Ta Không Phải Thụ!!

Chương 1: Chương 1




Ngày 15 tháng 6, là ngày đáng nhớ trong cuộc đời Mông Manh, đây là lần đầu tiên cậu đi thực tập, cũng là lần đầu tiên cậu rời giảng đường bước vào xã hội. Đơn vị thực tập là mẹ cậu nhờ người tìm, tuy Mông Manh học ở trường đại học hạng nhất, đáng tiếc thành tích của cậu bình bình, hiện tại số lượng sinh viên phải thực tập lại nhiều như vậy, nhờ chút quan hệ lấy điểm tốt mới có lợi cho công việc sau này.

Sáng sớm Mông Manh liền ra cửa, đợi tàu điện tới công ty thực tập. Công ty này là một xí nghiệp tư nhân khá lớn ở S thị, nhìn bên ngoài hiển nhiên là bề thế, tiến vào đại sảnh Mông Manh cơ hồ đã bị nền đá cẩm thạch làm hoa mắt, ai bảo cậu tối hôm qua lo lắng một đêm không ngủ nên hiện tại không đủ tỉnh táo.

“Chào chị, em là thực tập sinh mới đến, xin hỏi em nên đến đâu báo danh?” Mông Manh chỉnh sửa bộ dáng một chút, tươi cười hỏi chị gái xinh đẹp ở bàn tiếp tân.

Có vẻ chị gái xinh đẹp vĩnh viễn không đủ sức chống cự với các cậu bé đáng yêu, nhất là lúc nhìn đến nụ cười ngọt ngào cấp 4 của Mông Manh, vì thế chị gái xinh đẹp ngọt càng thêm ngọt, nở nụ cười cấp 6 trả lời: “Đến gặp giám đốc phòng nhân lực ở tầng cao nhất là được.” Đừng hỏi vì sao thực tập sinh phải tới gặp cấp cao báo danh, thực tập sinh kinh nghiệm không đủ, là những người dễ dàng khiến công ty gặp rắc rối nhất, cấp trên đích thân sắp xếp cũng là hợp lí.

“Cám ơn.” Tinh thần thật sự không tốt, Mông Manh không có sức lực cùng chị gái xinh đẹp so xem ai cười ngọt hơn, chỉ có thể tiếp tục lấy nụ cười cấp 4 tỏ vẻ cảm ơn, nhưng cũng đủ để chị gái xinh đẹp mất máu đến trưa.

“Cốc cốc cốc…”, lễ phép gõ cửa ba lần, nghe được thanh âm trầm thấp từ bên trong nói, “Tiến vào”, Mông Manh mới đẩy cửa mà vào.

“Chào chú, cháu là thực tập sinh Mông Manh.” Đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, Mông Manh có chút khẩn trương, nói xong đầu đã đổ đầy mồ hôi, bên tai đều đỏ lên.

“Học thị trường kinh doanh à? Đến tầng 10 gặp thư ký Mạc Vịnh Hân của phòng thị trường là được.

“Vâng, cám ơn chú, cháu ra ngoài trước.” Hóa ra những người đứng ở tầng cao nhất của công ty đều trẻ tuổi như tiểu thuyết viết là giả, giám đốc này rõ ràng là ông chú bụng phệ! Mông Manh trong lòng yên lặng phun tào, nhưng vẫn lễ phép rời khỏi văn phòng.

Tầng 10 phòng thị trường……

“Xin lỗi, em là thực tập sinh mới đến, em muốn tìm thư ký Mạc Vịnh Hân.”

Mạc Vịnh Hân photo xong văn kiện trở về liền thấy một cậu bé dáng vẻ sinh viên đang hỏi đồng nghiệp muốn tìm mình, phỏng chừng là thực tập sinh mới đến, nhóc con này đúng là đáng yêu, cùng người ta nói vài câu đã mặt đỏ. Mạc Vịnh Hân cười quỷ dị, xem ra hai tháng tới có người để đùa giỡn, chỉnh lại biểu tình, bày ra bộ dáng chị gái hòa ái dễ gần, tiến lên nói: “Chị chính là Mạc Vịnh Hân, em là thực tập sinh mới đến nhỉ? Tên em là gì?”

Mông Manh nhìn thấy Mạc Vịnh Hân liền sửng sốt, tướng mạo người này không thua kém chị gái xinh đẹp ôn nhu ở bàn tiếp tân: “Vâng, em là Mông Manh.”

“À, là Kiều tổng giới thiệu tới nhỉ?” Lúc bị người xa lạ vạch trần chuyện đi cửa sau, Mông Manh càng thêm lo lắng, hai tay nắm chặt dây lưng không biết làm thế nào cho phải, tuy chú Kiều từ nhỏ rất tốt với cậu, thậm chí nói sau này cậu tìm việc cũng sẽ giúp đỡ.

