngươi.”

Trang Như Mộng nghe lời này không khỏi bĩu môi, nàng nhìn Trang phu nhân đột nhiên cau mày nói, “Mẫu thân y phục trên người ngươi được hun hương gì thế, làm sao mà trước kia ta chưa hề ngửi qua.”

Trang phu nhân kỳ quái nói, “Thường ngày không phải là hun huân hương này sao, làm sao có mùi gì khác biệt đâu?”

“Không phải vậy, Mộng nhi mới vừa nghe được ngoại trừ mùi huân hương trước kia, y phục này còn mang theo một mùi thơm nhàn nhạt như hoa nhài.”

Nghe lời này, Trang phu nhân nửa tin nửa ngờ nâng lên tay áo đặt trên cánh mũi ngửi một cái, vẫn là mùi huân hương nàng thường dùng trái lại cũng không phát hiện ra có gì khác biệt, “Mộng nha đầu hẳn là ngươi nghe lầm đi, vi nương đâu nghe thấy có gì thay đổi. Huống chi y phục của ta luôn luôn được dùng huân hương, ta không có phân phó người đổi mùi làm sao mà có cái gì thay đổi.”

Nhưng với lần này Trang Như Mộng không xuôi theo, nàng nhìn Trang phu nhân làm nũng nói, “Mộng nhi sẽ không nghe lầm, mẫu thân ngươi thử ngửi lại một lần đi!”

Không lay chuyện được khuê nữ, Trang phu nhân chỉ đành phải cẩn thận ngửi một cái. Đang lúc nàng muốn buông tay, thì đột nhiên một hương thơm nhàn nhạt truyền đến chóp mũi. Thần sắc trên mặt Trang phu nhân chợt biến đổi, lại đưa ống tay áo lên chóp mũi cẩn thận ngửi lại một lần nữa, hương thơm vừa mới ngửi thấy kia lại xông vào cánh mũi.

Trong lòng Trang phu nhân rối rắm không yên, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra. Trang Như Mộng ở một bên, thấy lúc mẫu thân mình xác nhận lại lần nữa thì trong lòng đã rõ ràng. Nàng nhìn Trang phu nhân tìm cách chứng thực nói: “Mẫu thân, có phải ngươi cũng ngủi thấy mùi hương này hay không?”

Trang phu nhân cũng không phải là không biết hậu viện ở trong nhà có vài người lén lút làm chuyện xấu, mới vừa nghe thấy mùi thơm này trong lòng nàng đã hoài nghi, lại nghe khuê nữ mình hỏi nàng từ ái cười nói, “Mộng nha đầu chúng ta thật là giỏi, ngửi một cái đã ngửi thấy hương thơm khác trong huân hương trên người mẫu thân rồi, chỉ là chuyện này ngươi phải đồng ý với mẫu thân không nên nói cho người ngoài biết.”

Nghe được mẫu thân phân phó Trang Như Mộng vội vàng gật đầu một cái, “Mộng nhi nhớ rồi.”

Không lâu lắm, Triệu ma ma vén rèm đi vào phòng, “Phu nhân, điểm tâm ăn ở bên ngoài, hay là lão nô phân phó cho đám nha hoàn bưng vào trong phòng?”

Trang phu nhân chỉnh sửa lại một ít tóc rối trên thái dương của Trang Như Mộng mới mở miệng nói, “Để cho bọn nha hoàn bưng vào trong phòng đi, đúng rồi tối hôm qua đại cô nương ngủ không ngon ngươi phân phó với phòng bếp nấu một ít gạo làm cháo lúa mạch đưa tới.”

Được phân phó, Triệu ma ma liền lui xuống.

Ở Toái Ngọc hiên dùng qua đồ ăn sáng xong, Trang Như Mộng ngây người thêm một lúc mới từ từ rời khỏi. Mới vừa đi tới bên đường nhỏ ở vườn hoa trong phủ vườn hoa, nàng thấy Trang Như Ngọc đang đi đến trước mặt. Mà Trang Như Ngọc thấy đường tỷ ở đối diện, vội vàng lấy tay nâng váy chạy từng bước về phía nàng.

Nhìn tiểu cô nương chạy vội vàng như vậy, trong lòng Trang Như Mộng đột nhiên cảnh giác. Hôm qua nha đầu này mới ở trước mặt lão thái thái tố cáo nàng, Trang Như Mộng nàng thật sự không tin là hôm nay giữa hai người nàng lại bay lên thành tỷ muội tình thâm.

Không để Trang Như Mộng suy nghĩ nhiều, Trang Như Ngọc đã đến trước người nàng. Chỉ nghe nàng rất thân thiết gọi Trang Như Mộng một tiếng tỷ tỷ, rồi thân thiện tuỳ tiện khoác lên tay của nàng. Trang Như Mộng nén lại suy nghĩ kích động muốn buồn nôn, ép mình nở nụ cười về phía đường muội này, “Hôm nay muội muội thật là có nhã hứng, sớm trời lạnh như vậy mà vẫn còn đi chơi ở trong sân.”

Nghe Trang Như Mộng nói tới chuyện này trên mặt Trang Như Ngọc lập tức vui mừng, “Sáng sớm hôm nay tỷ tỷ đã đi đến bá mẫu (bác gái) ở Toái Ngọc hiên, nghĩ đến còn chưa biết hôm nay Tứ muội muội ở Mai viên tổ chức yến tiệc thưởng mai, nàng ấy còn cố ý mời mấy tỷ muội chúng ta đi gặp mặt nữa đó.” Nói đến đây Tam cô nương lôi kéo Trang Như Mộng đi tới phía Mai viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.