Ta Không Thành Tiên

Chương 290: Chương 290: Đỉnh Tranh Tàn Khốc




Khi còn sống ở Đại Hạ, Trương Thang vốn là ác quan chuyên dùng ngòi bút để hại người, tính tình quyết đoán, làm việc nhanh chóng, thủ đoạn tàn nhẫn.

Trong triều, y đã từng thấy qua bao người kết bè kết đảng công kích lẫn nhau, ngươi lừa ta gạt mà không chớp mắt.

Vì vậy, Trương Thang vô cùng điềm tĩnh trước Trần Đình Nghiên. Sự điềm tĩnh của y ấn tượng đến nỗi khiến cho vị công tử hào hoa này chợt có cảm giác là mình bị y coi thường.

Nhưng trong nhất thời, Trần Đình Nghiên cũng không vặc lại Trương Thang, mặt mũi y sầm xuống, âm u tựa như trời sắp đổ mưa đến nơi.

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ thì chẳng rõ đầu cua tai nheo ra sao nên im thin thít, không dám hó hé tiếng nào.

Chỉ còn Kiến Sầu, sau giây phút kinh ngạc thì đoán rằng trước kia giữa hai người bọn họ hẳn phải có chút ân oán gì đó.

Chưa kể Trần Đình Nghiên, Trương Thang là người mà nàng chịu ơn. Y đã giúp nàng giấu trời vượt biển, nhập Uổng Tử thành, diện kiến Vụ Trung Tiên, tạm thời trừ bỏ được mối nguy đang cận kề.

Hôm nay hai người này vừa mới gặp mặt đã hục hặc nhau, mà nàng thì đều quen biết cả hai nên cảm thấy có hơi lúng túng.

Nhưng Kiến Sầu cũng không định đi hòa giải bọn họ.

Cực Vực cũng có thể xem như là một trong những thế giới tu chân. Nếu ở chỗ khác thì thông thường những ân oán trước kia cũng nên cởi bỏ đi. Nhưng từ xưa đến nay những mắc mứu về tình cảm và thù hận luôn dai dẳng hơn những chuyện khác.

Nàng vẫn còn nhớ rõ những ân và oán của riêng mình nên vì vậy mà cũng sẽ không đi khuyên người khác phải biết tha thứ.

Kiến Sầu liếc nhìn hai người hai bên rồi nở nụ cười vừa điềm tĩnh vừa chân thành. Làm như chưa từng nghe thấy hai người ban nãy đã đốp chát với nhau, nàng nhã nhặn, ôn tồn chào Trương Thang: “Trương đại nhân, đã lâu không gặp.”

Trương Thang nhìn nàng bằng ánh mắt thâm trầm sâu sắc. Y cũng không nói gì mà chỉ im lặng gật đầu.

Kiến Sầu cũng không ngại thái độ lãnh đạm của y. Nàng giơ tay, tiếp tục giới thiệu với y Trần Đình Nghiên: “Đây là Trần tứ công tử mà cách đây không lâu Kiến Sầu gặp được ở chợ Sơn Hải. Y đã từng giúp ta thoát khốn và hôm nay cũng đến đây xem thi đấu.”

Trần Đình Nghiên nghe vậy thì chân mày nhảy dựng, dường như bất ngờ lắm.

Xem ra Kiến Sầu không chỉ quen Trương Thang mà hai người bọn họ lại còn có thể trao đổi, nói chuyện với nhau nữa sao?

Nhưng Trần Đình Nghiên liền nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó là lạ khó nói.

Nếu Kiến Sầu lúc còn ở Đại Hạ có quen biết Trương Thang thì không phải là chuyện kỳ quặc hy hữu gì. Dù sao phủ Tạ hầu địa vị cao quý, nàng ta lại ở cạnh Tạ Bất Thần thì quen biết ai cũng là chuyện bình thường.

Nhưng thế quái nào nàng ta đối với y vẻ mặt lại vui vẻ hòa nhã như vậy?

Trương Đình Nghiên có nghe người ta kể rằng phủ Tạ hầu bị tru diệt, tài sản bị tịch biên. Mọi chuyện từ đầu đến đuôi đều không khỏi có bàn tay của tên ác quan quyền thế này nhúng vào.

Chẳng lẽ nàng ta không biết đây là một tên đao phủ tay dính đầy máu của phủ Tạ hầu sao?

Ngàn vạn câu hỏi quay mòng mòng trong đầu Trần Đình Nghiên. Y muốn mở miệng hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu.

Kiến Sầu trái lại dường như chẳng để ý gì đến vẻ sững sờ của Trần Đình Nghiên. Nàng quay về phía y cười, nói: “Đại Đầu, Tiểu Đầu và Trương Thang đều là người quen biết cũ của ta. Ta đến được Uổng Tử thành là nhờ có bọn họ tận lực chiếu cố cho.”

Nghe vậy, Trần Đình Nghiên liếc nhìn Trương Thang rồi lại quay đầu nhìn quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ.

Cả hai đều có tên như người nên rất dễ phân biệt.

