Ta Chính Là Một Cô Nương Như Thế

Chương 136: Chương 136: Chương 115




Editor: Đào Sindy

Lưu phu nhân ngồi dưới Ban Họa, nàng nhỏ giọng nói bên tai Ban Họa: “Bên này nước trà không tốt lắm, bởi vì □□ từng nói qua, thân là long tử Phượng tôn, không thể trầm mê ở hưởng thụ, cho nên trà ở ngự điền đều vừa đắng vừa chát, nhiều lắm là lấy ra giải khát.”

Ban Họa thấy mặc dù trên mặt mệnh phụ khác khó chịu, nhưng đều bưng chén uống hai ngụm, lấy quyết tâm đó các nàng có thể cùng bách tính đồng cam cộng khổ.

“Trà này...” Ban Họa nâng chung trà lên, đặt ở chóp mũi nhẹ nhàng ngửi: “Còn bị ẩm sao?”

“Bị ẩm?” Lưu phu nhân bật cười: “Lá trà mặc dù không tốt, nhưng người bên dưới nào dám lấy trà ẩm ra.”

Ban Họa ngắm nghía nước trà màu vàng đất trong tay, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ vào miệng, liền để chén trà xuống. Chỉ là mùi vị này thực sự có chút buồn nôn, Ban Họa nhận khăn Như Ý đưa tới, nôn hớp trà ra khăn tay.

Vừa lúc này Thái Tử Phi đến, các nữ quyến nhao nhao đứng dậy đón, trên mặt Thái Tử Phi hơi rịn mồ hôi, nói với mọi người: “ Mời chư vị ngồi, không cần đa lễ.” Nàng ta uống mấy ngụm trà, trên mặt không chút miễn cưỡng, không biết là thật sự khát, hay giỏi về diễn trò.

Nhưng từ nói chuyện đến hành động, nàng ta là một vị Thái Tử Phi đúng chuẩn.

Các nữ quyến lại ngồi xuống, Thái Tử Phi cười nhìn Ban Họa: “Phúc Nhạc Quận Chúa lần đầu tiên tới, có quen không?”

“Đa tạ Thái Tử Phi quan tâm. “ Ban Họa cảm thấy trong cổ họng mình có chút nóng lên, nàng lắc đầu nói: “ Tất cả vẫn tốt.”

Thái Tử Phi thấy nước trong ly trà của nàng không nhích bao nhiêu, liền biết vị Quận Chúa này từ nhỏ được nuông chiều lớn lên nên không chịu nhiều khổ. Chẳng qua hiện nay Thái Tử có lòng lôi kéo Thành An Hầu, nàng ta không khỏi giúp nàng che dấu một chút: “Ta vừa thấy ngươi tự mình gieo cả hàng hạt giống, cẩn thận đừng để mệt.”

Nước trà không uống thì không uống, dù sao trong đám nữ quyến cũng không ghi lại, uống ít mấy ngụm nước cũng không e ngại gì.

“Sắp đến buổi trưa rồi. “ Thái Tử Phi dùng khăn xoa mặt, bởi vì lao động, gương mặt của nàng ta có chút đỏ lên: “Chuẩn bị dùng cơm đi.”

Các nàng đã nếm trà thô, cơm trưa tất nhiên cũng sẽ không chuẩn bị quá phong phú, nửa bát cơm thô gạo tẻ, mấy món mặn kèm rau dại. Kén chọn như Ban Họa, nàng ăn một đũa rau dại vừa đắng vừa tanh, liền cảm thấy lo lắng về khoảng thời gian sau này của mình.

Dân chúng bình thường sống không dễ dàng, những thứ này khó ăn như vậy, còn có thể ăn không đủ no. Nghĩ đến Tưởng Lạc còn phái binh trấn áp nạn dân, tử thương vô số, Ban Họa không biết sao, đúng là cảm thấy buồn nôn vạn phần, kém chút liền phun ra.

“Phúc Nhạc Quận Chúa, cơm này quả thực ăn không ngon, nhưng bách tính thiên hạ có thể ăn, Thái Tử Phi có thể ăn, ngài ít nhiều vẫn nên ăn một chút. “ Một vị nữ quyến ngồi dưới tay Ban Họa nhìn như an ủi, thực tế đang cố ý gây chuyện: “Ngài chỉ ăn một bữa, có một số người lại phải ăn cả đời đấy.”

