Tâm Cơ Của Cô Bé Lọ Lem

Chương 54: Chương 54: Chương 48




Editor: Linh Đang

Quan Hành đã lên lầu mời Tưởng Du, hai người một trước một sau xuống dưới, Quan Hành đi phía sau, hai tay đút vào túi, nhàn nhã đẹp trai xuống dưới lầu, từ xa đã cười kêu một tiếng: “Chị dâu đến rồi.”

Bị Tưởng Du xoay người trừng mắt một cái không vui.

Mấy người Nguyễn Hâm Kiều chờ ở phòng khách, thấy thế đều đứng lên. Lương Kiều kinh ngạc một tiếng: “Mẹ, hôm nay mẹ dùng màu son gì đó, rất hợp với mẹ.”

“Cái con đưa đấy.” Tưởng Du thản nhiên nói.

Khi nói chuyện, đã chậm rãi đi đến trước mặt, thoáng đánh giá người phụ nữ đứng cạnh Quan Triệt vài lần. Vóc người khéo léo, diện mạo cũng không có khác biệt quá lớn với đứa bé trong tưởng tượng, chỉ nẩy nở hơn, ngoại trừ đáng yêu thì hấp dẫn hơn nhiều.

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy Tưởng Du ngoài đời, hoàn toàn phù hợp với hình tượng phu nhân mà cô tưởng tượng, tuy rằng giờ phút này vẻ mặt có chút nghiêm túc, nhưng nhìn từ tướng mạo chính là người có phúc khí; tóc đen mềm mại, làn da căng bóng tinh tế, bảo dưỡng đầy đủ nên không hề thua những cô gái trẻ tuổi, dáng người là no đủ hơi mập, nhưng vẫn chăm sóc rất khá, vẫn rất thướt tha.

“Mẹ.” Quan Triệt trầm ổn nắm tay Nguyễn Hâm Kiều: “Con đưa cô ấy về ra mắt.”

Nguyễn Hâm Kiều ghi nhớ những chiêu vừa rồi Lương Kiều dạy mình, hé miệng cười, rất nhu thuận gọi người: “Mẹ, luôn muốn đến thăm mẹ, không tìm được cơ hội, biết hôm nay trong nhà có việc vui, mới quấn quít lấy Quan Triệt để mang con đến ra mắt, hi vọng không quấy rầy đến mẹ.” Cô nói rất khách khí, cũng nhận trách nhiệm về bản thân mình, nói xong thì đưa lễ vật mà mình mang tới: “Đây là lễ vật dành cho mẹ, chúc mẹ và ba ân ái đến đầu bạc.”

“Để đấy đi.” Cô gọi rất thân thiết, Tưởng Du không vừa ý, nhưng lại không thể không quan tâm đến mặt mũi của đứa nhỏ nhà mình, đến sofa ngồi xuống, nói khá khách khí: “Vẫn nên gọi tôi là dì đi, kêu mẹ có chút sớm.”

Nguyễn Hâm Kiều cũng không nổi giận, nhu thuận lên tiếng: “Được ạ.”

Quan Hành vươn tay lấy đồ, Nguyễn Hâm Kiều thuận tiện đưa quà chuẩn bị cho anh và Lương Kiều: “Vật nhỏ tự tay chị làm, tay nghề không tốt, hai người đừng ghét bỏ.”

“Tự mình làm?” Quan Hành ngồi vào bên cạnh mẹ, mở ra trước mặt bà, lấy hai hình người gốm sứ được cố định bằng bệ ra. Lương Kiều sợ hãi than thành tiếng: “Thật đáng yêu! Tay Kiều Kiều thật khéo mà.”

Tưởng Du liếc mắt lườm một cái, mang trà lên nhấp một ngụm, không nói chuyện.

Nguyễn Hâm Kiều cùng Quan Triệt cùng nhau ngồi ở đối diện, dáng ngồi đoan chính, lưng thẳng tắp.

Lương Kiều yêu thích không buông tay nghiên cứu đôi tượng của mình, đưa cho Quan Hành, lại cầm lấy cái hộp của Tưởng Du: “Mẹ, con mở ra nhìn trước nhé.” Nói xong cũng không chờ bà trả lời, đã nhanh nhẹn tháo nơ mở hộp ra, cẩn thận lấy đôi tượng ra, giả vờ giả vịt thảo luận với Quan Hành: “Ôi? Tại sao lại đẹp hơn đôi của chúng ta thế? Chẳng lẽ là bởi vì bộ dạng của mẹ và ba đẹp mắt?”