Trần Đình Nghiên thầm nhằn không biết Kiến Sầu quen những cái người kỳ lạ cổ quái này ở đâu, nhưng vì nể mặt nàng nên xoay người về phía hai tên tiểu quỷ gật đầu chào: “Chào nhị vị.”

Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ mặc dù không rõ lai lịch của Trần Đình Nghiên nhưng thấy hai chân y phiêu phù không chạm đất thì liền đoán y hẳn phải là người của tộc Nhật du hay Dạ du gì đó. Thậm chí ngay cả một con kiến trong thập đại quỷ tộc hứng lên cũng đều có thể nghiền nát bọn chúng thì lẽ nào cả hai dám thất lễ?

Thế nên quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đều vội vàng cúi đầu khom lưng, vừa thấp thỏm lo sợ vừa luôn miệng nói: “Không dám, không dám, hân hạnh, hân hạnh!”

Trần Đình Nghiên vốn đang buồn bực cáu kỉnh, thấy mặt Trương Thang như vừa mới quật mả nhà người ta lên thì trong lòng thầm cảm thấy xui xẻo, nhưng vừa khéo lại được hai tên tiểu quỷ vấn an chào hỏi, bộ dáng hoạt kê thì không khỏi nhịn được cười.

Y trả lời Kiến Sầu: “Hai người bằng hữu này của cô thật là thú vị.”

So với cái tên đứng bên kia thì tốt hơn nhiều lắm.

Kiến Sầu gật gật đầu, tán thành lời nhận xét của Trần Đình Nghiên.

Nhưng nghe thấy vậy, quỷ đầu nhỏ lại sợ đến mức chân cẳng bủn rủn thiếu điều muốn khuỵu xuống đất.

Má ơi, có muốn người ta sống không đây?

Có cho gã mười cái lá gan, gã cũng không dám nói mình là “bằng hữu” của đại tôn Kiến Sầu đâu à!

Nhưng thấy Kiến Sầu không phủ nhận nên quỷ đầu nhỏ cũng không dám nói ngược lại, chỉ cảm thấy bứt rứt trong lòng mà rùng mình một cái.

Kiến Sầu quay đầu lại nhìn đại môn của Địa thượng lâu mười tám tầng đang mở rộng trên cuối mười tám bậc thềm cao cao. Trên cửa có khắc chạm đủ mọi cảnh tượng dã man trong địa ngục.

”Cũng sắp đến lượt chúng ta rồi. Mọi người nếu như đã làm quen với nhau xong thì chi bằng chúng ta cùng vào trong xem đi.”

Tuy miệng nói là “chi bằng” nhưng Kiến Sầu lại chẳng để cho ai có cơ hội phản đối. Nàng nói xong thì lập tức đi về phía bậc thềm.

Trần Đình Nghiên liền sầm mặt vì chẳng muốn đi cùng với Trương Thang chút nào, nhưng thấy Kiến Sầu đã nói như vậy thì khó lòng từ chối nên đành hừ lạnh một tiếng, phất tay áo rồi bước lên trước để đuổi kịp Kiến Sầu, đi sánh vai cùng với nàng.

Trương Thang thì không câu nệ gì, chỉ để ý thấy Kiến Sầu có điểm hay hay.

Nàng biết rõ hai bên có thù oán nhưng không nói gì đến ân oán và mâu thuẫn giữa họ mà cứ làm như không nghe, không biết, đã vậy lại còn mời họ cùng nhau đi chung với dáng điệu hồ hởi vui vẻ.

Thái độ ấy có thể nói là trong sáng, vô tư.

Trương Thang vốn cũng muốn vào xem, cho dù đi với ai cũng không quan trọng nên vì vậy cũng chẳng nói gì mà cũng cất bước đi theo.

Chỉ còn lại quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ đang đứng ở phía sau giương mắt nhìn ba bóng người lúp xúp trước trước sau sau đi lên. Chúng cảm thấy bầu không khí giữa họ thật là quỷ dị, thậm chí ngay cả sự náo nhiệt của đám đông cạnh bên cũng không át đi nổi.

”Mình, mình có đi theo không?”

Quỷ đầu to nuốt nuốt nước miếng, không kiềm lòng được hỏi.

Quỷ đầu nhỏ vẫn còn đang đứng sững ra đó, nghe thấy vậy thì bừng tỉnh lại ngay: “Đi chứ, sao lại không đi! Không đi theo thì ngươi có tự xuất tiền túi không?”

Nói xong gã liền cuống cuồng đuổi theo, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng, tăm hơi đâu nữa.

Quỷ đầu to vội “Ai ai” hai tiếng. Quỷ đầu nhỏ đã không chịu chờ nên hắn đành phải hấp ta hấp tấp leo theo lên bậc thềm.

Lần đi chơi này vốn là Trần Đình Nghiên mời Kiến Sầu nhưng sau khi có thêm Trương Thang và hai người nữa cùng đi thì Kiến Sầu từ “khách” đã biến thành chủ.

