Suỵt! Đại ca bị đè rồi

Chương 215: Chương 215: Chương 159.19: Kết thúc vui mừng.




Editor: Heisall

Lần này là hội bạn học tiểu học họp lớp, nghe nói là trường học xây dựng lại, cho nên phần lớn đều đến, nghe nói lần này tương đối ngoại lệ, có thể đưa người thân bạn bè theo, bởi vì sau khi tốt nghiệp đến giờ, không biết đã qua bao nhiêu khóa rồi, kết hôn sinh con nhất định không ít rồi.

Lần này Xá Cơ Hoa trở lại trường học cũng không đi một thân một mình, theo phía sau cô rất nhiều người, trận thế hù chết người!

Xá Cơ Hoa mặc một cái quần jean trắng bệch kết hợp với áo sơ mi, trên eo thắt một dây nịt, tay áo xắn lên tới khuỷu tay, hai sợi dây tua rua vừa thô vừa dài đong đưa ở sau lưng, mọi chuyện đã có người lo nên Xá Cơ Hoa tự hoạt động, không lo lắng, thảnh thơi đi dạo quanh sân trường, đây cũng là cách ăn mặc thời học sinh của cô, đủ nhớ chuyện xưa .

Nhưng trên đoạn đường này, thật sự gặp không ít bạn học cũ, chỉ là thái độ hoàn toàn khác với trước kia.

“Hi, Xá Cơ Hoa, cậu đã đến rồi à? Nghe nói cậu kết hôn sinh con rồi hả, là con trai hay con gái?”

“Xá Cơ Hoa, cậu xinh hơn rồi đó.”

“Xá Cơ Hoa, nghe nói chồng cậu vừa ngầu vừa đẹp trai, gọi tới đây để chúng tớ nhìn một chút!”

“Xá Cơ Hoa, hiện tại cậu là bạn học nổi tiếng nhất đó.”

Xá Cơ Hoa cười híp mắt, trả lời từng vấn đề một không dứt, bỗng dưng ──

“A Hoa! Cậu còn ở đây làm gì vậy?” Hoàng Bộ Tuyết cực kỳ tức giận rống to chạy tới: “Con trai con gái nuôi của chúng tớ đâu? Nghe nói cậu đưa bọn chúng đến, đang ở đâu vậy? Nhanh đưa tớ đi gặp.” Cô lôi kéo Xá Cơ Hoa đi.

“Nói cho cậu biết, khiến cho con trai con gái nuôi của tớ thua thiệt, hắc hắc, tất cả trách nhiệm đều thuộc về cậu!”

“Hả? Tại sao có thể như vậy?”

Hoàng Bộ Tuyết liếc cô một cái: “Tại sao không thể? Bọn họ là con trai con gái nuôi của tớ, cậu có hiểu hay không?”

“Nhưng. . . . . .” Xá Cơ Hoa cảm giác mình có phần uất ức, cô mới mẹ ruột mà người ta xem cô như mẹ ghẻ vậy đó hả?

“Nhưng, nể tình chúng ta là bạn nhiều năm, tớ quyết định cho cậu một cơ hội chuộc tội.” Hoàng Bộ tuyết khẳng khái hào phóng nói.

Chuộc tội? Cô làm gì sai chứ?: “Hả?”

Hạ Tình Vũ xông tới trước mặt: “Cậu nói cho cậu ấy biết rồi hả?”

Hoàng Bộ Tuyết lắc đầu.

“Nói cho tớ biết cái gì?” Xá Cơ Hoa có chút không hiểu, ngây ngốc hỏi.

“Hôm nay không phải trường học muốn tổ chức họp trường sao? Chúng tớ muốn chụp mấy tấm hình ấy mà.”

“À, tớ biết rồi!” Xá Cơ Hoa bừng tỉnh hiểu ra nói: “Vậy các cậu chụp đi, trường học cũng không có quy định không thể chụp hình.”

Hoàng Bộ Tuyết và Hạ Tình Vũ nhìn chăm chú một cái, rồi cùng nói: “Sai!”

Xá Cơ Hoa sững sờ: “Sai? Vậy muốn tớ làm cái gì?”

“Chuẩn bị người!” Hai người gần như đồng thời mở miệng.

“Hả, chuẩn bị người? Ai vậy? Tớ không được sao?”

“Cần cậu làm gì?” Hạ Tình Vũ im hơi lặng tiếng bỗng nhiên xuất hiện ở sau lưng Xá Cơ Hoa.

“A!” Xá Cơ Hoa vỗ ngự: “Cậu muốn hù chết tớ à?”

Hoàng Bộ Tuyết bật cười nói: “Mới như thế mà đã bị hù đến vậy, quá giả dối rồi đó?”

Xá Cơ Hoa liếc xéo cô một cái: “Rốt cuộc muốn tớ làm cái gì, chuẩn bị người, chuẩn bị ai vậy?”

Hai người âm mưu nhìn chằm chằm vào Xá Cơ Hoa.

“A Hoa, đây chính là một cơ hội để cậu đền bù đó.”

“Chờ chút nữa nhớ đưa chồng của cậu đến trước ống kính của chúng tớ nha.”

“Đúng vậy, tớ muốn dùng gương mặt của chồng cậu làm trang bìa cho tiểu thuyết.”

“Nhưng. . . . . .”

