Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 16: Chương 16: Chương 13 ( Bắt trùng )




So với hai người họ, Ngọc Nương có vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều.

Thậm nàng chí còn không nhìn tới hai nhũ mẫu này, ánh mắt chuyên tâm ở trên người tiểu quận chúa: “Tiểu hài tử cũng là người, người lớn ra một thân mồ hôi cũng sẽ khó chịu, lẽ nào tiểu quận chúa lại không khó chịu? Mặc dù tuổi của nô tỳ không lớn, chỉ mới sinh dưỡng một đứa nhỏ, nhưng nô tỳ đã chăm sóc qua ba chất nhi, còn từng giúp giữ hai chất nhi khác nữa.”

Ánh mắt Mục ma ma thâm trầm nhìn chằm chằm nàng, không nói lời nào.

Nếu Mục ma ma đã không lên tiếng, tất nhiên Ngọc Thúy Ngọc Yến cũng sẽ không nói gì, thấy vậy, Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu chỉ có thể phẫn nộ không ngăn chặn nữa.

Ngọc Nương mở tã lót của tiểu quận chúa ra, tiểu quận chúa còn mặc một bộ xiêm y lót bông dày ở bên trong, thấy vậy, nàng lại cảm thán: “Kỳ thật tiểu hài tử không sợ lạnh, cách nói 'Tiểu hài tử trước sáu tháng không ra gió' chỉ là tin nhảm, đồng dạng như người lớn, chỉ cần không bệnh không đau, chúng ta mặc bao nhiêu xiêm y thì cho chúng mặc bấy nhiêu là được, hôm nay trời nóng như thế, chúng ta mặc áo đơn còn ra mồ hôi đầm đìa, huống chi tiểu quận chúa còn mặc áo bông…..”

“Phiền toái vị cô nương kia đi lấy một chậu nước nóng đến!”

Tất cả mọi người nghe nàng nói thì ngây người, lúc này lại nghe nàng lên tiếng như thế, nhất thời đều có chút không kịp phản ứng, vẫn là Lục Yêu phản ứng nhanh nhất, vội nói: “Ta đi.”

Mà Ngọc Nương đã cởi bộ xiêm y dày cộm trên người tiểu quận chúa ra.

Bên trong còn mặc một lớp y phục lót mỏng, quả thực, Ngọc Nương không biết rõ nói cái gì cho phải, thậm chí nàng còn hoài nghi, có khả năng là do tiểu quận chúa bị bao quấn kỹ quá mà sinh bệnh, chứ không phải là nguyên nhân mà nàng đã nghĩ đến.

“Tiểu quận chúa cũng cần thay xiêm y, đều ướt mồ hôi.”

Ỷ vào Mục ma ma vẫn luôn không lên tiếng, Ngọc Nương sai sử mọi người xoay quanh, rất nhanh, không chỉ nước nóng đã bưng tới, xiêm y của tiểu quận chúa cũng được lấy ra.

Tiểu quận chúa đã không còn khóc kịch liệt như vừa rồi, nhưng vẫn là thút tha thút thít, Ngọc Nương vừa cởi áo cho bé vừa ôn nhu dụ dỗ, lại lấy ra một sợi dây lưng vải có thắt nơ xinh đẹp, nhét vào trong lòng bàn tay nhỏ của bé, ngay lập tức bé nín khóc, nghiêng đầu nhìn sợi dây lưng màu đỏ hồng trong tay.

Tiểu quận chúa bị cởi hết trống trơn, thân thể mập mạp mũm mĩm, cánh tay bắp chân tựa như từng đoạn ngó sen, chỉ là trên người có chút ít chấm đỏ nhỏ, nhìn giống như do quá nóng mà bị nổi rôm sảy.

“Đây là do mặc dày quá, người lớn chúng ta nóng nực quá còn bị nổi sảy, cũng sẽ khó chịu, huống chi là tiểu hài tử.”

Nhìn thấy trên người tiểu quận chúa nổi một mảng chấm đỏ nhỏ kia, đôi mắt sắc bén của Mục ma ma nhìn về phía hai người Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu, mặc dù một câu bà cũng chưa nói, nhưng vô hình làm cho người ta cảm thấy áp lực nặng nề.

