Tà Đế Cuồng Phi

Chương 117: Chương 117




Chương 121: Ngươi đã khiến chủ tử bị thương?

Nam nhân chậm rãi cúi đầu, hai mắt to loé lên ánh sáng giảo hoạt.

Chuỷ thủ sắc nhọn vẫn đang đâm vào trên cổ nam nhân, máu không ngừng chảy ra từ miệng vết thương.

Tuy nhiên, trên mặt hắn vẫn không có tức giận, ngược lại, đáy mắt hắn còn toát ra một tia hứng thú dạt dào ý cười.

Tiểu hồ ly...... thật sự là hơi quá thông minh một chút, nàng hiển nhiên là biết được lực ảnh hưởng của mình đối hắn, cho nên mới giả ý qua đây thân hắn, nhân thời điểm ý chí hắn bạc nhược, nắm bắt được nhược điểm của hắn.

Nàng quả quyết đâm hắn sắc bén như vậy, tâm địa thật sự là rất tàn nhẫn!

Tuy nhiên, hắn vẫn thích nụ cười ngọt ngào khi âm mưu của nàng đã thực hiện được, cho dù vì thế mà chảy máu, nhưng hắn vẫn có cảm giác thỏa mãn.

Hoàng Nguyệt Ly vốn dĩ đã dùng toàn bộ tinh thần để đề phòng hắn, sợ hắn dưới sự giận dữ sẽ phản công lại, nhưng không nghĩ tới, nam nhân này còn cười rộ lên, hơn nữa không biết vì cái gì, tươi cười này còn khiến da đầu nàng tê dại.

Nàng cắn cắn môi, đảo mắt liếc nhìn nam nhân một cái.

“Ngươi cười cái gì? Nghĩ rằng ta thật sự muốn hù dọa ngươi? Ta nói cho ngươi biết, giết người đối ta mà nói bất quá cũng là việc rất nhỏ, đâm ngươi một đao, không đáng kể chút nào!”

“Vật nhỏ, sao ngươi lại khắc nghiệt như vậy đối bổn tọa?” Nam nhân tiếp tục cười, thối lui về phía sau, “Bổn tọa cũng chưa nói sẽ không giúp ngươi. Hơn nữa, rõ ràng đó chỉ là nụ hôn nửa vời cho có lệ. Như thế mà ngươi cũng gọi là hôn? Buôn bán thì phải thành tin, ngươi thiếu cân thiếu tiền như vậy, cũng giống như rất thiếu đạo đức đi?”

Sóng mắt Hoàng Nguyệt Ly lưu chuyển, ngạo kiều nâng cằm lên, hừ lạnh một tiếng: “Ta đây chính là loại người như vậy. Một khi hàng hóa đã ra, sẽ không thể trả lại! Nhanh chóng giao tiền đi!”

“Tắc tắc!”

Nam nhân khoa trương lắc lắc đầu, bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, liếm liếm trên khoé miệng nơi vừa rồi nàng đã hôn lên, sau đó còn chép chép miệng, tựa hồ có cảm giác vẫn còn dư vị ở ngay lúc đó.

Động tác này thật sự là quá ái muội, xứng với nửa khuôn mặt lộ ra tuấn mỹ tuyệt luân của hắn, càng có loại cảm giác dụ hoặc cấm kỵ.

Tuy rằng Hoàng Nguyệt Ly từng gặp qua không ít mỹ nam, lúc này cũng vì động tác của hắn mà hơi đỏ mặt.

Nam nhân vừa lòng nhìn nàng đỏ mặt, cười nói: “Hàng hoá của ngươi vẫn hơi kém một chút, có hơi thô ráp, về sau bổn tọa sẽ cẩn thận dạy ngươi. Lúc này đây...... ta sẽ buông tha ngươi trước!”

Trong khi nói, hắn bỗng nhiên cao giọng hét: “Mặc Thất!”

Một thị vệ mặc huyền giáp màu đen, mặt không có biểu tình đi đến, khom mình hành lễ.

“Chủ tử, thỉnh phân phó!”

“Bạch tam tiểu thư có chuyện cần ngươi giúp đỡ, ngươi hãy làm theo những gì mà nàng phân phó!”“...... Thuộc hạ tuân mệnh!”

Thị vệ đi đến bên người hai người, vừa nhấc đầu, bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, thiếu chút nữa đã đóng băng tại chỗ!

Hắn... hắn... hắn...... nhìn thấy gì?

