Tái Sinh, Hắc Đạo Cuồng Nữ

Chương 156: Chương 156: NGAO THÁNH TỎ TÌNH, HỘI HƯNG HÒA GẶP CHUYỆN




CHƯƠNG 142: NGAO THÁNH TỎ TÌNH, HỘI HƯNG HÒA GẶP CHUYỆN Đúng như Ngọc Tình nghĩ, bây giờ hội Phục Hưng đang rất yên tĩnh.

“Cái gì? Ngươi nói gì, người của hội Hưng Hòa phái đi không biết đã biến mất đâu?” trong phòng làm việc, Việt Thành tròn xoe mắt lên nhìn người bên cạnh mình, đơ người ra như một kẻ ngốc.

Vốn dĩ ông ta muốn ngồi im chờ hội Hưng Hòa ra tay còn mình thì ở ngoài làm ngư ông đắc lợi, thế nhưng nào ngờ được rằng, chưa thu được lợi gì mà giống như đang rơi vào một xòng xoáy không đáy thế này.

Điều này không phù hợp với bình thường chút nào? Bộ não Việt Thành xâu chuỗi mọi việc và hỏi lại: “Ngươi chắc chắn?”

“Vâng ạ, thưa hội trưởng.” Người đàn ông mặc bộ vest trước mặt ông ta, hay tay đang chéo trước bùng, hơi cúi người xuống kính cẩn trả lời.

“Nói như vậy thì.....” Việt Thành hơi cúi đầu xuống, tự lẩm bẩm, trên mặt ông ta thoáng lên sự lạnh lùng, nói như vậy thì: “Cái con bé Ngọc Tình đó thực lực đúng là khá lắm, các cụ vẫn nói, rồng mạnh thì không cắn đầu rắn, xem ra cái con tiểu nha đầu này đúng là ngông cuồng!”

Trong ánh mắt lóe lên sự lạnh lùng, ông ta khẽ nhếch mép lên: “Bây giờ hội Hưng Hòa chắc chắn là đang điều tra về bang Búa Rìu, đi tung tin ra cho ta, nói rằng bang Chim ưng phương bắc đang nam tiến, muốn chiếm lấy hắc đạo phương nam, lên vương thống trị.”

“Tung tin ra, nói rằng bang Chim ưng chúng ta đang nam tiến!” ở một nơi khác, Ngọc Tình khẽ cười nói y như vậy với người ở đầu dây điện thoại bên kia.

“Cái gì?” Tiêu Thần nghe thấy Ngọc Tình nói như vậy, trong giây lát cứ ngỡ như bản thân mình nghe nhầm vậy, thế nhưng rõ ràng là anh nghĩ nhiều rồi, anh căn bản không hề nghe nhầm.

Chỉ thấy Ngọc Tình ở đầu dây bên kia khẽ gật đầu, cũng không kể Tiêu Thần nhìn thấy hay không, cô cười khểnh, giống như một con mèo đang nhìn thấy chuột vậy: “Tung tin ra ngoài!”

“Vâng.” Sau khi đã xác nhận lại, Tiêu Thần liền gật đầu chắc chắn, anh mở miệng định nói thêm gì đó nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy tiếng của Ngọc Tình ở đầu dây bên kia: “Tin tức này vừa được tung ra, chắc chắn sẽ có rất nhiều người tới để thăm dò, anh chỉ cần nhớ lấy một điều.”

Lúc này Ngọc Tình dừng lại vài giây rồi nói tiếp: “Rồng thì vẫn là rồng, không cần sợ cái gì mà đầu rắn đất! Chỉ cần có người dám thách thức chúng ta, anh cứ xử lý hết cho tôi.”

“Vâng.” Nghe lời Ngọc Tình, Tiêu Thần đột nhiên cảm thấy dòng máu trong người như đang sôi sục lên.

“Ồ, đúng rồi, hôm nay làm khá lắm.” giọng nói nhẹ nhàng khen ngợi của Ngọc Tình truyền tới, Tiêu Thần trên mặt nở nụ cười hạnh phúc. Bao nhiêu năm nay, dường như để nghe được một lời khen từ miệng cô thực sự rất khó khăn. Cô gái này, luôn luôn mạnh mẽ tới mức làm cho người khác chỉ dám đứng nhìn từ xa.

