Tâm Phế

Chương 10: Chương 10




Trở thành động lực?

Ý của Mạc Gia Bảo có phải là đang muốn tỏ tình với cô không?

-”Cái này....”- Tử Đan ấp úng

Mạc Gia Bảo nhìn thái độ cũng đủ hiểu Tử Đan nghĩ gì trong đầu. Hắn làm sao không biết trong tim Tử Đan vẫn còn hình bóng của người chồng quá cố chứ.

Nhưng bây giờ đây hắn thật sự rất muốn sẽ là người chăm sóc cho mẹ con cô, sẽ là người thay Đinh Hựu Phong lo lắng cho quãng đời còn lại của Tử Đan

Hắn dịu dàng ôm Tử Đan vào lòng, mái tóc mềm và mùi hương tự nhiên từ người cô toả ra khiến hắn cảm thấy rất nhẹ nhõm...

-”Anh biết bản thân mình vẫn chưa đủ thành đạt để có thể lo cho cuộc sống ổn định sau này. Nhưng anh hứa rằng kể từ hôm nay anh sẽ tập trung vào công việc, ngày anh có tất cả cũng là ngày anh cầu hôn em!”

Lời nói chắc nịch của Kim Gia Bảo khiến trái tim Tử Đan một lần nữa đau nhói.

Hồi ức lại cách đây hơn một năm Đinh Hựu Phong cũng đã bày tỏ chân ý với cô như thế. Ngày hôm đó là ngày hạnh phúc nhất đời cô nhưng rồi thì sao? Hựu Phong cũng đã rời bỏ cô đi mà không có lấy một lời từ biệt.

-”Gia Bảo, anh cũng biết đến bây giờ em vẫn còn mong chờ ngày Hựu Phong quay lại, em tin chắc rằng Hựu Phong không chết. Tình cảm của anh.... “

Tử Đan không biết mình rất tàn nhẫn khi nói lên câu này, bởi nó đã phần nào khiến tâm can Kim Gia Bảo tổn thương. Thật sự chưa bao giờ hắn lại có cảm giác đau lòng như thế.

-”Đan Đan, Đinh Hựu Phong thật sự đã chết rồi, nếu hắn còn sống đã quay lại tìm em rồi. Em đừng cố chấp như vậy có được không!!!”

-”Không! Hựu Phong chưa chết, em tin chắc rằng Hựu Phong chưa chết! Anh ấy vẫn còn sống...”- Tử Đan hét lớn

Từ hôm tưởng mình ảo giác nhìn thấy Đinh Hựu Phong cô đã tin chắc rằng Hựu Phong không hề chết.

-”Đan Đan, em bình tĩnh lại đi... Đinh Hựu Phong đã chết cách đây hơn một năm rồi, sự việc đó anh cũng đã có tìm hiểu... thật sự đã chết rồi!”- Kim Gia Bảo buồn buồn

Tìm hiểu? Hắn có tìm hiểu?

-”Anh đã tìm ra được gì? Có phải có người hại chết Hựu Phong đúng không? Cái chết của Hựu Phong là có người sắp đặt? Anh mau nói cho em biết đi...”

Bỗng dưng Tử Đan mất kiểm soát đến lạ thường, ngay cả cô cũng không hiểu lý do vì sao mỗi khi ai đó nhắc đến cái chết của Đinh Hựu Phong là bản thân lại như thế.

Kim Gia Bảo lo sợ tinh thần của Tử Đan kích động quá mức sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ nên đã cố gắng trấn tĩnh cô.

Hắn cũng đang phân vân không biết có nên nói cho cô nghe việc công ty của Đinh Hựu Phong và cả gia sản Đinh gia đều có liên quan đến Tần Triết không nữa...

-”Gia Bảo, có phải anh biết được gì không? Nói cho em nghe đi!”- Tử Đan cố thấp giọng năn nỉ

Không thể nào giấu được nữa nên hắn cũng đành phải nói ra...