Cô nói như vậy nhưng Quan Hành không phối hợp một chút nào, không phục lắm cầm đôi tượng lên ngắm nghía: “Có sao? Anh cảm thấy anh tương đối đẹp trai.”

Bị Lương Kiều trực tiếp đá một cái vào đùi.

Tưởng Du nhìn lướt qua không chút để ý, Lương Kiều đưa cho bà xem: “Mẹ, phong cách dân quốc này rất thích hợp với mẹ và ba, mẹ có muốn đi chụp một bộ ảnh dân quốc không.”

“Phải không.” Bà cũng ngắm vài lần, Lương Kiều đưa qua, bà cũng thuận tay nhận lấy, nhìn trái nhìn phải, nói: “Làm rất cẩn thận.”

“Dì thích là tốt rồi ạ.”

Cuối cùng Nguyễn Hâm Kiều luôn căng thẳng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, vì làm những thứ này, cô đặc biệt thu xếp thời gian một ngày ngâm mình ở phòng làm việc nghệ thuật gốm sứ, mất không ít tâm lực.

Trước kia đồ làm để tặng người khác đều là những con vật nhỏ, hình thể tròn vo, rất dễ nhào nặn, hình người vốn khó làm, cô thì đã tốt muốn tốt hơn muốn làm phải hoàn mỹ, bởi vì cảm thấy sau khi làm xong mà có khuyết điểm thì bất kính với người khác, yêu cầu một lần thành công, bởi vậy từng chi tiết đều tự mình mài tỉ mỉ, sau đó mới bỏ vào lò nung.

Cô luôn lo lắng thứ đồ không đáng tiền này có thể vào được mắt của mẹ chồng tương lai hay không, nay nghe một câu không mặn không nhạt “Làm rất cẩn thận” của bà, cũng đã cám ơn trời đất cảm thấy tất cả vất vả đều đáng giá.

Tưởng Du nhìn vài lần, rồi giao cho chị Trần: “Cất đi.”

Nguyễn Hâm Kiều nghĩ theo bản năng là thứ đồ này sẽ bị để bừa trong kho đồ, còn chưa kịp uể oải, đã thấy chị Trần đi lên lầu vô cùng cao hứng: “Đúng lúc bình hoa bị vỡ trong phòng phu nhân còn chưa kịp thay mới, tôi đặt thứ này vào đó sẽ rất ổn.”

Nghe vậy Tưởng Du cũng không có phản ứng gì, như là ngầm đồng ý, Nguyễn Hâm Kiều vụng trộm nhìn Lương Kiều, đối phương chớp mắt vài cái với cô, lòng cô cũng trở về chỗ cũ, thè lưỡi.

“Kiều Kiều à...” Hình như Tưởng Du muốn nói gì đó, kết quả thốt ra một câu xưng hô thân thiết, chính mình cũng nghẹn trước một lúc. Thật sự là, phim truyền hình hại chết người.

Trong khoảnh khắc mắt Nguyễn Hâm Kiều lại sáng bừng, dùng sức gật đầu: “Vâng, mẹ.”

“...” Cũng là người am hiểu việc ra tay trước. Tưởng Du cố gắng bỏ qua chi tiết nhỏ này, hỏi tình huống trong nhà cô.

Người thân trong nhà Nguyễn Hâm Kiều không nhiều lắm, ông bà nội ngoại đều đã qua đời, chỉ còn hai người cậu không thường lui tới, cùng với một cô nhỏ đã gả đi nơi khác.

Cô không có giấu diếm bệnh của ba, Tưởng Du nghe xong hơi nhăn mày —— mẹ không còn, ba lại bị bệnh, cũng thật đáng thương, chẳng qua như vậy thì gánh nặng trong tương lai sẽ rơi hết lên người con mình, chỉ sợ không có ba mẹ có thể thản nhiên chấp nhận.

Nguyễn Hâm Kiều nhìn thấy vẻ mặt bà hơi biến hóa, có chút thất lạc, nhưng cũng không nề hà. Việc này không có biện pháp giải quyết, cũng không thể giấu diếm, sớm hay muộn bà cũng biết.

