Sủng Thiếp Ở Vương Phủ

Chương 7: Chương 7: Chương 04 (tt)




Thấy Chu thị chạy mất như gió, Lý Thị cũng không dám ở lại, thừa dịp lộn xộn đi ra khỏi phòng, tỷ muội hai người thu thập trong phòng một lát, dỗ Tiểu Bảo ngủ, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện.

Nghe muội muội kể xong, Tô Huệ Nương có phần không biết phải cảm thụ như thế nào, nói: “Muội hiểu rõ cũng coi như chưa muộn, lúc trước trong nhà đối xử với tỷ như thế nào? Nếu không phải tỷ và tỷ phu của muội liếc mắt một cái đã chọn trúng lẫn nhau, nói không chừng, hiện tại trải qua như thế nào còn chưa biết, ở trong mắt cha cùng nương, chỉ có đại ca mới là trọng yếu nhất, hiện giờ có thêm Chu thị và huynh đệ Đông ca nhi, dù sao cũng vẫn không có vị trí của chúng ta, thực ra chuyện này cũng không sao cả, chỉ cần nghĩ thông suốt là được.”

Ở phòng chính bên cạnh, Hồng ca nhi khóc lên, Tô Huệ Nương bỏ lại mấy lời này vội vàng đi qua, để lại một mình Ngọc Nương ngồi ở trong phòng, yên lặng trầm mặc suy tư.

Mặc dù lần này thoát khỏi sự tính kế của Chu thị, nhưng chuyện vẫn chưa xong, Diêu gia này ngây ngốc không được bao lâu nữa, không biết thời điểm nào Tô gia bên kia sẽ gõ cửa, chẳng lẽ nàng vẫn phải như kiếp trước vào Tấn vương phủ làm người hầu?

Nhưng chỉ vừa nghĩ tới kiếp trước mình chết không được minh bạch, trong nội tâm của Ngọc Nương đã tràn đầy cảm giác kháng cự.

Thật sự là nàng không muốn lại vào Tấn vương phủ, nhưng nàng có thể đi chỗ nào đây?

Trong lúc hoảng hốt, lại nghe thấy bên ngoài truyền tới tiếng tranh cãi của tỷ tỷ cùng Lý Thị.

Trước kia, tỷ tỷ không phải như thế, tỷ tỷ là một người có tính tình thập phần ôn nhu hiền lành, nhưng bây giờ, vì nàng mà biến thành dạng này, dù gì thì Lý Thị cũng là thân nương của tỷ phu, tỷ phu không thể nào vì tỷ tỷ mà ngay cả thân nương cũng không cần, chỉ cần nàng còn ở trong nhà này một ngày, tỷ tỷ sẽ không có khả năng sống yên ổn qua ngày.

Nàng không thể ích kỷ chỉ lo cho bản thân mình, lại khiến cho cuộc sống của tỷ tỷ loạn thất bát tao.

*****

Diêu Thành tiến vào cửa nhà, đối mặt chính là thê tử khắc khẩu cùng lão nương, trong nội tâm tràn đầy cảm giác mệt mỏi.

Trong lòng hắn có thể tưởng tượng ra chuyện gì, hắn cũng dằn lại tính khí nhẫn nại khuyên giải hai người, sau đó kéo Huệ Nương vào trong phòng.

“Huệ Nương, nương của Đại Ngưu - Vương thẩm, nàng còn nhớ không? Chính là vị đại nương đỡ đẻ cho nàng và Ngọc Nương lúc trước đó.” Đột nhiên Diêu Thành nói.

Huệ Nương không biết vì sao hắn nhắc tới chuyện này, nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái.

“Muội muội của Vương thẩm là người hầu ở vương phủ, mấy ngày hôm trước có trở về một chuyến, nói là vương phủ cần bà vú, Vương thẩm để tâm chú ý nên đề cập với muội muội của bà ấy về Ngọc Nương, đối phương nói muốn gặp một lần mới có thể quyết định.”

Vốn Huệ Nương đang lẳng lặng nghe, nghe xong liền nổi giận.

“Diêu Thành, chàng đây là muốn đuổi muội muội của ta đi?”

Diêu Thành liên tục cười khổ: “Cô nãi nãi của ta ơi, ta nào dám có loại tâm tư này, chẳng qua ta nghĩ, Ngọc Nương không muốn tái giá, lại ôm theo Tiểu Bảo, nhà chúng ta có thể dưỡng hai nương con bọn họ một năm hai năm, nhưng không thể nuôi cả đời, nương kia của ta nàng cũng biết rõ, không có chuyện gì còn muốn gây sự, huống chi, hiện giờ Ngọc Nương ở Diêu gia ngây ngốc cũng không được thư thái, chi bằng đổi hoàn cảnh khác, còn có thể kiếm một phần bạc, về sau, cho dù muội ấy không tái giá, tích góp vài năm cũng có thể đặt mua được một phần gia nghiệp nuôi lớn Tiểu Bảo, sau này còn cưới tức phụ cho nó.”