“ . . . . . .”

Một lúc sau.

“Vợ à, em hãm hại anh.” Gương mặt tuấn tú của Huyền Vũ Thác Hàn đen sầm, trầm giọng nói.

“Sao chứ, không phải chỉ bị chụp vài tấm hình thôi ư, cũng không phải chưa từng chụp qua.” Xá Cơ Hoa chột dạ, ray rứt ngập ngừng nói, nhưng ngoài mặt vẫn cho là đúng.

Huyền Vũ Thác Hàn nhìn thấy cô tuy nói cứng như vậy nhưng lại không dám nhìn thẳng vào anh, không khỏi thở dài không thôi, ôm cô vào trong ngực: “Thôi, lần sau nên thành thật nói cho anh biết đó.”

Xá Cơ Hoa có chút lúng túng gật đầu một cái.

“Này, trai đẹp, chớ vội dụ dỗ vợ mình, nhìn vào máy chụp hình của chúng tôi cười một cái nào.”

Hoàng Bộ Tuyết mở miệng cười lớn, từ sau khi thấy Huyền Vũ Thác Hàn đến đây thì chưa từng đóng lại, bởi vì cũng không biết nguyên nhân là gì, Huyền Vũ Thác Hàn vốn đã đồng ý chỉ cần cô cần liền có thể phóng vẫn, nhưng đột nhiên lại hủy bỏ, ngay cả tấm ảnh chụp cũng không cho!

Thật là ngoài dự liệu, Huyền Vũ Thác Hàn tuấn mỹ, chẳng những đưa tới sự hâm mộ của một nhóm lớn các cô gái, ngay cả phong cách lạnh lùng tự cao tự đại của anh cũng hấp dẫn không ít người hâm mộ nam.

“Trai đẹp, cười một cái thôi.”

Nhìn thấy càng ngày càng nhiều người, sao anh có thể cười được? Nếu như không phải vì cô gái trong ngực, anh đã sớm bỏ đi rồi, nếu không liền kêu người đến đuổi bọn họ đi.

“Đừng lạnh lùng như vậy chứ, cười một cái đi..., trai đẹp.”

Trời ạ! Người của toàn trường đều tới sao?

“A Hoa, bảo chồng của cậu cười một cái đi.”

Xá Cơ Hoa giựt giựt khóe miệng, nhưng vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt to ai oán nhìn thẳng vào anh, làm bộ đáng thương.

Huyền Vũ Thác Hàn lắc đầu một cái rồi bật cười nói: “Em ăn hết anh rồi đó!”

Khi anh nở nụ cười, một loạt tiếng thét chói tai vang lên ──

“A! Có người té xỉu!”

“Mau đưa vào phòng y tế.”

“Không được..., nhiều người quá, chen ra không được.”

“Tại sao lại như vậy. . . . . .”

“Có người té xỉu, mau nhường đường!”

“Vậy mà cũng có người té xỉu!”

“A. . . . . . Cứu mạng. . . . . .”

Bên này náo nhiệt như vậy, trong sân trường phía bên hai vị tiểu soái ca kia, hình như cũng náo nhiệt không thua kém chỗ này!

Một đám người làm thành một vòng tròn, đoán chừng bên trong chính là hai nhân vật chính.

Xác thực, Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng sắp nổi giận.

“Nào. . . . . .gọi dì đi, gọi đi, dì liền cho các con ăn kẹo!”

“Gọi chị nào, chị sẽ cho các em thật nhiều đồ chơi đẹp.”

“Hôn dì một cái, dì sẽ đưa các con đến chỗ này chơi vui lắm.”

Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng khinh bỉ trong lòng, những người phụ nữ này coi bọn họ là cái gì chứ? Con nít ngây thơ dễ dụ ư?

“Nghe mẹ các em nói, các em gọi là Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng đúng không? Chị gọi các em là Tiểu Diệp Diệp và tiểu Hằng Hằng có được hay không?”

“Da cục cưng thật mịn, khiến dì chỉ muốn nhéo thôi.”

“Chị muốn hôn. . . . . .”

“Đáng yêu quá, cục cưng đến đây ôm một cái nào!”

Huyền Vũ Già Diệp cùng Huyền Vũ Già Hằng liếc mắt nhìn nhau, ngay trước khi một đoàn ma trảo rơi xuống, đã nắm tay nhau đẩy vòng vây chạy ra bên ngoài.

“Cục cưng đừng chạy!” Sau lưng, một đám phụ nữ nũng nịu kêu lên.

Không chạy mới ngu đó! Bọn chúng cũng không có thời gian chơi cùng họ.

Huyền Vũ Già Diệp và Huyền Vũ Già Hằng quay đầu lại, nhếch môi lên, lạnh lùng nở một nụ cười tà mị, chân vẫn không ngừng bước đi.

Mà đám phụ nữ kinh khủng phía sau lưng vẫn đuổi theo tới cùng, nhưng hai vị Tiểu Soái Ca cũng mệt không ít, sau khi thoát được, trong lòng bọn họ liền thề, sau này trừ mẹ và em gái (chị gái), bọn họ tuyệt đối sẽ không gần gũi với bất kỳ người phụ nữ nào khác.

Thật sự là quá kinh khủng, đặc biệt là một đám phụ nữ như sói như hổ. . . . . .

Hết trọn bộ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.