Ban Họa lườm người này một cái, hình như đây là muội muội cùng cha khác nương của mẫu thân, gả cho huyện bá tứ phẩm nào đó nghèo túng, miễn cưỡng có thể tới hoạt động này tham gia náo nhiệt, nhưng bởi vì thân phận thấp, nơi này thật đúng là không có phần cho bà ta nói chuyện.

Ban Họa là Nhất phẩm Quận Chúa thánh thượng khâm phong, phẩm cấp ngang bằng phụ thân Ban Hoài, tâm tư của tiểu Âm thị này, nàng vốn không đặt trong mắt.

Nàng cười lạnh một tiếng, sử dụng thủ đoạn nàng giết địch vô số, không nhìn *.

Một người có chồng tứ phẩm bắt bẻ nói chuyện hành động của Quận Chúa nhất phẩm, còn không ai thèm nhìn, khó xử không cách nào diễn tả bằng ngôn từ.

Lưu phu nhân mở miệng: “Vị phu nhân này ngồi dưới tay, đúng là biết Phúc Nhạc Quận Chúa đã ăn bao nhiêu, xem ra dáng vẻ của ngươi học chưa đủ.”

Ăn không nói, không vô cớ nhìn chăm chú tôn giả, đây là quy củ cơ bản nhất, lời này của Lưu phu nhân chỉ thiếu nói rõ tiểu Âm thị không có gia giáo.

Mấy vị phu nhân đều cười ra tiếng, các nàng đều là quý phụ nhân có mặt mũi, những thức ăn này đối với các nàng mà nói xác thực khó mà nuốt xuống, hiện tại một người không mặt mũi nào đó, cũng dám khoa tay múa chân với Quận Chúa, thật sự xem mình thành đại nhân vật rồi.

Tiểu Âm thị bị người ta giễu cợt như thế, vừa thẹn vừa giận, khó thở nói: “Lưu phu nhân, mặc dù ta thân phận thấp, nhưng cũng là trưởng bối của Phúc Nhạc Quận Chúa, nói vài câu cũng không được sao.”

Ban Họa nghe Tiểu Âm thị lại dám nhận thân thích với nhà mình, lập tức giận tái mặt nói: “Ngươi thì tính là gì, không cảm thấy ngại mà nhận thân thích cùng nhà chúng ta, nếu ngươi còn cần mặt mũi, thì nhanh cút khỏi đây.”

Những ân oán giữa phu nhân Tĩnh Đình Công và nhà mẹ đẻ, rất nhiều người biết đến, những năm này phu nhân Tĩnh Đình Công chưa bao giờ trở lại nhà mẹ đẻ, nhưng vì Âm gia làm chuyện quá ác tâm, thêm nữa phu nhân Tĩnh Đình Công có nhà phu quân làm chỗ dựa, không ai dám nói bà bất hiếu, nhiều nhất chế giễu sau lưng Âm gia không thiện đãi đích trưởng nữ, đến mức hiện tại có đùi cũng không ôm nổi.

Ban Họa làm tiểu Âm thị khó xử lớn như vậy, bà ta còn muốn nói gì đó, kết quả Thái Tử Phi ngồi ở vị trí đầu mở miệng nói: “Vị phu nhân này thân thể khó chịu, lập tức sắp xếp người đưa bà ra ngoài.”

“Thái Tử Phi...” Tiểu Âm thị kinh ngạc nhìn Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi chậm rãi lau miệng: “Không cần nhiều lời, lui ra đi.”

Thân thể tiểu Âm thị lung lay sắp đổ, quay người bị hai nữ quan “Mời” ra ngoài.

Những năm này người Âm gia trôi qua không tốt lắm, bởi vì huân quý giao hảo với Tĩnh Đình Công tận lực làm khó dễ, hậu bối Âm gia bước đi trong triều khó khăn liên tục, nhất là con kế thất sinh, thời gian trôi qua lại không bằng con thứ.

Bà ta không cam lòng qua, chửi mắng, thế nhưng Ban gia được hoàng thất ân sủng, Âm gia bọn họ thì có thể làm sao? Nhà bọn họ có ý hoà giải cùng Ban gia, thế nhưng đích trưởng tỷ ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, thậm chí cả cửa còn không cho người Âm gia vào.

“ Sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa không tốt lắm, có phải thân thể không thoải mái?” Thái Tử Phi đuổi tiểu Âm thị đi, quay đầu thấy sắc mặt Ban Họa trắng bệch, bờ môi thâm đen, vội vàng nói: “ Ta gọi thái y đến xem cho ngươi.”

“Không cần. “ Ban Họa lắc đầu: “Ta chỉ...”

Giọng nói của nàng dừng lại, phun ra một ngụm máu đen.

“Quận Chúa. “ Rốt cuộc Lưu phu nhân không thể cười nổi nữa, thất kinh đỡ Ban Họa: “Ngươi sao vậy?”

Ban Họa lấy tay xoa môi, trên mu bàn tay tất cả đều là máu, nàng che ngực như lửa đốt, mơ mơ màng màng cảm thấy thật không cam tâm.

Hôm nay nàng không dùng son phấn, hoa phục trâm vòng cũng không, nàng không thể chết mộc mạc như vậy. Nếu nàng chết, thân mặc váy hoa, vẽ trang dung đẹp nhất, đeo đồ trang sức nữ nhân thiên hạ đều hâm mộ, mới không uổng công sống một đời.

Không cam tâm!

Nàng không muốn chết!

“Nhanh! Nhanh truyền thái y, truyền tất cả thái y tới. “ Giọng Thái Tử Phi phát run, trà bánh bên nữ quyến là nàng ta phụ trách, nếu Phúc Nhạc Quận Chúa xảy ra chuyện, nàng ta có một trăm cái miệng cũng không nói rõ.

“Lập tức an bài cấm vệ quân thủ bên này, tất cả mọi người không thể rời đi, cung nữ thái giám toàn bộ nghiêm tra. “ Thái Tử Phi hận đến cắn răng, đang ngồi nhiều nữ quyến như vậy, ai xảy ra chuyện đều tốt hơn Ban Họa: “Tuyệt đối không thể bỏ qua bất kỳ người nào khả nghi.”

Nữ quyến khác cũng bị dọa đến hoa dung thất sắc, các nàng bình thường tối đa cũng chỉ đấu võ mồm, mắng vài câu bẩn thỉu, nhưng phần lớn người không có lòng ác đến độ hạ độc. Bây giờ thấy sắc mặt Phúc Nhạc Quận Chúa vàng như nến, miệng phun máu tươi, người nhát gan nhịn không được kêu ra tiếng.

Thái Tử đang dùng cơm cùng triều thần, nghe được bên nữ quyến truyền ra tiếng thét chói tai, thậm chí còn có động tĩnh điều động cấm vệ quân, hắn vội gọi thái giám bên người: “Mau đi xem bên Thái Tử Phi xảy ra chuyện gì.”

Tính cách Thái Tử Phi ổn trọng, nếu không phải chuyện lớn xảy ra, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện điều động cấm vệ quân.

“Báo!” Một tên thái giám bên người Thái Tử Phi kinh hoàng chạy vào, không kịp thấy rõ có người bên trong đã nặng nề quỳ xuống: “Điện hạ, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc.”

“Ngươi nói cái gì?” Dung Hà bỗng nhiên đứng người lên, bàn nhỏ trước mặt y bị lật tung, đồ ăn rơi xuống.

“Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, thái y đã điều đi toàn bộ...”

Dung Hà chỉ cảm thấy trong đầu ông ông, y đẩy ra quan viên bên người muốn tiến lên an ủi, sải bước đi ra ngoài.

Quan viên còn lại hai mặt nhìn nhau, sau khi kinh ngạc lại cảm thấy nghĩ mà sợ, thức ăn và nước trà thế mà có độc, nếu người này muốn mạng của bọn họ, bọn họ hiện tại há còn mệnh?

“Thái Tử...” Chúc quan Thái Tử thấy Thái Tử cũng đi theo ra ngoài, muốn gọi Thái Tử, chỉ tiếc Thái Tử vốn không để ý hắn ta.

