Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 27: Chương 27: Vợ chồng. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cho nên, cô sẽ sống yên tĩnh, sống ngoan ngoãn, sẽ không chọc anh tức giận, an yên sống cho qua bốn năm đại học còn lại.

Ăn tối xong, cô lặng lẽ dọn dẹp bàn ăn, sau đó quét dọn nhà cửa, rồi me lúc Khúc Mặc Phong đi tắm, cô xoay người đi vào thư phòng, lập tức khóa trái cửa.

Trước kia mỗi lần tới đây, cô đều ngủ ở thư phòng, bên trong có một chiếc giường dài chừng mét hai, một chiếc chăn đơn hình chữ nhật, đều dựa trên sở thích của cô để mua, đây là đồ mà trước kia cô đã quấn lấy anh đòi cho bằng được.

Thậm chí kìa khóa trong nhà, anh cũng cho một bộ.

Khi đó anh đối xử với cô rất tốt...

Nhưng tốt thì làm sao? Nếu đem đi đong đo với lợi ích, cô chả là cái mắm gì cả.

Cô kéo chăn lên phủ qua đầu, mặc kệ nước mắt ngắn dài trào ra.

Hôm sau, sáu giờ ba mươi phút, Đường Mộc Ca còn đang tron trạng thái nửa tỉnh nửa mê, thì di động vang lên, cô cầm lên gạt qua phím nghe, bên trong liền truyền đến âm thanh của Lý Điềm.

“Tiểu Ca, cậu đã rời giường chưa đó? Đừng có quên cuộc hẹn lúc bảy giờ của chúng ta đấy, giờ mình đi đây, cậu cũng nhanh đi đi!”

Đường Mộc Ca hoàn toàn tỉnh: “Được rồi, chắc chắn bảy giờ mình sẽ có mặt.”

Treo điện thoại, Đường Mộc Ca dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt rồi thay quần áo, trên mặt cô không còn thấy vết đánh hôm qua, mười phút sau cô nhưng một tên lửa phòng cái vèo ra ngoài, mà lúc này Khúc Mặc Phong còn chưa rời giường.

Căn hộ khá gần với trường học của cô, chạy xe đạp cũng chỉ mất có mười phút.

Lý Điềm đã có mặt ở trước cổng trường để chờ cô, cuối tháng chín, Lý Điềm mặc một chiếc váy màu hồng phấn, bên vai đeo một chiếc túi chéo tinh xảo, mái tóc nâu được buộc cao.

Đường Mộc Ca không thể không thừa nhận, Lý Điềm thật sự xinh đẹp, gương mặt đậm chất thanh xuân của cô ấy rất dễ thu hút ánh nhìn của người đối diện.

Cô ấy tự luyến chính mình cũng không phải là không có lý do.

Chỉ là, hôm nay cô ấy lại mang khẩu trang.

“Tiểu Ca, rốt cục cậu cũng đến, chỉ thiếu ba phút nữa là đầy bảy giờ, mình vừa nhìn thấy đám người Tuệ Nhu đi tới sân tập.”

Đường Mộc Ca “Ừ” một tiếng, khóa xe lại, sau đó cùng Lý Điềm đi về phía sân tập, vừa đi vừa hỏi: “Hôm nay nắng to cậu khẩu trang làm gì vậy? Không sợ nổi rôm à?”

Lý Điềm choàng lấy vai cô, kép cô đến cạnh mình, sau đó khẽ mở khẩu trang ra.

Ngay sau đó Đường Mộc Ca nhìn thấy băng dán cá nhân trên miệng và sống mũi Lý Điềm.

“Chuyện gì đã xảy ra với cậu? Hết thảy miệng mũi đều bị thương?” Hơn nữa vết thương còn rất nghiêm trọng.

Lý Điềm nắm tay thành quyền, bừng bừng hận nói: “Là Tuệ Như đã đập mình!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.