Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 137: Chương 137: Chương 116




Editor: Đào Sindy

Tương truyền mấy trăm năm trước có một văn nhân phóng đãng không trói buộc, người mặc đại bào rộng rãi, tóc dài không buộc, nhưng vì hắn tài hoa xuất chúng, được người khác ca tụng là danh sĩ, thậm chí được danh hào cuồng sinh*. Nhưng nam nhân tóc tai rối bời, có thể đẹp ở đâu chứ?

*Hình như ý là làm nên phong trào / trào lưu.

Từ nhỏ đến lớn Thạch Tấn đều quy củ, thậm chí hắn không thể nào hiểu được hành vi người khác không quy củ như thế thì có chỗ nào đáng tán thưởng.

Mặc dù lập trường của hắn và Dung Hà khác biệt, nhưng nội tâm lại không thể không thừa nhận, Dung Hà là nhân vật hiếm có trong Kinh Thành. Nhìn thấy hiện tại y chật vật, Thạch Tấn cũng không có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác, chỉ là nội tâm phức tạp khó tả.

Cứ nghĩ y đối với Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt, lại muốn y ân ái đến đầu bạc cùng nàng.

Nhìn người Dung Hà ôm trong ngực, Thạch Tấn giơ tay lên một cái, ra hiệu thuộc hạ để Dung Hà rời đi.

Dung Hà gật đầu với hắn một cái, liền vội vàng leo cỗ xe ngựa đỗ bên ngoài.

“Thành An Hầu. “ Thạch Tấn đi đến bên cạnh xe ngựa: “Phúc Nhạc Quận Chúa thế nào?”

“Làm phiền Thạch đại nhân quan tâm, phu nhân của tại hạ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. “ Dung Hà vén rèm xe lên, thần sắc đạm mạc: “Cáo từ.”

“Cáo từ.” Thạch Tấn lui ra phía sau hai bước, đưa mắt nhìn xe ngựa có ấn kí phủ Thành An Hầu rời đi.

Hắn quay đầu, nha hoàn vừa bị dẫn vào lại bị lôi ra, Thái Tử và Thái Tử Phi đi theo ra, thần sắc trên mặt rất khó coi.

“Điện hạ. “ Thạch Tấn đi đến trước mặt Thái Tử: “ Cung nữ này là hung thủ hạ độc Phúc Nhạc Quận Chúa à?”

“Hung thủ tuy là nàng ta, nhưng chủ sử sau màn lại là một người khác hoàn toàn. “ Thái Tử Phi đón lấy câu chuyện nói: “ Thành An Hầu đã đi rồi sao?”

“Vừa rồi vội vàng rời đi.”

Thái Tử Phi mấp máy môi, quay đầu nhìn Thái Tử, trên mặt Thái Tử lo lắng nồng nặc không tan ra. Nàng ta đưa tay kéo cánh tay Thái Tử: “Điện hạ, chúng ta có nên đưa chút dược liệu cần thiết qua cho Phúc Nhạc Quận Chúa.”

“Làm phiền Thái Tử Phi.” Thái Tử nhẹ gật đầu với nàng ta, xoay người đi đến chỗ triều thần.

Thái Tử Phi kinh ngạc nhìn bóng lưng Thái Tử, trước đây thật lâu Thái Tử thích gọi nhũ danh khuê phòng của nàng ta, khi đó nàng ta cứ khuyên Thái Tử, thế này không hợp quy củ, nếu bị những người khác nghe thấy, nhất định sẽ cười chê hắn. Hiện tại Thái Tử không gọi nhũ danh khuê phòng nữa, nàng ta mới giật mình cảm thấy thất vọng.

Đích thị là bởi vì Thành An Hầu gọi nhũ danh của Ban Họa, nàng ta mới lo được lo mất như thế. Thái Tử Phi tự giễu cười một tiếng, nàng ta và Ban Họa khác nhau, không cần so đo những thứ này với nàng?

