Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 13: Chương 13: Có một thứ tình yêu, gọi là điên cuồng và tuyệt vọng




Cộp cộp. Cộp cộp.

Tiếng gõ vách tường ngày một gần hơn, Đồng Mẫn Mẫn phản xạ nhanh kéo tay nam tử lùi về một bước, vừa kịp thời tránh được tơ nhện phóng tới. Đồng Mẫn Mẫn ngước mắt nhìn lên.

Những đứa con của yêu nhền nhện cũng đã trở về nguyên hình, chân chính là một con nhện, chỉ là kích thước so với một con nhện bình thường còn muốn to lớn lớn hơn gấp vài chục lần, treo ngược mình trên các nóc tường động phóng ra vô số tơ nhện bịt kín các lối thoát, rỉ nước bọt trừng Đồng Mẫn Mẫn.

Giời ạ! Nàng đáng ra không nên đi tới nơi này, giờ thì có mà chạy đằng trời!

Đồng Mẫn Mẫn thật muốn thét lên. Chết chắc rồi! Phen này chết chắc rồi!!

“Hi hi! Ta nên ăn từ đâu trước đây?”

Ở bên kia, yêu nhện đã tóm được Sở Hoài Thu, nâng lên cằm y săm soi qua lại. Đồng Mẫn Mẫn chỉ ước bây giờ nàng có Bích Hàn kiếm trong tay, vậy thì sẽ không rơi vào tình cảnh mặc người chém giết này. Khoan đã, Bích Hàn kiếm..?!!

“Yêu nghiệt to gan, thấy bản quân sao không quỳ xuống!”

Một giọng nói thình lình vang lên chặt đứt suy nghĩ của Đồng Mẫn Mẫn, nam tử bên cạnh đã tiến lên một bước chắn trước mặt nàng. Yêu nhện hơi liếc mắt sang, khinh thường nói.

“Ngươi nghĩ ngươi là ai mà muốn ta phải quỳ, ngươi..”

Trai đẹp!! Yêu nhện bây giờ mới nhìn rõ dung mạo của người tới. Một thân ngọc thụ lâm phong, khuôn mặt tuấn dật phi phàm, khí chất cao quý thoát tục, chẳng tìm đâu ra một điểm tầm thường. Chỉ cần.. Yêu nhền nhện nghĩ, nước miếng thiếu điều chảy ròng. Chỉ cần được người này tát cho vài tát, đạp cho vài đạp, mụ câm tâm tình nguyện chết không hối tiếc. (M. Quả thật là M rồi! ^^)

Yêu nhện cười, chỉ nghĩ đến thôi mà tâm tình đã nhộn nhạo, bất giác thu hồi sát khí với nam tử.

“Hôm nay ra cửa thật may mắn, gặp được cả hai con mồi thượng đẳng.” Nói rồi lia mắt sang nhìn Đồng Mẫn Mẫn, mụ đang vui vẻ nên đối với nàng cũng không chấp nhất:”Nể tình ngươi có ân với ta, ta đây liền tha cho ngươi một mạng. Các con, hãy để nàng ta đi.”

Đám nhền nhện “Xì xì” tỏ vẻ phản kháng. Một con từ đâu chạy đến hội hợp cùng chúng, tiếp đó chúm tụm đầu vào nhau như đang bàn luận, chỉ một lát sau liền đồng loạt quay ra nhìn yêu nhện, ánh mắt không che giấu sát ý. Một con lao qua phá mạng nhện mà mẹ nó đã dựng nên, những con khác nhanh chân bò vào, vây lấy chiếm ngự các góc tường, ý đồ rõ rệt.

Mụ yêu nhền nhện ngửa đầu cười khẩy một tiếng, nói.

“Khá lắm, dám cả gan tạo phản. Xem ra nếu không cho các ngươi một bài học, các ngươi sẽ không biết điều mà an phận.”

Vừa dứt lời, hai con nhền nhện dang chân xông tới chỗ mụ, mụ vung tay một cái hất văng cả hai. Như đã chờ sẵn điều đó, một con bò ra phía sau tung tơ quấn chặt lấy cổ mụ, những con khác cũng nhanh chóng chế trụ tay và chân.

Yêu nhện kinh đảm, không ngờ đám con này lại quỷ quyệt đến vậy. Nhưng rốt cuộc là tại sao chúng lại hành động như thế, chẳng phải trước nay cái gì chúng cũng đều nghe theo lời mụ sao, thế nào mà giờ lại trở mặt thành thù?

“Mẫu thân người đừng sợ!” Một giọng nói lanh lảnh cất lên, thiếu niên từ ngoài cửa bước vào.