Vì vậy nàng cũng chủ động lấy huyền ngọc ra.

Nơi cửa thu huyền ngọc là một quỷ tu tộc Mặt Ngựa có cái mặt to bè đến khiếp người. Gã híp mắt quan sát Kiến Sầu và đoàn người rồng rắn phía sau: “Cô muốn mua chỗ nào?”

Kiến Sầu thầm nghĩ chỗ ngồi thì chắc có nhiều giá, tiền nào của nấy nên đáp: “Ta mua chỗ tốt nhất.”

Tu sĩ tộc Mặt Ngựa lúc này không cũng ngẩng đầu lên đáp: “Tầng tám, tầng chín, tầng mười hết chỗ rồi. Còn tầng thứ bảy, hai mươi huyền ngọc một người.”

Ôi chao, nhiều như vậy sao!

Kiến Sầu nghe xong thì không khỏi xuýt xoa trong bụng.

Nàng nhớ lúc trước phần thưởng của quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ trong Tiếp Dẫn ty cũng chỉ có mười viên huyền ngọc thôi, nhưng bao nhiêu đó cũng đã là nhiều lắm rồi.

Đây là vào Địa thượng lâu giải trí mà tốn đến tận hai mươi viên huyền ngọc!

Nhìn tu sĩ tộc mặt ngựa ngồi thu huyền ngọc mặt mũi nhơn nhơn không đổi sắc, Kiến Sầu không cần nghĩ cũng biết gã đã quen với những loại giá cả như thế này.

Nàng cũng không nói gì, nhanh nhẹn đưa ngay cho gã một trăm viên huyền ngọc.

Tu sĩ tộc Mặt Ngựa lúc này mới liếc nhìn nàng dường như có vẻ hơi bất ngờ, tự hỏi không biết nữ tu vô danh tiểu tốt này thuộc cái tộc nào mà có sức trả tới một trăm viên huyền ngọc như vậy.

Nhưng sự bất ngờ ấy cũng chỉ thoáng qua như thế mà thôi.

”Đây lệnh bài.”

Tu sĩ tộc Mặt Ngựa tiện tay ném cho nàng một khối thiết bài trông tựa như một cái tháp nhỏ, rồi cũng chẳng nhìn ngó gì thêm, lại tiếp tục hô mời quỷ tu kế tiếp.

Kiến Sầu hơi ngạc nhiên giơ khối thiết bài lên xem.

Trần Đình Nghiên cười, giải thích: “Ở đây như vậy đó. Có ai mà dám đến phá phách chỗ làm ăn của Bát phương diêm điện và thập đại quỷ tộc chứ? Bởi vậy cứ một nhóm cầm một khối thiết bài là có thể đi lên, đi xuống thoải mái.”

Hiểu rồi.

Chiêu bài lẫy lừng như vậy, không sợ người khác trà trộn vào đâu.

Kiến Sầu gật đầu, nói: “Chúng ta vào đi thôi.” Nói xong thì bước qua đại môn, đi vào trong.

Địa thượng lâu mười tám tầng, mỗi tầng cao đến mấy trượng.

Lúc Kiến Sầu ở bên ngoài nhìn lên thì chỉ cảm thấy tòa lầu này hao hao giống Phật tháp, trông tựa như một cái cột chống trời cao vút, có điều chỉ khác cái là xung quanh kín mít mà thôi.

Đến khi nàng đi qua đại môn thì mới biết bên trong tòa lầu lại là một chỗ bồng lai tiên cảnh.

Bên trong tòa địa thượng lâu hiện ra đường tròn, ở chính giữa là một khoảnh đất trống hơn ba mươi trượng. Từ nơi trung tâm khoảnh đất này có dựng một cây cột đen tuyền cao bằng tòa lầu, đường kính khoảng bằng một người ôm.

Hành lang trong lâu điêu khắc đẹp đẽ, bàn tiệc nối nhau xếp dài, bên trên bày đầy sơn hào hải vị.

Lúc Kiến Sầu và bạn bè bước vào thì đã nghe thấy tiếng huyên náo ầm ĩ khắp nơi. Nhìn lên thì tầng nào tầng nấy đều đầy những người là người.

Mọi người dù có quen biết nhau hay không cũng đều chuyện trò nói nói, luận xem năm nay nên đặt cược ai thắng hay dự đoán sẽ còn người nào tham dự.

Phía trước, có một người mang thiết bài sau khi đi qua đại môn thì bước vào trong một cái vạch tròn.

Thiết bài sáng lên thì trong đường tròn ấy cũng bắn ra một tia sáng.

Trong chớp mắt đã không thấy người đó đâu nữa.

Cảnh tượng ấy khiến Kiến Sầu vô cùng sửng sốt___

Đúng là truyền tống trận!

”Đây là truyền tống trận mà mỗi Địa thượng lâu trong mỗi thành đều có, dùng để đưa người từ dưới lên trên. Không có lệnh bài thì đừng mơ đi lên. Nghe nói có truyền tống trận lợi hại hơn, có thể chuyển người từ Uổng Tử thành tới Bát phương thành nhưng ta chỉ nghe đồn vậy thôi chứ chưa thấy bao giờ.”