“Thái Tử Phi. “ Thạch Tấn lo lắng nhìn nàng ta: “Ngươi sao thế?”

“Không sao. “ Thái Tử Phi lắc đầu: “Ta chỉ hơi mệt chút.”

Thạch Tấn thấy nàng ta không muốn nhiều lời, ôm quyền thi lễ một cái liền lui xuống.

Lửa, lửa lớn hừng hực.

Ban Họa cảm thấy mình như củi gác trên đống lửa, thế lửa to đến chiếu đỏ nửa bầu trời, nàng mở môi khô ra, cũng chỉ thấy bầu trời đen như mực. Không bao lâu, trên trời lại bắt đầu có tuyết rơi, tuyết càng rơi xuống càng lớn, nàng lạnh đến không chỗ nào trốn.

Không phải bị hỏa thiêu chết, thì bị tuyết làm chết cóng sao?

Nàng cúi đầu mắt nhìn y phục trên người, vải thô áo gai không chút mỹ cảm nào có thể nói, lại sờ tóc, tóc khô tán loạn, còn tệ hơn ổ gà.

Không, không được, nàng không thể chết đi như thế.

Tuyết đã rơi đến bắp chân nàng, mỗi một bước đi đều cực kỳ gian nan. Nàng hít sâu một hơi, tìm kiếm vị trí phủ Tĩnh Đình Công.

Đi không đến mấy bước, con đường trước mắt nàng thay đổi, một bên là lửa, một bên là tuyết, nàng dừng bước lại, nội tâm cảm nhận được tuyệt vọng.

Thế nhưng chỉ cần cúi đầu nhìn thấy y phục trên người, nàng lại có dũng khí, một bước rồi một bước khó khăn dịch chuyển về phía trước.

Cuối con đường là vô số phần mộ, phần mộ không có cỏ dại, cũng không có mộ bia, mỗi một mộ phần đều lạnh như băng đứng ở đó, làm lông tơ người ta dựng thẳng.

Ban Họa dừng bước lại, chợt nhớ tới đã từng mơ thấy, những trường đao của binh lính giết người, bọn họ thật độc ác, nhưng càng nhiều hơn là nạn nhân trên nền tuyết. Nàng nhắm mắt lại, muốn đi khỏi mảnh đất này.

Nàng nghe thấy tiếng khóc của tiểu hài tử, nữ nhân kêu rên, nam nhân gầm thét. Cắn chặt quai hàm, nàng không dám quay đầu, cũng không dám đáp lại những người đang gọi tên mình. Tổ phụ từng nói với nàng, nếu ở trong nghĩa địa có người gọi tên mình, nhất định không thể quay đầu, cũng không thể trả lời.

“Họa Họa. “ Một người mặc áo bào xanh, lão già dáng người khôi ngô cười híp mắt đứng phía trước: “Cháu tới nơi này làm gì, còn không trở về cùng ta.”d.đ/l!~q^đ

Tổ phụ?

Ban Họa sững sờ mà nhìn lão già trước mắt, muốn mở miệng gọi ông.

Không, không đúng.

Trước khi tổ phụ lâm chung bị ốm đau tra tấn, gầy đến không thành hình người, thế nhưng ông vì tổ mẫu chống đỡ từng ngày, cho đến khi không kiên trì được nữa, mới kéo tay của nàng nói, muốn nàng chăm sóc tốt cho tổ mẫu.

Tổ mẫu...

Nước mắt trong mắt Ban Họa rốt cục rơi xuống, nàng có lỗi với tổ phụ, nàng không chăm sóc tốt cho tổ mẫu, cũng không bảo vệ được bà.

“Họa Họa...” Dung Hà vọt tới bên giường, nhìn Ban Họa sốt cao không lùi, khuôn mặt đỏ bừng chảy nước mắt, vội vàng nắm tay nàng, lớn tiếng hỏi: “Họa Họa, nàng không thoải mái ở đâu, Họa Họa?”