-”Thật sự thì chuyện này có liên quan đến Tần Triết! Năm đó Đinh Hựu Phong đang hợp tác với Kim Phát nên cái chết của anh ấy... anh cũng biết được phần nào!”

Vừa nghe đến Tần Triết là Tử Đan biến sắc hoàn toàn, cái tên tàn nhẫn này ám ảnh cô suốt mấy năm nay...

Nhớ lại ánh mắt vô tình ngày hôm đó hắn dành cho cô thì bao nhiêu nỗi uất hận trong lòng dâng trào. Chính hắn đã khiến cô phải trốn chui trốn nhũi.

Ngày hôm nay cũng chính hắn là kẻ phá nát gia đình cô.

-”Tần Triết!!!”- Tử Đan nghiến răng

Chưa bao giờ Kim Gia Bảo nhìn thấy biểu cảm như thế của Tử Đan, trông cô bây giờ như đang muốn ăn tươi nuốt sống kẻ đó. Hai bàn tay xiết chặt tưởng chừng như có thể bóp nát mọi thứ

-”Em biết hắn sao?”- Kim Gia Bảo lo sợ

-”Không... không biết!”

-”Đan Đan... em đừng làm anh sợ mà Đan Đan...”

Đầu Tử Đan cúi thấp, rồi bỗng dưng ngẩn lên cao, xoay người sang nhìn Kim Gia Bảo cười tươi như không có gì xảy ra. Vẫn là nụ cười tựa nắng mai mà hắn thầm thương trộm nhớ...

Tử Đan bước đến sát bên cạnh Kim Gia Bảo, không nói gì chỉ cười tươi rồi vòng tay ôm lấy hắn, thì thầm bên tai...

-”Từ hôm nay, em sẽ là động lực của anh!”

****

Tử Đan được Kim Gia Bảo ngõ lời mời đi dự buổi hội thảo với các thương nhân.

Thật sự mà nói phải gọi là năn nỉ mới đúng...

Cũng chính vì nghe nói Tần Triết có tham gia nên Tử Đan mới nhận lời đi cùng...

Kim Gia Bảo đưa Tử Đan dạo trung tâm mua sắm, sẵn tiện lựa thêm vài bộ váy lộng lẫy cho đêm nay..

-”Em đẹp lắm...”

Kim Gia Bảo nhìn thấy trên người Tử Đan diện cái váy màu đen tuyền thời thượng, phần ngực được xẻ sâu mập mờ huyền bí.

Dường như nó được thiết kế riêng cho cô vậy, những đường nét hoàn mỹ mà ngày thường Tử Đan không để ý cũng đã được lộ rõ... làn da trắng nõn cũng nhờ cái váy mà tôn hẳn lên..

Đứng trước gương ngắm nghía thật lâu, Tử Đan chợt nhận ra rằng chưa bao giờ cô được diện váy đẹp như thế ngoại trừ ngày cưới.

-”Thật sự là rất đẹp...”- Tử Đan khẽ thì thầm chỉ vừa đủ bản thân nghe...

Những ngày còn là vợ của Tần Triết thì cô chỉ biết suốt ngày ra vào trong ngôi biệt thự lạnh lẽo. Hắn cứ thế ra ngoài từ sáng và đến tối mịch mới về, lần nào cũng say đến bét nhè...

Chưa một lần nào hắn đưa cô đến những bữa tiệc dù là lớn hay nhỏ, có khi người ta còn không biết Tô Tử Đan là ai nữa kìa...

Ngày hôm nay được sự đối đãi nồng hậu của Kim Gia Bảo như thế, Tử Đan mới nhận ra được bản thân mình là ai...

-”Vậy... lấy cái này!”- Kim Gia Bảo bước đến gần ôm lấy vòng eo mảnh mai của Tử Đan

Thái độ vô cùng sủng nịch như đôi vợ chồng thực sự...

Hắn thật sự mong đến ngày được nhìn cô trong bộ váy cưới thì không biết sẽ còn đẹp và lộng lẫy cỡ nào...

Ngay cả những nhân viên trong cửa hàng cũng một phen ganh tị vì thái độ quá ư là soái của Kim Gia Bảo dành cho cô.