“Thạch Phó thống lĩnh, xảy ra chuyện lớn. “ Dương Thống lĩnh đi đến trước mặt Thạch Tấn: “Phúc Nhạc Quận Chúa đã xảy ra chuyện, Thái Tử và Thái Tử Phi có lệnh, bảo chúng ta lập tức trông coi ngự điền, không cho bất luận kẻ nào rời đi.”

“Ngươi nói ai đã xảy ra chuyện?” Thạch Tấn nắm bội đao trong tay chặt lại, quai hàm hắn cắn chặt: “Ai?”

Dương Thống lĩnh bị phản ứng kỳ quái của hắn làm cho có chút hoảng hốt: “Chính là phu nhân Thành An Hầu, Phúc Nhạc Quận Chúa.”

Thạch Tấn trầm mặc thi lễ với Dương Thống lĩnh, quay người đi về phía nữ quyến. Dương Thống lĩnh thấy thế gọi lớn hắn: “Thạch Tấn, ngươi muốn đi đâu đấy?”

Thạch Tấn không để ý tới hắn ta, vẫn không quay đầu đi lên phía trước.

“Ai...” Dương Thống lĩnh phát giác được Thạch Tấn không đúng, Phúc Nhạc Quận Chúa trúng độc, Thạch Tấn kích động như vậy làm gì?

Thạch Tấn đi về phía trước không bao xa, liền thấy Dung Hà đằng xa thần sắc hoảng hốt, nam nhân này phong độ nhẹ nhàng, lại chạy không có chút hình tượng nào, giống như là... Một con chó không còn nhà để về.

Hắn dừng bước, nhìn Dung Hà ngã trên mặt đất một phát, sau đó từ dưới đất đứng lên tiếp tục chạy về phía trước, không sợ bụi đất dính trên người, thậm chí ngay cả búi tóc bung ra cũng không để ý đến, chỉ vội vàng chạy về phía trước, ngay cả một chút do dự cũng không có.

“Thạch Phó thống lĩnh?” Dương Thống lĩnh đuổi theo: “Ngươi sao thế?”

“Không sao. “ Thạch Tấn thu tầm mắt lại, quay đầu nhìn về phía Dương Thống lĩnh: “Hạ quan đi an bài cấm vệ quân bao quanh nơi này.”

Dương Thống lĩnh nhìn bóng lưng Thạch Tấn cứng đờ, lại nhìn vị trí nữ quyến, như có điều suy nghĩ nhíu mày.

Dung Hà xông vào phòng nữ quyến, thấy Ban Họa đang nằm trên giường chắp vá tạm thời, thái y đang đút vào miệng nàng một bát thuốc đen như mực.

Thuốc vừa đút vào không được mấy ngụm, Ban Họa đã nôn ra, không chỉ phun ra phần thuốc khó khăn lắm mới nuốt vào, còn phun ra một ngụm máu.

“Thành An Hầu...” Thái Tử Phi nhìn thấy Dung Hà tiến đến, muốn nói hai câu trấn an Dung Hà, ai biết Dung Hà ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái, Thái Tử Phi cảm giác giống như có vô tận hàn khí chui vào lòng bàn chân mình, lạnh truyền đến lồng ngực. Nàng ta nhịn không được rùng mình một cái, không dám mở miệng.

“Họa Họa.” Dung Hà đi đến bên người Ban Họa, duỗi tay nắm chặt tay của nàng, nhưng ngón tay nàng lạnh buốt, Dung Hà nhịn không được đưa tay thăm dò mũi Ban Họa, xác định có hô hấp, tay y run run che tại ngực Ban Họa, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía thái y: “Quận Chúa thế nào?”

“Hầu Gia, hạ quan đang thúc nôn cho Quận Chúa, phun độc tố ra, có lẽ...” Thái y muốn nói có lẽ còn có thể cứu, nhưng nhìn thấy hai mắt Thành An Hầu đỏ ngầu, ông ta nuốt nửa câu sau xuống.

“Tiếp tục.”

“Cái gì?”

“Ta nói tiếp tục thúc nôn.” Trong mắt Dung Hà có hơi nước hiện lên, nhưng thái y không dám nhìn kỹ, chỉ bưng chén thuốc đưa đến miệng Phúc Nhạc Quận Chúa, thế nhưng người hôn mê nào có năng lực nuốt, nếu là thân phận bình thường, ông ta dùng một cái cái phễu đã có thể đút hết rồi, hết lần này tới lần khác đây là Quận Chúa bệ hạ xem trọng, nếu ông ta thật dám làm như thế, ngày mai có thể sẽ bị Thái y viện xoá tên.