“Thành An Hầu. “ Một vị ngự y thi châm xong thấy Dung Hà thế này, có chút không đành lòng mở miệng: “Thành An Hầu, Quận Chúa hiện tại đang hôn mê, nàng không nghe được giọng của ngươi đâu.”

“Quận Chúa hiện tại thế nào?” Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa, nhiệt độ nóng hổi làm lòng y khó mà yên ổn: “Trước đó không phải các ngươi nói, lượng □□ không lớn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng sao?”

“Theo lý vốn là như thế, nhưng mà Quận Chúa nôn nhiều máu như vậy, lại bắt đầu sốt cao, tình huống này quả thật có chút nguy hiểm. “ Ngự y thấy Thành An Hầu trầm mặt không nói gì, lại thận trọng nói: “Ngài yên tâm, mấy người hạ quan nhất định toàn lực cứu chữa.”

Dung Hà trầm mặc gật đầu: “Làm phiền.”

Y quay đầu thay Ban Hoạ lau đi nước mắt trên mặt.

Ngự y thấy bộ dáng y hồn bay phách lạc, đáy lòng bất đắc dĩ lắc đầu, đang chuẩn bị nói chuyện, một gã sai vặt vội vàng chạy vào.

“Hầu, Hầu Gia, Tĩnh Đình Công, phu nhân Tĩnh Đình Công và Thế Tử tới. “ Gã sai vặt thở hổn hển thi lễ với Dung Hà: “Tĩnh Đình Công chờ không nổi thông báo, đã chạy tới.”

“Ta đã biết.” Dung Hà vừa dứt lời, giọng Ban Hoài đã truyền vào.

“Họa Họa thế nào?”

“Là ai ngấm ngầm hại nó? Mời đến mấy vị ngự y?”

Người Ban gia tràn vào, ngự y phát hiện ra là ba miệng nhà Ban gia, còn tới một số họ hàng Ban gia, những người này từng người đều hung thần ác sát, nếu không phải bọn họ mở miệng gọi nhũ danh Phúc Nhạc Quận Chúa, bọn họ kém chút nghĩ là người Ban gia tới đập quán đấy.

“Nhạc phụ, nhạc mẫu. “ Dung Hà thi lễ với nhị lão, nhưng nhị lão Ban gia hiện tại không có tâm tư chờ y hành lễ. Âm thị đi đến bên giường sờ trán Ban Họa nóng lên: “ Bắt được hung thủ chưa?”

Dung Hà khom người nói: “Vụ án này, con sẽ đích thân đi tra.”

Âm thị nhẹ gật đầu, lấy khăn tay lau đi mồ hôi rịn trên trán Ban Họa: “Con làm việc, chúng ta yên tâm.”

Dung Hà lại vái chào Âm thị thật sâu, không tiếp tục nói.

“Sớm biết xảy ra chuyện này, ta nên đến ngự điền rồi. “ Ban Hoài vừa hối hận vừa phẫn nộ: “Đồ dê con khốn kiếp nào để khuê nữ nhà chúng ta chịu khổ như thế, ta làm thịt hắn.”

Ngự y không khỏi nghĩ, Tĩnh Đình Công không hổ là hậu duệ võ tướng, chửi người cũng chửi thẳng như vậy.

“Đợi tra rõ chủ sử sau màn, chúng ta nhất định không buông tha cho hắn ta!” Ban Hằng hận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn đi đến sau lưng Âm thị, nhìn thần sắc tỷ tỷ vô cùng đau đớn, quay đầu nhìn Thái y: “Tỷ ta trúng độc gì?”

“Ô đầu.”

“Cái gì?” Dưới chân Ban Hằng mềm nhũn, là loại độc nguy hiểm như thế?

Tỷ hắn...

Tỷ hắn...

“Xin Thế Tử yên tâm, Quận Chúa trúng độc không nghiêm trọng lắm, chỉ cần sống qua cơn sốt cao này, sẽ không sao rồi.”