Bỗng nhiên tay đang đặt trên đùi bị kéo, Quan Triệt nắm tay cô, như đang im lặng trấn an.

“Sau này cháu có tính toán gì không?” Tưởng Du lại hỏi: “Sau khi kết hôn, còn muốn tiếp tục làm diễn viên sao?”

Nguyễn Hâm Kiều liếc nhìn Quan Triệt một cái theo bản năng, thành thật gật đầu: “Đây là công việc cháu thích.”

Dường như Tưởng Du đã sớm đoán trước được, ngay sau đó hỏi: “Vậy cháu định khi nào thì sinh đứa nhỏ? Cháu còn trẻ, có lẽ không nóng nảy, nhưng A Triệt đã trưởng thành, nó có thể chờ được, nhưng dì và ba nó không chờ được, một bó tuổi, còn chưa được ẵm cháu trai cháu gái.

“Mẹ...” Quan Triệt muốn nói gì đó, bị Tưởng Du không hờn giận trừng mắt: “Mẹ đang nói với con bé.”

Nguyễn Hâm Kiều nhéo nhéo lòng bàn tay Quan Triệt, ý bảo chính mình không có việc gì: “Cháu thì lúc nào cũng được, cháu cũng thích trẻ con.”

“Cháu quay phim bận rộn như vậy, cả ngày bay tới bay lui, động cái mấy tháng không ở nhà, đến lúc chăm sóc đứa nhỏ như thế nào?” Tưởng Du truy hỏi.

Vấn đề này, thật đúng là Nguyễn Hâm Kiều không nghĩ tới, nhưng trong vòng giải trí không ít người sau khi kết hôn sinh con vẫn có thể làm việc bình thường, gia đình cùng sự nghiệp, đó không phải là quan hệ giữa cá và chân gấu. (??)

Nhưng cô biết rõ nói ra lời này chắc chắn sẽ làm bà không vui, đang cân nhắc phải trả lời thế nào mới tốt, chợt nghe trong viện vang lên tiếng ô tô, cũng không chỉ một chiếc.

Chị Trần chạy ra mở cửa, quay lại nói với Tưởng Du: “Tiên sinh đã trở lại, dẫn theo khách.”

Mấy người đều đứng lên, cùng nhau ra cửa nghênh đón. Nguyễn Hâm Kiều chậm bước ở phía sau, vụng trộm tiến đến bên người Lương Kiều, hỏi cô: “Lát nữa chị nên gọi như nào, cũng gọi ba sao?”

“Gọi chứ.” Lương Kiều nói đương nhiên: “Ba chính là anh cả phiên bản thăng cấp, nhưng cũng chỉ dọa người thôi, thật ra rất dễ ở chung, chắc chắn sẽ không làm khó dễ chị, ông không quản đến chuyện trong nhà.”

Nguyễn Hâm Kiều gật gật đầu, lại nói pha sợ hãi: “Chị sợ bị một chưởng đánh ra đi, làm sao bây giờ? Nhìn qua ba là cao thủ võ lâm thâm tàng bất lộ, một chưởng có thể chém đứt một thân cây...”

Lương Kiều vui vẻ, xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn của cô: “Yên tâm đi, em sẽ nhặt chị về.”

Quan Hòa Quang trở về mang theo vài người bạn, người người đều là ông lớn trong thương trường, hoặc một mình độc thân, hoặc kéo bạn gái đoan trang, nói nói cười cười đi tới.

Tưởng Du cười tiến lên nghênh đón, hàn huyên; Quan Triệt cùng Quan Hành cũng đều tự dẫn bạn gái của mình, đi chào hỏi mấy người chú bác.

Trong nhà xuất hiện một gương mặt mới, Quan Hòa Quang không khỏi đánh giá, trong nháy mắt Nguyễn Hâm Kiều có cảm giác khẩn trương như đang đối diện với thầy chủ nhiệm, hoảng hốt cúi đầu với ông một cái, kêu giòn tan: “Ba!”

Quan Hòa Quang giật mình, chần chờ gật đầu.

Lập tức phía sau có người cười nói: “Lão Quan thật sự có phúc khí tốt, con trai một người có tài năng hơn một người, ánh mắt chọn người cũng đặc biệt.”

