Sủng Tận Trời Vợ Nhỏ Tinh Nghịch

Chương 9: Chương 9: Cô không cam. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Đường Mộc Ca thật sự hoảng sợ, cô còn nghĩ rằng ông ta muốn gả mình cho Khúc Mặc Phong, bây giờ cô mới biết, hóa ra cô đã vẽ màu hường cho ông ta rồi!

Mục đích của ông ta chính là để cô đi hầu hạ Khúc Mặc Phong!

Cái gọi là hầu hạ, là đi làm tình nhân ah!

Giả sử cô không tận tai nghe được những lời này của ông ta, cô còn có thể lựa chọn tin tưởng, còn bây giờ, trên đời này còn có người ba như vậy sao?!

“Con... con mới mười tám tuổi, con còn đi... học...” Khóe mắt Đường Mộc Ca hồng hồng, cố gắng ép nước mắt rơi ra.

Nhưng ai ngờ, Đường Đức Minh quát lạnh: “Không được khóc! Khúc thiếu không nói sẽ cho cô nghỉ học, còn nữa, bằng dáng dấp này của cô, học nhiều cũng như không.”

Đường Mộc Ca cắn môi, cô không hề muốn khóc trước mặt Đường Đức Minh, chỉ là cô muốn nhìn xem rốt cục ba của cô có thể tàn nhẫn đến mức độ nào.

Giờ nhìn lại, nước mắt của cô không chỉ không làm cho ông ta hổ thẹn hay đau lòng, ngược lại còn khiến ông ta nổi giận, thậm chí còn lạnh lùng tàn khốc hơn.

“Ước chừng chưa đầy một giờ nữa Khúc thiếu sẽ đến, cô đi sửa soạn lại chính mình đi.”

Cho dù không đẹp, nhưng chí ít cũng phải sạch sẽ.

Nhìn thử mặt mũi cô ta mà xem, vẽ cái quỷ gì lên đó vậy?

Mặc dù Đường Mộc Ca đang cúi đầu, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt căm ghét của ông ta dành cho cô.

Người đàn ông này là ba của cô, suốt mười ba năm qua, ông ta mặc kệ vợ và con gái mình bắt nạt cô, có thể nói địa vị cô ở Đường gia còn không bằng một người giúp việc.

Nhưng giờ thì hay rồi, vì một hạng mục trị giá 5 tỉ, dứt khoát để cho cô đi hầu hạ Khúc Mặc Phong.

“Cô tự ý chạy khỏi nhà Khúc thiếu, chuyện này tạm thời tôi bỏ qua, nhưng lần này cô còn dám làm ra hành động gì ngu xuẩn, tôi có thể cho cô ăn cho cô ở trong Đường gia, cũng có thể khiến cô sống không bằng chết, nhớ kỹ lời tôi nói!”

Đường Đức Minh ném lại cô vài ba câu cảnh cáo, rồi lập tức đi.

Từ đầu đến cuối, ông ta chưa hề bước vào phòng của Đường Mộc Ca.

Nói đây là một cái phòng, chi bằng nói nó là một cái nhà kho, chỉ có một lỗ thông gió bé xiu, ánh mặt trời cũng không buồn lọt qua, cả căn phòng chỉ có một cái giường, một cái tủ gỗ, cùng một cái giá sách.

Nếu đụng phải ngày thời tiết xấu, trời đổ mưa, thì tường gạch dễ dàng ẩm ướt, đồng thời còn ngập mùi mốc, còn chẳng bằng phòng của người ở trong nhà.

Chính Đường Đức Minh còn ghét bỏ nơi này, làm thế nào ông ta sẽ bước vào đây cơ chứ?

Ông ta rời đi, Đường Mộc Ca liền nằm phịch xuống giường, phảng phất như cô đã trút đi toàn bộ sức lực, nằm bẹp dí trên đó.

Không thèm nghe lời của Đường Đức Minh, cô không đi rửa mặt, cũng không thay lại áo quần, mà cứ nằm đó nghĩ nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.