Nhưng đối với Tử Đan thì đó cũng chỉ là một bệ phóng giúp cô thực hiện được kế hoạch của mình..

-”Gia Bảo, chỉ là một bữa tiệc thôi, có cần phải mua nhiều vậy không?...”- Tử Đan nhẹ giọng

-”Không nhiều đâu, em xứng đáng mà...”

Ngay vào lúc Tử Đan bị Kim Gia Bảo kéo vào một cửa hàng khác thì cũng vừa vặn nhìn thấy bóng dáng của Khang Nhã Vân đang loay hoay thử đồ

Thật đúng lúc...

Tử Đan cứ thế mà hiên ngang khoát tay Kim Gia Bảo đi vào, những nhân viên ở đây ai cũng trầm trồ khen ngợi cặp đôi này...

Nhìn thấy trên tay Khang Nhã Vân cầm một cái váy màu sắc khá khó nhìn nhưng Tử Đan lại vô cùng muốn có nó. Nhất là khi nhìn thấy nụ cười của Khang Nhã Vân có vẻ rất vừa ý với nó.

-”Em gặp người quen, anh ở đây đợi em!”- Tử Đan cười hiền nhìn Kim Gia Bảo

Từng bước, từng bước đi đến gần nơi Khang Nhã Vân đang đứng, trên môi nhoẽn lên nụ cười đầy âm hiểm

Khang Nhã Vân cũng có thể đã thấy được hình ảnh phản chiếu của cô gái đang tiến gần về phía mình. Chỉ là ả không nghĩ rằng cô dám xuất đầu lộ diện lại còn hiên ngang như vậy.

-”Chào Khang tiểu thư... đã lâu không gặp...”

Ban đầu Khang Nhã Vân còn bất ngờ nhưng sau đó liền giả vờ vui vẻ như gặp lại bạn cũ, thân thiết ôm Tử Đan kèm theo đó là lời thì thầm vào tai.

-”Cô cũng gan thật, ngang nhiên xuất hiện ở đây, không sợ Tần Triết nhìn thấy sao?”

-”Có sợ cũng là cô... chứ không phải tôi!”- Tử Đan đáp trả nhẹ nhàng...

Câu nói đó như một cú đánh thẳng tâm điểm của Khang Nhã Vân khiến ả bỗng dưng biến sắc...

Con ả lui chân về sau mấy bước, ả không tin một cô gái lúc nào cũng bẽn lẽn, nội tâm như Tử Đan hôm nay lại có thể gắt đến như vậy.

-”Có những thứ nếu chỉ nhìn bên ngoài thì thấy rất đẹp nhưng có vừa với mình hay không thì là một chuyện khác!”

Khang Nhã Vân gần như có thể cảm nhận được sự khác thường nơi Tử Đan, trước đây ngay cả lời mỉa mai cô cũng không dám nói.

-”Con khốn! Mày muốn nói gì?”- Khang Nhã Vân như bị đạp trúng đuôi mà ăng ẳng sủa lên

-”Đừng nóng, tôi chỉ muốn nói cái váy đó quá nhỏ so với thân hình của cô thôi... đừng suy nghĩ quá nhiều!”

Tử Đan quay đầu bỏ đi nhưng liền đó lại quay sang nhắc nhở nhẹ một câu nữa đầy thâm ý...

-”Cưỡng cầu vô ý, cho dù cô có cố gắng cỡ nào thì không vừa vẫn là không vừa!”

Sảng khoái bước ra ngoài với nụ cười không một mấy thân thiện. Ngày hôm nay ông trời cũng khiến cho cô gặp được Khang Nhã Vân ở nơi này thì đồng nghĩa với việc trả thù Tần Triết là chuyện sớm muộn

Kim Gia Bảo đối với Tử Đan là sự ôn nhu nhẹ nhàng và sủng nịch đến tận mây xanh, bởi hắn đã thề rằng sẽ mang cho cô những thứ tốt đẹp nhất và làm cô hạnh phúc nhất...

