Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 112: Chương 112: Không biết xấu hổ 2




Editor: Puck

Cứ nói chuyện thời gian trước của Hồng Hà và Vương Lục Tử, dù sao cũng ám muội, mặc dù Bào Kim Đông xử lý thỏa đáng, không lan truyền ra ngoài, nhưng mà Bào Kim Đông và Bào Kim Lai đều biết sự việc, hơn nữa còn là mẹ Bào phát hiện ra trước, cứ như vậy...

Tâm niệm Diêu Tam Tam chuyển động, rồi cười nói với thím ba: “Thím ba, thím xem ở cùng một thôn, hai nhà còn là thân thích, nếu trực tiếp mai mối, thì không có đường lui. Nếu không như vậy, cháu tìm cơ hội giúp thím thăm dù chút ý tứ của Kim Thành, thím xem có được không?”

“Trời ạ, thím suy nghĩ cháu đây đang nể mặt nhà họ Bào, cháu chỉ cần mở miệng nói, còn không được sao? Hoàn cảnh nhà họ Bào cũng không có gì, không phải thím khoe khoang, Hồng Hà của chúng ta, tướng mạo con người có chỗ nào kém?”

“Thím ba, thím xem, bây giờ người trẻ tuổi đều muốn tự chủ hôn nhân, phải do chính hai bên bọn họ coi trọng chứ? Thím như vậy quá nóng vội rồi.”

Thím ba dừng một chút, thấy Diêu Tam Tam như thế, lại nói: “Vậy cũng được, Hồng Hà là em cháu, cháu phả để tâm giúp con bé đó.”

Tính toán của thím ba Diêu, luôn đáng đánh.

Tuy nhà họ Bào không tính là giàu có, nhưng bây giờ dưới sự trợ giúp của Diêu Tam Tam và Bào Kim Đông, cũng bắt đầu nuôi cá chạch bùn rồi, về sau này khẳng định cũng không nghèo được.

Thằng nhóc Bào Kim Thành này không tệ, mặc dù không mạnh mẽ khí thế như anh hai cậu ta, nhưng cũng tướng mạo đường đường, mấu chốt hơn, bây giờ Bào Kim Thành đã học xong lái xe, đi theo Bào Kim Đông làm tài xế vận chuyện hàng hóa, cả ngày lui tới thành thị lớn. Chỉ một điều này, đã mạnh hơn anh nông dân kiếm ăn trong đất nhiều.

Những năm tám mươi chín mươi, người bình thường lái xe tuyệt đối là công việc không cần kỹ thuật, làm tài xế làm ra tiền!

Nhưng mà, xảy ra chuyện lúc trước, Diêu Tam Tam sao tiện mở miệng với nhà họ Bào? Hơn nữa hai người trẻ tuổi ở cùng một thôn, đều biết lẫn nhau, nếu tính tình hợp, nếu có ý tứ với nhau, còn cần người khác làm mai sao?

Diêu Tam Tam rất cho rằng, chuyện này không thể dính vào.

Cô tính toán trong lòng, nếu sau này thím ba có hỏi nữa, cô sẽ nói Kim Thành có ý tưởng khác. Lời “Có ý tưởng” này, có thể lý giải vì Kim Thành không xem trúng, cũng có thể nói cậu ấy thích cô gái khác, dù sao hàm hồ qua đi coi như xong.

Hơn nữa, Diêu Tam Tam cảm thấy có đầu mối, Bào Kim Thành rất có thể sớm có cô gái mình thích.

Chuyện này cứ để xuống như vậy, trước mắt vốn nông nhàn, nhà họ Diêu lại hết sức bận rộn, cứ vài ngày, cá chạch bùn nhà họ Diêu thường vận chuyển hàng hóa, đi tỉnh thành một xe, bớt thời gian còn phải giao hàng cho Vương Lâm Siêu ở Thượng Hải, Bào Kim Thành cũng rất bận rộn.

Cùng lúc đó, nhà họ Bào cũng vội vàng chuẩn bị chuyện vui Kim Viễn kết hôn.

Diêu Tam Tam bớt chút thời gian đến nhà họ Bào giúp trong khả năng có thể.

Mẹ Bào luôn cảm thấy cô con dâu thứ hai nhỏ nhất, còn nhỏ hơn Kim Thành hai tháng, công việc khác vốn không để cho cô làm, chính là lôi kéo cô góp ý chuyện vui bố trí, mua đồ gì.

