Sủng Tam Phu

Chương 49: Chương 49: THEO LUẬT CỦA HỘ QUỐC PHỦ.




Sáu góc lôi đài lặng phắt như tờ. Trác Khinh Vân không nhịn được bật ra tiếng cười trào phúng, bộ dạng vô cùng thoải mái ngã nghiêng châm chọc:

“Tam hoàng tử Hạ Quốc muốn leo lên đầu bản vương sao?”

“Cái này...” Tam hoàng tử Hoàng Quốc nhíu này “Lời của Bích Quốc Nữ vương bản hoàng tử nghe không hiểu.”

Trác Khinh Vân hạ xuống nụ cười trên môi nhưng tia sáng nơi đáy mắt vẫn chưa phai nhạt. Nàng nhoài người về phía trước, kéo bàn tay Phượng quân đặt trên đùi, vừa đan tay đùa nghịch vừa hỏi: “Chẳng lẽ Tam hoàng tử không muốn làm chính phu của Hộ quốc phu nhân?”

“Ta dĩ nhiên có ý này.” Hắn không nghĩ ngợi lập tức đáp.

“Ngươi muốn làm chính phu chẳng phải là leo lên đầu biểu đệ bản vương, không xem bản vương ra gì sao?” Trác Khinh Vân nhíu mày, bàn tay to lớn của Phượng quân siết chặt lấy tay nàng. Nàng biết hắn không muốn biểu đệ thất lạc của mình bị khi dễ, mà nàng cũng chẳng mong La Khả Tiệp phải rước cái của dưới lôi đài về phủ.

Nhìn thật chướng mắt.

Tam hoàng tử Hạ Quốc xám mặt. Thái tử nước họ lại vô cùng cao hứng khi người gặp họa, nhưng vì thể diện mẫu quốc phải lên tiếng: “Nữ vương Bích Quốc không khỏi có chút quá phận rồi, Huỳnh Tinh Đế và Hộ quốc phu nhân vẫn chưa lên tiếng đâu.”

Trác Khinh Vân không hề ái ngại lời lẽ của y, trước bao nhiêu cặp mắt săm soi nàng chống cằm nhìn Hạ Chính Nghiên, nhếch môi nói: “Vậy Huỳnh Tinh Đế nói rõ xem chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”

Ánh mắt của Trác Khinh Vân khiến Hạ Chính Nghiên khó chịu. Hắn nhìn xuống ly rượu vàng một lúc mới liếc mắt qua La Khả Tiệp nói: “Chuyện chung thân đại sự của Hộ quốc phu nhân vẫn nên để nàng tự quyết định thì hơn. Trẫm xưa nay không thích ép người. La ái khanh, khanh thấy thế nào?”

Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo không khỏi cười lạnh, hay cho câu xưa nay không thích ép người. Cả hai không hẹn đồng loạt vỗ nhẹ lên bàn tay La Khả Tiệp trấn an. Nàng rũ mi mắt nhìn hoa văn thêu chỉ bạc trên tay áo, nghĩ ngợi một lúc mới ngẩng mặt nhìn Tam hoàng tử Hạ Quốc dưới lôi đài, không nhanh không chậm nói:

“Đã vậy thì làm theo luật của Hộ của quốc phủ đi.”

“Luật của Hộ quốc phủ?”

Mọi người đồng loạt ngây ra, Tam hoàng tử Hạ Quốc không nhịn được khó hiểu nhìn về phía La Khả Tiệp hỏi “Chẳng hay luật của Hộ quốc phủ là như thế nào?”

La Khả Tiệp nâng bát sữa ấm lên, cong môi quay sang Mộ Viễn Kỳ: “Viễn Kỳ, chàng nói đi, dù sao luật lệ cũng là chàng đặt ra.”