Có lẽ thấy Kiến Sầu có vẻ kinh ngạc nên Trần Đình Nghiên liền chủ động giải thích cho nàng nghe đôi câu.

Nhưng y nói chưa dứt lời thì Kiến Sầu còn ngạc nhiên hơn: “Công tử nghe đồn là có ư?”

”Đúng vậy.”

Khuôn mặt của Kiến Sầu trông rất kỳ lạ.

Trần Đình Nghiên cảm thấy có cái gì đó không bình thường, nhưng vẫn không biết tại sao.

Y đáp: “Truyền tống trận cực kỳ trân quý, không dễ thấy được. Nghe nói truyền tống đi xa thì chỉ có Bát phương thành mới có, nhưng nó đi đến đâu thì ta không rõ. Sao, có điều gì lạ chăng?”

“...”

Kiến Sầu nhìn kỹ cái vạch tròn ở phía trước mà cảm thấy bồi hồi trong lòng, nói không nên lời.

Nàng nghĩ đến lịch sử Cực Vực, đến đan dược, pháp khí và trận pháp. Nhớ khi ở Phẩm tự lâu, nàng đã cho rằng việc nghiên cứu pháp khí và đan dược cần phải có thời gian tích lũy kinh nghiệm phong phú thì mới có thể hình thành một phương pháp tốt được. Thế nên, đan dược và pháp khí tại Cực Vực kém xa thập cửu châu cũng là chuyện bình thường.

Tương tự như vậy, việc nghiên cứu trận pháp lại càng cực kỳ tốn thời gian. Người có tư chất tầm thường nếu không dồn hết tinh lực suốt một đời thì không thể tiến bộ thêm được một chút.

Không ngờ mới đó mà nàng đã có thể tận mắt chứng kiến được rồi.

Trên thập cửu châu, ở chỗ nào cũng có truyền tống trận như thế này.

Cho dù lúc nàng mới đến tu giới phải đi từ cô đảo nhân gian đến thập cửu châu, hay lần đầu rời sơn môn, đi suốt từ Nhai Sơn cho đến Vọng Giang lâu, hay thậm chí sau tiểu hội Tả tam thiên, từ Côn Ngô mà có muốn đi Tây Hải... thì đâu đâu cũng có truyền tống trận cả.

Mỗi một tòa truyền tống trận đều hầu như xuyên lục địa và đại dương, có phân biệt gần xa gì cho cam?

Nàng cứ tưởng rằng truyền tống trận là một thứ vô cùng bình thường. Nào ngờ ở Cực Vực nó lại trở thành một thứ đồ trân quý như thế này.

Kiến Sầu sẽ không tự nhiên nói cho Trần Đình Nghiên biết là nàng đã từng thấy nhiều truyền tống trận. Nàng trầm ngâm giây lát rồi khẽ gật đầu đáp: “Thì ra là vậy”, rồi sau đó bước vào trong các vạch tròn kia.

Năm người cùng đứng vào, một lát sau tất cả đều xuất hiện ở tầng thứ bảy.

Có lẽ mấy tầng này giá mắc nên người ở đây không đông như những tầng ở dưới. Bọn Kiến Sầu tha hồ tìm chỗ ngồi ưng ý.

Từ trong bao lơn chạm trổ đẹp đẽ nhìn ra ngoài sẽ thấy được cây cột đen nọ đang sừng sững vươn cao. Lúc đứng ở dưới đất, Kiến Sầu không trông thấy nó nhưng đến bây giờ lên cao thì mới thấy nó hiện ra rõ ràng trước mắt.

Thật ra, trên cây cột không phải là không có vật gì mà có một cái nhẫn bằng đá đang phiêu phù lơ lửng ở độ cao của tầng thứ mười. Chiếc nhẫn này hình tròn, màu xanh lục đậm, vân đá trên thân mờ mờ đan xen hòa quyện lẫn nhau tạo nên hoa văn cho nhẫn.

Đây ắt hẳn là chiếc nhẫn phải đoạt được theo quy định cuộc thi.

Kiến Sầu nhìn chiếc nhẫn một hồi mà cũng không biết chất liệu của nó là gì.

Bầu không khí giữa năm người rất gượng gạo cứng nhắc. Trần Đình Nghiên dĩ nhiên sẽ không tự bắt chuyện với Trương Thang hay trả lời y câu nào. Còn Trương Thang thì từ xưa đến nay chưa bao giờ là kẻ cởi mở hay chuyện nên đương nhiên cũng chẳng sẽ chủ động nói chuyện với Trần Đình Nghiên.

Vì vậy, chỉ có Trần Đình Nghiên là thỉnh thoảng giải thích cho Kiến Sầu nghe những sự việc đang xảy ra chung quanh. Quỷ đầu to và quỷ đầu nhỏ nhân đó cũng dỏng tai lên nghe ké.

Dĩ nhiên, xung quanh cũng có không ít người đang bàn tán về những chuyện tương tự.

