Tại Hạ Không Phải Là Nữ

Chương 371: Chương 371: Ngả Nha Đầu thích bánh kẹp thịt




Chuyển ngữ: hongtuananh

Edit: Bồng Bồng

Ngả Nha Đầu vẫn đúng là dễ nuôi a, Ngô Minh cảm khái không thôi. Bánh nướng kẹp thịt* mà cũng coi như là mỹ thực, điều này làm cho nhóm nữ thần ở tại một thế giới khác yêu thích ngồi trong xe BMW khóc làm sao chịu nổi? A, không đúng, để nhóm FA ở một thế giới khác hướng về nữ thần chảy nước miếng làm sao chịu nổi? (*nó khá giống hamburger, và mang nhiều nét giống bánh rán Đôrêmon)

Nếu như ngực Ngả Nha Đầu có thể đầy đặn lên một điểm, Ngô Minh tuyệt đối sẽ cân nhắc đưa nàng làm đối tượng lão bà* tham khảo trong tương lai. (*ý tác giả là muốn nói nữ thần chỉ để ngắm từ xa, còn cưới về nhà thì là một cô gái bình dị như vậy thôi, tất nhiên ngực cũng phải to một chút)

Nàng ở phía sau ôm Ngô Minh, chỉ có một chút cảm giác để Ngô Minh thấy được đó là phong thiển của một cô gái, chuyện này thực sự khiến xúc giác của Ngô Minh có chút buồn bực.

Mang theo Ngả Nha Đầu đi trên đường Tề đô, Ngô Minh lo lắng Ngả Nha Đầu không chịu nổi cưỡi ngựa xóc nảy, trực tiếp ở trên đường mua một chiếc xe ngựa.

“A, Nhược Dao, không cần dùng tiền loạn.” Ngả Nha Đầu thấy bạc trắng toát từ trong túi tiền nàng đào ra, vội vã ngăn cản nàng phá của: “Cái này tốn rất nhiều bạc, cha mẹ chúng ta phải ở bên ruộng đồng dốc sức làm một hai năm mới có thể kiếm về đây.”

Thời điểm dùng tiền có thể nghĩ đến cha mẹ, thật hiếm thấy. Ngô Minh cùng với nàng giải thích một chút chính mình hiện tại có rất nhiều tiền, hơn nữa có lẽ phải sắm một chiếc xe ngựa của chính mình.

Nhưng Ngả Nha Đầu vẫn kiên trì: “Đã có ngựa, cưỡi đi liền được rồi, vì sao còn muốn mua xe ngựa?”

Kết quả, Ngô Minh lại thu hồi bạc, mang theo Ngả Nha Đầu một đường lắc lư xóc nảy trở lại Thu Diệp Viên.

“Ai nha, chân đều đã tê rần, cưỡi ngựa vẫn đúng là xóc a.” Ngả Nha Đầu để cho Ngô Minh đỡ xuống ngựa xong, run rẩy đi rồi hai bước.

Nàng hoàn toàn không có thói quen cưỡi ngựa, thỉnh thoảng mới cưỡi một lần nên sẽ không thể tránh khỏi chấn động. Mặc dù Ngô Minh đã báo trước nhưng cũng không hiểu lắm, kết quả cái mông không bị chia thành bốn mảnh thế là tốt rồi.

“Đây chính là Thu Diệp Viên.” Ngô Minh chỉ vào một mảnh trang viên lớn.

Có lão mụ tử cùng một ít hạ nhân tiến lên hướng về Ngô Minh chào: “Chủ nhân —— ”

Ngả Nha Đầu đều xem đến ngây người.

Trang viên lớn như vậy, lại còn có nhiều hạ nhân như vậy lại đây.

Ngả Nha Đầu nhìn bọn hạ nhân, xoay chuyển mặt hướng về Ngô Minh cả kinh nói: “Nữu Nhi a! Ngươi nhặt được vàng?”

Ngô Minh cười hỏi: “Cái này phải nói là nhặt được bao vàng lớn a…”

Ngả Nha Đầu đưa hai cái cánh tay làm thành cái vòng tròn: “Lớn như vậy? Không kém bao nhiêu chứ?”

“Ta ôm nổi sao?” Ngô Minh giống như rất muốn nói cho nàng tỉ trọng vàng là 19.29, liền mang ý nghĩa một thước vuông vàng ước chừng sẽ có trọng lượng 19.29 tấn.