Dứt lời nàng chú tâm uống sữa, không nhìn đến Tam hoàng tử Hạ Quốc. Mộ Viễn Kỳ vuốt thẳng tay áo đứng dậy, dỏng dạc cất lời: “Vậy thỉnh Tam hoàng tử Hạ Quốc nghe kỹ một chút. Hộ quốc phủ chúng ta cũng không có luật lệ gì khắc khe, chỉ là một khi bước chân vào phủ rồi thì phu nhân ta là lớn nhất, là thiên là địa, bất kể thân phận của trượng phu nàng trước khi vào phủ là thế nào thì nàng vẫn là lớn nhất. Còn thứ tự lớn nhỏ giữa ba người bọn ta chính là dùng quyết chiến trên lôi đài để phân, ta nghĩ nếu Tam hoàng tử Hạ Quốc muốn vào phủ thì dùng cách này để thông qua là hợp nhất.”

Chàng vừa dứt lời đã có không ít người khắp lôi đài xì xầm to nhỏ. Luật này không khỏi có chút kỳ quái. Tam hoàng tử Hạ Quốc méo mặt nhìn La Khả Tiệp, bước vào phủ phải lấy nàng làm thiên làm địa sao? Trên đời này chỉ có tam tòng tứ đức, nữ tử phải xem trượng phu là lớn nhất, là đất là trời, làm gì có chuyện ngược lại. Chưa kể đến phải quyết chiến lôi đài để phân sao?

“Hộ quốc phu nhân không có ý kiến gì sao?” Tam hoàng tử Hạ Quốc hỏi.

“Trước giờ phàm là chuyện bọn họ muốn làm bản phu nhân chưa từng từ chối.” La Khả Tiệp đặt bát sữa nóng xuống, chống cằm tiếp lời “Tam hoàng tử cảm thấy không đáp ứng được thì xem như chúng ta vô duyên vậy.”

“Ta...” Tam hoàng tử Hạ Quốc nghe thế nào cũng thấy như bản thân bị nàng xem thường nhưng chưa kịp nói gì đã bị Mộ Viễn Kỳ chen ngang.

“Thật ra Tam hoàng tử Hạ Quốc không cần phải đấu với cả ba người bọn ta phiền phức như vậy. Thế này đi, nếu xét về thân phận bên ngoài phủ thì lão tam lớn nhất, trong vòng mười chiêu nếu Tam hoàng tử Hạ Quốc có thể hạ được An Hành, bọn ta liền nhường chức chính phu của Hộ quốc phu nhân cho ngươi, thấy sao?”

“Mộ Viễn Kỳ!” Phượng quân đột nhiên đứng phắt dậy cất cao giọng bất bình “Sao người có thể mang biểu đệ của ta lên lôi đài thi đấu nguy hiểm như vậy?”

Mộ Viễn Kỳ nhíu mi chưa kịp trả lời An Hành đã đứng lên lớn tiếng đáp lại “Biểu ca không cần lo lắng, Tiểu Hành làm được! Tiểu Hành không để kẻ xấu lấy Tiệp Tiệp đâu!”

“Nhưng...” Nói thì nói vậy nhưng Phượng quân vẫn cảm thấy lo lắng.

Trác Khinh Vân liền nắm tay hắn kéo hắn ngồi xuống, khoan thai rót ra hai chén trà nóng, điềm tĩnh nói :“Tiểu Hành cũng đã trưởng thành, thể diện phải do tự hắn giành lấy không phải người khác mang cho. Chàng yên tâm đi.”

Phượng quân không thể nói thêm lời nào, đành thỏa hiệp ngồi xuống, nhận chén trà Trác Khinh Vân đưa sang, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm xuống lôi đài.

Tam hoàng tử Hạ Quốc đắn đo thiệt hơn rất lâu. Kể ra hắn chỉ sợ phải đấu với Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo, bởi lẽ danh tiếng của bọn họ kỳ thực không nhỏ. Nhưng ai ngờ được bọn họ lại trực tiếp đẩy một tên ngốc ra. Có lẽ sự việc vài ngày trước đã khiến bọn họ trọng thương ít nhiều mới không thể ứng chiến. Tam hoàng tử Hạ Quốc chắc mẩm phần thắng trong tay mới hào sảng lớn giọng nói:

“Được! Bản hoàng tử đồng ý thách đấu! Có điều giống như những trận đấu trước, nếu công tử đây có bị trọng thương thì không thể quy tội cho bản hoàng tử.”

