Sủng Thê Làm Hoàng Hậu

Chương 7: Chương 7: Lần đầu gặp mặt!






Chân Bảo Lộ mím mím môi, đang tính nói cũng không muốn gặp Từ Thừa Lãng, nhưng lúc này, phía sau lại truyền tới một giọng nói trong veo.

"Lộ biểu muội."

Chân Bảo Lộ xoay người nhìn lại.

Người tới chính là hai tỷ muội Từ Cẩm Tâm, Từ Tú Tâm.

Dung mạo hai người tỷ muội này sinh ra cũng không xấu, mắt hạnh má đào, da trắng như tuyết, môi đỏ mọng, có thể thấy được sau khi lớn lên sẽ xinh đẹp. Hơi cao hơn một chút là Từ Cẩm Tâm, đoan trang hào phóng, rất có khí chất, còn Từ Tú Tâm hơi nhỏ người, lại có chút tính trẻ con, gương mặt xinh đẹp, ngày thường so với tỷ tỷ Từ Cẩm Tâm thì đẹp hơn, nhưng giữa hai lông mày liền có thể nhìn ra sự kiêu căng của nàng.

Từ Tú Tâm và nàng là đối thủ, lúc nãy gọi nàng tất nhiên là Từ Cẩm Tâm.

Mà ngay phía sau hai tỷ muội, thiếu niên mặc áo bào màu xanh đen lịch sự nho nhã, đó là biểu ca của nàng, Từ Thừa Lãng.

Cũng khó trách mới vừa rồi tỷ tỷ nàng nói như vậy. Ngày thường nàng và Từ Thừa Lãng quan hệ rất tốt, ở trong số những tiểu cô nương cùng tuổi, nàng có chút không hòa đồng, nhưng với Từ Thừa Lãng thì không giống vậy. Vị Từ biểu ca này tính tình ôn hòa, xưa nay chưa bao giờ tỏ ra tức giận với nàng, tuổi nàng còn nhỏ, tự nhiên thích bản thân mình được chiều chuộng. Vì thường xuyên qua lại, nên cùng Từ Thừa Lãng có vẻ thân thiết.

Nhưng hôm nay, nàng không nghĩ sẽ cùng Từ Thừa Lãng gần gũi như vậy.

Đối đãi với nàng tốt hơn thì lại làm sao? Chung quy tính tình hắn mềm yếu, không có cách nào che chở cho nàng.

Chân Bảo Lộ lấy lại tinh thần, quay sang nói với hai tỷ muội Từ Cẩm Tâm: "Cẩm Tâm biểu tỷ, Tú Tâm biểu tỷ..." Sau đó mới thản nhiên nhìn thiếu niên phía sau hai người vẫn đang mỉm cười với nàng, nhu thuận nói, "Biểu ca."

Chân Bảo Quỳnh cũng theo muội muội cùng nhau chào.

Lúc này Từ Tú Tâm, người luôn để mắt trên đầu, bỗng nhiên nghi hoặc cười nói: "Như thế nào? Không phải ngày thường trong mắt Lộ biểu muội chỉ có đại ca của ta sao?"

Từ Tú Tâm là tiểu chủ được nuông chiều và sủng ái rất nhiều, vốn nàng đối với Chân Bảo Lộ cũng có chút thành kiến, lại thấy đại ca nhà mình tốt với Chân Bảo Lộ hơn so với bản thân mình, nên càng sinh ra bất mãn. Bản thân nàng ta không có ca ca, cả ngày cướp đi ca ca của nàng, như vậy là có ý gì?

Từ Cẩm Tâm cũng hiểu được bản thân muội muội đang bực bội, hôm nay khó có được đến phủ Tề Quốc Công làm khách, nàng cũng không muốn hai biểu tỷ muội này lại gây ra việc không vui, quay sang phía muội muội nói: "Nhanh như vậy thì đã quên lời dặn dò của nương rồi sao?"

Tuy rằng Từ Tú Tâm được nuông chiều, nhưng vẫn rất nghe lời tỷ tỷ. Trước khi ra cửa Trang thị cũng từng cố ý căn dặn tiểu nữ nhi, không được cùng Chân Bảo Lộ gây mâu thuẫn. Trang thị sủng ái nữ nhi, nhưng vẫn rất nghiêm khắc, còn có chút làm cho người ta sợ hãi. Tiểu tính tình này của Từ Tú Tâm cũng đã không ít lần chịu sự quở trách của Trang thị, lập tức cũng không dám nói cái gì nữa, chỉ mím môi bất mãn, sau đó không thèm liếc mắt nhìn Chân Bảo Lộ một cái.

