Tâm Ý Thành

Chương 8: Chương 8: Trình Khâm x Tô Khiết - Phần 8 (18+)




Tô Khiết cũng từng nói “không cần thiên tử, chỉ cần Trình Khâm”, và vị vương gia này hiểu, cho dù cả thế gian ngoài kia có quay lưng với ngài thì duy nhất một mình nàng vẫn mãi mãi nắm lấy tay ngài không buông.

Chính người nữ nhi đó đã giúp cho một Trình Khâm luôn đóng kín con tim suốt bao năm dài, có thể đủ can đảm đối diện với tâm ý thật sự của bản thân.

Để ngài một lần nữa tiếp tục yêu thương, tiếp tục kiếm tìm và được chấp nhận.

Cảm nhận bàn tay đang âu yếm thân thể mình dần chậm lại, Tô Khiết mơ màng mở mắt ra bắt gặp ánh mắt Trình Khâm lặng lẽ ngắm nhìn, nghĩ nãy giờ bản thân mang biểu hiện kỳ quặc nên nàng không khỏi ngại ngùng, chẳng dám hỏi ngài điều gì mà chỉ khẽ rụt cổ lại, con ngươi màu đen chậm rãi phản chiếu rõ ý nghĩ mông lung. Trông thế, Trình Khâm mau chóng cúi mặt xuống gần, để chóp mũi chạm khẽ vào gò má nàng, hỏi lại đang suy nghĩ gì? Hơi thở trầm ấm kia khiến gò má thêm nóng nên càng ửng hồng, Tô Khiết nói khẽ:

- Khiết Khiết bây giờ thấy xấu hổ lắm...

Trình Khâm cười bằng mắt, lại không biết hành động ngắm nhìn nãy giờ làm Tô Khiết ngượng ngập đến thế. Nàng vốn đã nhạy cảm, làn da non mịn nhẵn nhụi trắng ngần mang theo loại hương thơm ngọt ngào khiến ngài không kìm lòng được, cứ muốn chiếm hữu lại muốn ngắm mãi, chỉ một ánh mắt mải miết rong ruổi của ngài thôi cũng đủ làm thân thể nàng ửng hồng hết mức. Vương gia nổi tiếng thâm trầm ôn nhu, nhưng nào ngờ đâu đối với người nữ nhi của mình lại cũng có ý muốn trêu đùa, nghĩ đến việc đem nàng ra ức hiếp một chút xem sao.

- Ta còn muốn ngươi xấu hổ hơn nữa, Khiết Khiết.

Còn chưa kịp hiểu câu nói đó nghĩa là gì thì bất ngờ, Tô Khiết bị Trình Khâm lật sấp người lại, hai khuỷu tay và đầu gối đều chống xuống tấm nệm da lông, với nàng mà nói tư thế này thật quá đỗi lạ lùng lẫn kỳ quặc. Nàng muốn hỏi vương gia, nào ngờ lại bị ngài giữ chặt lấy hai bên eo sau đó thì mạnh mẽ xâm chiếm từ bên dưới. Một lực mạnh đẩy cả thân nàng nhích lên một chút, kèm theo sự khoái cảm tê dại khiến nàng muốn say sẩm. Vương gia ơi là vương gia, ngài thật sự muốn làm nàng xấu hổ đến chết mất sao?

Thấy Tô Khiết vùi mặt vào hai lòng bàn tay biết là ngượng lắm rồi, Trình Khâm trong lòng buồn cười vô cùng, chậm rãi đặt đôi môi lên tấm lưng trần trụi của nàng. Ngài hôn nhẹ nhàng, từ dưới thắt lưng kéo dài lên bờ vai, không khỏi làm Tô Khiết rùng mình. Lưng cũng là nơi mẫn cảm của nàng, từng nụ hôn dịu dàng ướt át từ môi ngài cũng đủ kéo theo bao nhiêu hưng phấn, đầu óc nàng rối tinh rối mù cả lên. Đến khi Trình Khâm hôn khẽ vào gáy thì Tô Khiết chịu thua, khuỷu tay và đầu gối chống nãy giờ đều run rẩy. Ngài cắn nhẹ lên vành tai đang đỏ bừng kia, hỏi nhỏ:

- Khiết Khiết, ngươi hết xấu hổ chưa?

