Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 46: Chương 46: Hoàng Phủ Viêm






Thiên giới.

Ầm ầm..

Xoảng..gg!!!!

Bên ngoài Linh Tiêu điện, dễ thấy một đoàn người đang đứng nhốn nháo lẫn lộn. Theo tiếng động ngày một lớn dần, nhóm tiên nữ thị hầu lẫn thiên binh thiên tướng canh gác vô cùng sốt ruột.

Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ tức giận, hậu quả là hủy đi hơn phân nửa Linh Tiêu điện!

Đối với sự mất khống chế của Ngọc Hoàng, bọn họ chỉ có thể nhìn mà không dám tiến lên. Hay nói đúng hơn, Ngọc Hoàng đã có chỉ, hạ lệnh truyền xuống không ai được phép xông vào. Kẻ nào làm trái, lập tức phạt đánh mười đạo thiên lôi đày xuống Địa ngục, trục xuất vĩnh viễn khỏi Thiên đình.

Đâu ai muốn tiên cách bị hủy chỉ trong nháy mắt, ngàn năm tu luyện rồi trải qua nỗi khổ của thiên kiếp, há phải là chuyện đùa. Đến cả Tây Vương Mẫu còn bị từ chối gặp mặt, thì thần tiên có địa vị nhỏ nhoi như bọn họ, đủ tư cách để khuyên giải ngài ấy sao?

Ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, vẫn là im lặng chịu đựng qua cơn thịnh nộ của Ngọc Hoàng thì tốt hơn. Huống hồ, hỏa phát của ngài ấy lớn như vậy cũng không phải là trút lên đầu bọn họ.

Dù tâm niệm vậy, nhưng mắt vẫn không nhịn được lo lắng nhìn vào bên trong.

May mắn không có người ở đây hiện tại vào lúc này, bằng không sẽ bị doạ chết khiếp bởi khung cảnh hỗn loạn bên trong. Càng đáng sợ hơn chính là, bộ dáng cực đại hung tàn của Ngọc Hoàng đại đế Hiên Viên Cẩn Duệ.

Hiên Viên Cẩn Duệ đưa tay gạt phăng mọi thứ trên bàn, hắn ôm ngực, thở hồng hộc không ra hơi. Hai tròng mắt đỏ tươi nhiễm đầy tơ máu, dĩ vãng hình ảnh tôn quý cao cao tại thượng lúc này hoàn toàn sụp đổ.

Hắn thở phì phì, vung tay đánh nát tất cả mọi thứ vướng bận tầm mắt. Nghiến chặt răng, vẻ mặt đầy phẫn hận.

"Khốn kiếp! Là y, nhất định là y!"

Hoàng Phủ Viêm!!

Một lần nữa nhắc đến cái tên bị quên lãng trong quá khứ, Hiên Viên Cẩn Duệ giống như ăn phải thuốc kích thích mà phát cuồng, hơn nữa còn không khống chế được lực đạo nơi tay mà đánh nát một trong tứ linh cột trấn trụ điện.

Thiên đình một phen nhốn nháo rung chuyển.

Đáng chết, đáng chết!! Ngày đó hắn không nên nghe theo lời Thượng Tiên, chỉ đơn giản như vậy mà phong ấn y. Hắn lẽ ra nên đập tan hồn phách, hủy đi chân thân, đem y xoá khỏi lục đạo luân hồi, vậy thì đã không phải lo sẽ có ngày y quay lại tìm hắn báo thù. Giờ thì tốt rồi, phong ấn của tứ đại Thánh Nữ bị hủy, Chân Tịnh sơn biến mất, Vãn Sinh Thành phục sinh, tiếp theo sau đó..

Tiếp theo sau đó là gì, hắn cũng không dám nghĩ tới nữa.

Vạn năm rồi, dăng dẳng thời gian dài như thế. Có những chuyện sớm đã quên đi từ lâu, lại có những chuyện mà cho đến chết cũng không thể quên được. Giống như Hoàng Phủ Viêm, y là vết sẹo cả đời mà hắn muốn xoá cũng không thể xoá.

Hiên Cẩn Duệ còn nhớ rõ, vạn năm trước lửa địa ngục hỏa thiêu tam giới. Thiên giới, Ma giới và Nhân giới lao đao trong vạt dầu sôi. Tứ đại yêu quái thời thượng cổ như sát thần thảo phạt trên toàn bộ chiến trường, không phân biệt là tiên hay là yêu, cứ gặp người nào là hạ sát người đó, nhất thời tạo nên cảnh tượng như địa ngục trần gian.

Cuối cùng, tam giới phải bắt tay về chung một chiến tuyến, gạt bỏ tất cả mọi bất đồng bất bình đẳng, cùng nhau xây dựng thành hào chống lại Bạo Long điên cuồng kia. Cũng không biết là bao lâu thời gian, bao nhiêu người đã ngã xuống. Chỉ biết đến khi trận chiến kết thúc, cả tam giới gộp lại còn chưa quá ngàn người.

