Sưởi Ấm Vợ Yêu

Chương 17: Chương 17




Úc ca ca? Cao Tiêu Tiêu cảm thấy một trận buổn nôn, cảm giác da gà nổi toàn thân.

Cô hạ mắt, nhẫn nại trả lời, “Xin lỗi Úc tổng, tôi hiện tại bề bộn nhiều việc.”

Úc Duật Đình nhìn cô một bộ dạng nghiêm trang, trong nội tâm bật cười, còn muốn trêu chọc cô, cửa tổng giám đốc đột nhiên mở.

Thân hình cao ngất của Hàn Chân xuất hiện, có chút nhíu mày nói, “Cậu như thế nào còn chưa đi?”

Úc Duật Đình, “...”

Úc Duật Đình rốt cục không tình nguyện sau khi rời đi, Hàn Chân một bộ nghiêm trang hoá giọng điệu hỏi, “Chu thư ký, hôm nay lịch trình dã sắp xếp chưa?”

“Hàn thiếu, Tiêu Tiêu đang làm, lập tức xong ngay.”

Hàn Chân thoả mãn gật đầu, “Sau khi làm xong báo cáo cho tôi.”

.

10 phút sau, lại một lần nữa bước vào phòng tổng giám đốc, Cao Tiêu Tiêu rất nhạy bén ngửi thấy được mùi thuốc lá.

Cô âm thầm nhíu mày một cái, cầm lấy máy tính bảng báo cáo, “Hàn thiếu, lịch trình hôm nay ngài chủ yếu có ba điểm: giữa trưa 12 giờ, cùng tổng cục Công Thương Vương tại Kim Thịnh dùng cơm; buổi chiều 2 giờ, cùng đại diện tập đoàn thiết kế Xuân Lan trao đổi dự án thiết, tham dự hội nghị đồng sự bưu kiện đã gửi ra ngoài rồi, buổi tối 6 giờ, cùng thiên kim Cố gia Cố Lệ Thanh cùng đi ăn tối, chỗ ngồi đã giúp ngài đặt rồi...”

“Cố Lệ Thanh?” Hàn Chân ngẩng đầu, lông mày nhíu lại một chỗ.

“Đúng vậy, Hàn thiếu.” Cao Tiêu Tiêu cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, âm thanh cũng bình tĩnh không có chút gợn sóng.

Trời mới biết, lòng bàn tay của nàng khẩn trương đến đổ mồ hôi rồi.

Ngón trỏ thon dài trên mặt bàn vô ý thức gõ, cả buổi, Hàn Chân mới thản nhiên nói, “Được rồi.”

Cao Tiêu Tiêu nhẹ nhàng thở ra, “... Hàn thiếu, không có chuyện gì khác tôi đi ra ngoài trước.”

Hàn Chân gật đầu.

Cao Tiêu Tiêu quay người hướng cửa đi ra, tay mới vừa để lên chốt cửa, giọng nói của Hàn Chân ở sau lưng vang lên, “Buổi trưa bữa cơm Chu thư ký cùng tôi đi là được, em ở lại công ty.”

“... Vâng.” Cao Tiêu Tiêu cầu còn không được.

Tung tăng bước chân trở lại phòng thư ký, vốn là mọi người đang xì xào bàn tán đột nhiên yên tĩnh trở lại, trên mặt còn mang chút mất tự nhiên.

Không cần đoán cũng biết, cô đột nhiên thăng chức cùng tăng lương, nhất định sẽ có người ở sau lưng nói xấu.

Nhưng hiện tại tiền lương của Cao Tiêu Tiêu rất cao, chỉ cần các cô không làm mấy chuyện xấu, muốn nói cái gì cứ nói đi.

.

Cố Gia.

Cố Lệ Thanh nhận được diện thoại của Chu thư ký mừng rỡ như điên, lớp đều không lên, trực tiếp lái xe về nhà.

Người hầu bên cạnh giúp nàng cầm dép lê, vừa nói nói, “Tiểu thư, tiên sinh cùng phu nhân nói đêm nay không hồi trở lại tới dùng cơm, lại để cho ngài đi trường học tiếp được tiểu thiếu gia.”

Chú ý lệ thanh đổi tốt giày, cũng không quay đầu lại tựu hướng trên lầu đi, “Ta cũng không phải hắn bảo mẫu. Lại để cho lái xe đi đón, ta không rảnh!”

“... Tốt.”

Một giờ về sau, chú ý lệ thanh đổi tốt một thân vũ mị màu vàng quần trang, trang cho tinh xảo xuống lầu.

Trong phòng khách, vừa trở về Cố lão tiên sinh gọi cô lại, “Làm sao về nhà còn chạy ra ngoài, làm gì?”

Cố Lệ Thanh cười tủm tỉm nói, “Hẹn hò.”

“Hẹn hò?” Cố lão tiên sinh hai mắt tỏa sáng, “Có bạn trai?”