-”Em thấy đói bụng quá... hay là chúng ta đi ăn gì đó đi!”

Cả hai cứ như thế vui vẻ trở ra...mặc cho nữ nhân kia đang vô cùng tức giận mà xé rách cái váy khiến nó trở thành phế phẩm

Trong đầu Khang Nhã Vẫn suy nghĩ không biết bao nhiêu thứ hỗn loạn, ả sợ... ả sợ Tử Đan sẽ cướp mất Tần Triết...

-”Không... tiện nhân... mày không có quyền giành Tần Triết... không...”

Lái xe một mạch thẳng về khách sạn, nơi mà ả và Tần Triết ở trong mấy ngày du lịch tại thành phố này.

Vừa vào đến đã nhìn thấy Tần Triết đang ngồi đăm chiêu trên ghế, tay còn cầm tấm ảnh của Tử Đan...

-”Triết...”- Khang Nhã Vân khẽ gọi...

Tần Triết không hề vội vã hay sợ hãi mà chỉ chậm rãi úp tấm ảnh xuống mặt bàn rồi tươi cười nhìn Khang Nhã Vân như không có chuyện gì.

Mặc dù cảnh tượng này Khang Nhã Vân đã thấy không ít lần nhưng ả vẫn cố tự nhủ với lòng rằng chỉ là Tần Triết tình cảm phong phú.

-”Tối nay đi dự hội thảo, anh có thể cho em theo cùng không?”- Khang Nhã Vân cố nhẹ giọng

Tần Triết khẽ nhíu mày, hắn thật sự không muốn có bất kì sự vướng bận nào...

-”Em không phải không biết, quy tắc của anh là không mang theo nữ nhân đi dự tiệc mà...”

Khang Nhã Vân biết chứ, biết rõ quy tắc của hắn chứ... nhưng thực chất quy tắc là không dẫn vợ theo chứ những cô gái khác thì hắn tha hồ ôm ấp vui vẻ.

Ngay cả điều này mà ả vẫn tự cho rằng chỉ là Tần Triết muốn bảo vệ ả. Xem ra thật sự Khang Nhã Vân đã bị Tần Triết khiến cho ngu muội...

-”Hay là anh tranh thủ về sớm được không? Xong tiệc là về ngay với em?”

-”Được rồi, được rồi... anh hứa... “

Hắn nhếch môi một cái ôm lấy Khang Nhã Vân vào lòng, trong đầu hắn suy nghĩ gì thì có trời mới biết.

Con cáo già như hắn mỗi khi nhẹ giọng thì chỉ có sự nguy hiểm rình rập chứ chẳng có gì tốt lành

Nếu hạng mục tối nay hắn có được thì Khang Diệp sẽ nằm gọn trong tay hắn. Rồi từ từ sẽ là Kim Phát, Tiêu Vân Nam....

-”Nhã Vân, em có tin trên đời này có chuyện người giống người không?”

Câu hỏi của Tần Triết khiến Khang Nhã Vân một lần nữa sắc mặt tái nhợt... ý của Tần Triết là gì? Có phải hắn đã biết được gì về sự tồn tại của Tử Đan rồi không...

-”Tin chứ... có thể lắm... có người giống gần như hoàn toàn... nhưng sao anh lại hỏi vậy?”- Khang Nhã Vân run rẫy

-”À không, chỉ là anh thắc mắc thế thôi...”

******

Buổi tiệc đêm đó nhanh chóng được diễn ra, tất cả những doanh nhân nổi tiếng cũng đã xuất hiện gần như đầy đủ. Chỉ còn thiếu mỗi đại diện của tập đoàn Kim Phát và Tần Thị...

Khoảng sân rộng có thảm cỏ xanh mướt làm dịu nhẹ không gian nơi đây, thảm đỏ được trãi dài từ tiền sảnh ra đến khuôn viên bên ngoài tạo sự uy nghiêm.

Các nhà báo cũng thủ sẵn máy ảnh chờ đợi hai nhân vật quan trọng nhất xuất hiện...