Chuyện này nếu là lúc trước, tất nhiên Chân Bảo Lộ lại muốn cùng Từ Tú Tâm náo loạn. Nhưng lúc này, Chân Bảo Lộ nhìn Từ Tú Tâm mới tám tuổi, thầm nghĩ: Nàng cùng so đo với một đứa bé làm gì?

Vẫn là Chân Bảo Quỳnh ổn trọng hơn, tiếp đón huynh muội ba người này ra đình nghĩ mát ngồi một chút, cũng sai nha hoàn chuẩn bị nước trà và điểm tâm.

Tất nhiên Chân Bảo Lộ không muốn gặp lại Từ Thừa Lãng và Từ Tú Tâm, nhưng rốt cuộc người tới là khách, nhìn tỷ tỷ nàng chiêu đãi bọn hắn như vậy, nếu nàng lại bày ra sắc mặt, thì cũng hơi quá đáng.

Chân Bảo Lộ cùng Từ Cẩm Tâm hợp ý hơn, mà Từ Cẩm Tâm nhìn thái độ Chân Bảo Lộ đối xử với vị tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh rõ ràng thay đổi rất nhiều, cảm thấy kinh ngạc, nhưng không có biểu hiện quá mức ra ngoài. Tính tình Từ Cẩm Tâm và Chân Bảo Quỳnh có chút giống nhau, đã gặp mặt mấy lần, nói chuyện vài lần, cử chỉ Chân Bảo Quỳnh khéo léo, lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, ngược lại Từ Cẩm Tâm rất là yêu thích.

Từ Cẩm Tâm tỉ mỉ đánh giá gương mặt phấn nộn mượt mà của tiểu biểu muội, hướng về phía Chân Bảo Lộ quan tâm nói: "Trước đó vài ngày nghe nói thân mình Lộ biểu muội không khoẻ, đã đỡ chút nào chưa?"

Trong lúc rảnh rỗi Chân Bảo Lộ ngồi ăn bánh quế hoa, vừa nghe Từ Cẩm Tâm hỏi như vậy, liền muốn đáp lại.

Nào biết Từ Tú Tâm bên cạnh Từ Cẩm Tâm lại nói: "Ta xem là kiếm cớ không muốn đọc sách chứ gì?"

Lúc này Chân Bảo Lộ nhíu mày lại, thản nhiên nói: "Nhiều điểm tâm như vậy còn không chặn nổi miệng của ngươi!"

Từ Tú Tâm nổi cáu đứng bật dậy, tức giận nói: "Chân Bảo Lộ!"

Tính tình Chân Bảo Lộ không tốt, nhưng hôm nay nàng đã nhịn Từ Tú Tâm một lần, mà Từ Tú Tâm cũng là kiểu được đằng chân lân đằng đầu, nếu nàng nhịn nữa, sẽ bị người ta xem là quả hồng mềm mà bóp nát. Hơn nữa, Chân Bảo Lộ nhớ tới đời trước, những ngày nàng sống ở phủ Trường Trữ Hầu, Từ Tú Tâm đối với nàng gây khó khăn đủ đường. Mới đầu nàng đi cáo trạng với ngoại tổ mẫu và cữu cữu (cậu), ngoại tổ mẫu còn nói vài câu có lệ với Từ Tú Tâm. Nhưng dần dần, ngoại tổ mẫu cũng có chút không nhịn được. Tính tình Từ Tú Tâm lại được nuông chiều, đều bị người sủng thành thói quen, nàng không có người sủng, cũng chỉ có thể đè nén nhẫn nhịn, thêm nữa khi đó nàng muốn gả cho Từ Thừa Lãng, nên hy vọng cùng Từ Tú Tâm tiêu tan hiềm khích lúc trước.

Mà Từ Thừa Lãng nãy giờ không nói gì, làm sao nhìn không ra, tính tình tiểu biểu muội so với ngày thường đã tốt hơn rất nhiều, là muội muội này của hắn hùng hổ doạ người, nói chuyện quá khó nghe.