Để tránh cho tam giới thoát khỏi tai ương diệt thế, Thượng Tiên đã dùng chính thân mình phong ấn Bạo Long vào giấc ngủ vĩnh hằng. Ngàn năm rồi ngàn năm, vùi mình ở nơi tuyệt cốc tuyết băng lạnh lẽo.

Ác mộng đó, rồi sẽ lại tái diễn sao?

Cả đời này Hiên Viên Cẩn Duệ cũng không thể quên được, nụ cười lãnh khốc của Hoàng Phủ Viêm trước khi hồn phách bị đánh ra tro tàn.

"Ta sẽ phá hủy mọi thứ, kể cả thứ gọi là thiên mệnh kia!"

Thoáng chốc, tâm tình của Hiên Viên Cẩn Duệ như rơi xuống đáy cốc cùng cực. Một lúc lâu sau, hắn ngẩng đầu lên, tròng mắt u tối loé lên tia tàn độc.

"Người đâu, truyền Thiết Diện Vương đến đây cho ta!!"

Hắn quát lớn một tiếng, liền nghe thấy vô số âm thanh cung ứng bên ngoài nhanh chóng rời đi.

Không khí xung quanh Hiên Viên Cẩn Duệ ngày một ngưng trọng, đến cuối cùng hoá thành một đạo âm thanh trầm thấp đầy lãnh ý.

"Hoàng Phủ Viêm - Đây sẽ là lần cuối cùng ta gọi tên ngươi - Hoàng đệ!"

Bầu trời đêm loé lên những vân sáng đạm màu, xoay vòng luân chuyển bao bọc lấy Đồng Mẫn Mẫn ở bên trong. Điều kì lạ là, không một ai trong số Bạch Triển Nhật và Đồng Du nhận thấy sự biến dị kia, ngay cả Đằng Khả Dật người vẫn luôn đứng ngoài quan sát mọi động tĩnh cũng không.

Lúc này, Cấm Cổ Huyền Anh Thạch mở ra kết giới tách biệt không gian và thời gian, đem Đồng Mẫn Mẫn và người phía sau hoàn toàn hợp nhất thành một thể. Đồng Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy năng lượng cực đại không ngừng rót vào cơ thể nàng, mà những nơi năng lượng đi qua, kinh mạch giống như những dòng chảy nhỏ thông suốt đổ về con sông lớn tụ ở đan điền, tu vi cũng vì thế mà tăng tiến vượt bật.

Đồng Mẫn Mẫn thật muốn ngửa cổ thét dài.

Má ơi, con cuối cùng cũng một bước lên mây rồi!!

Mỗ sói thông báo:Nữ chính thăng cấp nhà bàn tay vàng của Boss! =.="

Giống như cảm nhận được Đồng Mẫn Mẫn có bao nhiêu cao hứng, phía sau liền truyền đến tiếng cười khẽ. Nhỏ thôi, nhưng đủ để làm Đồng Mẫn Mẫn ngượng chín người.

Khụ khụ, đừng bận tâm tới ta, cứ tiếp tục đi huynh đài!

Người phía sau lại càng cười vui vẻ hơn, ngay khi Đồng Mẫn Mẫn đang tìm xem có chỗ nào độn thổ được hay không? Tay của nàng bỗng dưng dời về phía mi tâm của Sí Nguyệt, mạt sáng chợt loé, một lúc sau đã thấy vẻ mặt thống khổ của nó dãn ra không ít.

Có vẻ Sí Nguyệt thật sự mệt mỏi, ngay cả mắt cũng không nguyện nâng lên, liền cứ thế biến trở về chú mèo con nho nhỏ. Nhận thấy sự thay đổi đó, dù vẫn bị người phía sau dùng tay che mắt, Đồng Mẫn Mẫn vẫn là không kiềm được mà đưa tay ôm Sí Nguyệt lòng, cưng chiều vuốt ve lên bộ lông mềm mại của nó.

"Nàng thích nó sao?"

Âm thanh trầm thấp từ tính thì thầm bên tai, giống như có ma lực mà không ngừng mê hoặc nàng, nhất thời làm cho Đồng Mẫn Mẫn quẫn bách không thôi.

Hai mươi năm FA thủ thân như ngọc, siêu cấp tự kỉ kiêm mặt dày sánh ngang tường thành - Đồng Mẫn Mẫn - Lần đầu tiên trải qua tình huống cam go "Bị người khác phái thả dê trêu chọc", phân vân không biết nên đánh hay nên đấm người phía sau. Nhất là khi cái tay của người kia còn cố tình ôm chặt lấy eo nàng, phiến môi như có như không đảo qua vành tai mẫn cảm, khiến nàng thẹn đến đỏ mặt hận không thể trỏ y một phát.

Hôm nay rốt cuộc là ngày hoàng đạo gì? Hết bị ma cây sàm sỡ lại đến cái tên biến thái phía sau. Làm ơn đi! Ta hiện tại chỉ là một bé gái mà thôi, các người ngang nhiên lợi dụng như thế, không sợ Hiệp hội bảo vệ trẻ em mời lên phường uống trà làm việc à?