Điện hạ tôn quý nhà hắn, máu không ngừng chảy xuống từ trên cổ!

Làm sao lại có chuyện này? Với thực lực của điện hạ, ở Nam Việt Quốc không có bất luận kẻ nào có khả năng khiến chủ tử hắn bị thương, thậm chí là một cây lông tơ. Sao chủ tử hắn có thể bị thương đây?

Trong khoảnh khắc này, Mặc Thất nhìn thấy trên tay Hoàng Nguyệt Ly đang nắm chuỷ thủ dính máu!

“Là ngươi? Là ngươi đã khiến chủ tử bị thương?”

Ngay sau đó, hắn không nghĩ ngợi gì tiến về phía trước, đánh ra một chưởng về phía Hoàng Nguyệt Ly!

Huyền lực cuồng mãnh nháy mắt quét về phía nàng.

Hoàng Nguyệt Ly không nghĩ tới hắn sẽ đột nhiên ra tay, hơn nữa Mặc Thất cũng là cao thủ tứ trọng Đan Huyền Cảnh, so với Hoàng Nguyệt Ly hoàn toàn không có huyền lực mà nói, đã là thực lực tuyệt đối có thể đàn áp!

Giờ này khắc này, động tác của nàng căn bản không theo kịp suy nghĩ của nàng.

Mặc dù trong đầu có vô số phương pháp có thể đánh bại Mặc Thất, nhưng nàng căn bản không thi triển ra! Ngay cả động tác né tránh, đều có vẻ phí công như vậy.

Chương 122: Đánh là thân, mắng là yêu

Tuy nhiên, một chưởng hùng hổ của Mặc Thất, lại căn bản không thể đánh tới Hoàng Nguyệt Ly.

Thời điểm hắn chỉ cách Hoàng Nguyệt Ly khoảng ba thước, đã bị một cỗ huyền lực cường đại gấp mấy lần phản chấn đánh bay ra ngoài, thân thể bay ngược, nện thật mạnh ở trên vách tường!

Các chủ nói với giọng lạnh như băng: “Mặc Thất, ngươi đang làm gì vậy? Thật to gan, đây là ngươi không muốn sống nữa sao?”

Mặc Thất che ngực lại, gian nan bò lên, quỳ rạp xuống đất.

“Chủ tử, ngài...... nữ nhân này, nàng đã khiến ngài bị thương! Thân phận ngài tôn quý như thế, nàng dám...... dám......”

Hoàng Nguyệt Ly đã hiểu, xem ra, thị vệ này vì sốt ruột hộ chủ, không thể chịu đựng được việc nhìn thấy chủ tử nhà hắn bị đâm bởi một nữ nhân ác độc như nàng.

Nam nhân sờ sờ cổ mình, máu đỏ tươi dính đầy một tay, sái lạc trên ngón tay bạch ngọc, phá lệ chói mắt. Hắn quay đầu nhìn về phía Hoàng Nguyệt Ly, cong cong khóe miệng, không nói gì.

Hoàng Nguyệt Ly quét mắt liếc hắn một cái, hừ lạnh nói: “Như thế nào? Thân phận chủ tử nhà ngươi có bao nhiêu tôn quý? Chạm vào một chút cũng không được? Vậy thì vừa lúc, chỉ cần ngươi khuyên chủ tử nhà ngươi lăn càng xa càng tốt, đừng lắc lư ở trước mặt ta, ngay cả khi ta đây muốn đâm hắn cũng đâm không đến, không phải sao?”

Mày kiếm nam nhân vừa nhíu, đột nhiên, giống như đã không thể nhẫn nại với sự đau đớn trên miệng vết thương, rên nhẹ một tiếng.Mặc Thất khẩn trương thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên, “Chủ tử...... ngài!”

Nam nhân cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn ta một cái, mà dùng ánh mắt ủy khuất ngắm nhìn Hoàng Nguyệt Ly, nói: “Vật nhỏ, ngươi có cần phải tuyệt tình như vậy hay không? Ngươi yên tâm, cho dù thân phận bổn tọa là gì, cũng sẽ không tự cao tự đại trước mặt phu nhân mình. Bị đánh tuyệt đối sẽ không trả đũa, bị mắng sẽ không cãi lại, ngươi thích đâm mấy đao thì cứ đâm chừng ấy đao!”

Hoàng Nguyệt Ly nhướng mày, “Thật sự?”

