Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 32: Chương 32: Chương 26




Sau khi hai người kia rời khỏi, Lưu đại tiên sinh lại tiến hành phân tích việc này cùng Tấn vương một hồi, trọng tâm đặt ở điểm thái tử đã thất sủng thất thế, hoàng thái tôn trở thành đối tượng đáng hiềm nghi nhất.

Hai năm gần đây, xác thực thái độ của Hoằng Cảnh đế rất mập mờ, thái tử bất lực, lướt qua thái tử là hoàng thái tôn, nhưng tựa hồ cũng không có khả năng, bởi vì vấn đề ở chỗ, ngoại trừ thái tử, Hoằng Cảnh đế còn có vài vị hoàng tử đang tuổi tráng niên, văn thao võ lược đều không kém người khác.

Ví dụ như An vương, Vĩnh vương, ví dụ như Tấn vương.

Nhưng cũng có thể, mấy vị hoàng tử này không cam tâm nhìn một tên tiểu tử chưa ráo máu đầu lướt qua mình ngồi trên vị trí kia? Nếu như là thái tử, thái tử chính là hoàng hậu sinh ra, lại là trưởng tử, xác thực hoàn toàn xứng đáng.

Nhưng còn hoàng thái tôn? Dù sao hắn cũng chỉ là thái tôn, không phải là thái tử, cho dù hắn là thiếu niên thiên tài, cũng không đủ để phục chúng.

Phỏng đoán là hoàng thái tôn cũng biết thái độ của mấy vị hoàng thúc đối với hắn, chỉ sợ bọn họ sẽ không trơ mắt nhìn hắn thượng vị, vì thế mới ‘tiên hạ thủ vi cường’, mà trong đám phiên vương, được lựa chọn để đối phó đầu tiên, chính là hai vị có thế lực cường đại nhất - Tấn vương và Vĩnh vương, chẳng qua, chỉ là sử dụng chút thủ đoạn đơn giản đã có thể làm cho hai vị phiên vương này tranh chấp lẫn nhau, còn hắn thì ‘tọa sơn quan hổ đấu’, tâm cơ thâm trầm kia khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

Cứ bàn tới thảo lui vấn đề này, tại sao hoàng thái tôn lại làm ra cử chỉ khập khiễng như thế, cứ như vậy mà khẳng định chắn chắn là có thể khơi mào sự đối địch giữa Tấn vương và Vĩnh vương?

Đến cùng thì hắn dựa vào cái gì mà có thể chắc chắn như thế?

Đây là một vấn đề không thể lẩn tránh, nhưng Lưu đại tiên sinh là ai, cứ thế mà lướt qua, xem như vấn đề này không tồn tại chỉ thảo luận tới việc khác, một chữ cũng không đề cập lại việc này.

Nhưng trước khi rời đi, Lưu đại tiên sinh lại đề xuất một câu với Tấn vương “Hiện giờ Tấn vương phủ thiếu một vị tiểu công tử”, không chỉ riêng vấn đề Tấn vương có hậu vô hậu, mà là làm đại sự thì phải chu toàn mọi mặt, Vĩnh vương An vương đều có không chỉ một nhi tử, Tấn vương thì một cũng không có, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của Tấn vương.

Lưu đại tiên sinh đi rồi, trong thư phòng hoàn toàn yên tĩnh, mãi cho đến lúc này, sắc mặt Tấn vương mới lộ ra sự băng hàn âm lãnh.

Đột nhiên, hắn gõ nhẹ án thư, trong nháy mắt, trước mặt hắn bất thình lình xuất hiện một người.

Một nam tử có diện mạo cùng trang phục rất phổ thông.

“Cho người phía kinh thành hành động, bản vương còn nhớ thái tử trầm mê sắc đẹp, đã rất lâu chưa bước vào phòng của thái tử phi, thái tử phi đang tuổi như lang như hổ, vườn không nhà trống tịch mịch khó nhịn, tặng một nam nhân cho nàng ta, để nàng ta thật tốt mà hưởng thụ, hình như hoàng trưởng tôn sắp đại hôn, cưới nữ nhi của Trần gia đúng không? Sao có thể để hắn dễ dàng như thế, quấy nhiễu hắn, còn chuyện giải dược, ra tay từ trên người của đông cung hoàng trưởng tôn.”