Vừa lúc đó bên ngoài phía sân có một chiếc Roll-Royce Phantom Series II đổ đến. Màu đen bóng sang trọng của nó đang khiến tất cả mọi người chuyển ánh nhìn vào...

Tất cả mọi người dường như đang nín thở chờ đợi nhân vật nào sẽ xuất hiện bên trong chiếc xe đó.

Cuối cùng thì cũng đã có người xuất hiện, một nam nhân tây trang lịch lãm màu đen tuyền, mái tóc được cắt tỉa thời thượng càng khiến vẻ hoà hoa, phong nhã của hắn được tôn lên bội phần.

Tiếp theo đó là đôi giày cao gót được tỉ mỉ đo ni từng chút sao cho thật vừa vặn với người mang xuất hiện. Dần dần là gương mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ nhàng lộ diện.

-”Đó có phản đại thiếu gia tập đoàn Kim Phát không? Thật sự rất điển trai...”

-”Còn cô gái kia là ai vậy nhỉ?”

-”Thật xinh đẹp, quả là một đôi trời sinh...”

Biết bao nhiêu lời bàn tán cũng như thì thầm khen ngợi dành cho hai nhân vật bí ẩn kia

Tử Đan cũng là lần đầu đứng trước bao nhiêu con người như thế này, lần đầu tiên cô thấy có nhiều người đang nhắm thẳng ống kính về cô như vậy...

-”Em đã sẵn sàng chưa?”- Kim Gia Bảo thẳng lưng đưa tay mình ra

-”Anh nghĩ em có thể nói chưa sao?”

Nụ cười của Tử Đan cũng như đáp án cho thấy rằng cô đã thật sự sẵn sàng...

Cánh tay thon thả của Tử Đan khoát vào tay Kim Gia Bảo vô cùng tình tứ, từng bước đi trên thảm đỏ.

Ngay lúc cô vừa xuất hiện đã thu hút biết bao nhiêu ánh nhìn. Đó không phải vì trước kia Tử Đan không đẹp mà là do cô sống quá đơn giản, bản tính ôn nhu, trầm tĩnh lạnh nhạt cũng phần nào khiến cô không có nhiều điều kiện nhìn thế giới bên ngoài...

-”Kim thiếu gia, đây có phải là vợ sắp cưới của anh không?”

-”Hai người đã dự định khi nào sẽ tiến hành hôn lễ?”

-”Kim thiếu gia, anh có nghĩ hạng mục lần này sẽ thắng được không?”

Biết bao nhiêu câu hỏi mà các nhà báo liên tục đặt ra để hỏi suốt cả đoạn đường hắn và cô bước đi. Nhưng hắn cũng chỉ đáp lại là cái mĩm cười chào hỏi rồi nhanh chân đi vào bên trong...

Vừa vặn lúc đó là hai nam nhân cũng nối bước đằng sau. Những ống kinh kia lại quay mũi sang phía hai nam nhân tuấn mỹ kia.

Một người mang vẻ đẹp bí ẩn đầy thâm hiểm cùng gương mặt lạnh lùng bước đi, bộ tây trang xanh biển của hắn đang nổi bật toàn bộ nơi đây.

Phía sau là một nam nhân khác không kém cạnh, môi bạc luôn cười rất tươi nhưng mấy ai biết đằng sau nụ cười đấy là cả một con cáo gian xảo...

-”Tần Tổng, anh có nghĩ rằng hạng mục lần này sẽ thuộc về mình không?”

-”Tần Tổng có thể cho biết mối quan hệ giữa anh và Khang tiểu thư không...”

-”Tần Tổng... Tần Tổng....”

Hắn đã chán ngấy với những câu hỏi vô vị này, tất nhiên hạng mục lần này thuộc về hắn rồi. Thừa thải.

Đôi chân mày kiếm uy nghiêm khẽ nhíu lại, hắn cứ dửng dưng như thế mà tiến bước vào bên trong đại sảnh.

Nhưng điều khiến hắn chú ý nhất là tấm lưng trần trắng nõn phía trước mắt mình. Đâu đó hình ảnh người vợ quá cố của hắn đang ẩn hiện nơi đó.