Vậy là sau khi nghe được một câu nói khen ngợi, Tiêu Thần mới đầu là cười nhưng sau đó lại đơ người ra.

Khi anh tỉnh lại thì đầu dây bên kia đã tắt máy, lúc này anh chỉ còn nghe thấy tiếng tít tít của điện thoại.

Giây phút đó dường như mất mát điều gì đó, lại dường như tươi sáng rạng ngời. một lúc lâu Tiêu Thần cứ nhìn điện thoại rồi tự cười một mình, lúc này, sự ám ảnh bản thân anh bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng đã biến mất, anh nghĩ, cuối cùng anh cũng có thể cưới Tiên Ức mà không có chút gánh nặng nào nữa rồi.

Ngọc Tình sau khi cúp máy , ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Ngao Thánh đang nhìn bản thân mình không chớp mắt, cô thở dài một tiếng bất lực, cô nói: “Ý anh là gì, tôi nói cho anh biết, anh đừng có tưởng anh cứu tôi là có thể muốn làm gì thì làm nhé!”

“Tôi không hề có ý đó.” Ngao Thánh lắc đầu, nhìn Ngọc Tình, khẽ thở dài: “Tôi thực sự rất giống người đó à?”

“Người đó?” đột nhiên nghe thấy câu này, Ngọc Tình đơ người ra, người đó là người nào, cô còn chưa kịp phản ứng lại liền nghe thấy Ngao Thánh lại lên tiếng.

“Ngày hôm đó sau khi tôi cứu cô, tôi liền biết có một người trong tim cô, nhìn rất giống với tôi, rất giống.” Ngao Thánh nói rất nghiêm túc và nhìn Ngọc Tình: “Cô thường xuyên nhìn tôi thất thần, tôi thực sự rất giống với người đó à?”

Lần này, Ngọc Tình cuối cùng cũng hiểu ra ý của Ngao Thánh, cô liếc mắt lên nhìn Ngao Thánh, khẽ cười, rồi lắc đầu: “giống, mà cũng không giống.”

“Anh nhìn rất giống với anh ấy trước đây, nhưng tính cách của hai người không giống nhau, Trước đây anh ấy tuy không còn nhỏ nữa nhưng lại rất đơn thuần, rất rạng rỡ.” Ngọc Tình cười rồi lắc đầu: “Nhưng, anh thì không như vậy.”

“Lần đầu tiên khi tôi nhìn thấy anh tôi đã biết anh và anh ấy không giống nhau, tuy có những lúc tôi đã nhìn anh và đơ người ra, thất thần, nhưng tôi biết, anh không phải là anh ấy. Ngay từ đầu tôi đã biết vậy cho nên chưa bao giờ tôi nghĩ hay coi anh là anh ấy!” 

“Thật không!?” nghe lời Ngọc Tình nói, hai mắt Ngao Thánh sáng lên: “Cô chưa bao giờ coi tôi là anh ấy?”

“Chưa từng!” Ngọc Tình gật đầu thật thà, có thể có một giây phút nào đó cô đã nhầm tưởng, nhưng chỉ là trong một giây phút ngắn ngủi nào đó mà thôi.

Cô không phải loại người có thể tự lừa dối mình, vì vậy ngay từ đầu, cô không hề có ý định đem sự chú ý của mình di chuyển tới một người khác, bởi vì, đối với cô, tình yêu thì không thể thay thế được.

“Thật không?” Ngao Thánh dường như rất vui, chỉ thấy anh nhanh chân bước lại gần rồi ôm Ngọc Tình vào lòng, không ngừng lẩm bẩm: “Thật không?”

“Này, Ngao Thánh!” Ngọc Tình đơ người ra, sau đó nhìn Ngao Thánh: “Anh làm cái gì đấy?”

“Tình Tình, tôi...tôi có thể gọi em như vậy không?” Ngao Thánh nhìn Ngọc Tình, khẽ nuốt nước bọt ực một cái, ngốc nghếch nhìn cô: “Tôi có thể gọi em như thế được không?”