“Dạ.”

Nam tử biến mất không thấy, trong thư phòng lại lần nữa khôi phục bầu không khí ngưng trọng, cho đến khi Phúc Thành đi vào từ bên ngoài.

“Điện hạ, đồ đã được đưa đến Tiểu Vượt Viện.”

Thật ra, theo lý thì chuyện này không cần bẩm báo lại, chẳng qua cũng chỉ là thưởng cho hạ nhân, chủ tử cần gì phải thời thời khắc khắc chú ý, nhưng người này không đồng dạng cùng hạ nhân khác, đặc biệt là còn có sự kiện lúc trước, hiển nhiên Phúc Thành cũng không rõ chi tiết trong đó.

Sắc mặt Tấn vương vốn đang lạnh ngắt như nước, nghe nói như thế, mắt đôi yên tĩnh như nước kia lay động một cái.

Đột nhiên hắn có ý nghĩ muốn gặp tiểu nhũ mẫu kia, muốn nhìn xem có phải nàng cũng hiểu ý tứ của mình hay không, rốt cuộc không cần phải lo lắng đề phòng hắn nữa, đặc biệt là hiện tại tâm tình của hắn đang không được tốt, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí.

Nhưng đồng thời Tấn vương cũng ý thức được, nếu mình xuất hiện như vậy thì có phần quá lộ liễu, vì thế hắn cúi đầu tiếp tục xem mật thư trên bàn, đến khi cảm giác không sai biệt sắp đến buổi trưa, mới mang theo Phúc Thành đi về hướng Tiểu Vượt Viện.

Lúc này, bên trong Tiểu Vượt Viện vừa vặn đến giờ cơm trưa, từng nhóm nha hoàn mụ mụ cấp dưới đã đi ăn, cơm trưa của hai người Ngọc Nương và Ngọc Yến cũng đã chuẩn bị xong, hiện tại tiểu quận chúa đang chơi đùa, Ngọc Nương nhường cho Ngọc Thúy đi ăn trước, dù sao, hiện giờ nàng vẫn chưa đói.

Tiểu quận chúa ở trên giường chơi đùa, tiểu hài tử tháng tuổi này đúng là đang thời kỳ hiếu động, trời nóng nực, trong phòng cũng không có để băng, Ngọc Nương chỉ mặc cho tiểu quận chúa cái yếm nhỏ, tùy ý bé ở trên giường quay cuồng, chỉ trông chừng bé không ngã xuống là được.

Nét mặt Ngọc Nương tươi cười nhìn tiểu quận chúa, trong lòng mềm nhũn, nàng nhớ tới Tiểu Bảo, tuổi của Tiểu Bảo và tiểu quận chúa không xê xích bao nhiêu, chắc hẳn hiện giờ cũng đã biết lật mình rồi.

Sự tưởng niệm giống như thủy triều vọt tới, trong lòng Ngọc Nương tràn đầy nỗi sầu não, hận không thể mọc ra một đôi cánh, nháy mắt có thể bay trở về Lâm Vân huyện để thăm Tiểu Bảo và tỷ tỷ.

Ngọc Nương đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, tự nhiên là không chú ý tới động tĩnh sau lưng, cho đến khi Tấn vương đi đến trước mặt nàng, nàng mới phát hiện trong phòng có người.

Nàng vô ý thức nhìn ra ngoài cửa sổ, trong nội viện không có một bóng người, nghĩ tới hiện tại đang là giờ cơm, đại khái là bà tử giữ cửa lại lười biếng, thật ra cũng do bình thường ít có người đến Tiểu Vượt Viện, lại là ở trong vương phủ, vì thế hạ nhân nơi đây có phần thoải mái, hơn nữa, hai nha đầu Ngọc Yến Ngọc Thúy cũng không phải là loại người đối đãi hà khắc với người khác, khó tránh khỏi có người trộm lười mánh mung.

Nàng khom gối hành lễ, không dám ngẩng đầu lên.

Trong lòng nghĩ tới phần thưởng buổi sáng, lại càng không xác định, lúc này Tấn vương tới để làm gì.

“Bản vương đến nhìn tiểu quận chúa một chút.” Tấn vương ho nhẹ, nói.