”Lệ Hàn cũng khá xui. Nếu ta mà là hắn thì năm nay ta sẽ không tham gia thi đấu, chờ đến đợt sau ta chắc chắn sẽ giành đỉnh tranh!”

”Đâu có dễ như vậy chứ? Không phải chỉ cần có thực lực mà thắng được đâu, còn phải vừa dùng sức vừa dùng trí đó nha!”

”Đúng đó, ta nhớ có năm có một tên mới tới ngọc niết sơ kỳ mà đã thắng đỉnh nguyên, đúng không?”

”Thiệt không?”

”Thiệt mà, ngươi cũng không nghe nói đến chuyện này sao? Tên đó hên cực kỳ. Đám cao thủ không để ý đến hắn, cứ cắm đầu chém giết nhau. Rốt cục trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi, tên kia diệt hết mấy tay cao thủ mà chẳng tốn chút sức, đùng một cái giật được đỉnh nguyên đó!”

”Hừ! Đúng là số đỏ mà!”

.......

Kiến Sầu nghe người ta bàn tán như vậy thì càng hiểu rõ hơn tình hình đỉnh tranh: đây đúng là một trường mưa máu gió tanh. Trong thi đấu cần phải có mánh lới và phải hung hãn. Tâm không ác thì e rằng khó thắng.

Nghĩ vậy, nàng liền bất giác nhìn về phía Trương Thang.

Nàng cũng không phải là không nghe đồn về y.

Trương Thang là người được diêm quân Tần Nghiễm vô cùng ưu ái và cũng là một trong những người có sức hút lớn trong cuộc đua giành đỉnh nguyên năm nay. Y tuy không tham gia vào mười đại quỷ tộc nhưng tốc độ tu luyện lại mau đến chóng mặt.

Dựa vào thủ đoạn đầy mình, hơn nữa lúc còn ở trong Sát hồng tiểu giới, mặc dù chỉ có thân xác phàm nhân nhưng y đã đủ sức tung hoành ngang dọc như ở chốn không người rồi. Vậy nên cái gọi là “đỉnh tranh” có lẽ không làm khó được y.

Còn về Trần Đình Nghiên đang ngồi trước mặt nàng, tuy tu vi không thấp nhưng nếu cùng so với Trương Thang về mặt tàn nhẫn khắc bạc thì e là y vẫn còn thua xa mười Hình Ngộ cộng lại.

Kiến Sầu cứ vừa nghe người ta nói chuyện vừa nghĩ ngợi lan man như vậy nên thời gian trôi qua cái vèo lúc nào không hay.

Trong lầu càng lúc càng đông người. Nhìn quanh chỉ thấy người với người lố nhố đông đến phát khiếp.

Duy chỉ có vị thiên tài uy danh lẫy lừng của tộc Quỷ vương là vẫn chưa lộ mặt.

”Cái tên họ Lệ này, có khi nào y đâm sợ rồi không?”

”Sao còn chưa tới?”

”Rốt cục có chuyện gì vậy?”

”Không lẽ tộc quỷ vương lại trống một suất trong danh sách đề cử rồi?”

”Má ơi, lão tử còn đang tính năm nay cược hắn thắng đây!”

.......

Dần dần trong đám đông bắt đầu vang lên tiếng la ó chửi mắng.

Ngay cả quỷ đầu nhỏ cũng ngọ nguậy không yên: “Có tới hay không vậy trời?”

Kiến Sầu nhoài người ra khỏi lan can liếc mắt nhìn xuống dưới lầu mà vẫn chẳng thấy một ai: “Nhân vật càng quan trọng thì sẽ càng không đến sớm. Nhưng sao lại không có ai khác đi đoạt nhẫn thế này?”

”Tộc Quỷ vương từ xưa đến nay luôn hoành hành ngang ngược. Họ đã tung tin ra thì hôm nay cái nhẫn này là của Lệ Hàn rồi. Có ai dám đi so kè với hắn để đâm đầu vào chỗ chết chứ?”

Trần Đình Nghiên hừ một tiếng, đáp lời nàng bằng một giọng giễu cợt.

Kiến Sầu hơi bất ngờ.

Tộc Quỷ vương xếp hạng đầu trong mười quỷ tộc lớn và đồng thời cũng là tộc ít người nhất. Kẻ không có năng lực thì tuyệt đối không được kết nạp vào tộc. Bởi vậy tộc nhân hành tẩu bên ngoài cũng chẳng có mấy ai.

Dù gì Kiến Sầu cũng ở Cực Vực được một thời gian, người của những quỷ tộc khác nàng đều đã từng gặp qua và có thể nhận ra lai lịch, nhưng tộc Quỷ vương thì chưa thấy ai cả.

Vì vậy Kiến Sầu càng tò mò hơn. Nàng đang định hỏi thăm một chút về tình hình tộc Quỷ vương thì đột nhiên có người ở phía dưới kinh ngạc la lên: “Kia là ai?!”

Mọi ánh mắt trong tòa lâu bỗng đổ dồn về một phía.