Trước tiên không nói mặt đất có thể chịu đựng nổi áp lực hay không, thế nhưng có năng lực đem một khối vàng lớn như vậy ôm đi. Cái này chẳng phải là biểu hiện tương đương với Supergirl chứ?

Bất quá, cao thủ như tông chủ vậy liệu sẽ có thể thực hiện được việc nâng vật nặng lớn như vậy?

Chính mình hiện tại tương đương với người có cấp bậc thất tinh nhưng huyền khí bên ngoài chỉ hiển hiện là năm sao, đã có thể dễ dàng kéo một con ngựa chạy gấp.

“Tiêu Nữ, ngươi đã làm tốt việc chuẩn bị lập gia đình a?” Buổi trưa làm cơm ở Thu Diệp Viên, Ngả Nha Đầu kinh ngạc vì tay nghề nấu nướng của Ngô Minh có rất nhiều tiến bộ.

Ngô Minh suýt chút nữa một đầu quấn tới trong nồi đi.

Lấy kinh nghiệm xã hội của Ngả Nha Đầu ra phán đoán. Có thể nấu ăn làm cơm, cái này không phải chuẩn bị kỹ càng để lập gia đình, thì lại là cái gì?

“Ta nấu ăn ăn ngon chỉ để thỏa mãn một ham muốn làm kẻ tham ăn.” Ngô Minh đứng vững thân hình vội vã giải thích.

Ngả Nha Đầu nghe mùi thơm lắc đầu nói: “Trước đây ngươi không phải là không quá thích đồ ăn sao. Có tiền đừng tham ăn nga, cẩn thận ăn mập nhà chồng không muốn, hoặc là muốn càng nhiều đồ cưới.”

“Cái này ngươi liền không cần lo rồi!” Ngô Minh kêu: “Ngươi thích ăn bánh nướng kẹp thịt hay vẫn là lưu ý vóc người của chính mình đi.”

“Hì hì, nếu như có thể học tốt nguyên liệu thuật. Là có thể thả hồ ăn bánh nướng kẹp thịt chứ?” Ngả Nha Đầu giải thích.

“Ngươi liền vì bánh nướng kẹp thịt mà đi học nguyên liệu thuật?”

“Ừm… nguyên nhân rất trọng yếu. Ngược lại nguyên liệu nữ tử không thể lập gia đình. Không cần lo lắng ăn mập không tìm được nhà chồng, thật tốt a.”

“… Ngươi thật biết tính toán.” Ngô Minh triệt để không biết nói gì.

Đương nhiên Ngô Minh cân nhắc không muốn Ngả Nha Đầu tham ăn quá mức, dứt khoát không có làm quá nhiều món ăn thịt, mà là làm một món ăn trọng điểm.

Duy nhất một đạo món ăn mặn, là để đặc biệt chăm sóc Ngả Nha Đầu.

Sandwich tây bắc của người Trung quốc, thức ăn nhanh xa hoa bậc nhất của dân FA…

Bánh kẹp thịt!

Ngô Minh làm bánh nướng cùng thịt nướng, phối hợp một chút các loại gia vị lạt tiêu tư nhiên. Làm tốt tất cả chuẩn bị cho món bánh kẹp thịt.

Ngả Nha Đầu nhìn Ngô Minh làm xong những chuẩn bị này.

Mang theo giỏ đựng thức ăn cùng Ngả Nha Đầu đồng thời chạt vào đông phố lớn Tề đô, Ngả Nha Đầu trợn tròn cặp mắt một đường thốt lên kinh ngạc: “Ai nha! Cửa thành thật lớn… Ai nha tường thành thật cao… Ai nha thật nhiều người a… Ai nha thật nhiều cửa hàng…”

Có thể đây mới là biểu hiện của người Thanh Lĩnh khi mới tiến vào Tề đô nên có chứ? Ngô Minh nhìn biểu tình của Ngả Nha Đầu, quả thực cảm giác mình lúc mới vào thành sẽ có vẻ không hợp lẽ thường đến cỡ nào.

Đến Trường Hận Các, Ngô Minh đem Ngả Nha Đầu giới thiệu cho mọi người.

Trước đây mọi người đều đã sớm nhận thức, hơn nữa Ngả Nha Đầu ngây thơ thiện lương được người ta yêu thích, rất nhanh sẽ cùng mọi người hoà hợp.