Từ Thừa Lãng là Trường Tử phủ Trường Trữ Hầu, thiếu niên mười ba tuổi, rất có tác phong trầm ổn, hiện nay liền đem ra uy nghiêm của huynh trưởng, hướng tới Từ Tú Tâm nói: "Tú Tâm, không phải ngươi muốn nhìn tiểu biểu đệ sao? Tổ mẫu và nương đang ở chỗ của cô mẫu, ngươi tới xem đi."

Từ Tú Tâm ở đâu đã nói qua muốn gặp tiểu biểu đệ! Nàng không thích Chân Bảo Lộ, nên ngay cả đệ đệ của nàng ta cũng là không thích, nhưng ca ca đã lên tiếng. Từ Tú Tâm không dám nói gì nữa. Nàng biết rõ, trong ngày thường ca ca của nàng che chở cho Chân Bảo Lộ nhất!

Từ Tú Tâm cảm thấy rất ủy khuất, rõ ràng là thân ca ca của mình, vì sao liên tục giúp người ngoài? Nàng mím môi, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh, tiểu cô nương mềm mại đáng yêu, bộ dáng hai mắt đẫm lệ mịt mờ, ngược lại khiến người đau lòng.

Nhưng sau khi Từ Tú Tâm đứng dậy, đôi mắt rưng rưng lại hung hăng trợn mắt liếc nhìn Chân Bảo Lộ, lập tức làm một chút áy náy còn sót lại trong lòng Chân Bảo Lộ tan thành mây khói.

Từ Tú Tâm đi rồi, Từ Cẩm Tâm mới nói: "Tính tình Tú nhi luôn như vậy, nhưng nàng không có ác ý gì, Lộ biểu muội chớ để ở trong lòng."

Chân Bảo Lộ và Từ Tú Tâm cãi nhau, tự nhiên sẽ không giận chó đánh mèo đến trên người Từ Cẩm Tâm có tính tình tốt, liền mỉm cười nhìn Từ Cẩm Tâm, nói: "Ta không để ở trong lòng." Nói xong trừng mắt cười, "Cùng Tú Tâm biểu tỷ đấu võ mồm đấu thành thói quen, nếu là hòa hòa thuận thuận, ta còn cảm thấy cả người không được tự nhiên đâu."

Từ Cẩm Tâm nghe vậy, nhịn không được "phốc xuy" cười ra tiếng, ngay cả Từ Thừa Lãng cũng mỉm cười ấm áp.

Lời nói của Chân Bảo Lộ hoạt bát đáng yêu, ngược lại đem bầu không khí ngột ngạt trong đình hóa giải hết.

Mấy người biểu tỷ muội nói chuyện, phần lớn là Chân Bảo Lộ và Từ Cẩm Tâm nói, ngẫu nhiên Chân Bảo Quỳnh cũng nói vài câu, còn Từ Thừa Lãng, chỉ là yên lặng, không có cơ hội chen vào.

Sau đó Cát ma ma bên cạnh Chân Bảo Quỳnh lại đây, nói là khách nhân phủ An Quốc Công tới.

Phủ An Quốc công là nhà ngoại tổ Chân Bảo Quỳnh, tất nhiên nàng phải đi ra ngoài gặp.

Chân Bảo Quỳnh đứng dậy hướng về phía Từ Cẩm Tâm và Chân Bảo Lộ nói: "Vậy ta đi trước gặp ngoại tổ mẫu cữu mẫu."

Chân Bảo Lộ gật đầu với Chân Bảo Quỳnh, nhu thuận nói: "Tỷ tỷ đi đi, có muội tiếp Cẩm Tâm biểu tỷ là được." Không có Từ Tú Tâm, Chân Bảo Lộ thật sự nguyện ý cùng Từ Cẩm Tâm vị biểu tỷ này chung đụng.

Chân Bảo Quỳnh an tâm rời đi, Từ Cẩm Tâm lúc này mới không có băn khoăn, nói ra: "Quan hệ giữa Lộ biểu muội và Quỳnh biểu muội ngược lại tốt hơn nhiều."

Từ Cẩm Tâm đối với Chân Bảo Lộ vị tiểu biểu muội này là thương yêu, tuy nói tiểu biểu muội yếu ớt, cùng tỷ tỷ Chân Bảo Quỳnh quan hệ không tốt, nhưng dưới cái nhìn của nàng, dù sao cũng không phải cùng chung một nương sinh ra, mà cô mẫu của nàng đối với Chân Bảo Quỳnh thiên vị quá đáng, trong lòng tiểu biểu muội không thoải mái, giận chó đánh mèo Chân Bảo Quỳnh, vẫn có thể hiểu được.