- Vương gia tha cho Khiết Khiết... Khiết Khiết biết lỗi rồi.

Trông thấy Tô Khiết chịu không nổi, như muốn khóc đến nơi là ngài mềm lòng, nghĩ cũng nên buông tha cho nàng thôi, sau cùng lật nàng xoay lại.

Cứ ngỡ thoát khỏi tư thế khổ sở đó là xong, nào ngờ thêm lần nữa, vị vương gia lãnh ngạo ấy đẩy Tô Khiết vào tình cảnh oái oăm chẳng kém. Đó là ngài để nàng ngồi lên trên mình, hai người mặt đối mặt. Ánh sáng nhàn nhạt ngoài cửa sổ toả lên khuôn mặt khả ái và cả thân thể nàng, phản chiếu rõ mọi thứ của nàng trong đôi mắt ngài, giờ thì người nữ nhi này ngại đến nỗi phải lấy tay che mặt. Từ lúc chuyện này bắt đầu, Tô Khiết luôn nhắm mắt mơ màng, phần vì phản ứng tự nhiên và phần vì thẹn thùng không dám nhìn thẳng vào vương gia. Thế mà bây giờ...

Trình Khâm liền nắm tay Tô Khiết kéo ra, để ngài có thể trông thấy vẻ mặt kiều diễm đó và ngược lại, để nàng nhìn rõ người nam nhân ở ngay trước mắt:

- Khiết Khiết, hôn ta...

Từ nhỏ đến lớn, Tô Khiết toàn thấy một vương gia điềm đạm ân cần với mình, thế ra giờ đây mới hiểu, ngài cũng thích làm khó dễ người khác lắm. Nhưng lời ngài nói, nàng không thể không nghe theo, bấy giờ liền thu hết can đảm mở mắt nhìn ngài thật kỹ. Một gương mặt thân thuộc của người nam nhân mà nàng đem lòng thương yêu suốt ngần ấy năm, rất đẹp đẽ, rất nam tính, rõ ràng là vẫn rất dịu dàng nhưng lại mang chút lạnh lẽo cơ hồ.

Tô Khiết chậm rãi đưa tay lên vuốt qua vầng trán rộng, đôi chân mày rậm xuống đuôi mắt phượng luôn vương vấn nỗi buồn, đến sống mũi cao rồi bờ môi ấm áp, nàng nhận ra dù sống kề bên suốt tám năm nhưng từng đường nét này đối với nàng vẫn còn lạ lẫm, vì nàng chỉ ở xa nhìn Trình Khâm mà chưa khi nào được ở gần như vậy. Hình ảnh thật sự của ngài sẽ khắc sâu trong tim nàng kể từ bây giờ. Tô Khiết đặt một nụ hôn rất khẽ lên môi vương gia, và nàng cảm nhận khoé môi ngài cong lên ngạo nghễ hệt như đang mỉm cười.

Trình Khâm phát hiện, vẻ như Tô Khiết hôn khá hơn rồi, chỉ trong vài canh giờ thôi mà người nữ nhi này đã học hỏi thành thạo như vậy ư? Một tay đưa lên ôm lấy chiếc gáy nhỏ nhắn của nàng để đôi môi hai người quyện chặt say đắm, tay còn lại nắm lấy một bên eo nàng, ngài giữ cho sự chuyển động của hai thân thể thêm nhịp nhàng và uyển chuyển. Với Tô Khiết, Trình Khâm đủ ôn nhu, đủ nhẹ nhàng, đủ âu yếm và đủ trân trọng.