“Bữa trưa ngày hôm nay do Nhược Dao ngươi tự mình làm đưa tới?” Hỗ Vân Kiều kinh hỉ, bắt đầu xốc lên nắp giỏ đựng thức ăn vừa nhìn thì không rõ nói: “Đây là cái gì?”

“Ta làm bánh kẹp thịt cho các ngươi.” Ngô Minh ở trước mặt mọi người bắt đầu lấy ra các loại nguyên liệu phối chế.

Bánh kẹp thịt?

“Sẽ không giàu như vậy chứ?” Ngả Nha Đầu chạy lại gần kinh ngạc thốt lên: “Dùng thịt kẹp bánh nướng? Cái này thật quá là xa xỉ a?!”

Ngô Minh cười đến đánh ngã. Vội vàng bắt đầu tổ hợp bánh nướng cùng nhân thịt vụn.

Bánh nướng kẹp thịt*, ở thế giới này cơ bản là từ ngữ thông dụng có ý tứ đồng dạng. (*nguyên gốc là 烧饼和馍 hay chỉ đơn giản là 馍, các nàng có thể tra xem hình ảnh của thứ bánh nướng kẹp thịt này trên google)

Lúc tới ngồi trên yên ngựa một đường thẳng tắp, khí trời lại là khoảng cuối xuân đầu hè, cơm nước đều không hợp khẩu vị, vừa vặn có thể ăn.

Ngô Minh đem cái bánh kẹp nhân thịt làm xong đầu tiên đưa cho Ngả Nha Đầu.

“Chính là bánh mì kẹp thịt mà! A ô…” Ngả Nha Đầu há mồm cắn một miếng đầy miệng, trong nháy mắt con mắt trừng to.

Cặp mắt Ngả Nha Đầu vốn là tròn vo sáng lấp lánh, giờ khắc này đúng là đã trợn to lên giống như chuông đồng.

“Có độc?!” Tông Trí Liên hô một tiếng.

Ngô Minh đạp hắn một cước.

Ngả Nha Đầu lắc lắc đầu, cũng không cố mở miệng nói chuyện, hự hự rất nhanh đem toàn bộ chỗ bánh kẹp nhân thịt nhét vào trong miệng, quai hàm phình to ra khiến giọng nói hàm hồ không rõ: “Ô ô. Ngon quá ngon quá! Chưa từng có ăn qua bánh nướng kẹp thịt nào ngon như vậy!”

Khuôn mặt nàng tròn tròn, kết hợp với hai cái má căng phồng đang nhồm nhoàm, khiến người ta nhìn tràn ngập hỉ cảm.

Ngô Minh lại làm mấy cái đi ra.

Mọi người hầu như đều ăn rất ngon, chỉ có Tông Trí Liên đến cuối cùng vẫn còn chưa có ăn được, gấp đến độ vò đầu bứt tai nói: “Còn ta đây? Đội trưởng làm sao đến cuối cùng mới cho? Chẳng lẽ muốn cho ta một cái bánh kẹp thịt to lớn nhất, a, thịt kẹp bánh?”

“Có độc! Nên ngươi đừng ăn.” Ngô Minh lườm hắn một cái.

“Thực thần. Ta sai rồi. Ngài liền tha thứ cho tiểu nhân một lần đi!”

Buổi chiều, Ngô Minh thử dạy Ngả Nha Đầu hoá trang thuật, không nghĩ tới nàng lại so với Mục Thanh Nhã còn có thiên phú hơn, đặc biệt đối với trang điểm rất có kiến giải, học được phương pháp hoá trang cực kỳ nhanh. Chỉ là thủ pháp lắp ráp lông mi giả của Ngô Minh chưa học được ra, những cái khác hoàn toàn có thể một mình chống đỡ một phương.

Lại có thị vệ của thế tử đến thông báo cho Ngô Minh, thỉnh nàng sau khi về nhà trong vòng mười ngày cần phải quay lại, có việc trọng yếu muốn giao phó.

Xem ra khách khanh không dễ làm a, Ngô Minh đảo mắt một cái, đúng là không hi vọng có việc nào không cần làm cũng được cho không tiền.

Không biết sẽ có nhiệm vụ gì chờ đợi mình?

Bất quá, trước mắt lo lắng đến mối nguy hiểm khi về nhà bị bại lộ thân phận đi, Ngô Minh phiền muộn về điểm này hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.