Nhóm Kiến Sầu vốn ngồi gần đó, chỉ cần liếc mắt nhìn xuống đất thì thấy ngay một gã quỷ tu đang đứng cạnh rìa trường đấu tự bao giờ.

Kiến Sầu vừa nhìn thì liền nhận ra gã quỷ tu này là người của tộc Mang Cá, một tộc xếp thứ chín trong thập đại quỷ tộc. Trông gã không khác người bình thường là bao nhiêu, chỉ duy ở hai bên má là còn vẩy cá mờ mờ, thi thoảng hơi hơi lấp lánh ánh bạc.

Người nam tử ấy mặc một bộ lân giáp mỏng, chân mày thô đậm, dáng vẻ trông khá hiên ngang khí khái. Nhưng bên cạnh đó, đôi mắt hơi hẹp dài của gã lại toát ra ánh nhìn thâm hiểm, át hẳn cái phong thái anh hùng của y và dập tắt mọi thiện cảm của người đối diện.

Dĩ nhiên, có rất nhiều khán giả quanh đó nhận ra gã. Người này không phải là người mà họ đang trông chờ.

Có người liền mắng ngay: “Xấn vấn ở đây làm gì, cút mau!”

”Thật to gan! Chán sống rồi hả?”

”Coi kìa, hắn muốn làm cái gì vậy?”

Lúc mọi người đang còn xôn xao bàn tán thì gã quỷ tu phía dưới ngẩng đầu lên, đưa mắt quét một vòng qua đám người chung quanh rồi cười ha hả, cất giọng thô kệch nói: “Lệ Hàn không đến thì chiếc nhẫn này thuộc về tay Dư Thần ta rồi. Ha ha!”

Tất cả mọi người vây quanh đều sững sờ, nhưng ngay sau đó thì liền nhao nhao lên___

”Thật vô liêm sỉ!”

”Không phải chứ? Cái tên Dư Thần này mà cũng dám đi vuốt râu hùm hả?”

”Má ơi, quá tốt, ha ha ha ha!”

....

Trong khi Dư Thần đang bước về phía cây cột đen cao cao kia thì quanh khán đài vang lên đủ tiếng trầm trồ, la ó như ong vỡ tổ. Quỷ đầu nhỏ vốn tinh ranh mà nghe vậy cũng chẳng hiểu ra sao: “Ủa, sao lại gọi là vô liêm sỉ?”

”Chứ còn không phải sao?”

Trần Đình Nghiên nhìn xuống phía dưới, bất giác lắc lắc đầu khinh bỉ, hiển nhiên coi Dư Thần như một trò hề.

”Ai cũng khiếp sợ trước tin tức mà tộc Quỷ vương tung ra nên mặc dù Lệ Hàn xếp thứ sáu trong tộc nhưng không ai dám đến giành với hắn mà đổ xô đi xem náo nhiệt. Trong khi đó, nhân lúc Lệ Hàn không tới, Dư Thần tranh thủ chạy đến giật nhẫn. Việc này chẳng có ảnh hưởng gì đến Lệ Hàn nhưng Dư Thần có cái lợi là tránh được không ít địch thủ!”

Kiến Sầu khẽ gật đầu, cũng thấy cái mánh này tầm thường như Trần Đình Nghiên.

Nàng thở dài: “Người này tâm cơ linh mẫn, biết lợi dụng thời thế, nhưng khôn quá hóa dại, nhiều khi không hẳn là tốt.”

Quỷ đầu nhỏ nghe hai người bàn luận mà xấu hổ. Những chuyện này gã hoàn toàn không thể nhìn ra nên chỉ im lặng ngồi chờ xem tài năng của Dư Thần đến đâu.

Gã thấy Dư Thần đang hăm hở đứng ở phía dưới, xung quanh tuyệt không có bóng địch thủ nào.

Trong khoảnh khắc, Dư Thần cảm thấy rất đắc ý. Đây gọi là cầu phú quý trong hung hiểm, không vào hang cọp thì không bắt được cọp con. Gã chơi vố này coi như thắng lớn rồi!

”Ha ha ha!”

Vừa nghĩ đến đó, gã bất giác phá ra cười.

Đang lúc đứng dưới cây cột tròn, Dư Thần ngẩng đầu nhìn lên cao. Chiếc nhẫn tròn màu lục sẫm dường như đang lấp lánh sáng thôi miên đôi mắt của gã.

Tim Dư Thần càng đập nhanh hơn, thậm chí miệng cũng đắng lưỡi cũng khô hết cả.

Gã không chần chờ nữa mà vọt lên cao.

Giữa mỗi tầng trong Địa thượng lâu đều có cấm chế. Nhưng ở vòng thứ nhất đỉnh tranh, lực cấm chế đã được giảm bớt đi nhiều. Bù lại, người ta tăng nguy hiểm bằng cách để các đối thủ cùng tham gia phải đối chọi với nhau.