Nụ hôn thấm đượm ngừng lại, Trình Khâm lần nữa vùi mặt vào cặp đôi đầy đặn, tiếp tục tìm kiếm nụ hoa và cả mùi hương thơm ngát đã làm ngài ngây ngất. Vòng tay ngài cứ ôm siết lấy một khối mềm mại, mịn màng và nóng rẫy. Tô Khiết nhắm mắt lại tận hưởng, âm thanh phát ra từ môi nàng rất khẽ nghe ma mị. Hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ vương gia, những ngón tay thon dài luồn vào tận chân tóc xoa nhẹ, như cố ý kéo sát mái đầu ngài đến gần hơn để chôn sâu vào trong ngực mình, nàng muốn chở che cho ngài.

Đêm nay thật dài, bên ngoài mưa rơi buốt giá, ướt át nhưng cũng nóng bỏng.

Để tình yêu kề cận tình yêu, đem da thịt ôm ấp lấy da thịt, khắc cốt ghi tâm.

Một đêm gần gũi, cả đời không quên...

Mưa bên ngoài đã dần tạnh, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái ngói và trên những cánh hoa lan trắng vẫn còn thoang thoảng mùi hương đêm qua, trời hửng sáng.

Bên trong phòng ngủ, Trình Khâm cứ ngắm nhìn gương mặt say giấc của Tô Khiết, trông thật êm đềm lẫn thư thái. Sau cuộc hoan ái mặn nồng, nàng đã mau chóng thiếp đi, mái đầu kê trên cánh tay ngài, vùi mặt vào khuôn ngực rắn rỏi kia mà ngủ say sưa. Cơn gió lạnh buổi sớm tràn vào ô cửa sổ đã quên khép bất giác làm nàng thoáng rùng mình, thấy vậy vương gia khẽ khàng kéo tấm chăn lông ấm áp đắp ngang thân thể mềm như nhung đó, lắng nghe nhịp thở đều đều.

Dù việc làm của Trình Khâm rất nhẹ nhàng thế mà Tô Khiết cũng chợt tỉnh, có lẽ một phần do cái lạnh thấm vào da thịt. Nghe tiếng chim hót ríu rít bên ngoài, nàng khẽ dụi mắt rồi từ từ mở mắt ra. Hình ảnh đầu tiên phản chiếu trong con ngươi rung rinh ấy không gì khác ngoài khuôn mặt anh tuấn với cái nhìn rất đỗi dịu dàng của vương gia, nàng tự khắc nhớ lại đêm qua đã cùng ngài ân ái say đắm nên đâm ra thẹn thùng, gò má dẫu đang bị cái lạnh mơn trớn cũng phải ửng hồng. Muốn vùi mặt vào trong chăn nhưng nàng phát hiện mình đang nằm gọn trong lòng ngài, hai thân thể trần trụi khẽ cọ xát tạo nên hơi ấm khó cưỡng.

- Cả đêm qua như vậy mà bây giờ ngươi còn ngượng ngùng với ta sao? Có lẽ ta phải dạy dỗ thân thể ngươi thêm vài lần nữa.

Vừa nói, Trình Khâm vừa luồn tay vào trong chăn, vỗ nhẹ tấm thân nóng hổi vẫn còn ngập ngừng kia. Tô Khiết giương mắt nhìn ngài, hàng mi lại chấp chới, không nghĩ rằng thất vương gia điềm đạm có thể buông những lời xấu xa đến vậy.

- Cả người Khiết Khiết rất mỏi...

- Đứa bé ngốc này, đây là điều dĩ nhiên sau khi nam nữ ân ái.

Cứ tưởng đề cập sang vấn đề khác thì sẽ đỡ xấu hổ nào ngờ Tô Khiết lại khiến cho sự việc càng thêm trầm trọng, há chẳng khác gì tự chui đầu vào rọ. Nàng liền cười ngượng nghịu đồng thời hơi rụt cổ lại, nhưng không hề biết hành động vụng về ấy càng khiến người nam nhân bên cạnh thêm dao động, không kìm lòng mà cúi xuống cắn nhẹ lên bờ vai trần nhẵn mịn đang nhấp nhô sau tấm chăn.