“Nhưng mà…...”

Diêu Thành nhẹ lời mềm giọng, tinh tế phân tích lợi và hại trong đó: “Vương phủ kia lại là địa phương đỉnh đỉnh phú quý, làm người hầu nhỏ bên trong đó cũng vẫn rất có mặt mũi, tiền công cũng nhiều, nương gia của nàng có tình huống gì, lẽ nào nàng không rõ sao, hôm nay nhìn đại tẩu của nàng huyên náo, phỏng đoán, chừng hai ngày nữa cha nàng nương nàng cũng sẽ tới đây, đến lúc đó, căn bản là nhà ta không có quyền ngăn cản, nếu đã như vậy, còn không bằng đến vương phủ, ít nhất cũng là một đường ra.”

Huệ nương không lên tiếng, hiển nhiên là có chút bị thuyết phục.

Lúc này, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra, Ngọc Nương đi vào, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự kiên định: “Tỷ phu, muội nguyện ý đi.” Hiển nhiên là đứng bên ngoài phòng nghe đã lâu.

Huệ nương đứng dậy, vội la lên: “Ngọc Ngọc!”

Ngọc Nương gượng cười: “Tỷ tỷ, Ngọc Ngọc nguyện ý đi, tỷ phu nói đúng, để bị người khác đưa đi làm tiểu thiếp cho lão địa chủ họ Hồ kia, muội tình nguyện vào vương phủ làm người hầu.”

“Nhưng mà.....”

“Ngọc Ngọc không muốn gả cho người ta, lại muốn nuôi lớn Tiểu Bảo, về sau chăm sóc nhi tử sống qua ngày, hiện giờ có cơ hội kiếm được bạc tốt như thế, muội đi làm bà vú vài năm, dành dụm một phần bạc để sau này mua bán nhỏ cái gì đó, cũng có thể không cần dựa vào người khác nuôi lớn Tiểu Bảo.”

Nói xong, nàng cảm thấy nhẹ lòng, nhìn Diêu Thành, nói tiếp: “Tỷ phu, tiền công bên trong vương phủ hẳn là không ít, nếu ít muội sẽ không đi.”

Diêu Thành vội nói: “Tỷ phu nghe Vương thẩm nói qua, tiền công cực cao, một tháng mười lượng bạc, còn chưa tính tới tiền thưởng.”

“Vậy thì thật đúng là không ít, một tháng mười lượng, một năm chính là một trăm hai mươi lượng, bà vú không phải là công việc có thể làm lâu dài, nhưng chỉ cần có thể làm một năm là đã kiếm được đủ bạc mua một cái tiểu viện, sau đó mua bán nhỏ gì đó sống qua ngày.”

Ngọc Nương tự mình lẩm bẩm, dường như càng nghĩ càng kích động, nàng hưng phấn tiến lên kéo tay Huệ Nương: “Tỷ, tỷ xem, chuyện tốt như thế, đúng là ngàn năm một thuở.”

Đều đã nói thành thế này, Huệ Nương cũng chỉ có thể đáp ứng.

Thực ra, với tình huống không tốt trước mắt, xác thực đây là lựa chọn tốt nhất, không cần ở Diêu gia nhìn sắc mặt người khác, không cần lo lắng bị đại ca đại tẩu bán cho người làm tiểu thiếp, lại còn có thể kiếm được một số bạc lớn.Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nhưng còn Tiểu Bảo.

Nếu như Ngọc Nương đi làm bà vú cho người ta, Tiểu Bảo phải làm sao bây giờ?

Hiển nhiên, dưới tình thế bức bách, có nhiều thứ không thể không dứt bỏ, may mắn là Huệ Nương và Ngọc Nương cùng nhau chân trước chân sau sinh sản, sữa của Huệ Nương dồi dào, nàng có thể giúp đỡ trông giữ Tiểu Bảo, trái lại, không cần lo hài tử không có sữa bú.

Nếu chuyện đã xác định, phải đến nhà Vương thẩm gặp người ta, cho dù có nói một ngàn một vạn câu, nhưng nếu người ta không nhìn trúng, cũng là uổng công.

Ngọc Nương biết rõ, đi chuyến này, nhất định sự tình sẽ thành.

Bởi vì kiếp trước đã là như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.