“Ta làm cho. “ Dung Hà đoạt lấy bát trong tay thái y, kéo Ban Họa vào trong ngực, ngửa đầu để mình uống một hớp lớn thứ thuốc mùi vị kinh dị, cúi đầu đút vào trong miệng Ban Họa.

Nữ quyến chung quanh ngượng ngùng dời ánh mắt, nhưng lại nhịn không được vụng trộm nhìn lén.

Một lần, hai lần, ba lần.

Ban Họa hôn mê nhíu nhíu mày, phun ra mấy ngụm màu đen, nôn ra từng ngụm từng ngụm máu, máu ngay từ đầu là màu đỏ sẫm, nhưng qua dần lại về bình thường.

Dung Hà nhìn máu tươi trong chậu, tay run đến càng ngày càng nhiều, kém chút ngay cả chén thuốc cũng bưng không được.

“Hầu Gia, được rồi. “ Thái y quan sát màu máu: “□□ trong bụng Quận Chúa đã thanh trừ gần hết, hạ quan nhìn thấy, mặc dù độc này rất cương liệt, nhưng Quận Chúa dùng lượng vô cùng nhỏ, cho nên mới có cơ hội cứu chữa.”

Thái Tử quay đầu xem thái y khác: “Quận Chúa trúng độc gì, các ngươi tra ra được chưa?”

“Hồi Thái Tử điện hạ, hạ quan phát hiện một chút ngải thân đỏ trong chén trà Phúc Nhạc Quận Chúa đã dùng qua.”

“Ngải thân đỏ?” Thái Tử nghe tên đẹp vô cùng: “Đây là thuốc gì?”

“Nó còn có tên là ô đầu*, vốn là thuốc trị thương, nhưng nếu uống như uống thuốc, thì lại là kịch độc. Phúc Nhạc Quận Chúa phục dụng lượng nhỏ, sẽ không nguy hiểm.” Thái y không hiểu nhất chính là, người hạ độc thực sự rất khó hiểu, đã có lòng giết người, vì sao lại cho ít độc như thế?

*được xếp vào danh sách thuốc độc bảng A, nhưng cũng là một vị thuốc quý đứng thứ 4 trong “tứ đại danh dược” (sâm, nhung, quế, phụ) sau khi được bào chế cẩn thận. Có vị nhạt, the, sau gây cảm giác như kiến bò. Ô đầu là cây thuốc có độc, tất cả các phần của cây đều chứa chất gây độc, nhiều nhất là ở củ. Củ ấu tàu rất độc, lượng độc của củ ấu tầu có thể làm cho người tê cứng chân tay, tắc nghẽn mạch máu, đông máu và chết. Độc tính của aconitin rất mạnh: Chỉ cần một liều 0,02 – 0,05 mg cho 1 kg thể trọng là có thể gây chết người. Do cực độc nên trước đây một số người đã dùng nước của loại củ này tẩm vào đầu mũi tên khi săn thú rừng, kể cả voi[1].

Ô đầu mặc dù độc, nhưng nếu dùng lượng ít, lại kịp thời thúc nôn, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.

“Ta nhớ ra rồi. “ Lưu phu nhân bỗng nhiên nói: “ Vừa rồi có một cung nữ trong lúc bưng trà cho Quận Chúa không cẩn thận làm đổ trà, Quận Chúa còn thưởng khăn tay cho cung nữ này. Cung nữ làm đổ trà, lại châm trà cho Quận Chúa lần nữa...”

Nói cách khác, ban đầu trong chén trà có kịch độc, thế nhưng tiểu cung nữ làm đổ, một lần nữa đổ trà mới, cho nên lượng độc giảm đi rất nhiều.

Có lòng giết người, nhất định đã từng làm, chỉ cần uống một ngụm liền có thể mất mạng. Coi như Quận Chúa bắt bẻ, cũng lễ phép uống một ngụm, vẻn vẹn một ngụm nhỏ, đủ để mất mạng mình. Ngoài ý muốn duy nhất chính là tiểu cung nữ một lần nữa rót lại cho Quận Chúa.