Để Tô Khiết thoải mái hơn, bấy giờ Trình Khâm mới nắm lấy bàn tay nàng, nói:

- Khiết Khiết, ta không muốn để ngươi sống trong hoàng cung nữa mà sẽ đưa ngươi trở về vương phủ.

- Nhưng Khiết Khiết bây giờ đang trên danh nghĩa là phi tần của hoàng thượng.

- Ta biết vì vậy sẽ xin hoàng thượng ban phi. Bắc Đại ta từ trước đến nay cũng có thông lệ: Những thần tử nào lập nhiều công lao thì có thể xin hoàng thượng ban cho một vị phi tần bậc tam phẩm ở trong hậu cung! Với chiến công của ta bao nhiêu năm qua thì tin rằng hoàng thượng sẽ đồng ý ban ngươi cho ta.

Tô Khiết bây giờ mới biết, hoá ra vương triều cũng có quy chế này. Nếu được như vương gia nói thì điều đó còn gì hạnh phúc hơn. Nàng không muốn tiếp tục ở trong hậu cung buồn bã, càng không ham thích chuyện được hầu hạ hoàng thượng, nàng chỉ muốn sống cùng vương gia, cả đời này chỉ ở cạnh duy nhất ngài thôi.

Trình Khâm đã suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi đi đến quyết định này, bởi bản thân không biết được hoàng thượng có dễ dàng chấp thuận. Đối với người mà nói, Tô Khiết chỉ như bao phi tần nhỏ bé khác trong hậu cung rộng lớn trăm ngàn mỹ nữ, xét theo lẽ thông thường thì người sẽ vì chiến công của ngài mà đồng ý thôi. Thế nhưng vì đó là Trình Sở, kẻ luôn muốn đoạt lấy thứ mà ngài yêu thương...

- Vương gia, dù ngài quyết định thế nào thì Khiết Khiết cũng nghe theo.

- Khiết Khiết, ta không hiểu rõ tâm tư hoàng thượng và việc xin ban phi này có thể mạo hiểm, giả như người nổi giận trách phạt thì ngươi cũng sẽ không sợ ư?

- Khiết Khiết chỉ sợ duy một điều, đó là rời xa vương gia, những thứ khác Khiết Khiết không màng đến, thậm chí chết cùng ngài thì cũng cam tâm tình nguyện.

Trông rõ sự kiên quyết nơi đáy mắt trong veo của người nữ nhi thuần khiết này, Trình Khâm nhẹ nhàng đưa bàn tay của nàng lên môi, hôn khẽ.

- Khiết Khiết, ta muốn ngươi trở thành vương phi của ta!

Hàng mi chớp nhẹ vài cái, Tô Khiết lập tức gật đầu: “Chỉ duy nhất có ngài, Trình Khâm, mới là vương của Khiết Khiết“.

Trình Khâm kéo Tô Khiết lại gần hơn, hôn lên vầng trán nàng, một cách trân trọng. Tô Khiết nhắm mắt lại, khoé mắt vẽ lên một sự mãn nguyện khôn tả.

Lát sau mở mắt ra, Tô Khiết thấy ánh mắt Trình Khâm lấp loáng yêu thương, khoé môi bao năm qua rất ít khi mỉm cười giờ đây lại cong lên thật đẹp, tạo thành nụ cười ngạo nghễ đầy cuốn hút. Gương mặt thâm trầm buồn bã của ngài lúc này bỗng dưng sáng bừng, rất vui, rất thoả nguyện. Đây là lần đầu tiên nàng bắt gặp dáng vẻ hạnh phúc này của vương gia, liền chạm tay lên khoé môi ngài.

- Đêm qua cho đến sáng nay, Khiết Khiết thấy ngài hay cười lắm.

- Chẳng phải là vì ngươi sao, Khiết Khiết?

