Ta Bị Ép Buộc

Chương 50: Chương 50: Chương 50.1: . . .




Editor: heisall

Tôi đang sợ hãi đứng ở giữa, thì Thần thiếu đã khôi phục lại thái độ bình thường, mặc dù có chút kinh ngạc đối với người đàn ông vừa mới xuất hiện kia, nhưng cũng chỉ dừng ở đây: “Đây không phải là chú Lý sao? Thế nào, chẳng lẽ chú vừa đúng lúc đi ngang qua đây sao?”

Người đàn ông được gọi là chú Lý cười híp mắt nhìn một vòng quanh chúng tôi, tầm mắt dừng lại trên người Tào Tử Minh chốc lát, rồi quét qua tôi, cuối cùng ném trên người Thần thiếu, chợt hung tợn nói: “Người sáng không nói lời tối. Diệc Thần, mục đích tôi tới đây, chẳng lẽ anh nhìn không ra được sao?”

Nói xong, ông ta vung tay lên, xung quanh chúng tôi chợt xuất hiện mấy chục người đàn ông cầm súng đã lên đạn, bao vây xung quanh chúng tôi.

Sự việc biến hóa vô cùng kích thích khiến cho đầu óc tôi loạn thành một đám rối nhùi, mà Linh Linh đã sớm đánh rơi con dao, cùng tôi đứng thành một hàng, trợn mắt há mồm nhìn đám người ngoài vòng luật pháp này. Lúc đang mê mang thì tay trái của tôi chợt bị người ta kéo, ngay sau đó thân thể của tôi cũng bị khống chế kéo qua. Bởi vì tôi phản xạ có điều kiện nên vào thời điểm mấu chốt liền kéo Linh Linh một cái, cho nên cuối cùng hai người chúng tôi cùng nhau bị kéo về phía Tào Tử Minh bên này.

Sau khi đứng vững, tôi sử dụng ánh mắt hỏi thăm Tào Tử Minh, nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ý bảo tôi chờ đợi.

Tào Tử Minh trấn định như thế khiến trong lòng tôi cũng dần bình tĩnh lại, vì vậy mặt tôi cũng không biến sắc nhìn về phía Thần thiếu đang giằng co cùng người đàn ông mà Thần thiếu gọi là “chú Lý”, lẳng lặng chờ đợi sự tình phát triển.

“Chú Lý, chú đang làm cái gì vậy?” Thần thiếu trầm mặt, hỏi người đàn ông đang hả hê cười.

“Hắc hắc, đây không phải là quá rõ ràng rồi sao? Nói ra, tôi còn muốn cảm ơn anh nữa đấy!” Người đàn được gọi là chú Lý hả hê cười to, đường nét trên gương mặt cũng loạn thành một đoàn: “Nếu không phải là anh cùng đại ca nội chiến, đại ca để cho anh đoạt chỗ ngồi của ông ta, sao tôi có thể làm ngư ông đắc lợi được đây? Hiện tại, hơn một nửa số người ở Thiên Long hội đã về phe với tôi, haha, đợi đến khi anh ‘mất tích’ rồi, thì một nửa kia cũng sẽ quy thuận tôi thôi!”

Gương mặt Thần thiếu trắng không còn chút máu, im lặng không lên tiếng nhìn chằm chằm người đàn ông đối diện.

“Còn các người nữa!” Người đàn ông chợt chuyển sang chúng tôi, cười to nói: “Tôi cũng phải cảm ơn các người, các người đã giúp tôi một việc lớn!”

Tôi nhìn Tào Tử Minh một cái, thấy anh vẫn không có hành động nào như cũ, tự nhiên tôi cũng không nói tiếng nào.

Người đàn ông này tự xưng ngư ông, là muốn nói rõ ông ta lặng lẽ ở trong bóng tối thúc đẩy mọi chuyện phát triển, chờ đến khi mọi người đấu đá nhau mất hết sức lực thì xuất hiện trở thành người thắng lớn sao?