Đối với sự kì quái của người phía sau, Đồng Mẫn Mẫn đã từng lãnh giáo qua nên không dại gì mà đi trêu chọc y, chỉ cứng ngắc nghiêng đầu nhẹ nhàng nói một câu.

"Đại ca, em chưa tắm ba ngày nay rồi!"

Ngụ ý, ngồi gần vậy mà không thấy hôi à?

Người dẫn truyện.. Feeling ~ Tụt tụt tụt tụt tụt ~ Thiệt phải nói chớ, đây là giây phút hụt hẫng nhất trong cuộc đời của "tui"! Có thể một phát đập tan bầu không khí hoa hồng lãng mạn thế này, trình phá hoại của nữ chính chắc đã đạt đến cảnh giới huyền thoại rồi! Hừ hừ, thiệt là mất hứng quá đi thôi!

Người dẫn truyện giận dỗi muốn đình công, hậu quả là đạo diễn lại được dịp thi triển chiêu thức Lăng Ba Vi Bộ, một kích đá cho người dẫn truyện bay lên cung trăng. Đợi một lúc sau Hằng Nga tức giận sai thỏ ngọc ném về hạ giới, đạo diễn đã ăn xong tô mì, sức lực dồi dào lôi giò người dẫn truyện đã bất tỉnh, kéo vào nằm chung một góc trời với mỗ sói.

Một đàn muỗi từ trong lùm bay ra, vui mừng vo ve:"Đa tạ đạo diễn đại nhân đã cứu đói!"

Đạo diễn khoác tay, vẻ mặt điềm nhiên siêu việt:"Đừng khách sáo, chuyện thường thôi ấy mà!"

Mỗ sói, người dẫn truyện:"..."

Lần này, lồng ngực phía chấn động mãnh liệt, người nọ rất không khách khí mà cười phá lên, khiến cho Đồng Mẫn Mẫn ngượng ngùng đưa tay sờ mũi, cảm thấy không biết nên làm sao cho phải.

"Thật sảng khoái! Đã lâu ta không cười nhiều như vậy, nhất thời cũng quên mất như thế nào gọi là cười!"

Người nọ nói, cánh tay vốn ôm lấy eo nàng càng thêm siết chặt, kề sát vào phía sau, giống như không ngại nàng bốc mùi vậy. =.=

Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng, không ai nói với ai câu nào, cứ như vậy mà kề cạnh bên nhau. Ngay cả Đồng Mẫn Mẫn cũng có chút không hiểu, nàng vì sao đối với người nọ như vậy nhân nhượng.

Cũng đã vào đầu tháng chín, khí trời se lãnh, từng cơn gió tràn về xuyên qua tán lá nhuộm ướt sương khuya. Đồng Mẫn Mẫn lại một thân áo mỏng manh, lẽ ra nàng nên cảm thấy lạnh mới đúng, nhưng không hiểu sao thân thể lại thấy ấm áp vô cùng, bất tri bất giác cứ như vậy mềm mại tựa vào người phía sau.

"Ta đưa nàng đi ngắm sao trời nhé!"

Chỉ nghe người nọ nói vậy, thân thể bỗng dưng liền nhoáng lên, người nọ đã đem nàng ôm đến trên tay. Đồng Mẫn Mẫn chỉ cảm thấy mặt nàng nóng lên, tai ong ong ù ù cạc cạc, tiếp theo sau đó cái gì cũng không biết, mãi cho đến khi âm thanh từ tính của người đó vang lên.

"Mở mắt ra nào!"

Đôi tay che mắt từ lâu đã không còn, Đồng Mẫn Mẫn nghe lời chậm rãi nâng mắt lên. Một hai ba ánh sao đêm lấp lánh, rồi cả ngàn, cả vạn vì sao. Giống như đứng giữa dải ngân hà, nổi trôi quanh đó chính là dòng sông ánh sao.

"Đẹp.. Đẹp quá!"

Đồng Mẫn Mẫn ngơ ngác vươn tay ra, giống như làm vậy là có thể bắt được một vì sao đang tỏa sáng. Tay chạm vào không khí lạnh lẽo, khiến Đồng Mẫn Mẫn nhận ra nàng ngây thơ tới cỡ nào, còn chưa để nàng rút tay về, một bàn tay rộng lớn khác đã vươn ra, bắt một một ngôi sao trên bầu trời rồi đặt vào tay nàng. Nho nhỏ lấp lánh, xinh đẹp hữu thần.

Đồng Mẫn Mẫn mỉm cười.

"Đây là lệ phí!"

Còn chưa kịp nghĩ xem lời kia là có ý gì, trước mắt thình lình ập tối. Đồng Mẫn Mẫn ngẩn ngơ, xúc cảm mềm mại trên môi khiến tim nàng đập đến loạn nhịp.

"Mẫn nhi, ta là Hoàng Phủ Viêm!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.