Trong tình cảnh một mình một chợ, Dư Thần hoàn toàn không cần phải phòng bị chút nào. Lúc gã phóng lên trên cao thì bộ lân giáp mặc trên người tự nhiên nhấp nhô gợn sóng, phóng đạn bắn ra.

Mấy tiếng “Đùng đùng” vang lên, cấm chế liền bị phá nát!

Dư Thần chỉ phóng người lên một cái mà đã bay qua bảy tầng rồi!

Trong nháy mắt, Kiến Sầu thấy gã đã vọt tới tầng mình đang ngồi thì cũng hơi sững sờ: tuy thân là một tên tiểu nhân nham hiểm ranh ma nhưng thực lực của gã cũng không tồi!

Từ tầng này trở đi, những người đoạt nhẫn sẽ phải tranh đấu với nhau.

Vì vậy, Trần Đình Nghiên cũng chăm chú nhìn theo, nhưng khi thấy Dư Thần bay thẳng lên tới trong tích tắc thì mặt mày biến sắc.

Còn Trương Thang thì không thèm nhìn mặt Dư Thần mà chỉ liếc nhìn bộ lân giáp trên người gã. Vẻ mặt y cũng vẫn vô cảm lạnh lùng như thường lệ, không chút thay đổi.

Trong trường đấu, toàn bộ ánh mắt vốn phải dành cho Lệ Hàn thì lúc này lại dồn hết lên người Dư Thần!

Bảy tầng đã qua, còn hai tầng cấm chế nữa cũng không đáng lo.

Dư Thần phấn khởi kích động vô cùng, đôi mắt híp lại, đánh về phía trên đỉnh đầu mình một chưởng trước sự chứng kiến của mọi người.

”Ào ào!”

Tựa như sóng trắng vỗ bờ, sức đập khủng khiếp.

”Đùng!”

Tầng cấm chế thứ tám cũng bị phá nát!

Dư Thần cũng không ngừng lại, tựa như biết chắc kết quả sẽ phải như thế nên không mảy may ngạc nhiên. Gã thét dài một tiếng, tiếp tục bay lên!

Tầng cấm chế thứ chín cũng là tầng cuối cùng!

Tất cả mọi người đều bất giác nín thở dõi theo.

Dư Thần thì vô cùng sốt ruột, trong bụng nôn nóng tựa như có lửa đốt.

Gã nhất định phải cho cái đám người vừa mắng chửi, mạ lỵ mình khi nãy phải lau mắt mà nhìn nên cũng chẳng vận dụng quyền cước nữa mà hít sâu một hơi vào trong bụng, đến nỗi cả quai hàm cũng phồng lên theo, rồi sau đó phun mạnh ra một hơi!

”Ầm!”

Tựa như nước lũ phá bờ, vô số hào quang phụt ra khỏi miệng gã giống như nước chảy!

Hồn lực tinh thuần vờn quanh mình Dư Thần, khiến cả người gã trông như đang phát ra một lớp hào quang màu trắng nhạt, nó cực kỳ giống như ánh sáng mà Kiến Sầu đã từng nhìn thấy trên hồn châu của mình khi trước.

Đây là...

Đây là tiêu chí của cảnh giới ngọc niết sao?

Kiến Sầu thót tim. Nàng liền để ý tới hai bên má của Dư Thần.

Lúc trước, vẩy chìm hai bên má của Dư Thần chỉ thỉnh thoảng lấp lánh sáng nhạt, nhưng vào lúc này thì phần vẩy đó đã hiện ra rõ ràng, khiến cho gã trông rất giống một con cá.

Cấm chế tầng thứ mười dù sao cũng không phải là thứ tầm thường.

Nhưng dưới tuyệt kỹ công kích của Dư Thần, tầng cấm chế này không trụ nổi hơn hai nhịp thở mà cuối cùng cũng “rắc” lên một tiếng rồi nát bấy như tám đạo cấm chế trước.

”Ha ha ha!”

Dư Thần vô cùng hể hả.

Gã thò tay định chụp lấy chiếc nhẫn đang lơ lửng trong cây cột!

Mọi việc tưởng chừng rất thuận lợi bởi vì gã đã chuẩn bị rất kỹ cho ngày hôm nay. Từ mánh mặc lân giáp để xông qua bảy tầng đầu cho đến cách dùng sức mạnh để công phá hai tầng cuối, hết thảy những điều này đều nằm trong tính toán của gã.

Tuy nhiên Dư Thần lại không ngờ mọi thứ lại thuận lợi dễ dàng đến như vậy!

Địch thủ không có lấy một người!

Cũng chẳng có ai đi cản trở gã!

Sự việc bất ngờ nên hoàn toàn không có người nào kịp đến phá gã!

Nhờ vậy nên gã mới có thể dễ dàng đến gần chiếc nhẫn như thế này, thậm chí chỉ cần giơ tay ra là lấy được!

Dư Thần còn tưởng như mình đang nằm mơ, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy vô cùng hài lòng khoái trá: Đây là một quyết định khôn khéo và sáng suốt nhất trong cuộc đời của gã!