Đây là trùng hợp, hay cung nữ kia đến trước mặt đã hối hận, cho nên cứu Phúc Nhạc Quận Chúa một mạng?

“Gọi cung nữ kia vào.” Mắt Thái Tử nhìn Dung Hà ôm Ban Họa, nếu chuyện này không cho Ban gia và Dung Hà một cái công đạo, sau này hắn sẽ không còn mặt mũi gặp họ.

Trước khi Ban Họa xảy ra chuyện, Thái Tử Phi đã hạ lệnh quản chặt những cung nữ thái giám, coi như bọn họ muốn tự vận cũng không có cơ hội. Hiện tại người cung nữ Thái Tử muốn gặp, rất nhanh đã bị dẫn tới.

“Ngươi tên gì?” Thái Tử thấy tuổi cung nữ còn nhỏ, ngây thơ trên người chưa hết: “ Tại sao ngươi phải hạ độc Phúc Nhạc Quận Chúa?”

“Nô tỳ... Nô tỳ tên Tiểu Vũ. “ Tiểu cung nữ cứng rắn dập đầu với Ban Họa trên giường: “Nô tỳ tự biết là tội chết, nô tỳ cam nguyện bị phạt.”

“Ai sai khiến ngươi?” Thái Tử Phi truy hỏi: “ Ngươi là một cung nữ thì có bao nhiêu thù với Quận Chúa chứ, tại sao muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết?”

Tiểu cung nữ lắc đầu: “Quận Chúa là người tốt.”

Thái Tử Phi cười lạnh: “Ngươi đã nói nàng là người tốt, thế sao còn muốn độc chết nàng?”

Tiểu cung nữ vẫn lắc đầu: “Nô tỳ có lỗi với Phúc Nhạc Quận Chúa, nguyện kiếp sau trả lại ân tình của nàng.” Nói xong, nàng ta đứng người lên phóng tới một cấm vệ quân rút đao, Đỗ Cửu tay mắt lanh lẹ ngăn cản nàng ta lại.

“Ngươi cho rằng chết là xong ư?” Mắt Thái Tử Phi lạnh lùng nhìn tiểu cung nữ: “Người nhà của ngươi, phụ lão hương thân của ngươi, cũng có thể bị liên lụy vì việc này. Nếu bản cung là ngươi, sẽ nói ra chủ sử sau màn, chí ít không liên lụy đến người vô tội đáng thương.”

Bả vai cung nữ lắc một cái, nàng ta cẩn thận từng li từng tí mắt nhìn Thái Tử và Thái Tử Phi: “Nô tỳ không có lời nào để nói.”

“Đã như vậy, kéo ra ngoài...”

“Điện hạ. “ Bỗng nhiên Dung Hà mở miệng, hốc mắt y đỏ lên, giống như đã khóc, hoặc là thịnh nộ qua đi vừa bình tĩnh lại: “Để vi thần nói mấy câu cùng nàng ta.”

“Thành An Hầu, mời.” Thái Tử có chút không dám nhìn Dung Hà, hắn luôn cảm thấy việc này là hắn có lỗi với Dung Hà và Họa nha đầu, cho nên vô cùng chột dạ.

“Ta biết ngươi có người quan trọng bị uy hiếp, cho nên không dám nói ra chủ sử sau màn. “ Dung Hà nhìn cung nữ quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, trong mắt không có một chút nhiệt độ: “Nhưng việc này ta hoài nghi ngươi không chỉ nhằm vào Phúc Nhạc Quận Chúa, ngươi muốn mưu sát còn có Thái Tử và Thái Tử Phi. Chuyện tru di cửu tộc ngươi còn dám làm, vậy hẳn có dũng khí gánh chịu hậu quả.”

“Hầu Gia!” Tiểu cung nữ vội vàng nói: “ Việc này là một mình ta gây nên, không liên quan gì đến người khác, cầu Hầu Gia khai ân.”

Dung Hà cười lạnh: “ Nếu ta khai ân cho ngươi, ai có thể thay Họa Họa chịu khổ sở hôm nay?”

Cung nữ liên tục dập đầu nói: “Nô tỳ nguyện lấy mạng trả lại.”