“Chỉ là một cái tên mà thôi.” Ngọc Tình bất lực nheo mày: “Chỉ là Ngao Thánh, anh đang làm cái gì đấy?”

“Tình Tình, chúng ta...chúng ta...ở bên nhau đi, được không?” Ngao Thánh nhìn Ngọc Tình, đôi mắt long lanh không chớp nhìn cô.

“Cái gì?” Ngọc Tình nghe thấy vậy đột nhiên hai mắt tròn xoe: “Anh nói cái gì?”

“Chúng ta ở bên nhau đi, giống như...giống như em với người đó ấy, chúng ta...ở bên nhau đi.” Ngao Thánh dừng lại vài giây nhìn cô chằm chằm rồi nói.

“Bên nhau?” Ngọc Tình bật cười: “Ngao Thánh, anh có biết bên nhau là thế nào không? Cái này cần phải có tình cảm, cần phải có tình yêu, anh có hiểu thế nào là yêu không?”

Không phải Ngọc Tình coi thường anh, chỉ là cô thực sự không tin một người đã tự mình sống một mình một thế giới bao nhiêu năm như vậy có thể hiểu thế nào là yêu.

“Biết, tôi biết thế nào là yêu.” Ngao Thánh gật đầu, nói nghiêm tức: “Tôi biết, tôi biết là tôi yêu em. chỉ cần tôi nhìn thấy em ở bên cạnh người khác là tôi cảm thấy rất buồn, thấy bực dọc, tức tối, chỉ cần nhìn thấy em vui, kể cả không làm gì, lặng lẽ ngồi nhìn em tôi cũng thấy mãn nguyện rồi.”

Ngao Thánh nói tới đâu đôi mắt Ngọc Tình lại tròn xoe ra tới đó, cuối cùng cô ngơ ngác như một kẻ ngốc nhìn Ngao Thánh.

“Tình Tình, có thể tôi làm không hề tốt, nhưng tôi có thể thay đổi, thật đấy, chúng ta ở bên nhau đi!” Ngao Thánh nói nhẹ nhàng, đôi mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Ngọc Tình, trong đôi mắt ấy là sự thấp thỏm, bất an.

“Anh...” Ngọc Tình đơ người ra, lúc này chỉ có thể nói ra được một từ đó. Nói thực lòng, nếu bảo Ngọc Tình nói thế nào là yêu, cô cũng không biết phải nói thế nào hay thể hiện thế nào, chỉ là, cô và Ngao Thánh?

Thế này....

“Tình Tình.....” Ngao Thánh mở miệng còn định nói gì đó, liền nhìn thấy Ngọc Tình đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh: “Ngao Thánh, có thể những điều anh nói đều là thật, nhưng tình yêu – cái thứ này không phải nói đến là đến. Tôi cho rằng chúng ta ở bên nhau thời gian không dài, còn tôi.....”

“Em muốn nói, em thực sự có một chút cảm giác với tôi?” Ngọc Tình còn chưa nói hết liền thấy Ngao Thánh đột nhiên nheo mày lại, đẩy cao ngữ điệu nói.

“Hả?” nghe thấy câu hỏi của anh Ngọc Tình liền thẫn người ra. Nếu nói không có cảm giác thì rõ ràng là không thể nào, Thế nhưng, đó là tình yêu sao? Tình yêu của cô còn có thể chia nhỏ ra thêm một phần nữa cho một người khác sao?

“Ngao Thánh!” Ngọc Tình chỉ biết suy nghĩ một lát: “Anh nghe tôi nói, bên cạnh tôi ngoài người đó ra còn có rất nhiều người khác nữa. Anh ưu tú, xuất sắc như vậy, nhất định sẽ tìm thấy một người phù hợp với anh hơn.”

“Tôi ưu tú như vậy nhưng sao em lại không chịu đồng ý? Cho dù tôi rất ưu tú nhưng tôi cũng không cần gì nhiều, chỉ cần một người là em mà thôi!” Ngao Thánh nghe lời Ngọc Tình nói, đột nhiên bỏ tay trên vai cô ra, gầm lên.