Chân Bảo Lộ lập tức chân thành nói: "Tỷ tỷ đối đãi rất tốt." Giọng nói Tiểu cô nương êm ái ngọt ngào, đôi mắt ngập nước, hiển nhiên là thực sự thích tỷ tỷ nhà mình.

Thấy quan hệ tỷ muội hai người như vậy, Từ Cẩm Tâm cũng yên tâm. Nàng nghiêng đầu nhìn ca ca nhà mình, hiểu được hôm nay cử chỉ tiểu biểu muội đối với ca ca có chút kỳ quái, thế nhưng chưa hề liếc mắt nhìn qua một lần. Từ Cẩm Tâm rất rộng lượng, sẽ không giống Từ Tú Tâm, không cho phép người khác chiếm lấy ca ca của mình, liền thức thời tìm một cái cớ, nói: "Mới vừa rồi sợ là Tú nhi thấy ủy khuất, ta đi qua khuyên nhủ nàng."

Nói xong thì đứng dậy muốn đi tìm Từ Tú Tâm.

Chân Bảo Lộ cũng không tiện ngăn nàng, chỉ có thể gật đầu để nàng đi, nhưng Từ Cẩm Tâm vừa đi, trong đình nghỉ mát chỉ còn lại nàng và Từ Thừa Lãng.

Chân Bảo Lộ không nói chuyện, cũng không nhìn hắn, chỉ cúi đầu ăn bánh quế hoa trong tay. Đợi cái miệng nhỏ của nàng ăn xong bánh quế hoa, Từ Thừa Lãng ngồi bên cạnh mới đưa tay cầm một cái bánh, nhét vào trong bàn tay nhỏ múp míp của Chân Bảo Lộ.

"Tiểu Lộ, còn giận ta vài ngày trước không có tới thăm ngươi?"

Chân Bảo Lộ không lên tiếng, chỉ yên lặng đem miếng điểm tâm Từ Thừa Lãng đưa cho nàng bỏ vào trong đĩa, sau đó lấy khăn ra, lau tay nhỏ bị dính vụn bánh ngọt.

Xem ra là rất tức giận.

Thiếu niên mười ba tuổi, đối mặt tiểu biểu muội yếu ớt này, xưa nay là không có cách, Từ Thừa Lãng tiếp tục nói: "Vậy biểu ca nhận lỗi với ngươi, được không?"

Từ Thừa Lãng chính là loại người này, tính tình quá tốt, đối mặt với người như vậy, làm sao còn có thể tức giận gì nữa?

Nàng dĩ nhiên giận hắn, nhưng Từ Thừa Lãng vẫn chưa làm sai. Trong lúc đó đứng giữa nàng và mẹ ruột, hắn chọn nương của mình, đây là thói thường của con người.

Chân Bảo Lộ chậm rãi giương mắt, nhìn gương mặt thiếu niên tuấn tú, nhớ tới nam tử ôn nhu như nước mấy năm sau. Trong lúc nàng thương tâm khổ sở nhất, hắn đã từng làm bạn trải qua cùng nàng.

Chân Bảo Lộ lắc đầu, rõ ràng là khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con, lại phá lệ có vẻ nghiêm túc, nói: "Ta không tức giận, biểu ca suy nghĩ nhiều rồi. Chỉ là ----" nàng dừng một chút, tiếp tục nói, "Nương cùng ta nói qua, ta đã tám tuổi, không thể lại giống như trước đây, bám dính biểu ca."

Tiểu nha đầu mới tám tuổi... Từ Thừa Lãng khẽ mím môi, có chút buồn cười.

Này rõ ràng vẫn còn tức giận nha. Từ Thừa Lãng muốn phản bác, nhưng có thể thấy được vẻ mặt kiên định của tiểu biểu muội, không giống như chỉ nói mà thôi.

Nghĩ tới điều gì, Từ Thừa Lãng mới từ trong lồng ngực lấy ra một con rối nhỏ tinh xảo, là con nai con bằng vải bông khá xinh đẹp.

Hắn đưa cho Chân Bảo Lộ, nói: "Đây là mấy ngày trước đây ta cùng Cẩm Tâm đi dạo cửa hàng nhìn thấy, Tiểu Lộ thích không?" Tiểu biểu muội tức giận, kiên nhẫn dỗ dành nhất định là dỗ được.