Tôi vốn nên lo lắng sợ hãi muốn chết nhưng bởi vì có Tào Tử Minh ở bên cạnh, nên dù bị nhiều khẩu súng đồng thời chỉa vào người như vậy thì trong lòng tôi cũng không có một chút sợ hãi nào. Người bên cạnh trấn định truyền sang tôi, khiến tôi không sợ gì cả. Sau đó, trong đầu của tôi chợt thoáng qua cái gì đó, vì cơ hội mỏng manh này nên vừa hi vọng lại vừa tức giận.

Chăm chú nhìn người đàn ông kia cùng Thần thiếu, tôi âm thầm siết chặt quả đấm.

“Tốt lắm, tôi cũng không cần nhiều lời.” Người đàn ông kia bỗng nhiên giống như chán ghét, khóe miệng kéo ra một nụ cười thâm độc: “Nói lời tạm biệt cuối cùng đi.”

Nói xong, người đàn ông kia chậm rãi lui về phía sau, lui thẳng vè sau lưng củ đám người cầm súng. Ngay lúc ông ta đang muốn xoay người thì giống như chợt nhớ tới cái gì, nhíu mày cất giọng nói: “Đúng rồi, nếu muốn từ bỏ gian tà theo chính nghĩa, tôi đây có thể cho các người một cơ hội.”

Câu nói này của ông ta, giống như ông ta là Hoàng Đế đang nắm giữ quyền sống chết ở trong tay, giữa lông mày tràn đầy hài lòng.

Người bình thường đều rất sợ chết. Nên khi lời này vừa nói ra, người phía sau Thần thiếu trố mắt nhìn nhau chốc lát, rất nhanh, liền có người giơ tay lên đi về phía người đàn ông kia, dưới sự r hiệu của ông ta, đi sang một bên ôm đầu ngồi xổm xuống. Có người đi đầu, tự nhiên sẽ có người thứ hai, thứ ba. . . . . . Rất nhanh, sau lưng Thần thiếu gần như không còn lại ai, chỉ còn dư lại một hai người cứng rắn đứng sau lưng anh ta như cũ.

Dưới thời điểm rối loạn như vậy, Thần thiếu cũng không quay đầu lại, cũng không tức giận quát lớn. Anh ta chỉ đứng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, sắc mặt tái xanh.

Thần thiếu bên kia càng rối loạn, càng thể hiện bên chúng tôi càng trấn định. Không phải là tôi khoa trương, trừ Linh Linh có chút co rúm lại nắm chặt cánh tay của tôi, thì mọi người sau lưng Tào Tử Minh cũng không hề nhúc nhích, giống như pho tượng đất vậy.

Tôi đang có chút kinh ngạc, thì ngược lại người đàn ông kia lại thiếu kiên nhẫn trước.

“Các vị trong Hắc bang, các vị thật sự muốn chết cùng với Tào Tử Minh sao?” Ông ta giống như không dám tin, gần như là hô lên thất thanh.

Tào Tử Minh giống như một phông nền lúc này rốt cuộc cũng hành động.

Anh giơ tay lên, dừng lại mấy giây ở giữa không trung, nếu cộng thêm đung đưa tay trái, sẽ khiến cho người ta cho rằng anh đang chào hỏi với ai. Nhưng vào một thời điểm như vậy, một hoàn cảnh nguy hiểm như vậy, hiển nhiên là không thể nào. Vào giây kế tiếp, những người đàn ông mặc áo đen ở phía sau tôi rối rít cởi nút áo, dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi liền vén áo khoác lên, lộ ra đồ vật bên trong.

—— Cái đó, đó không phải là bom hay thường chiếu trong ti vi sao? !

Nhất thời tôi liền trợn to hai mắt, tiếng tim đập giống như phóng lớn trong nháy mắt, vang lên thình thịch ở bên tai.

“Khối lượng thuốc nổ này, có thể sang bằng cả kho hàng này.” Tào Tử Minh lạnh nhạt nói: “Nếu như ông muốn cùng chết, thì cứ ra lệnh nổ súng.”

Người đàn ông kia nhất thời kinh ngạc đến biến sắc, lui về sau vài bước. Bởi vì lão đại của mình lui bước, nên những người đàn ông đang cầm súng kia cũng khiếp sợ lui nửa bước.

“Anh...lúc nào thì anh. . . . . . Không thể nào!” Người đàn ông kia trầm mặt, không dám tin kêu lên.