“Ta không thèm để ý mạng của ngươi.” Dung Hà quay đầu nhìn trên Ban Họa giường, sắc mặt nàng tái nhợt không sức sống, môi hồng nhuận phơn phớt cũng biến thành trắng bệch, tim của y có lửa giận hừng hực đang thiêu đốt, nhưng đại não lại tỉnh táo đến làm cho chính y cũng kinh ngạc.

Hắn chỉ hận mình làm còn chưa đủ tốt, không bảo vệ được Họa Họa, để nàng chịu khổ lớn như vậy, kém chút ngay cả tính mạng cũng mất đi.

Thái Tử Phi thấy trong mắt Dung Hà vô hạn sát ý, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng nàng ta lại e ngại không nói ra lời.

“Thái Tử...” Thái Tử Phi quay đầu nhìn Thái Tử, muốn Thái Tử nói một câu đánh vỡ cục diện bế tắc bây giờ, nhưng Thái Tử chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, đúng là định giao quyền chủ động cho Dung Hà. Hắn quay đầu mắt nhìn nữ quyến khác, để các nàng lui xuống toàn bộ.

“Bên cạnh ta không có thân nhân nào. “ Dung Hà nắm chặt tay Ban Họa, giọng điệu bình tĩnh: “Họa Họa là người duy nhất làm bạn bên cạnh ta, ngươi tổn thương nàng, thì đừng nói cầu tình với ta, ngươi tự chịu đựng cũng được, bị ép cũng chẳng sao, tất cả đều không liên quan gì đến ta.”

“Ta chỉ muốn mạng cửu tộc nhà ngươi.”

“Đỗ Cửu. “ Dung Hà gọi hộ vệ: “Lập tức đi điều tra bên cạnh cung nữ này giao hảo tốt với ai, trong nhà còn có thân nhân gì, phàm là người khả nghi, tất cả đều bắt lại. Bản quan hoài nghi, nàng ta cấu kết cùng loạn đảng, mưu đồ làm loạn với hoàng thất.”

“Vâng.”

“Hầu Gia khai ân, Hầu Gia khai ân.” Tiểu cung nữ cuống quít dập đầu với Dung Hà.

Bụp bụp bụp.

Từng tiếng lại từng tiếng, rất nhanh trán của nàng ta thấm ra máu, Thái Tử nhìn có chút không đành lòng, quay đầu muốn nói gì, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt Dung Hà nhìn Ban Họa, cuối cùng hắn không mở miệng.

Hắn chưa bao giờ thấy Dung Hà dùng ánh mắt này nhìn ai, thậm chí hắn cảm thấy, nếu hôm nay Họa Họa cứ đi như vậy, Dung Hà nhất định sẽ phát điên.

“Đừng dập đầu, không nên quấy rầy Họa Họa nghỉ ngơi. “ Dung Hà lấy khăn tay cẩn thận từng li từng tí lau đi vết máu bên môi Ban Họa: “Nếu như ngươi muốn đập đầu chết tại đây, thì ra ngoài mà đập. Mặc kệ ngươi sống chết ra sao, ngươi ở dưới sẽ không cô đơn, bản quan sẽ tặng thân bằng* cho ngươi để làm bạn.”

*người thân và bạn bè.

Thành An Hầu điên rồi?

Thái Tử Phi không dám tin nhìn Dung Hà, đây là lời người khiêm tốn có thể nói ra sao?

Ban Họa thật quạn trọng như vậy à, quan trọng đến khiến y vứt bỏ nguyên tắc làm người, từ bỏ thanh danh, từ bỏ cả phong độ, thậm chí ngay cả mặt mũi sau cùng cũng không cần, dùng thủ đoạn như thế với một tiểu cung nữ bé nhỏ?

Thái Tử Phi không khỏi hoài nghi Thành An Hầu, không biết vì sao, nàng ta cảm thấy, nếu cung nữ này không nói ra chân tướng sự thật, Thành An Hầu thật sự sẽ để thân bằng nàng ta liên luỵ cùng.

Nước mắt mỹ nhân, mộ anh hùng, Thành An Hầu chung quy là một nam nhân, là nam nhân đều không trốn khỏi bị sắc đẹp dụ hoặc. Y bị Ban Họa mê mẩn tâm trí, ngay cả bản thân cũng vứt mất rồi.