Lần nữa lại đỏ mặt, Tô Khiết cười bẽn lẽn, nhận ra Trình Khâm ngài đây rất biết cách dỗ ngọt nữ nhi. Hơn hết ở trong lòng lại dâng lên niềm vui lớn lao, bởi nàng đã có thể bước chân vào trong trái tim lãnh cảm của thất vương gia uy quyền thâm trầm nhất Bắc Đại, khiến ngài mỉm cười hạnh phúc đến thế.

Thấy Tô Khiết cứ vùi mặt vào ngực mình, Trình Khâm đưa tay vuốt nhẹ chiếc cằm xinh xinh rồi khẽ nâng khuôn mặt nàng lên, không chần chừ liền kề môi đến gần môi nàng miết nhè nhẹ. Dù cả đêm qua đã hôn rất nhiều nhưng với ngài vẫn là chưa đủ, cứ muốn chiếm hữu bờ môi anh đào thơm ngát đó nhiều hơn nữa. Nhất là khi Tô Khiết vòng cánh tay thon dài qua cổ ngài, nhắm mắt đón nhận thì ngài càng để cho nụ hôn buổi sớm mai này thêm sâu đậm.

Vừa bước ra khỏi phòng, Trình Khâm và Tô Khiết bất ngờ chạm mặt Quý phu nhân, chẳng rõ nàng ta vừa đi đến hay đã đứng chờ bên ngoài từ trước. Ban đầu có hơi ngạc nhiên vì phu nhân về sớm như vậy nhưng rồi vương gia vẫn giữ dáng vẻ điềm nhiên hỏi han vài lời. Riêng Tô Khiết đứng bên cạnh ngài lại mang chút bối rối, dù gì nàng với vương gia cũng là vai vế hoàng tẩu - thất hoàng đệ, nếu để chuyện ái ân đêm qua lộ ra thì sẽ tồi tệ lắm.

Về phần Quý phu nhân, vừa về đến nơi đã nghe báo chiều qua có Tô tần ghé qua vương phủ nên cũng muốn đến chào một tiếng, nào ngờ lại bắt gặp nàng cùng vương gia từ trong phòng ngủ đi ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc lẫn ghen tuông. Lẽ nào cả đêm qua, hai người đã...? Nàng ta nghe Trình Khâm nói sáng sớm Tô tần qua phòng ngài để báo rằng sẽ hồi cung, tuy nhiên trong lòng chẳng mấy tin. Bao năm qua Quý phu nhân hiểu rõ tình cảm ngài dành cho người nữ nhi mà mình tận tay chăm sóc dạy dỗ, thế nhưng bây giờ Tô Khiết đã trở thành phi tần của hoàng thượng, dẫu thân thiết đến mấy thì cũng nên giữ khoảng cách.

Vương gia ơi vương gia, lý nào ngài hồ đồ đến nỗi muốn chiếm đoạt nữ nhân của hoàng thượng ư? Đó là suy nghĩ của nàng ta khi dõi theo bóng dáng phu quân.

Được Trình Khâm nắm tay đỡ lên xe kiệu, Tô Khiết cứ nhìn ngài không rời mắt và cũng thấy ngài nhìn mình gật khẽ, như một lời trấn an. Thậm chí đến khi xe kiệu đã chạy đi khá xa, nàng vẫn vén màn lên đồng thời ngoái nhìn về vương phủ.

Hình ảnh chiếc xe kiệu khuất dần trong sương sớm phản chiếu trong đáy mắt kiên định của Trình Khâm, ngài sẽ vào cung diện kiến hoàng thượng để nói về việc ban phi. Ngài bây giờ đã hiểu rõ lòng mình muốn gì vì vậy sẽ không nao núng nữa.

Tâm ý này tuyệt đối không thay đổi!

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, ý định của Trình Khâm phải dời lại khi hoàng thượng đột ngột lệnh cho ngài đến phía tây kinh thành dẹp trừ phản tặc.

Và chuyến đi ấy kéo dài hai tháng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.