Tiền nhũ mẫu hoảng hồn, ngược lại Vương nhũ mẫu trấn định hơn so với nàng ta, ủy khuất nói: “Tiểu quận chúa còn nhỏ như vậy, ngày thường cũng không dám tắm rửa cho nàng, đều là lau lau rồi thôi, chút ít rôm sảy này mỗi ngày chúng ta đều dùng nước dưa chuột lạnh lau cho nàng, vốn đã hết rồi, ai biết tại sao nổi trở lại, buổi trưa, lúc chúng ta lau người cho tiểu quận chúa, Ngọc Yến cô nương cũng ở đây, Ngọc Yến cô nương, có phải khi đó không có đúng không?”

Ngọc Yến do dự một chút, gật gật đầu.

Mục ma ma vẫn không lên tiếng, Ngọc Nương cũng không nói gì nữa, đổi thành người khác, khẳng định sẽ không thiếu được một trận dựa thế ép người, nhưng hình như nàng căn bản không hiểu nhưng điều đó, chỉ yên lặng, vô cùng cẩn thận dùng khăn ướt cọ xát thân thể tiểu quận chúa.

Động tác của nàng dịu dàng mà quen thuộc, vừa nhìn là biết làm quen tay, cho đến lúc này, mọi người cũng biết rõ, Tô nhũ mẫu này không phải là làm càn muốn biểu hiện bản thân, mà thật sự có một bàn tay khéo léo.

Hơn nữa, hiện giờ tiểu quận chúa đã không còn khóc, mọi người lại thêm vài phần tin tưởng và nghe theo.

Ngọc Thúy tiến lên giúp đỡ Ngọc Nương, Ngọc Nương cũng không cự tuyệt, để Ngọc Thúy giúp mặc áo cho tiểu Quận chúa, nàng lại nhúng khăn vào trong bồn nước chà xát vắt khô, nhẹ nhàng nâng chân tiểu quận chúa lên, lau cái mông nhỏ của bé.

Ngọc Nương thấy xung quanh hậu môn của tiểu quận chúa đỏ bừng một mảnh, nhịn không được liền nhíu mày: “Sao lại đỏ thành dạng này?”

Nàng cũng không có ý trách cứ, chỉ là nói ra sự thật, nhưng lọt trong tai của hai nhũ mẫu kia, không thể nghi ngờ là đang bới móc.

Tiền nhũ mẫu cây ngay không sợ chết đứng, phản bác: “Tiểu hài tử còn nhỏ tháng nên đại tiện rất nhiều lần, đỏ cũng là bình thường.”

Quả thực, Ngọc Nương rất hoài nghi hai nhũ mẫu này là từ đâu tìm đến, nhưng ngẫm lại, tuổi của các nàng ta cũng không lớn, đại khái là chỉ cho một hoặc hai đứa bé bú qua, làm sao có thể hiểu chút ít chuyện này.

Nàng không nói gì nữa, mà kêu Lục Nga đi tìm ít dầu vừng mang đến.

Lục Nga sững sờ, không hiểu ở thời điểm này còn muốn dầu vừng làm cái gì, không khỏi nhìn Mục ma ma.

Mục ma ma ý tứ sâu xa nhìn Ngọc Nương, gật đầu.

Rất nhanh, Lục Nga bưng đến một chén dầu vừng, bên trong Tiểu Vượt Viện có phòng bếp nhỏ, cho nên không thiếu mấy thứ này.

Ngọc Nương không ngờ nàng lại lấy đến nhiều như vậy, không nhịn được, nói: “Thật ra chỉ một chút là đủ.”

Nàng lấy ngón tay chấm một chút, bôi xung quanh địa phương đỏ bừng ở hậu môn của tiểu quận chúa, sau đó mặc quần lót vào cho bé, cũng chèn tã gọn gàng. 

Mà lúc này, hình như tiểu quận chúa thoải mái hơn nhiều, hai mắt to tròn nhìn Ngọc Nương, nở một nụ cười thiên chân vô tà.

Không chỉ gương mặt của Ngọc Nương trở nên dịu dàng, tâm của nàng dường như cũng tan chảy.