Hắn cứ ngẩn ngơ mãi cho đến khi Kim Gia Bảo xoay người lại nhìn hắn và cô gái kia cũng vậy...

-”Tần Tổng lâu quá không gặp!”- Kim Gia Bảo giả lả vui mừng

Ngay lúc này đây Tần Triết chỉ nhìn thấy trước mắt là một mảng mờ mịt. Cô gái kia có dung mạo quá giống vợ của hắn. Đôi mắt.... đôi mắt đó chính là thứ mà hắn khó có thể nào quên được

Ngay cả Hạ Trác Minh cũng khá bất ngờ về sự xuất hiện của Tử Đan tại nơi này, càng bất ngờ hơn là cô đi cùng Kim Gia Bảo

-”Tần Tổng??”- Kim Gia Bảo gọi lại một lần nữa...

Bây giờ Tần Triết mới lấy lại được ý thức, đưa tay ra bắt chào với Kim Gia Bảo nhưng mắt vẫn thuỷ chung nhìn vào Tử Đan

Kim Gia Bảo khẽ nhếch môi vì nghĩ rằng Tần Triết đang mê mẩn sắc đẹp của cô.

-”Xin giới thiệu với anh đây là Tử Đan, bạn gái cũng là vợ tương lai của tôi!”

Đôi đồng tử đen láy giãn nở cực độ nhìn Tử Đan như không tin điều hắn vừa nghe được là sự thật.

Hắn trên thương trường tự tin, quyết đoán bao nhiêu nhưng giờ đây là cứng đơ cả người không nói được lời nào...

-”Tần Tổng, đã lâu không gặp... anh vẫn khoẻ chứ?”

Tử Đan nhếch nhẹ môi hồng, đối với cô giờ đây kẻ đứng trước mặt không còn là chồng mình nữa mà là một con ác quỷ mang đầy tham vọng...

Chính hắn là kẻ cướp đi tất cả của cô, từ tình yêu, thanh xuân, đến cả đứa con bé nhỏ vô tội vạ của cô.

Hạ Trác Minh càng không ngờ Tử Đan lại có thái độ thản nhiên chào hỏi như thế, đáng lý ra cô nên sợ hãi mới đúng chứ...

-”Đan Đan...”- Tần Triết khẽ gọi.

Kim Gia Bảo cũng ngỡ ngàng không kém, hắn không nghĩ rằng Tử Đan lại có thể quen biết và khiến cho Tần Triết đóng băng như thế. Rốt cuộc giữa họ có mối quan hệ gì?

Bàn tay Tần Triết đang xiết chặt bàn tay Tử Đan, hắn thật sự rất muốn ôm ngay cô vào lòng, cảm nhận mùi hương tự nhiên từ cơ thể của cô

Kim Gia Bảo khá sốt ruột khi thấy lực xiết của Tần Triết mỗi lúc một mạnh nên liền đó cất tiếng làm giảm bớt đi sự căng thẳng

-”Hai người quen nhau sao?”- Kim Gia Bảo ngu ngơ

Hạ Trác Minh đứng bên ngoài có vẻ như khó chịu lắm nhưng khi nghe câu hỏi ngu ngốc đó của Kim Gia Bảo thì không nhịn được mà cười khẩy.

-”Tất nhiên là quen, mà còn rất thân nữa là...”

Tử Đan vẫn cứ thế vui vẻ gật đầu cười tươi nhìn Hạ Trác Minh cứ như là chẳng hề gì.

-”Tôi nghe nói Tần Tổng đây sắp lấy vợ, chúc mừng anh!”

Câu nói đầy mỉa mai từ Tử Đan khiến tâm can Tần Triết đau nhói từng cơn. Hắn trăm tính ngàn tính cũng không tính được đến một ngày mình có thể gặp lại vợ mình tại đây.

Nhưng bất quá hai người lại trở nên vô cùng xa lạ...