Đây cũng chỗ ngay từ đầu Thái Tử Phi không thích Ban Họa, nàng ta không ghét nữ nhân xinh đẹp hơn mình, toàn bộ Kinh Thành nhiều mỹ nhân như vậy, nếu nàng ta có lòng ghen ghét, có thể ghen ghét hết được sao? Thế nhưng Ban Họa lại khác, vẻ đẹp của nàng quá yêu mị, đẹp đến mức quá yêu diễm, nữ nhân như vậy cho dù không phải họa nước yêu cơ, thì cũng sẽ là nữ nhân không an phận.

Nàng ta không thích nữ nhân không an phận, bao gồm An Nhạc Công Chúa tỷ tỷ thân sinh của Thái Tử, trong nội tâm nàng ta cũng không quá thích.

Dưới cái nhìn của nàng ta, Ban Họa và An Nhạc Công Chúa giống nhau, sống không tim không phổi còn không an phận trong phòng. Thành An Hầu đối với Ban Họa tình cảm sâu đậm, giống như mặt trời ngày mưa, khiến người ta kinh ngạc không thể nào hiểu được. Cô nương tốt trên đời rất nhiều, nữ tử dáng dấp mỹ mạo lại có tài hoa không ít, cuối cùng thì Thành An Hầu gặp ma chú gì, hết lần này tới lần khác bị một nữ nhân như vậy mê mẫn tâm hồn?

“Thành An Hầu. “ Thái Tử Phi nhịn không được mở miệng nói: “ Ngươi ép nàng ta như thế thì có ích lợi gì, không bằng phái người xem xét bên dưới cho kỹ, xem xem nàng ta từng có lui tới với ai, có thể chuyện sẽ lộ ra.”

“Ta không chờ được. “ Dung Hà lạnh lùng nhìn về phía Thái Tử Phi: “Họa Họa là phu nhân của ta, Thái Tử Phi không hiểu tấm lòng thành vi thần đối với nàng, vi thần không có lời oán giận nào, chỉ mong Thái Tử Phi đừng ngăn cản quyết định của vi thần.”

Sắc mặt Thái Tử Phi khó coi: “Thành An Hầu, lời này của ngươi là có ý gì?”

Gì mà tấm lòng thành?

Tình yêu trong thiên hạ, chẳng qua là lợi ích mà thôi, lời này của Dung Hà là đang cười nhạo nàng ta và Thái Tử tình cảm không tốt, thì còn có ý gì nữa?

Dung Hà không để ý đến Thái Tử Phi, y dùng chăn mỏng gói Ban Họa kỹ càng, ôm ngang nàng lên, quay người đi ra ngoài.

“Thành An Hầu...”

Thái Tử đứng dậy gọi Dung Hà lại: “Ngươi mang Họa nha đầu đi đâu thế?”

“Họa Họa thích giường mềm, ta dẫn nàng hồi phủ tĩnh dưỡng. “ Dung Hà khẽ vuốt cằm với Thái Tử: “Xin thứ cho vi thần không thể hành lễ với ngài.”

Thái Tử lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Ta đi mời ngự y đến quý phủ.”

“Đa tạ Thái Tử.”

Thái Tử nói: “Họa nha đầu là biểu muội của ta, thấy nàng như vậy, trong lòng ta cũng không chịu nổi, không cần nói lời cảm tạ.”

Thần sắc Thái Tử Phi có chút cô đơn, nàng ta bị một Hầu Gia nói năng lỗ mãng, Thái Tử không chỉ không lấy lại mặt mũi giúp mình, còn lo lắng cho một biểu muội bà con xa, tình cảm giữa nàng ta và Thái Tử, thì nào thì lạnh nhạt đến thế này?

Nhớ lúc vừa gả vào phủ Thái Tử, Thái Tử đối với nàng ta rất tốt.

Cũng bởi vì... Nàng ta không thể sinh đích tử cho hắn sao?

Dung Hà ôm Ban Họa đi ra khỏi phòng, ngẩng đầu giao ánh mắt cùng Thạch Tấn thủ bên ngoài.

Gió lạnh thổi lên, tung bay làn tóc xoã xuống của Dung Hà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.