“Được rồi, đi theo chị, chị sắp xếp một vị trí cho em.” Mạc Vịnh Hân vẫn cười dịu dàng động lòng người như trước, nhưng nội tâm lại sóng cuộn mãnh liệt: “Đứa nhỏ này không chỉ có tên đáng yêu, bộ dáng cũng đáng yêu, lại nhu thuận thẹn thùng thực làm người ta muốn trêu chọc một chút, hì hì, tiểu thụ tốt vậy không nên lãng phí, giới thiệu cho lão đại tốt lắm!” Có một người thục nữ điển hình, tư tưởng lại như lưu manh.

“Mạc Vịnh Hân.” Di, nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, rốt cuộc là ai đến đây? Đương nhiên là lão đại trực tiếp của Mạc Vịnh Hân, giám đốc phòng thị trường Niếp Gia Lập đại nhân! Mạc Vịnh Hân dũng cảm đón nhận vẻ mặt băng sơn mang theo nghi hoặc của lão đại: “Lão Đại buổi sáng tốt lành!”

Niếp Gia Lập thoáng cau mày, thấp giọng hỏi: “Nhóc con kia là ai?” Mạc Vịnh Hân, lão đại lặng lẽ hỏi cô, cô nên lặng lẽ trả lời, đáng tiếc Mạc Vịnh Hân không có lĩnh hội được tinh thần của lão đại, vẫn bảo trì âm lượng tràn ngập sức sống: “Cậu bé là thụ……” Cố ý dừng lại, phía sau quả nhiên vang lên thanh âm thập phần kích động rồi lại lo lắng: “Tôi mới không phải thụ!!!” Da, đùa giỡn thành công, Mạc Vịnh Hân giơ chữ V trong lòng, không để ý tiểu manh thụ phía sau, tiếp tục nói chuyện với lão đại: “Thực tập sinh được gửi tới, Kiều tổng bảo anh hướng dẫn cậu bé.”

“Ừm……” Đôi môi trên khuôn mặt băng sơn gợi lên độ cong khó phát hiện, bộ dáng vừa rồi của cậu nhóc kia đều rơi vào trong mắt anh, thế nhưng bất ngờ là anh cảm thấy rất đáng yêu. Đi sau hai người, Mông Manh thập phần lo lắng, chính mình xúc động cái mao a, đều do thế giới này hủ nữ hoành hành, mình bị trêu chọc đến độ thành điều kiện phản xạ.

“Này, tiểu manh thụ, em cứ ngồi đây đi, trước làm quen hoàn cảnh, ngày mai phải chính thức làm việc.”

“Vâng.” Mông Manh ngẩn người, vị trí đã được sắp xếp, ngay cả giám đốc mặt băng sơn đi lúc nào cũng không biết, lại không chú ý xưng hô của Mạc Vịnh Hân với cậu biến thành “Tiểu manh thụ”. Trong lòng Mạc Vịnh Hân thích thú vô cùng, tiểu thụ dễ trêu chọc như vậy đã bao lâu không gặp qua!

Bận rộn tới trưa, cuối cùng Mông Manh cũng thu dọn xong nơi làm việc nhỏ của mình, máy tính nối mạng, cốc nước khăn tay ống bút…, kỳ thật cũng không nhiều đồ độc, nhưng là cậu bị Mạc Vịnh Hân trêu chọc mất thời gian! Mông Manh vừa ngồi xuống chuẩn bị nghỉ ngơi một hồi, Mạc Vịnh Hân lại vô cùng tao nhã đạp giày cao gót đến: “Tiểu manh thụ mau đi, lão đại mời thực tập sinh phòng chúng ta ăn cơm.”

“Chị Vịnh Hân, em không phải thụ……” Đáng tiếc kháng nghị của Mông Manh hoàn toàn không có hiệu quả dưới khí thế quá cường đại của chị gái Mạc Vịnh Hân, chỉ có thể không tình nguyện cam chịu xưng hô này, xấu hổ theo Mạc Vịnh Hân ra văn phòng.

“Cái kia…… Chị Vịnh Hân, không phải nói mời thực tập sinh phòng chúng ta ăn cơm mà? Sao chỉ có một mình em?” Tình thế hiện tại khiến Mông Manh cảm thấy không đúng, vì sao chỉ có ba người là băng sơn lão đại, Mạc Vịnh Hân và cậu a, các thực tập sinh khác đâu?

“Đúng vậy, em chính thực tập sinh phòng chúng ta!” Mạc Vịnh Hân giải thích theo lý đương nhiên, băng sơn lão đại vẻ mặt cao thâm khó lường.

“Ý em là…… Các thực tập sinh khác đâu?” Anh anh, khí thế của hai người kia thật đáng sợ, một là chị gái như lửa, một là phúc hắc băng sơn, Mông Manh tiểu bạch thụ ứng phó không được!

“Phòng chúng ta chỉ có một thực tập sinh là em.” Đây là câu thứ ba Mông Manh nghe băng sơn lão đại nói trong hôm nay, kỳ thật…… Thanh âm rất dễ nghe. Chính là, cái gì!! Chỉ có một thực tập sinh là cậu!! Cậu thật sự chịu không nổi khí thế quỷ dị của hai người kia!! Cuối cùng Mông Manh vẫn là lựa chọn yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.