Một ngày trước khi Kim Viễn kết hôn, Bào Kim Đông để Bào Kim Lai ở lại tỉnh thành tạm thời trông nom cửa hàng, mình và Kim Thành lái xe vội vàng trở về nhà. Tính toán, bắt đầu từ đông, anh đã không ngây ngốc ở nhà quá mấy ngày.

Tính toán đi tính toán lại, từ khi Diêu Tam Tam rời tỉnh thành, về nhà tham gia đưa gạo làm tiệc rượu đầy tháng cho tiểu Tráng Tráng, hai người cũng đã hai mươi mấy ngày không gặp mặt.

Ban đêm Bào Kim Đông lái xe vào thôn, anh tới nhà họ Diêu trước, dừng xe xong, đi vào trong nhà một vòng, chào hỏi người nhà họ Diêu, lại không thấy Diêu Tam Tam. Trương Hồng Cúc nói cho anh biết, nói Tam Tam tới nhà anh giúp một tay.

Sau đó Bào Kim Đông trở về nhà họ Bào, liếc mắt nhìn thấy Diêu Tam Tam rồi, cô nhóc này đang ngồi trong nhà chính, cùng mẹ Bào và chị dâu cả nhà họ Bào bọc bánh kẹo cưới.

Lúc ấy trên thị trường không mua được bánh kẹo bao sẵn cỡ nhỏ, chính là nhà mình mua một bao kẹo lớn, dùng giấy đỏ bọc thành từng bọc nhỏ.

Bào Kim Đông đi thẳng vào trong nhà, trong sân còn có vài người giúp chuyện vui, Bào Kim Đông chào hỏi từng người.

Vào phòng, đứng ở cửa, cười gọi người: “Mẹ, chị dâu.”

Sau đó Kim Thành cũng theo tới, mẹ Bào vừa ngẩng đầu nhìn thấy hai đứa, hỏi vội: “Trở lại rồi? Có thể rời khỏi cửa hàng?”

“Kim Lai trông đấy. Kim Viễn kết hôn, con còn có thể không trở về?”

“Ah, Kim Lai này lại không thể về.” Mẹ Bào không khỏi tiếc nuối nói, “Ăn cơm chưa?”

“Còn chưa đâu! Thật đói bụng.” Bào Kim Đông nói.

Mẹ Bào vừa nghe, vội vàng đứng lên đi lấy cơm. Chị dâu cả nhà họ Bào còn cười đẩy Diêu Tam Tam một cái, nói cô: “Em đi nghỉ ngơi một chút đi, còn một ít như vậy, tự chị bọc.”

“Em không mệt, em và chị bọc cho xong.” Diêu Tam Tam hiểu rõ ý kia của chị dâu cả, người đàn ông của em trở lại, đi cùng nó đi! Nhưng sao cô có thể thật sự không ngại ngùng mà đứng lên đi?

“Tam Tam, có một chuyện muốn nói với em.” Bào Kim Đông đứng ở ngưỡng cửa, nhìn Diêu Tam Tam nói, “Em đi theo anh.”

“Chị Tam, chị đi đi, em tới bọc.” Kim Thành di ien n#dang# yuklle e#q quiq on đi tới, ngồi xuống ghế đẩu mẹ Bào vừa mới đứng lên, nhìn Diêu Tam Tam cười cười.

Thằng nhóc Kim Thành này, vẫn tương đối quy củ, Tam Tam còn chưa kết hôn đâu, cậu ta vẫn nghiêm túc gọi cô là chị Tam, ngược lại không giống như Bào Kim Lai gọi chị dâu. Nhưng mà nụ cười chế nhạo kia, khiến Diêu Tam Tam thật sự hơi ngượng ngùng.

Diêu Tam Tam buông công việc trong tay, đứng lên đi ra khỏi phòng, Bào Kim Đông lập tức kéo cô lại, cứ thế tiến vào phòng kia của mình. Đi vào, anh lại tiện tay đóng cửa lại, trực tiếp ôm người vào trong ngực, không nói hai lời đã hôn lên.

Một thân bụi đường trường, mặt của anh hơi lạnh, nụ hôn lại nóng như lửa khác thường, vẫn hôn đến khi hai người thở dốc dồn dập, mới lưu luyến không rời mà buông ra, ngược lại hôn thẳng một đường từ trán đến cổ cô, cằm dính vào bên tai cô, nhẹ nhàng than thở một tiếng, “Tiểu Nha, anh nhớ đến muốn chết rồi.”