“Tôi phát hiện ra âm mưu của ông khi nào thì ông không cần biết. Muốn như thế nào, quyền lựa chọn là ở chỗ ông.” Tào Tử Minh nhẹ nhàng ném ra sự lựa chọn, giống như thật sự thờ ơ chờ người đàn ông kia lựa chọn.

Nhưng anh đang định làm gì vậy chứ? Chẳng lẽ thật sự có thể cùng chết hay sao?

“Hừ, Tào Tử Minh, anh cho rằng ai cũng đều không sợ chết giống như anh sao? Những người phía sau căn bản sẽ không nổ tung!” Chỉ kinh hoảng trong chốc lát, người đàn ông kia giống như nhìn ra được bí mật gì đó, hả hê nói.

“Có lẽ bọn họ không sợ mình chết, nhưng người nhà bọn họ thì sao đây?” Tào Tử Minh chẳng nói đúng sai cười một tiếng.

“Anh!” Gương mặt của người đàn ông kia chợt biến sắc, trong nháy mắt lại cắn răng nghiến lợi rồi. Sau đó, ông ta oán hận nhìn chằm chằm Tào Tử Minh, chỉ có thể căn răng nuốt cục tức vào bụng, phất tay mang theo thủ hạ của mình đi ra cửa chính của nhà kho.

Trơ mắt nhìn người đàn ông tức giận rời đi, tôi không hề cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể như thế. Đối phương có lượng vũ khí lớn, chiếm hết ưu thế, ngoại trừ để mặc cho bọn họ rời đi, cái gì tôi cũng đều làm không được.

Đang tức giận nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông kia biến mất sau cánh cửa, hai bóng dáng lén lút chợt tiến vào trong tầm mắt của tôi.

. . . . . . Ah, đó không phải là đồng phục của Hắc bang sao?

Tôi còn đang nghi ngờ, lại thấy hai người kia rón rén đóng cửa chính nhà kho lại, sau đó đẩy cái rương nhìn cũng biết là rất nặng nề chắn phía sau cửa.

. . . . . . Rốt cuộc là muốn làm gì?

Mà đúng lúc này, bên cạnh chợt truyền đến giọng nói không hề phập phồng của Tào Tử Minh: “Được rồi.”

Tôi do dự quay đầu lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Tào Tử Minh đóng điện thoại di động, nhét vào trong túi quần áo.

Không đợi tôi hỏi ra nghi ngờ, bên ngoài kho hàng chợt vang lên tiếng còi cảnh sát!

. . . . . . Cảnh sát tới bắt chúng tôi sao?

Bên ngoài kho hàng xôn xao giống như chứng minh suy nghĩ của tôi, sắc mặt của tôi lập tức biến đổi, không tự chủ được kéo tay Tào Tử Minh lại.

“Đừng sợ, đây là sắp xếp của tôi.” Tào Tử Minh cười trấn an tôi một tiếng.

“Ý anh nói là, anh đoán trước được mọi chuyện, cho nên đã sớm phái người giả làm cảnh sát để bắt hết bọn họ một lần sao?”

“Không, bọn họ đều là cảnh sát thật.”

“Hả?” Tôi nhất thời kinh hãi (ngạc nhiên và sợ hãi). Nếu như là cảnh sát thật, vậy lý do cảnh sát bắt người đàn ông kia quả thật rất đầy đủ. Quốc gia của chúng ta quản lý súng ống rất nghiệm ngặt, vậy mà ông ta ngang nhiên cầm súng nhiều đi lại phách lối như vậy, không bị bắt mới là lạ. . . . . . . Đợi chút, hình như bên chúng ta cũng có đồ do quốc gia quản lý?

Tôi nghiêng đầu nhìn về phía đám người mặc đồng phục áo đen đang treo thuốc nổ trên người đứng phía sau, càng lo lắng hơn. Mà giống như nhìn thấu suy nghĩ lo lắng của tôi, Tào Tử Minh tiện tay kéo một người có thuốc nổ qua, không để ý chút nào vứt xuống trên đất: “Những thứ này là giả.”

. . . . . . Giả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.