Mắt to đen lúng liếng của Chân Bảo Lộ nhìn thoáng qua con nai con bằng vải bông trong tay Từ Thừa Lãng.

Con nai bông tuy nhỏ, nhưng là rất sống động, xác thực hết sức tinh xảo. Chân Bảo Lộ rất thích. Nhưng làm lại một đời, khiến Chân Bảo Lộ hiểu rõ một đạo lý: Không phải tất cả những gì mình thích, đều phải vì bản thân chiếm lấy cho bằng được. Người không thể quá tham lam, chọn thứ bản thân mình giống như là thích nhất thì tốt rồi.

Kỳ thật Chân Bảo Lộ cũng biết, nếu nàng thực sự thích Từ Thừa Lãng, đời này có thể làm lại từ đầu, phụ mẫu đều bình an vô sự, cữu mẫu xem địa vị của phủ Tề Quốc Công trong Hoàng thành, đại khái là sẽ đồng ý nàng gả cho Từ Thừa Lãng. Mà Từ Tú Tâm, ngày sau lại phải xuất giá, không là trở ngại trong mắt nàng. Chỉ là Từ Thừa Lãng cuối cùng vẫn cưới người khác, tuy là chuyện đời trước, nhưng theo Chân Bảo Lộ, trước sau cũng bị người khác dùng qua.

Tìm nhiều lý do như vậy, nói đi nói lại, chẳng qua là thích không đủ mà thôi.

Chân Bảo Lộ không do dự, mắt to trong suốt hàm chứa ý cười, nhìn thiếu niên tuấn tú ôn hòa trước mặt này, chậm rãi lắc đầu nói: "Cám ơn biểu ca, chỉ là... Chỉ là hiện tại ta không thích."

·

Nói đến Từ Tú Tâm bị ủy khuất lau nước mắt đi Nghi An Cư tìm mẫu thân Trang thị, cũng không thèm để ý Từ lão thái thái và Từ thị đều ở đây, khóc sướt mướt cáo trạng với Trang thị, sau còn tiếp tục thút tha thút thít nói: "Đại ca chỉ che chở Lộ biểu muội..."

Từ Thừa Lãng đối tối với Chân Bảo Lộ, vì chuyện này, Từ Tú Tâm cáu kỉnh cũng không phải mới một ngày hai ngày. Nếu là thầm kín, tất nhiên Trang thị ôm nữ nhi bảo bối trấn an thật tốt trong chốc lát, nhưng trước mặt lão thái thái và Từ thị đều ở đây, dù sao nàng vẫn không thể làm vậy trước mặt hai người, nói khuê nữ ngoại tôn các nàng không phải chứ?

Trang thị nghiêm mặt nói: "Tiểu Lộ là biểu muội ngươi, ngươi nên nhường nhịn nàng một chút, nhìn ngươi kìa, còn đâu là bộ dạng của biểu tỷ? Cũng không sợ cô mẫu ngươi chê cười."

Ngay cả nương cũng giúp đỡ Chân Bảo Lộ, Từ Tú Tâm mím cái miệng nhỏ nhắn, càng tỏ ra ủy khuất.

Từ Thị trên giường nhỏ cũng hiểu tính tình nóng nảy của con gái mình, vì thế nói: "Tính tình Tiểu Lộ không tốt, Tú nhi đừng nóng giận, đợi tí nữa cô mẫu sẽ thay ngươi khiển trách nàng thật tốt."

Trang thị vội nói không cần: "Là Tú nhi không đúng, hôm nay ta thấy Tiểu Lộ biết điều không ít." Mặc dù đau lòng nữ nhi của mình, nhưng ngoài miệng vẫn phải nói như vậy.

Từ lão thái thái ở đây nghe xong, ngược lại cười dịu dàng nói: "Nói đến thì từ nhỏ Lãng nhi đối với Lộ nhi đúng là rất tốt, ta suy nghĩ, nếu hai đứa nhỏ thân thiết như vậy, đợi Tiểu Lộ trưởng thành, nếu có thể gả cho Lãng nhi làm thê tử, ngược lại không tệ."

Dù sao Từ lão thái thái nguyện ý đem trưởng nữ mà mình tỉ mỉ bồi dưỡng gả cho Chân Như Tùng làm tái giá, cũng là nhìn trúng địa vị phủ Tề Quốc Công trong Hoàng thành.

Trang thị nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi.