Giây phút này, nàng nhớ tới Tiểu Bảo, trong lòng dâng lên chút chua xót, nhưng nàng cũng không đắm chìm trong nỗi buồn thương, nàng thò tay sờ sờ cái bụng nhỏ của tiểu quận chúa.

Thật ra, lúc lau người cho tiểu quận chúa, Ngọc Nương đã cảm thấy bụng của tiểu quận chúa có hơi trướng, nhưng cũng không xác định, lúc này sờ sờ, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, nàng vỗ nhè nhẹ, trong lòng đã có sổ.

“Có phải hai ngày nay tiểu quận chúa đại tiện lỏng hơn bình thường?”

Nghe nói như thế, Vương nhũ mẫu nhìn sang Tiền nhũ mẫu, Tiền nhũ mẫu lại nhìn nàng ta, hai người nhìn lẫn nhau, hiển nhiên là họ không có tâm trí đi quan sát chuyện này.

Ngọc Nương không khỏi lại thở dài trong lòng, nói: “Tiểu hài tử nhỏ tháng rất dễ bị trướng bụng, bụng trướng sẽ khiến cho thân thể khó chịu, bởi vậy mới khóc lóc không ngừng.”

Lần này, rốt cuộc Tiền nhũ mẫu cũng tìm được sơ hở có thể bác bỏ lời của đối phương.

Nàng ta thập phần không đồng ý, nói: “Tô nhũ mẫu đang nghi ngờ sự phán đoán của ta và Vương tỷ tỷ sao? Không nói đến hai người chúng ta là chiếu theo quy củ ăn kiêng, tiểu quận chúa đại tiện rất bình thường, chẳng hề trướng bụng như ngươi nói, trướng bụng làm sao có thể đại tiện?”

Cái này Ngọc Nương cũng không biết phải giải thích như thế nào, sở dĩ nàng phán đoán như vậy, cũng do nàng đã nghĩ ra biện pháp.

Năm đó Chu thị sinh Đông ca nhi, Đông ca nhi cũng ầm ĩ hàng đêm như thế, trong nhà bị lăn qua lăn lại đến người ngã ngựa đổ, một đêm lại một đêm ngủ không yên giấc.

Nương của nàng gấp đến độ không có biện pháp, đi khắp nơi hỏi có phải tiểu hài tử nhà người ta cũng như vậy hay không, không hỏi thì không biết, vừa hỏi lại có rất nhiều tiểu hài tử đều giống như thế, thậm chí còn có người cho nương của nàng không ít phương thuốc cổ truyền, có thể thử đều thử qua, không nên thử cũng thử hết, căn bản không có bất cứ tác dụng gì, vì vậy, đành phải quay về biện pháp cũ, ôm vào trong ngực dỗ dành.

Thật ra cũng chỉ có một mình nàng bồng ẳm dỗ dành, thân thể của nương nàng không tốt, Chu thị thì lười, tâm tư lại hư hỏng, căn bản không thèm lo lắng cho Đông ca nhi, sau đó biết tiểu hài tử của rất nhiều nhà cũng giống như thế, đến khi lớn tháng thì tự nhiên tốt hơn, dứt khoát mặc kệ, vì vậy ban đêm nàng thành người ẳm bồng Đông ca nhi, có đôi khi ôm hài tử trong lòng cũng có thể ngủ được.

Về sau, đích xác là chịu không nổi, mới tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.

Qua nhiều ngày quan sát, nàng mới dẫn tới một cái kết luận, rất có thể là do bị trướng bụng.

Nàng chậm rãi dò xét, cẩn thận để ý, tìm ra một phương pháp gia truyền, mặc dù không chắc chắn có thể trị hết, nhưng cũng giảm bớt rất nhiều, về sau, Ngọc Nương lại thử ở trên người hai tiểu chất nhi khác, sự thực chứng minh, quả nhiên có hiệu quả.

Sau đó là Minh ca nhi Hồng ca nhi của nhà tỷ tỷ, thậm chí là Tiểu Bảo cũng không có nháo đêm.