“Đúng vậy.” Có một giọng nữ cao ngạo phụ họa: “Xem chị Du trẻ tuổi như thế nào, đứng một chỗ với hai cô con dâu, như hoa tỷ muội vậy đó.”

“Đừng lấy chị làm trò cười.” Tưởng Du tươi cười vui vẻ mời người ta vào nhà: “Mau vào đi.”

Chị Trần đang chào hỏi cũng đi lấy trà và điểm tâm.

Có người đã gặp cô dâu của lão nhị, rất ngạc nhiên với người bên cạnh lão đại, không khỏi tò mò bắt đầu hỏi. Quan Triệt lập tức giới thiệu cô với các chú bác, Nguyễn Hâm Kiều nhu thuận chào hỏi các trưởng bối.

Có một dì trông rất phúc hậu quan sát cô, ngạc nhiên nói: “Ơ, thật sự cô gái này rất quen mặt.”

“Ôi, đây không phải là Lâm Trăn Trăn trong phim phía sau tên thổ phỉ đệ nhất sao.” Có người nhận ra Nguyễn Hâm Kiều, ngạc nhiên không thôi: “Là cháu đúng không?”

Giới thượng lưu có cái nhìn như thế nào về minh tinh, Nguyễn Hâm Kiều không thể xác định, thật ra trong lòng có chút bồn chồn, nhưng vẫn thừa nhận không kiêu ngạo không siểm nịnh.

Lập tức đối phương cười tủm tỉm nói: “Nhất định lát nữa phải kí tên cho dì, dì và con gái đều rất thích cháu.”

Đương nhiên Nguyễn Hâm Kiều sẽ đáp ứng, đối phương lại vỗ vỗ bả vai Quan Triệt: “Tiểu Triệt thật là có phúc khí, tìm được đại minh tinh xinh đẹp như vậy.”

Sau biệt thử của nhà họ Quan có sảnh yến hội nhỏ, tiệc tối được sắp xếp ở nơi đó.

Bình thường những vị khách này có quan hệ rất tốt với nhà họ Quan, cũng không tự coi mình là khách, nhóm khách nam ở bên ngoài uống trà nói chuyện với nhau, nhóm nữ thì tụ họp trong nhà, chuẩn bị đồ ăn cho tiệc tối.

Trước mặt người bên ngoài, Tưởng Du hoàn toàn đối xử với Nguyễn Hâm Kiều như con dâu, chỉ huy người giúp việc đâu vào đấy, kêu Lương Kiều cùng Nguyễn Hâm Kiều lưu ý rót thêm nước cho các trưởng bối, bản thân mình và mấy chị em cũng ra tay, vừa tán gẫu vừa làm một vài chuyện nhỏ.

Phần lớn công việc nhóm người giúp việc đã hoàn thành rồi, sảnh tổ chức yến hội cũng sớm bố trí xong, Tưởng Du chỉ đạo người giúp việc hoàn thành công việc cuối cùng, vừa lúc đến thời gian.

Những người được mời cũng đã lục tục tới, Nguyễn Hâm Kiều cùng Lương Kiều đã thay lễ phục theo hai anh em nhà họ Quan đứng đón khách ở cửa.

Đương nhiên không thiếu những vị khách tò mò về Nguyễn Hâm Kiều, thỉnh thoảng Quan Triệt sẽ giải thích một lần, đêm nay nói nhiều hơn trước đây rất nhiều. Bình thường Nguyễn Hâm Kiều thích cười, lúc này cũng có chút ăn không tiêu, mặt sắp cương ra rồi.

Nhân lúc rảnh rỗi không phải làm gì, cô xoa xoa mặt, với làm nũng Quan Triệt: “Mặt em tê liệt rồi ...”

Đáy mắt Quan Triệt có vài phần đau lòng, hai tay nhẹ nhàng giúp cô xoa: “Vất vả .”

Anh biết đau lòng cô, Nguyễn Hâm Kiều lập tức vừa lòng, đôi mắt cong cong cười rộ lên: “Không vất vả, em thích đứng chung một chỗ với anh. Hiện giờ mọi người đều biết em là bạn gái của anh, anh muốn vứt bỏ em đã không còn kịp rồi, hừ hừ.”