Nàng nghiêng đầu nhìn gương mặt mỉm cười của Từ lão thái thái, liền biết lời này của Từ lão thái thái không phải tùy tiện nói, nhất thời trong lòng khó chịu.

Muốn nhi tử của nàng cưới Chân Bảo Lộ, tiểu cô nương không có giáo dưỡng... Trong lòng Trang thị là một ngàn một vạn cái không đồng ý, nhưng nàng thân là con dâu, sao có thể phản bác lời nói của mẹ chồng? Nhất thời cũng chỉ có thể nhíu mày lo lắng, yên tĩnh ôm khuê nữ đứng ở một bên.

Tuy rằng Từ Thị mảnh mai, nhưng đúng là vẫn còn có nhãn lực ý vị, biết được Trang thị vị tẩu tẩu này không thích khuê nữ nhà mình, mới mỉm cười nói: "Thừa Lãng ưu tú như vậy, Tiểu Lộ lại bị chiều hư, sợ là không hợp. Hơn nữa Tiểu Lộ tuổi còn nhỏ, hai người bất quá là biểu huynh muội thân thiết một chút mà thôi, nếu muốn thành phu thê, chuyện này cũng không phải đơn giản như vậy. Ta xem chuyện này vẫn là ngày sau hãy nói đi."

Từ lão thái thái cũng cảm thấy bản thân mình hơi sốt ruột, trêu chọc ngoại tôn béo ú trong lòng, nói: "Cũng đúng, bọn trẻ tuổi còn nhỏ, đợi thêm hai năm nữa cũng không muộn."

Lúc này Trang thị mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ thị đem biểu tình của Trang thị để ở trong mắt, mắt đẹp uốn cong, cảm thấy không khỏi có chút buồn cười.

Từ Thừa Lãng vị cháu trai này, đích xác là chọn không sai, nhưng thành thân không đơn thuần là chuyện của hai người. Với tính tình của con gái nàng, sau này lớn lên, chỉ sợ cũng không thay đổi được bao nhiêu, làm sao có thể vào được trong mắt vị tẩu tẩu này?

·

Cách không xa đình nghĩ mát, Chân Bảo Lộ một mình đi ở trong sân. Nàng lại không tim không phổi, ít nhiều gì đối với Từ Thừa Lãng cũng còn có cảm tình, hiện thời quyết định cùng hắn phân rõ giới hạn, trong lòng có hơi buồn phiền.

Hiện nay hai người bọn họ còn nhỏ tuổi, Từ Thừa Lãng chỉ coi nàng như muội muội. Đợi ngày sau trưởng thành, thì sẽ không còn kịp rồi.

Chân Bảo Lộ dừng bước chân, đứng ở dưới tàng cây hoa hải đường, nhớ tới lúc trước vị biểu ca ôn nhu này thay nàng làm việc, liền cảm thấy trong lòng chát chát. Trong lúc đó giữa hai người bọn họ, vẫn có rất nhiều hồi tưởng tốt đẹp ngọt ngào.

Nhưng như vậy thì lại làm sao? Nàng, Chân Bảo Lộ rồi sẽ tìm được người tốt hơn.

Tốt nhất.

Thành thành thật thật, có thể bảo vệ được nàng, đối xử với nàng như châu như bảo. Đúng vậy, nếu bộ dạng có thể đẹp mắt một chút thì tốt hơn.

Nghĩ tới đây, Chân Bảo Lộ liền cong môi cười cười, rồi sau đó ngửa đầu nhìn cây hoa hải đường trước mặt mình. Hoa hải đường hồng như son, nở ra thật xinh đẹp.

Chân Bảo Lộ quan sát tới lui, liếc thấy đầu cành cây kia nở xinh đẹp nhất.

Nàng duỗi cánh tay, muốn hái xuống. Không biết làm thế nào thân thể nhỏ bé tám tuổi này, cách đầu cành còn có một khoảng cách rất lớn.

Với không tới.

Chân Bảo Lộ nhíu mày ảo não, nhưng theo như tính tình, càng hái không đến, càng muốn chiếm được.

Đang lúc Chân Bảo Lộ nhón chân nhảy lên nhảy lên, sau lưng đột nhiên vướn tới một cánh tay, thoáng nâng lên, dễ dàng thay nàng đem đầu cành cây có hoa hải đường đẹp nhất hái xuống, đưa tới nàng trước mặt.

"... Nè."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.