Tiền nhũ mẫu thấy Ngọc Nương phản bác không nên lời, rất là đắc ý, thế nhưng Ngọc Nương cũng không nhìn vào trong mắt, nàng lại dùng đầu ngón tay chấm chút dầu vừng, bôi vào trong lòng bàn tay dùng sức xoa, mãi cho đến khi lòng bàn tay được chà nóng, mới đưa tay bao trùm ở trên phần bụng của tiểu quận chúa, nhẹ nhàng mát xa cái bụng nhỏ của bé.

“Tiểu quận chúa còn nhỏ không thể nhào nặn như vậy, không thể làm như vậy.” Tiền nhũ mẫu xông lên, một phát đã bắt được tay của nàng.

Động tác của nàng ta quá đột ngột, giọng lại bén nhọn, tiểu quận chúa vốn đã nín khóc, lại bị hù dọa khóc toáng lên, Ngọc Nương ăn đau, tay của Tiền nhũ mẫu quá mạnh, bấu nàng rất đau.

Vương nhũ mẫu vội vàng bồng tiểu quận chúa ra xa, bộ dạng giống như sợ bị Ngọc Nương đoạt lại.

“Ma ma, ngài suy nghĩ kỹ đi, tin nàng hay là tin chúng ta, tiểu hài tử, xương cốt vẫn chưa cứng cáp, xao nắn như thế sẽ không tốt!”

Trong lúc nhất thời, Mục ma ma cũng có hơi do dự, đến cùng là không biết nên tin ai.

“Để cho nàng làm!”

Đột nhiên, một giọng nam trầm thấp nhưng thập phần từ tính vang lên ở ngoài cửa, thoáng chốc, tất cả mọi người không khỏi nhìn sang.

Chẳng biết từ lúc nào, Tấn vương đã đến đây.

Tấn vương lẳng lặng đứng ở đó, hình như đã đứng một lúc lâu, đi theo phía sau là tổng quản của vương phủ - thái giám Phúc Thành.

Trong sảnh đường chỉ đốt một ngọn đèn, ánh sáng lờ mờ tỏa ra, Tấn vương mặc một thân thường phục màu tím thẫm, hình như ống tay áo cùng tà áo mơ hồ có hoa văn, trên hông đeo đai ngọc, cả người chìm trong ánh sáng mờ tối, lại càng lộ ra gương mặt như quan ngọc.

Chung quy có một loại người, chỉ cần lẳng lặng đứng nơi đó, đã có khả năng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Tấn vương chính là một trong nhân tài kiệt xuất đó.

Dáng người của hắn cao ngất thẳng tắp, càng lộ ra khí chất tôn quý vương giả, làn da trắng nõn, tựa như dương chi bạch ngọc loại thượng đẳng, sống mũi cao thẳng cân xứng với đôi môi mỏng, hàng lông mi dài cùng một đôi mắt phượng hẹp dài u ám nhìn không ra nông sâu.

Không thể nghi ngờ, Tấn vương cực kỳ tuấn mỹ.

Bởi vì quá anh tuấn, thậm chí tuấn đến cấp bậc mỹ, vì vậy, rõ ràng là dáng người của Tấn vương cao lớn rắn chắc, nhưng khí chất lại nghiêng về văn nhã.

Nhưng nếu như biết rõ những gì hắn đã từng trải qua, sẽ biết đây là lừa gạt thế nhân, trên thực tế, danh tiếng bên ngoài của Tấn vương cũng không tốt, giết người thành tính, tỳ khí thô bạo.

Ở dân gian, hắn có danh hiệu là ‘Tiểu Nhi’.

Thậm chí người đời còn tung tin nhảm, vì Tấn vương sát nghiệt quá nặng, cho nên đến nay vẫn chưa có con nối dòng, còn có tin vịt là Tấn vương không thích nữ nhân, chỉ thích nam nhân.....

Tin nhảm về Tấn vương rất nhiều, cái khác Ngọc Nương không rõ lắm, nhưng về thuyết pháp không thích nữ nhân ngược lại thích nam nhân này, nàng là người có quyền lên tiếng nhất.

Bởi vì nàng đã thấy qua bộ dáng không văn nhã nhất của hắn.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.