Tóc dài vàng nhạt xõa ngang hông, làn da bạch ngọc không bị gò bó bởi bất cứ mảnh vải nào, phô bày toàn bộ vẻ đẹp kinh diễm của thiếu niên. Hắn chính là đứa con trai độc nhất trong vô số đứa con mà yêu nhện đã sinh ra, thừa hưởng dòng máu chính thống hung tàn của tộc nhện – Tưởng Viễn Ninh.

Hắn vuốt đầu mấy con nhền nhện bò đến bên chân:“Sẽ sớm thôi, người sẽ trở thành một phần của ta..” ánh mắt lóe lên sự tàn độc, hắn âm trầm mỉm cười:”..hệt như trưởng tộc vậy!”

Yêu nhện mở to mắt không thể tin được, giọng nói run rẩy đến lợi hại.

“Ngươi.. Ngươi đã giết trưởng tộc?”

Trên gương mặt đáng yêu như thiên thần lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng nó chỉ khiến cho sống lưng yêu nhện càng thêm lạnh lẽo.

“Mẫu thân, đừng tỏ ra ngạc nhiên quá như vậy, đó chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Mạnh được yếu thua, đây là thế giới thuộc về cường giả, chỉ có kẻ mạnh mới được quyền tồn tại.”

Vừa nói, hắn vừa tiến đến gần yêu nhện, nâng mặt mụ lên, cười dịu dàng.

“Mẫu thân! Con sẽ nhớ kĩ đôi mắt này của người, cả đôi môi đã từng thủ thỉ vô số lời mật ngọt bên tai. Ninh nhi, mẫu thân yêu con!”

“Mẫu thân! Con sẽ nhớ kĩ tấm lòng của người, thứ mà ngay cả ánh trăng tuyệt đẹp kia cũng không thể sánh bằng, bên trong đó, chỉ chứa duy nhất một mình con. Ninh nhi, con là tất cả của ta!”

“Mẫu thân! Con cũng yêu người! Vô cùng yêu người!!”

Lời thốt ra ôn nhu tựa như đang thì thầm tâm tình, nhưng hành động thì chỉ có thể dùng hai từ “Đáng sợ” để hình dung. Mỗi lời hắn nói, tay lại hạ xuống một đạo ngân quang. Này mắt, này môi, này thân thể.. Tất cả đều bị hắn xé nát. Chỉ trong phút chốc, yêu nhện đã không còn hình hài.

Đồng Mẫn Mẫn nhìn đám nhền nhện con bao quanh xâu xé yêu nhện, dạ dày dâng lên một trận buồn nôn, đối với cảnh huyết nhục tương tàn trước mắt thật không dám nhìn. Đối với người muốn giết nàng như yêu nhện, Đồng Mẫn Mẫn quả thật không có mấy đồng cảm, nhưng cách xuống tay này quả thật là rất tàn bạo vô nhân tính, đến người dưng như nàng nhìn vào mà còn thấy thương xót, huống chi người xuống tay là con ruột của mụ. Ấy vậy mà tên kia chỉ thản nhiên cúi người nhặt lên một vật.. Là trái tim của yêu nhền nhện?!!?

Hắn cười quỷ dị, khuôn mặt xinh đẹp trở nên vặn vẹo, mở miệng nuốt trái tim trên tay. Đầu lưỡi quét qua khóe môi, một giọt nước mắt chảy xuống, hắn giống như bị điên mà lẩm bẩm.

“Mẫu thân, con yêu người! Ninh nhi yêu người, mẫu thân!!”

Phong tục của tộc nhân nhền nhện bắt nguồn từ một truyền thuyết xa xưa, truyền thuyết kể rằng.

Thuở ấy, trong một thôn bản nhỏ, có một đôi vợ chồng rất yêu nhau. Không nguyện làm thần tiên chỉ nguyện làm uyên ương, cùng nắm tay nhau đi đến thiên trường địa cửu, đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau.

Vợ hoài thai khiến người chồng vô cùng vui mừng, bởi cuối cùng thì tình yêu của họ cũng đơm bông kết trái, đó là minh chứng cho ái tình của hai người, là kết tinh đẹp đẽ nhất. Nhưng vui mừng chưa được bao lâu thì biên thùy đưa về một tin xấu, chiến tranh tràn về.

Bái biệt vợ, hẹn đến ngày nước nhà bình yên sẽ lại quay về đoàn tụ bên nàng, người chồng cùng những thanh niên trai tráng trong làng lên đường đi tòng quân. Nhờ trí tuệ và tài năng phi phàm, người chồng ở trong doanh trại lập được rất nhiều chiến công hiển hách, hệt như điều gặp gió, chẳng mấy chốc thanh danh đã lan xa, được đề bạt lên làm chức chủ soái thống lĩnh ba vạn đại quân, đi đánh kẻ thù xâm lược nước nhà.