Diêu Tam Tam thầm nói trong lòng, em cũng nhớ anh, nhưng mà lời đến khóe miệng, lại trở thành hờn dỗi nói nhỏ: “Cường điệu đến vậy sao!”

“Có, còn có càng khoa trương hơn.” Bào Kim Đông nói xong, hai tay lập tức trượt xuống, dính vào trên mông nhỏ của cô, đột nhiên đè lên người mình.

Động tác lưu manh như vậy khiến cả người Diêu Tam Tam cũng nóng lên, vội vàng dùng cả tay chân tránh thoát anh, nhẹ giọng trách cứ: “Bên ngoài sân đầy người đó!”

Cũng không chỉ ngoài sân đầy người, gia tộc nhà họ Bào lớn, người đương nhiên nhiều hơn, vì chuẩn bị chuyện vui của Kim Viễn, những người này đều đang bận rộn, đầu bếp chuẩn bị món ăn ở trong sân, anh cả nhà họ Bào đang lớn tiến hét lớn người nào đi dọn bàn chuyển ghế, người nào đi giết cá rửa cá...

Hai người vừa tiến vào thì đóng cửa như vậy, đoán chừng chắc có người lặng lẽ nói đùa.

“Mặc kệ nó! Lúc anh cả anh vừa mới kết hôn, còn không phải như vậy sao, gần như đều không cho chị dâu cả xuống giường.”

Lời nói trắng trợn như vậy khiến Diêu Tam Tam xấu hổ một trận. Bào Kim Đông người này, chưa bao giờ lẩn tránh vấn đề này của mình, thản nhiên, lẽ thẳng khí hùng, người đàn ông khát vọng người phụ nữ của mình, nửa điểm này có gì không đúng sao?

Anh chàng thô thiển!

“Nói mò gì, anh thật dọa người!” Diêu Tam Tam giận trách, “Chúng ta đi ra ngoài thôi, mới vừa rồi anh kéo em ra ngoài, Kim Thành cười em.”

“Đừng để ý đến nó, em cho rằng nó là người tốt lành gì chứ! Không tin em cứ chờ xem, nhiều nhất cơm nước xong, anh bảo đảm nó sẽ chạy ra ngoài tìm cô gái nhỏ kia.”

Kim Thành quả nhiên có cô gái yêu mến, Diêu Tam Tam thầm nghĩ may mắn, may mà không để ý tới chuyện thím ba nói, nếu không sẽ đắc tội với người.

“Kim Thành cậu ta... Với ai vậy?”

“Hình như ở thôn sau.” Bào Kim Đông nói, “Cụ thể thì anh cũng không rõ ràng lắm, thằng nhóc này giấu được kỹ lắm! Dọc theo đường đi về, lặng lẽ nhìn một cái kẹp tóc sáng lấp lánh, đoán chừng nó cầm một trăm đồng, chính là mua kẹp tóc cho cô gái đó rồi, thằng nhóc này, tiêu tiền của anh thật sự không tiếc!”

Như vậy sao. Diêu Tam Tam cười, tình yêu nhỏ cuồng nhiệt mà!

Hình như Bào Kim Đông không hài lòng với việc đề cập đến đề tài liên quan đến người khác, ôm người vào trong ngực, không nhịn được tiếp tục cọ xát, lấy mặt của mình dán vào mặt cô, nói: “Ăm cơm rồi mình đi về!”

“Về nhà của em?”

“Nói nhảm, trở về khu ươm giống.”

Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, hơn hai mươi ngày không gặp, ở trong lòng Bào Kim Đông, đây cũng không phải là “Tiểu biệt” nữa rồi. Hai người cứ dây dưa chán ngán như vậy, càng ỉ ôi Bào Kim Đông càng chưa đã ghiền, cho đến khi Kim Thành chạy tới, nhẹ nhàng gõ cửa hai cái, gọi anh: “Anh hai, cơm chín rồi.”

“Đi thôi, ăn cơm.” Bào Kim Đông lại có thể tùy tùy tiện tiện nói, “Ăn cơm trước, rồi ăn em.”

Đối mặt với người đàn ông không biết xấu hổ như vậy, Diêu Tam Tam hoàn toàn bất đắc dĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.