Quan Triệt cũng cười, cúi đầu hôn lên trán cô.

Hai người đứng đối diện liếc nhau, cùng sợ run cả người.

Quan Hành nhìn bạn gái nhà mình từ trên xuống dưới, chậc một tiếng: “Em có thể học người ta một ít hay không, không phải làm nũng là thiên phú của phụ nữ sao, sao em lại không biết?

Lương Kiều trợn trừng mắt: “Em làm nũng mà anh chịu được sao?”

“Sao mà không chịu nổi?” Một tay Quan Hành ôm cô vào trong lòng: “Không có việc gì thì làm nũng với anh nhiều một chút, với anh hay với nó cũng được.”

“Nó là ai vậy?” Vẻ mặt Nguyễn Hâm Kiều tò mò nhìn sang.

Quan Hành cùng Lương Kiều cùng quay đầu nhìn cô, dừng một chút, trăm miệng một lời nói: “Không thích hợp với thiếu nhi, không thích hợp với thiếu nhi...”

Quan Triệt vươn tay ấn đầu Nguyễn Hâm Kiều vào lòng, quét mắt hơi cảnh cáo hai người kia.

Đón khách xong, Nguyễn Hâm Kiều đứng mà chân cũng đâu, Quan Triệt liền nhờ Lương Kiều mang cô lên lầu nghỉ ngơi.

Lương Kiều trực tiếp đưa người đến phòng Quan Triệt, thuận tay bưng một mâm hoa quả cho cô ăn, sắp xếp cho cô xong, chính mình lại chạy xuống dưới tiếp tục tiếp đón khách.

Đây là phòng mà Quan Triệt ở từ nhỏ đến lớn, Nguyễn Hâm Kiều cảm thấy rất mới lạ, cởi giày ra để ở cửa, chân trần bước vào, trước tiên ngồi lên giường của anh, lại thăm chung quanh vài vòng.

Trên tường trên bàn có ảnh chụp trước kia của anh, từ nhỏ đến lớn các thời kì đều có. Mỗi một bức Nguyễn Hâm Kiều đều cẩn thận xem, có cảm giác kỳ diệu xuyên thời gian tham dự vào cuộc sống của anh —— còn nhỏ tính tình của trẻ con chưa lui; thiếu niên hoạt bát; cùng với lúc thanh niên đã có dáng vẻ trầm ổn như ông cụ.

Cảm thấy chính mình cách anh gần hơn một bước, Nguyễn Hâm Kiều yêu thích không buông tay cầm ảnh chụp lúc còn bé của Quan Triệt, lúc nhỏ người này cũng rất thích cười, sao lúc trưởng thành lại buồn bã như vậy.

Cô vô cùng rảnh rỗi, gần như xem hết đồ đạc trong phòng một lần, lại di chuyển đến ban công.

Lan can thiết kế tinh xảo khắc hoa, phía dưới là hoa viên xanh um tươi tốt. Trong hoa viên có một nhà ấm trồng hoa, ngọn đèn sáng trong, chiếu rọi gấm hoa rực rỡ, trông rất đẹp mắt.

Nguyễn Hâm Kiều nhìn nhà ấm trồng hoa, xoay người định xuống lầu, tầm mắt lơ đãng đảo qua hoa viên, bỗng nhiên —— cửa nhỏ thông với sảnh yến hội mở ra, cái bóng không thể chờ đợi được mà lọt ra ngoài, hai người một trước đi ra một sau.

Khoảng cách quá xa, không thấy rõ mặt, nhưng đồng giường cộng chẩm lâu như vậy, Nguyễn Hâm Kiều liếc mắt một cái đã nhận ra, bóng dáng thon dài cao ngất ở phía sau, là Quan Triệt.

Hai người đang từ từ đi tới bên này, Nguyễn Hâm Kiều vội vàng ngồi xổm xuống, quan sát qua khe hở của lan can.

Khoảng cách được kéo lại gần hơn, ngọn đèn trong nhà ấm dần soi rõ hai người.

Phía sau thì là Quan Triệt không thể nghi ngờ, người phụ nữ đứng phía trước...

Nguyễn Hâm Kiều nhíu mày, sao giống như đã từng gặp qua ở đâu đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.