Chồng ở ngoài chiến trường ác liệt đánh giặc, vợ mỗi ngày đều đứng trên đỉnh Vọng Phu chờ chồng. Bụng mỗi lúc một lớn khiến nàng đi đứng ngày càng khó khăn, nhưng tình yêu đã giúp nàng vượt lên tất cả. Chín tháng hoài thai, hai trăm bảy mươi lăm ngày mong nhớ. Bao giờ chàng mới về với mẹ con thiếp, phu quân?

Thế trận ngả nghiêng, người chồng gặp được thiên thời địa lợi mà đánh đâu thắng đó, tin rằng không bao lâu sẽ đại thắng trở về. Nhưng trời há có thể để người như ý, uyên ương tương phùng cũng chính là thời khắc phân ly.

Biết được gia cảnh của người chồng, quân sư tướng giặc bèn bày mưu hiến kế. Cho quân đi bắt người vợ về, giữa chiến trường, đem người vợ đặt trước vó ngựa của người chồng.

Giang sơn hay mỹ nhân, ngươi hãy chọn đi? – Chủ soái địch nói.

Giang sơn hay mỹ nhân, ta đều không cần, ta chỉ muốn vợ ta được bình an. – Người chồng trả lời.

Trận đó người chồng thảm bại, chẳng những thế còn liên lụy đến ba quân, bị bắt làm tù binh, bị chém, bị giết, bị phân thây, mặc cho người bài bố, máu nhuộm đỏ sa trường.

Đêm đó tướng giặc không ngủ mà trăn trở ở binh doanh, xem nên giữ hay nên giết người chồng. Bởi dù thế nào thì người chồng cũng là nhân tài, mặc dù là địch nhân nhưng y rất kính phục hắn, giết hắn đi rồi không khỏi có điểm nuối tiếc. Vào lúc đó, quân sư lại rỉ bên tai tướng giặc.

Ngài xem, hắn ngang bướng và cứng đầu như thế, thả hắn đi chẳng khác gì thả hổ về rừng. Nay mai đây hắn ôm thù ghi hận mà dẫn quân sang đánh, nước mất nhà tan, ngài có chịu nổi trách nhiệm không?

Vì thế trong đêm đó, người chồng bị phán hành quyết để diệt trừ hậu họa. Ngũ mã phanh thây, đến chết thân thể cũng không được vẹn toàn. Bị người đời chê cười, thế nhân phỉ nhổ. Người vợ bị bắt đến chứng kiến cảnh tượng đó, hai hàng nước mắt chảy dài, như có cái gì đó sắp phá xích thoát ra. Người vợ hóa thành yêu quái.

Đừng!! Ai cho các ngươi động vào người chàng!!! Mắt này, môi này, thân thể này đều là của ta! Trả lại hết cho ta..!!!!!

Người vợ sau khi hóa yêu liền giết hết tất cả những người ở đó, không phân địch ta, tàn sát toàn bộ. Nhưng nàng nhanh chóng nhận ra một điều, lũ kềnh kềnh chuyên ăn xác người kia như đánh hơi được mà bay đến, kì lạ là bao nhiêu người chết chúng đều không ăn, chỉ nhằm vào da thịt của người chồng mà xâu xé.

Người vợ lại lần nữa hóa điên, chỉ hận không có đủ tay để giành hết thân thể của người chồng, chỉ hận không có đủ mắt để tìm kiếm những phần còn thất lạc. Cứ thế, cứ thế. Hình dáng xinh đẹp của nàng dần biến đổi, trở nên vô cùng kinh khủng, nhưng người vợ lại mỉm cười hạnh phúc.

Cuối cùng, chàng cũng quay về bên thiếp rồi! Nhưng, làm sao để chúng ta có thể mãi mãi bên nhau bây giờ? Phải rồi! Chỉ cần thiếp ăn chàng vào bụng là được! Trở thành máu thịt của thiếp, trở thành toàn bộ của thiếp, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau, không gì có thể chia cắt đôi ta được nữa!! Ha ha ha!!!!!!

Đó là lần đầu tiên Đồng Mẫn Mẫn biết đến, lại có thứ tình yêu điên cuồng và tuyệt vọng như thế. Chỉ hận không thể nhanh chóng sát nhập cơ thể người mình yêu vào sâu trong cơ thể mình, tất cả chỉ vì không chịu được nỗi đau mất đi. Đồng thời cũng đem cái tên Tưởng Viễn Ninh khắc sâu vào tâm mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.