Nàng quơ quơ lưỡi đao sáng lạnh sắc bén trong tay, có ý đi qua bổ thêm mấy đao.

“Chủ tử!”

Mặc Thất thiếu chút nữa lại xông tới, nhưng bị một thị vệ khác vừa rồi nghe được động tĩnh vọt vào đè lại.

“Ngươi đang làm gì vậy? Đừng ngăn cản ta! Không nhìn thấy nữ nhân kia đang muốn đâm chủ tử sao??”

“Ta đi! Ngươi, đầu ngốc này, đủ rồi!” Mặc Lục giữ chặt hắn từ phía sau lưng, “Ngươi không nhìn ra hay sao? Chủ tử chính là cam tâm tình nguyện để Bạch tiểu thư đâm! Nếu không, chỉ bằng vào tu vi của Bạch tiểu thư, sao có thể khiến chủ tử bị thương đến một cây lông tơ?”

“Ngươi nói bừa gì vậy? Chủ tử cũng không phải là người cuồng ngược, vì sao lại bị nhân gia đâm?”

Mặc Lục nhanh chóng bưng kín miệng hắn, “Hư! Nói bừa gì thế? Ngươi thật sự không muốn sống nữa?”

Thật ra, trong lòng Mặc Lục cũng thật sự buồn bực, tuy rằng nói, xem tư thế này của chủ tử, hơn phân nửa chính là muốn cưới vị Bạch tiểu thư về làm chủ mẫu.

Tuy nhiên, thân phận chủ tử là gì? Là đối tượng hoà tông của bao nhiêu đại quốc công chủ và các môn phái lớn. Tính cách lạnh băng, cao ngạo tự phụ. Đối nữ nhân, sắc mặt càng là chưa bao giờ giả.

Vì sao lại có tình trạng dung túng như thế đối Bạch tiểu thư?

Hắn đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, bất luận cái gì dám can đảm khiêu khích uy quyền của chủ tử, tất cả đều bị nghiền xương thành tro. Nhưng Bạch tiểu thư đã nhiều lần không thèm nhìn xem sắc mặt chủ tử, hiện tại còn trực tiếp đâm dao nhỏ lên cổ chủ tử!

Càng quỷ dị hơn chính là, chủ tử cũng không để trong lòng. Không đúng, không phải là không để trong lòng, mà là giống như còn rất hưởng thụ......

Nhóm thuộc hạ dùng ánh mắt quỷ dị chăm chú nhìn, Các chủ đại nhân chủ động đi gần đến bên cạnh Hoàng Nguyệt Ly, còn kéo áo lên lộ ra bộ ngực, một tảng lớn cơ ngực rắn chắc gợi cảm, trắng như ngọc bích với các đường cong rõ ràng.

“Tới, chém vào đây, thân thể bổn tọa đều đã thuộc về ngươi. Không nghĩ tới, vật nhỏ, khẩu vị của ngươi lại nặng như vậy. Tuy nhiên, tục ngữ nói cũng đúng: đánh là thân, mắng là yêu, vừa đánh vừa chửi chính là......”

Chương 123: Không có hứng thú đối với thân thể ngươi

“Là cái đầu ngươi!”

Khuôn mặt Hoàng Nguyệt Ly chuyển sang màu xanh.

Khi hắn vừa nói như thế, hoàn toàn giết hết mọi hứng thú của nàng!Nói cách khác, chẳng phải chính là nàng thật sự hôn hắn là vì yêu hắn? Những gì thốt ra từ miệng nam nhân này, không biết sẽ bị nói thành dạng gì nữa?

Hơn nữa, nàng đúng thật là có chính sự cần phải tiến hành.

Hoàng Nguyệt Ly thu hồi chủy thủ, nói: “Ta đối với...... xác thịt...... thân thể...... ngươi, không có hứng thú! Nhanh chóng mặc lại quần áo của ngươi!”

Nam nhân lười nhác quay về chỗ ngồi, nhưng vẫn từ chối che ngực mình lại, không có ý sẽ mặc lại quần áo.

Hoàng Nguyệt Ly trừng hắn một cái, nói: “Những thị vệ đó của ngươi, vì sao không nghe lời ngươi? Ngươi rốt cuộc có tin được không? Ta thật sự hoài nghi, hợp tác với ngươi là một sai lầm lớn!”

Bọn thị vệ cúi đầu, đều âm thầm hít vào một hơi khí lạnh!