Ngọc Nương vội vàng gật đầu.

Ấn quy củ, chủ tử đến là phải dâng trà, nhưng hiện tại trong tiểu lâu không có ai, Phúc Thành cũng không có xuất hiện, Ngọc Nương thập phần hoài nghi lời Tấn vương nói đến nhìn tiểu quận chúa, chỉ có thể co quắp đứng ở nơi đó mờ mịt suy tư.

Trong phòng rất yên tĩnh, ánh mắt hai người giống như đều đang nhìn tiểu quận chúa vui vẻ đến quên cả trời đất, không ngừng lật qua lộn lại trên giường, kì thực lực chú ý đã có phần bay xa.

Ngọc Nương ngẫm nghĩ một lát, mới nhỏ giọng nói: “Nô tỳ cảm ơn điện hạ đã ban thưởng.”

Tấn vương không thể không “Ừ” một tiếng, dừng một chút, mới nói: “Ngươi hầu hạ tiểu quận chúa có công, bản vương nên thưởng cho ngươi sớm hơn.”

Đây coi như là đảo lộn trắng đen?

Xem như sự kiện hôm đó không có phát sinh?

Ngọc Nương đã hiểu ý Tấn vương, bây giờ lại nghe Tấn vương nói lời này, trái tim liên tục lơ lửng trong không trung cuối cùng có thể buông xuống.

Thậm chí còn có chút tung tăng như chim sẻ, nàng thành công, có lẽ nàng thật sự có thể an ổn cho đến khi tiểu quận chúa lớn thêm chút nữa, sau đó thuận lợi lãnh bạc trở về nhà.

Nghĩ tới chuyện này, Ngọc Nương không khỏi liếc nhìn Tấn vương.

Tấn vương cao lớn vững chãi, sống lưng thẳng tắp, hai tay bắt chéo sau lưng, sắc mặt như đóng băng nhìn tiểu quận chúa, rõ ràng gương mặt tuấn tú kia vẫn giống như ngày xưa, hầu như không có nét biểu cảm dư thừa gì khác, nhưng bởi vì chút mềm mại trong ánh mắt làm cho gương mặt giảm bớt đi sự sắc sảo.

Tấn vương như thế này, Ngọc Nương chưa bao giờ thấy qua.

Thậm chí, nàng mơ hồ có chút hâm mộ tiểu hài tử thiên chân vô tà trên giường kia.

Nàng nghĩ, đại khái trên đời này cũng chỉ có tiểu quận chúa mới có thể làm cho Tấn vương rút đi sự băng hàn trên gương mặt, toàn tâm toàn ý che chở nữ nhi.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Tấn vương cảm thấy tiểu nhũ mẫu này có chút ngốc, hắn đã đến cả nửa ngày, cơm thì khỏi nói tới, ngay cả trà cũng không có một giọt.

Hắn đang suy nghĩ, rốt cuộc là ai dạy nàng quy củ.

Vì vậy, Ngọc Nương lại phát hiện hàng mày anh tuấn của Tấn vương nhíu lại.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Tấn vương nhíu mày nhìn thật đẹp mắt.

Ngọc Nương đã nhìn thấy nhiều người nhíu mày, hoặc là lộ vẻ thập phần hung ác, hoặc là chỉ nhíu thành nếp nhăn trên trán, thậm chí, có người nhíu mày đến ngay cả mắt cũng thay đổi hình dạng, nhiều nếp nhăn dúm dó ở một chỗ.

Nhưng duy chỉ có hắn, lông mày đen bóng, màu không đậm không nhạt, tựa như bức tranh thủy mặc bị mưa bụi bao phủ, chân mày không quá sắc bén, ngược lại có phần nhu hòa, khi hắn nhíu mày, ấn đường chỉ khẽ vặn thành một chút đường cong, thoạt nhìn không phải là nhíu mày, nói cau mày thì chuẩn xác hơn.

Bỗng nhiên Ngọc Nương nhớ tới một bài thơ:

‘Mỹ nhân vén mành châu

Khuya ngồi nhăn mày ngài

Mắt đẫm lệ mông lung

Không biết lòng hận ai.’