Trong lòng Ban Hằng khó chịu vạn phần như cũ, tỷ hắn nào chịu được khổ thế này? Gì mà chỉ cần sống qua, đây là bị người ta hạ độc, không phải đói bụng, hay khát nước. Thế nhưng là ai có thâm cừu đại hận với tỷ hắn như thế, nhất định không lấy mạng nàng thì không cam tâm?

Ninh Vương Phi Tạ Uyển Dụ?

Thái Tử Phi Thạch thị?

Lão nhị Tạ gia Tạ Khải Lâm hay Trầm Ngọc bị nàng quất roi? d&đ//leee@@@quyyyy%%%đônnnn

Ba người trước không đề cập tới, coi như Trầm Ngọc hận tỷ hắn, nhưng hắn ta có bản lĩnh sắp xếp người quấy rối trong tiết làm nông sao? Nếu hắn ta thật có năng lực này, sao lại bị tước đi công danh, chức quan cũng không giữ được?

Ban Hằng tự biết đầu óc có hạn, liền nói nghi ngờ trong lòng ra ngoài.

“Không thể nào là Trầm Ngọc. “ Âm thị gần như dùng giọng khẳng định nói: “ Hắn ta đã về quê ở Đông Châu.”

“Ta cứ nghĩ làm sao không gặp lại hắn ta, thì ra sau khi bị tước chức quan, hắn ta đã về quê. “ Ban Hằng nhìn về phía Dung Hà: “Tỷ phu, nhờ huynh nhất định tìm ra kẻ đứng sau chuyện này.”

“Ta biết. “ Dung Hà trầm mặt nói: “ Ta sẽ không để Họa Họa nhận không những đau đớn kia.”

Tin tức Ban Họa bị người ta hạ độc, rất nhanh truyền đến trước mặt Vân Khánh Đế, sau khi ông nghe được tin tức này, kém chút không thể tin vào tai mình.

“□□ làm sao lại xảy ra ở ngự điền?” Lần này Thái Tử sắp xếp thay ông đi làm nông, ông cố ý để Lễ bộ chuẩn bị quy cách Đế Vương, mỗi một thức ăn, mỗi một vật dụng đều trải qua kiểm tra tầng tầng, muốn lẫn vào trong đó khó càng thêm khó.

Trừ phi cung nữ thái giám phục vụ ở ngự điền sớm đã bị người khác mua chuộc, không thì tuyệt đối không thể có chuyện xảy ra.

Trong lòng Dương Thống lĩnh đã có suy đoán, nhưng hắn không thể nói thẳng, chỉ nói: “Vi thần nhất định sẽ mau chóng điều tra rõ.”

Không ngờ bỗng nhiên Vân Khánh Đế mở miệng nói: “Ngươi cho rằng là Ninh Vương hay là Ninh Vương Phi?”

Dương Thống lĩnh sửng sốt nửa ngày: “Vi thần... Không biết.”

“Ngươi không biết hay không dám nói?” Vân Khánh Đế để Vương Đức vịn ông đi đến cạnh ngự án: “Mài.”

Ninh Vương trời sinh tính xúc động, là tội do trẫm đã quá nuông chiều. Bây giờ tuổi đã lớn, làm việc vẫn không biết đường lui, trẫm rất đau lòng. Nay tước tước vị Hoàng Tử Lạc Thân Vương, xuống làm Quận Vương, mong nó biết chỗ hối cải...

Dương Thống lĩnh chỉ thấy trên thánh chỉ ghi mấy câu này, liền cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng, đây là bệ hạ muốn tước tước vị của Ninh Vương sao?

Vân Khánh Đế viết xong thánh chỉ, để bút xuống thở dài một tiếng, nhịn một chút, cuối cùng không cho người đưa thánh chỉ này đến phủ Ninh Vương.

Đêm hôm ấy, Vân Khánh Đế lại bắt đầu mơ thấy ác mộng, trong mơ ông bị đám cố nhân xé xác, thiếu chút cùng bọn họ rơi vào vực sâu vô tận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.