Lá gan của Bạch tiểu thư thật sự không bình thường, dám nói chuyện với chủ tử như vậy! Không chỉ khiển trách chủ tử, lại còn có nghi ngờ danh dự chủ tử, đây thật sự là......

Ngay cả khi chủ tử có hứng thú với nàng, cũng không thể nhịn nổi, đúng không?

Tuy nhiên, các chủ đại nhân lại không có một chút dấu vết tức giận nào, chỉ thờ ơ nói: “Thị vệ không nghe lời, không cần thiết giữ lại. Mặc Thất, tự mình đi hình đường lãnh phạt đi! Mặc Tam, Mặc Tứ, qua đây nghe Bạch tiểu thư phân phó.”

Mặc Thất rất nhanh đã bị kéo ra ngoài, hai tên thị vệ khác đi tới.

Trải qua một màn vừa rồi, tất cả thị vệ đều đã minh bạch, vị Bạch tam tiểu thư này thoạt nhìn nhỏ xinh nhu nhược, thật ra căn bản không phải là đèn đã cạn dầu!

Hơn nữa, càng quan trọng hơn là, chủ tử rất dung túng đối nàng, đến nỗi khiến người khó có thể tưởng tượng nổi!

Vì thế, thậm chí nàng không hề có một chút huyền lực, thực lực thấp kém, nhưng, nếu dám có một chút bất kính đối với nàng, kết cục của Mặc Thất, chính là tấm gương cho bọn họ!

Cho nên, Mặc Tam và Mặc Tứ đã hoàn toàn chuẩn bị tinh thần, rất cung kính cúi đầu hành lễ ở trước mặt Hoàng Nguyệt Ly.

Hoàng Nguyệt Ly đánh giá bọn họ vài lần, vừa lòng gật gật đầu.

“Ân, thoạt nhìn cũng không tệ lắm, tu vi...... miễn cưỡng cũng dùng được. Sự tình muốn các ngươi làm rất đơn giản, chờ lát nữa muốn các ngươi giúp ta truyền đi một số lời nói......”

Mặc Tam và Mặc Tứ ban đầu còn cẩn thận lắng nghe với khuôn mặt không có biểu tình gì. Nhưng, sau khi nghe những gì nàng muốn lan truyền, rốt cuộc không nhịn được toát ra biểu tình kinh ngạc.

Các chủ đại nhân vẫn luôn ngồi dựa một bên lắng nghe nàng nói chuyện, càng trực tiếp cười lớn hơn, thiếu chút nữa đã bị sặc nước trà, ho khan nửa ngày, mới ngừng lại được.

Hắn lắc lắc đầu, cười nói: “Vật nhỏ, ngươi có cần phải tàn nhẫn như vậy hay không? Nếu như Lê Mặc Quân biết ngươi chỉnh hắn như vậy, phỏng chừng là sẽ tức chết?”

“Lê Mặc Quân?” (黎墨君)

Hoàng Nguyệt Ly sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, đây là tên huý của Thái tử.

Vì thế, nàng lại liếc mắt nhìn về phía nam nhân một cái, nói: “Nghe lời ngươi nói, ta không phải là trộm, cũng không cướp đoạt, càng không hề phái người đánh hắn! Hơn nữa, ta cũng không ép buộc hắn, nếu hắn ăn mệt gì, đó cũng là do hắn tự nguyện, không phải sao? Ngươi cũng không nên tùy tiện oan uổng ta như vậy!”

Nam nhân lắc đầu cười nói: “Tuy nhiên, ngươi đào cái hố này...... hắn không thể không nhảy xuống được! Ngươi a, lòng dạ thật là đủ hiểm độc!”

Hoàng Nguyệt Ly mếu máo, nói: “Thật sự là quá khen, so với ngươi vẫn còn kém xa!”

Trong khi nói, nàng phất tay nói tiếp: “Hai người các ngươi còn sững sờ ở nơi này làm gì? Mau tận dụng thời gian, nếu không sẽ bỏ lỡ nó!”

Mặc Tam Mặc Tứ lúc này mới nhanh chóng đi ra cửa.

Khi đi tới cửa, bọn họ mới liếc nhau, thật cẩn thận xoa xoa mồ hôi lạnh đang chảy trên trán.

  

Trình độ phúc hắc của Bạch tam tiểu thư, theo chân chủ tử bọn họ thật sự không phân cao thấp, quả thực là rất đáng sợ!

Sau này, cho dù nói gì, đều không thể đắc tội với nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.