Anh vừa dứt lời sau đó liền biến mất trước mặt Ngọc Tình, rõ ràng là anh tức không hề nhẹ.

“Haiz!” Ngọc Tình thở dài một tiếng, cô không phải là một người dễ dàng thở dài thế này, thế nhưng cô thực sự không biết nên nói gì mới phải.

Với những việc khác Ngọc Tình tuyệt đối là một người rất có chủ kiến, là một người rất biết từ chối. Thế nhưng trong tình yêu, cô là một người không hề muốn làm tổn thương tới một người mà cô cũng có cảm giác, Ngọc Tình thực sự không biết phải làm thế nào.

Ngọc Tình ngồi trên ghế sô pha, cô nhớ lại tất cả những gì liên quan tới Ngao Thánh, ngay từ khi bắt đầu, khi cô gặp Ngao Thánh, cái vẻ ngẩn ngơ đó, người đó cô cứ ngỡ là Phác Vũ, thế nhưng chỉ một giây sua, cô liền khẳng định người đó không phải. khí chất của hai người hoàn toàn khác nhau.

Cả người Ngao Thánh giống như một bông hoa sen đá lạnh lùng, còn Phác Vũ, giống như một hòn ngọc ấm áp. Vì vậy chỉ cần thoáng nhìn là đã có thể phân biệt được bọn họ.

Thế nhưng có một điều không thể phủ nhận, Ngao Thánh là một người cô đơn trồng hoa, một con người rất buồn tẻ, nhưng lại làm cô có một chút cảm động, đặc biệt là sau khi anh cứu cô, ở hai người ở cạnh nhau khoảng thời gian đó làm cho sự rung động trong lòng cô càng trở nên rõ ràng.

Thế nhưng, sao cô lại chưa từng nghĩ, cô, rốt cuộc phải làm thế nào? Phác Vũ, bây giờ vẫn tốt chứ? chắc là vẫn tốt, chỉ là anh có nghĩ tới cô không.

Ngọc Tình thì đang vì chuyện tình cảm mà buồn phiền, còn về phía hội Hưng Hòa, bọn họ đang loạn hết cả lên.

Hội trưởng hội Hưng Hòa cuối cùng cũng như tỉnh ra, ông ta đột nhiên phát hiện trong bang phái của mình không còn lấy một đội quân tinh nhuệ, ông ta liền nổi cơn khùng lên.

“Đồ vô dụng!” chỉ nghe thấy tiếng gầm lên, rồi đột nhiên đứng dậy, hai mắt hung hãn như một con hổ nhìn vào đám thuộc hạ của mình.

“Các ngươi tự ý hành động đã hỏi qua ta không?” Mạnh Lượng nhìn những thuộc hại: “Nhiều người như thế mà tự nhiên biến mất, ngay đến cả một sợi tóc cũng không để lại.”

“Hội trưởng, chúng thuộc hạ cũng đã xin ý kiến của hội trưởng rồi mà. Hội trưởng cũng đã đồng ý là phải cho bọn bang Búa Rìu một bài học. ” trong phòng họp, ngoài tiếng gầm của Mạnh Lượng, một giọng nói lí nhí vừa đủ nghe vang lên, làm tất cả mọi người đột nhiên cúi gằm mặt xuống.

“Cái gì?” Mạnh Lượng nghe thấy vậy liền đơ người ra, nhìn mọi người, giọng nói nhẹ nhàng hơn vài phần: “Tôi đã từng đồng ý?”

“Vâng, thưa hội trưởng.” Dưới ánh mắt của Mạnh Lượng, mọi người đều gật đầu: “Chính hội trưởng đã đồng ý rồi.”

“Bốp!” vừa dứt lời, ông ta liền đập tay xuống bàn, rồi lại gầm lên: “Kể cả tôi có đồng ý là dạy cho bọn Búa Rìu một bài học thì cái lũ không có đầu óc như các người cũng không biết suy nghĩ à, phải điều tra rõ ràng rồi mới hành động chứ!”