Dư Thần cười, nụ cười bừng bừng kiêu ngạo như mặt trời ban trưa.

Gã không khỏi bắt đầu mường tượng ra phản ứng của những người chung quanh, những người vừa mới rồi đã châm chọc chế giễu gã đó không biết lúc này có tức đến ói máu không?

Quá đã!

Thật sự quá đã!

Gã không nén nổi vui mừng, cười to: “Xem ra, chiếc nhẫn này không thuộc về Dư Thần ta thì không còn ai khác nữa!”

Gã vừa dứt lời thì đầu ngón tay đã chạm vào chiếc nhẫn.

Nhưng cũng vào ngay lúc ấy, một tiếng cười gằn lạnh lùng vang lên bên tai____

”Vậy sao?”

Tiếng cười đó thật đột ngột và băng lãnh cực độ.

Dư Thần không khỏi ớn lạnh trong lòng. Gã bất giác muốn đưa tay chộp lấy cái nhẫn nhưng tiếc thay đã không thể nhúc nhích được nữa rồi.

”Phốc!”

Một tiếng nổ khiếp người vang lên!

Khí đen bay tứ tán!

Máu thịt văng khắp nơi!

Trong khoảng không chơi vơi, ở phía sau lưng Dư Thần đột nhiên lại hiện ra một trảo quỷ thọc xuyên qua lồng ngực gã!

Trên các đầu móng đen nhọn hoắt của cái trảo ấy còn sót lại vài mảnh vẩy vụn của chiếc lân giáp, giữa các kẽ móng vuốt còn có thể trông thấy lờ mờ vài tia máu đỏ...

”Ầm!”

Vào lúc này, hầu như tất cả quỷ tu trong lâu đều kinh hãi, đứng bật hết dậy!

Thật là một cảnh tượng vừa đẫm máu vừa tàn bạo!

Ngay cả Kiến Sầu vạn lần cũng không ngờ tới.

Nàng đặt tay lên lan can, ngước mắt nhìn lên cảnh tượng đột nhiên tựa như đông cứng trên cao mà bất giác không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh.

Tay của Dư Thần còn chông chênh phía trên chiếc nhẫn, dường như chỉ trong một sát na là đã có thể lấy được rồi. Chiếc lân giáp đẹp mắt trên người gã lúc này đã bị thủng một lỗ lớn.

Quỷ trảo vừa xuyên qua thân người của Dư Thần từ từ rút về, nhẹ nhàng hất lên, biến thành một bàn tay bình thường. Bàn tay ấy gầy gò xương xẩu, móng tay hơi nhọn và trong suốt. Thuận đà nhìn lên thì có thể thấy một dáng người đã xuất hiện trong không trung tự bao giờ.

Đó là một nam tử mặc trường bào màu tím, trên mép áo đều có hoa văn đen đan xen dày đặc, nhìn kỹ mới thấy đó là vô số hình ác quỷ chân vừa đạp lên khô lâu vừa ngửa mặt lên trời gào thét.

Người này có khuôn mặt hơi góc cạnh, trông khá hung thần ác sát, tuyệt không có vẻ gì hiền hòa nhã nhặn. Nước da hơi trắng xanh và đôi con ngươi màu lam đậm thì tuyệt không có vẻ gì là ấm áp từ ái.

Ngay khi hắn rút tay về, cơ thể bất động của Dư Thần liền rơi thẳng xuống.

”Ầm!”

Đến lúc cái xác ấy chạm đất thì liền hóa thành một luồng gió cát đen như mực bay tản đi. Trên sân chỉ còn lại trơ trọi một bộ lân giáp nát bươm.

Người nam tử kia vẫn còn đang phiêu phù lơ lửng trong không trung, khóe miệng xếch lên nụ cười mỉa mai. Hắn không thèm nhìn xuống cảnh tượng bên dưới mà chỉ từ từ đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn ra một vòng xung quanh.

Không gian lặng im như tờ.

Trong khoảnh khắc, không ai thốt ra tiếng nào.

Tất cả mọi người đều trân trân nhìn hắn.

Hắn tiện thể duỗi ngón tay ra nhón lấy chiếc nhẫn màu lục đậm, đeo nó lên ngón tay trỏ trái.

Vào lúc ấy, cả địa thượng lâu đang tĩnh lặng như tờ bỗng ầm vang!

”Rầm rầm!”

Tiếng vỗ tay, tiếng gào thét, tiếng hoan hô bùng nổ ầm trời!

Kiến Sầu chỉ nghe thấy vang rền bên tai, lớn đến nỗi thậm chí cách một bàn đều không thể nghe rõ người khác nói cái gì. Nàng vô cùng kinh ngạc ngoái nhìn ra xung quanh mình. Mặt mũi người nào người nấy đều phấn khích khó tả, vô vàn cái miệng há to khép khép mở mở, lớn tiếng hoan hô dường như vui mừng đến phát điên. Nàng nhìn mãi khẩu hình của họ một hồi mới nhận ra được hai chữ___

Lệ Hàn.

Quỷ vương tộc, Lệ Hàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.