“Ai nha gia gia, hôm nay là người ta lần đầu hẹn hò, tuy nhiên... Bạn trai cũng nhanh a.” Chú ý lệ thanh làm nũng nói.

“Tiểu tử nhà nào? Mau nói cho gia gia biết.” Cố lão tiên sinh vui vẻ nói.

Lớn tuổi, quan tâm nhất là hôn nhân của con cái, nhất là chàu gái lớn này, năm nay đã 27 rồi, ông mỗi ngày đều muốn cô nhanh chóng lập gia đình.

Cố Lệ Thanh thẹn thùng nói, “Là Hàn Chân.”

“Hàn Chân?” Cố lão gia tử nhíu mày, “Không được!”

“Vì cái gì không được à?” Cố Lệ Thanh bất ngờ hét lớn.

“Chú nhỏ con bây giờ đang theo đuổi em gái của hắn, cháu dình vào nữa thì chuyện gì sẽ xảy ra, về sau thân phận sẽ bị rối loạn!” Cố lão gia tử trừng mắt nói.

Cố Lệ Thanh Xùy~~ cười ra tiếng, “Gia gia, ngươi tư tưởng cũng quá cổ hủ đi à nha? Bây giờ là thời đại nào rồi...”

“Thời đại nào cũng không được! Cháu nhanh, cùng Hàn Chân chia tay!” Cố lão gia tử cằt đứt lời.

Cố Lệ Thanh mắt trợn, “Cháu không!”

“Cháu...”

“Gia gia, con cùng chú nhỏ không giống nhau, người đừng lấy mặt mũi của Cố gia dể đe dọa cháu. Hơn nữa, người có thể cưới mẹ nhỏ cho ba, con vì cái gì không thể cùng Hàn Chân? Cho nên, người hãy chúc cháu gái của người đêm nay thành công a, bye bye!” Nói xong, Cố Lệ Thanh đi giày cao gót rời đi.

Cố lão gia tử che ngực, tức giận chút nữa bệnh tim phát tác.

Ông rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, tại sao con cháu một đứa cũng không làm cho ông yên lòng?

.

Tập đoàn Hàn thị.

Thấy cuối cùng đã tới năm giờ, Cao Tiêu Tiêu nhanh chóng đứng dậy, tắt máy tính, lấy túi sách rời đi.

Vừa đi ra khỏi phòng thư ký, cửa phòng tổng giám đốc chết cũng không mở, Hàn Chân cầm chìa khóa xe phong độ nhẹ nhàng đi ra, “Đi trạm xe lửa phải không? Tôi đưa em đi.”

“... Ách, không cần đâu Hàn thiếu, tôi tự đón xe đi là được rồi.” Cao Tiêu Tiêu cự tuyệt, cô còn phải đi đón Tiểu Bạch nữa.

“Không có sao, tôi đi tới cuộc hẹn, vừa vặn tiện đường chở em một đoạn đường.” Hàn Chân câu lên môi mỏng, một bộ dạng quan tâm cấp dưới.

Cao Tiêu Tiêu không cười tiếp tục cự tuyệt, “Thật sự không cần đau Hàn thiếu, cuộc hẹn quan trọng hơn, đừng cho bạn gái của anh đợi quá lâu nha...”

Lời còn chưa nói hết, trên tay chợt nhẹ, cái túi sách màu hồng phấn đã ở trên tay của Hàn Chân.

“Nói nhảm vãi lều.” Hàn Chân nhẹ Xùy~~, quay người hướng thang máy đi đến.

Cao Tiêu Tiêu trừng mắt bóng lưng cao ngất của anh, cuối cùng đành phải đi theo.

Chu thư ký vừa vặn từ phòng trà đi ra, NHìn thấy không khỏi nhíu mày.

.

Chiếc Bentley màu trắng nhanh chóng trên dường đi tới trạm xe lửa.

Trong xe phát Ca khúc 《see you again》, Hàn Chân tâm trạng bây giờ rất sung sướng, còn bất chợt hát theo mấy câu.

Tâm trạng Cao Tiêu Tiêu bây gời không có tốt như vậy.

Cô mua vé xe lửa là 7 giờ tối, vốn định 5 giờ tan làm đi nhà trẻ đón Tiểu Bạch, hai mẹ con sẽ cùng nhau đi tới trạm xe lửa, thời gian có lẽ đủ.

Bỗng nhiên người nào đó xen vào, kế hoạch của cô toàn bộ rối loạn, bây giờ còn là giờ cao điểm...

“Đừng nóng vội, lập tức tới ngay thôi.” Hàn Chân quay đầu nhìn cô một cái.

“...” Cao Tiêu Tiêu cong môi cười cười, níu chặt cái balo, nhíu mày nhìn ngoài cửa sổ.

Lại một lát sau, điện thoại túi vang lên, Cao Tiêu Tiêu lấy ra xem, ách, “Là điện thoại của con trai bảo bối” !

Hàn Chân đưa tay giảm nhỏ âm nhạc, hồi lâu không trông thấy cô nghe máy, mở miệng hỏi, “Làm sao không nghe?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.