Khi Mạnh Lượng đập tay xuống bàn rồi lại gầm lên làm cho mọi người đều co rúm người, rụt cổ lại, lặng lẽ ngồi nghe. Kể cả Mạnh Lượng có đồng ý thì bọn họ cũng phải điều tra rõ ràng, sự hành động đường đột đó, cuối cùng đã thất bại một cách thảm hại, nếu như chỉ bị mắng một trận lên bờ xuống ruộng thì đó cũng là một sự may mắn trời ban rồi.

Mạnh Lượng vẫn không ngừng thốt ra những lời cay nghiệt để mắng đám thuộc hạ, cuối cùng một lúc lâu sau ông ta cũng hết sức mà mắng chửi nữa rồi, đặt phịch mông ngồi xuống ghế.

Ông ta thở phì phò, nhìn hằm hằm vào những kẻ đang ngồi kia, nghiến răng lại, cơn tức giận vẫn chưa nguôi: “Lũ các ngươi.....”

Nói được nửa câu, ông ta lại cầm tập tài liệu trên bàn đập phịch một cái: “Các ngươi đúng là một lũ lợn không có não! Các ngươi....”

Cuối cùng không còn cách nào, ông ta chỉ biến nghiến chặt răng, nhổ ra một câu: “Mẹ kiếp, Lão tử dựa vào các người thì đúng có mà phải dùng cả hội Hưng Hòa để đền lại.”

“Bang Chim ưng?” một người ngồi khá gần so với Mạnh Lượng, đưa tay ra run run cầm lấy một tờ giấy vung ra trong tập tài liệu, ánh mắt anh ta lướt qua những hàng chữ trên tờ giấy, rồi lại rụt rè ngước mắt lên nhìn Mạnh Lượng, như không tin vào mắt mình, đơ người ra.

“Hức, ngươi tưởng nếu không thế mà bang Búa Rìu lại vô duyên vô cớ nổi dậy thế à? lại còn dám bành trướng ra như thế! Các ngươi đúng là một lũ vô dụng!” Mạnh Lượng hức một tiếng lạnh lùng, nói tới cuối cùng lại không kìm được mà mắng tiếp một câu: “Các ngươi nói xem các ngươi có thể làm được cái gì!”

“Bang Chim ưng, bọn họ muốn tiến quân vào phương nam sao? Vậy chúng ta?” lúc này có một người lên tiếng, giọng nói trầm xuống: “Chúng ta bắt buộc phải sớm có sự chuẩn bị , bằng không, hậu quả sẽ khó lường.”

“Hức.” vừa nghe thấy lời này, Mạnh Lượng như một cái vạc dầu đang sôi liền hức một tiếng: “Thực lực của bang Chim ưng đúng là không tồi, nhưng ngươi cũng đừng quá đề cao chúng nó! Cổ nhân đã nói, rồng mạnh thì không ép được đầu rắn đất, phương nam này vẫn là do hội Hưng Hòa chúng ta làm chủ! bang Chim ưng? Bang Chim ưng cũng chỉ là cái đinh gỉ mà thôi!”

“Vâng! Lão đại nói đúng.” Mọi người nghe thấy vậy, lập tức đưa tay lên lau mồ hôi, cười cười trả lời cung kính: “Chỉ là, lão đại, đại ca thấy người của chúng ta vừa xuất quân người đã không còn,vì thế chúng ta vẫn phải cẩn thận, thận trọng! Bang Chim ưng đến trong tư thế có sự chuẩn bị. Mục đích của bọn chúng......không cần nói cũng thấy rồi.”

“Ha ha!” Mạnh Lượng nghe thấy vậy liền bật cười: “Bang Chim ưng thực lực khá nhưng chẳng qua cũng chỉ là một bang phái mới, muốn đèn nén chúng ta? Hức! nằm mơ! Có điều, đám lợn các ngươi, cũng phải cẩn thận một chút cho ta! Tỉnh táo một chút, đừng có chết thế nào cũng không biết.”

Trong lúc Mạnh Lượng tức giận mắng đám thuộc hạ của mình, về phần hội Phục Hưng cũng đã bị người giám sát chặt chẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.