-”Đan Đan... em...”- Tần Triết như muốn nói gì đó nhưng Tử Đan đã vội cất lời

-”Tần Tổng, tôi nghĩ là anh nên chú tâm vào hạng mục lần này... đừng để trượt mất... bởi vì Gia Bảo cũng hứa rằng đây là món quà anh ấy tặng cho tôi!”

Kim Gia Bảo mặc dù chưa hiểu vấn đề giữa hai người này là gì nhưng nếu Tử Đan đã nói vậy thì hắn nhất định phải đạt được hạng mục này.

-”Xin phép!”

Tử Đan vô tình rút nhẹ bàn tay mình lại, khoát lên tay Kim Gia Bảo mà bước đi... để lại đây Tần Triết với mớ xúc cảm hỗn độn

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy nét mặt đầy sự thách thức của cô như thế. Cũng không bao giờ hắn nghĩ đến việc có một ngày cô lại dùng ngữ điệu đó mà nói chuyện với hắn

Với cái khí chất cao cao tại thượng đó của hắn thì tuyệt đối là không được phép như thế. Hắn nhất định không cho cô toại nguyện. Bằng mọi giá hạng mục này là của hắn.

Cuộc hội thảo diễn ra vô cùng gây cấn và hồi hộp bởi sự tranh đấu giữa hai tập đoàn danh tiếng nhất cả nước.

-”Gia Bảo, nhường cho hắn đi!”- Tử Đan khẽ thì thầm bên tai Kim Gia Bảo

-”Nhưng ông nội kỳ vọng rất nhiều vào hạng mục lần này!”- Kim Gia Bảo có vẻ không hài lòng với điều Tử Đan muốn

-”Phải để hắn đắc thắng một lần, còn về phần ông nội thì anh cứ yên tâm đi...!”

Tử Đan không hề biết ngay lúc này đây gương mặt cô thánh thiện đến mức động lòng người như thế nào nhưng cô biết rõ nhất nội tâm cô đang muốn gì.

Kim Gia Bảo mặc dù rất muốn chứng minh cho ông nội mình thấy được bản thân không phải là phế sài. Hắn cũng có thể lấy được vinh dự về nhưng lần này hắn quyết định tin vào Tử Đan.

Vào phút cuối cùng của cuộc biểu quyết thì Kim Gia Bảo đã cố tình không nâng mức giá để Tần Triết có thể đường đường chính chính đứng đầu hạng mục.

Ánh mắt Tần Triết đến bây giờ vẫn còn thuỷ chung nhìn Tử Đan... trong đầu hắn lại âm thầm đánh giá cô. Những thứ mà trước đây hắn chưa một lần nhìn kỹ thì hôm nay đã được cô phơi bày...

Hắn lần này nhất định phải hỏi cô cho ra lẽ, tại vì sao suốt hai năm nay cô trốn chạy hắn, tại sao cô lại không chết?

Nhưng Kim Gia Bảo cứ như một con kỳ đã khổng lồ cản đường, ngay cả muốn nói chuyện riêng tư với cô cũng là một vấn đề khó.

-”Em xin phép một lát!”- Tử Đan nhẹ nhàng lễ phép cúi chào

Kim Gia Bảo đang cùng một số doanh nhân đứng trò chuyện nên cũng qua loa gật đầu..

Vừa vặn Tần Triết nhìn thấy bóng lưng Tử Đan hướng về nhà vệ sinh nên hắn cũng nhanh chân đuổi theo.

Ngay vào lúc Tử Đan bước vào bên trong định đóng cửa lại thì có một bàn tay rất nhanh lách vào làm vật cản

-”Tần...”

Tử Đan chưa kịp kêu lên là đã bị bàn tay đó bịt chặt miệng lôi vào trong... bây giờ đây cho dù Tử Đan có vùng vẫy đi chăng nữa cũng không thể thoát với diện tích nơi đây chỉ vừa đủ cho hai người...

Tần Triết khẽ thì thầm bên tai Tử Đan với âm thanh vô cùng ám muội...

-”Ai cho em dùng thái độ đó với tôi?”

...

..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.