Nghĩ xong, nàng có cảm giác mình thật sự quá đại nghịch bất đạo, sao nàng có thể so sánh Tấn vương với nữ nhân? Nhưng nghiêm cẩn nhìn kỹ, Tấn vương trưởng thành cực kì quá mỹ, so với nữ nhân còn đẹp hơn.

Ngọc Nương có cảm giác mình biết rõ một sự thật, vì sao lúc nào gương mặt của Tấn vương cũng lạnh lùng, phải nói là lạnh như băng, bởi vì bộ dáng hắn rất dễ nhìn, nếu như bộ dáng nhu hòa hiện tại bị ngoại nhân chứng kiến, hắn làm sao còn có thể uy hiếp người trên dưới vương phủ, thống lĩnh tướng sĩ biên quan chống cự man di.

Ngay khi suy nghĩ của Ngọc Nương tiêu tán, Tấn vương đã sớm nhìn qua, hiển nhiên hắn cũng phát hiện tiểu nhũ mẫu đang nhìn lén hắn.

Loại ánh mắt này Tấn vương chẳng hề xa lạ gì, nói nghiêm túc, hắn đã bị rất nhiều người nhìn như thế, nhưng chưa bao giờ có người nào nhìn hắn với loại ánh mắt này.

Không có tính kế, không có dụng ý, không có những thứ hỗn tạp kia, mà là cực kỳ đơn thuần, tựa hồ nhìn chính là bản thân hắn, chứ không phải Tấn vương.

Trong nháy mắt, ánh mắt này khiến Tấn vương có chút mờ mịt, nhưng hắn cũng chưa kịp suy nghĩ sâu xa, đã bị cắt đứt.

Hóa ra, ban nãy Phúc Thành không đi vào cùng Tấn vương, một là do biết điều, hai là đi gọi người.

Sau đó Ngọc Yến Ngọc Thúy đi vào liền quỳ trên mặt đất.

Hai nàng cũng là người từ trong hoàng cung đi ra, quy củ bên trong hoàng cung cực kỳ nghiêm cẩn, trước kia, thời điểm còn ở Triều Huy Đường, đại khái quy củ không sai biệt lắm cùng với trong cung, nhưng từ lúc đến Tiểu Vượt Viện, có khả năng thật sự là nhàn tản thành quen, lại để phát sinh chuyện trong cửa ngoài cửa đều không có người canh giữ, điện hạ tới mới hậu tri hậu giác (~ phát hiện thì đã muộn).

Dựa theo thói quen xử lý công việc của Tấn vương trong thời gian qua, Ngọc Yến và Ngọc Thúy đều không thể thiếu mười roi hình phạt, thế nhưng lần này, hắn chỉ nhàn nhạt nói một câu “Không thể tái phạm”, rồi cho các nàng đứng lên.

Ngọc Yến Ngọc Thúy vẫn còn sợ hãi trong lòng, nhìn sắc mặt các nàng mơ hồ có chút tái nhợt, Ngọc Nương có phần không rõ vì sao các nàng lại sợ thành dạng này.

Kỳ thật Ngọc Nương cũng sợ Tấn vương, nhưng nàng biết rõ, Tấn vương không phải là người loạn phát tỳ khí, tùy ý giận chó đánh mèo người khác.

Tấn vương vẫn chưa dùng cơm trưa, Ngọc Yến lui xuống an bài.

Phòng bếp bên kia chuẩn bị cực kỳ mau, chỉ mất thời gian một chung trà, bữa trưa đã được dọn lên.

Bữa trưa được dọn ở đông gian, Tấn vương dời bước đi qua.

Lúc này, Ngọc Nương cũng rất đói bụng, là nhũ mẫu nên càng mau đói, nói đói là đói, một khi đói thì cồn cào, chính là bụng đói kêu vang.

Nàng nghĩ, hiện giờ Ngọc Yến Ngọc Thúy đều ở đây, có người hỗ trợ trông chừng tiểu quận chúa, nàng có thể đi ăn cơm trưa, vì thế lặng lẽ nói một câu với Ngọc Thúy, dự định rời đi.

Nàng cho rằng hành vi của mình không ai chú ý, thực ra, hết thảy đều rơi vào đáy mắt người khác.

“Nếu Tô nhũ mẫu không bận việc gì, vậy giúp hầu thiện đi.” Phúc Thành nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.