“Được. Nếu người bị thương là Tam hoàng tử thì mong Hạ Quốc cũng không quy tội lên lão tam phủ chúng ta.” Mộ Viễn Kỳ vừa nói vừa nhìn khắp năm góc lôi đài, thấy mọi chuyện đã không còn gì trở ngại mới tiếp lời: “Nếu chư vị không thấy có gì bất ổn thì chúng ta bắt đầu thôi. Trận này để lão tam thay Uy Vũ Đại tướng quân đánh.”

Dứt lời Mộ Viễn Kỳ quay sang An Hành nghiêng đầu thì thầm vào tai y: “Tiểu Hành, nếu ngươi thua thì Khả Tiệp phải lấy tên đó, ngươi không được thua có biết không?”

“Tiểu Hành biết rồi, Tiểu Hành nhất định phải đánh cho hắn một trận! Lão đại và lão nhị bảo vệ Tiệp Tiệp đi!”

Dứt lời y liền xắn tay áo lên cao, hùng hùng hổ hổ nhảy xuống lôi đài. Y và Tam hoàng tử Hạ Quốc mắt lớn trừng mắt nhỏ. La Khả Tiệp nhìn theo y, trong lòng không khỏi lo lắng: “Như vậy có ổn không?”

“Nàng yên tâm đi, lão tam nhất định làm nên chuyện cho nàng tự hào với bảo bối.” Mộ Viễn Kỳ khoan thai ngồi xuống, dường như vô cùng cao hứng đáp.

Cẩm Giai Hạo cũng bật cười chỉ xuống lôi đài: “Ta thấy gã kia phải tự cầu nhiều phúc rồi.” Nếu lão tam là một kẻ vô dụng thiết nghĩ bọn họ sẽ để yên cho y ở trong phủ làm gánh nặng cho nàng sao? Hơn nữa nếu y là một kẻ vô dụng Hạ Chính Nghiên đã không chỉ hôn cho y với La Khả Tiệp hòng đoạt lợi cho mình, chí ích tài năng của y không dừng lại ở mặt am hiểu y thuật như Hạ Chính Nghiên vẫn nghĩ. Bọn người kia quá không có mắt rồi.

Trong lúc hai đấu sĩ dùng ánh mắt để giết nhau, Tiết Doãn mang trường thương lên lôi đài đặt vào tay An Hành. Y cầm trường thương nặng trịch ngờ nghệch hỏi: “Đây là cái gì?”

Mọi người đồng loạt ngớ người. Trận đấu này còn cần phải xem nữa sao? Một hoàng tử và một tên ngốc, thắng bại đã rõ rồi.

Tiết Doãn thật muốn kéo tiểu tử ngốc này xuống khỏi lôi đài ngay lập tức để bảo toàn mạng sống cho y cũng như mặt mũi của Hoàng Quốc. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại lần trước hắn bị hai phu quân của La Khả Tiệp đả thương, thân thể vẫn có chút không ổn, hôm nay có lên đài cũng không nắm được bao nhiêu phần thắng. Huống hồ chuyện đến nước này La Khả Tiệp đã ra quyết định, hoàng thượng lại không xen vào, còn gì có thể thay đổi nữa sao?

Nghĩ rồi Tiết Doãn gượng gạo giải thích với An Hành: “Đây là trường thương, phải có vũ khí mới có thể đấu được.”

“Vậy sao?” An Hành cầm trường thương xoay xoay vài vòng nhìn ngắm, hình như có chút quen mắt nha.

Tam hoàng tử Hạ Quốc nhân lúc y không chú ý mà đánh Tiết Doãn ngã xuống lôi đài rồi nhảy bổ về phía y, vung song đao chém tới.

An Hành ngã người ra sau né tránh, tóc cứ như vậy bị cắt một đoạn. La Khác Tiệp ngồi phía trên hít vào một hơi khí lạnh, bàn tay siết chặt lấy tay Mộ Viễn Kỳ và Cẩm Giai Hạo. An Hành bước lùi về phía sau mấy bước nâng trường thương chắn ngang người chống đỡ song đao của Tam hoàng tử Hạ Quốc, trên mặt y một chút sợ sệt cũng không có ngược lại còn không ngừng mắng chửi:

“ Kẻ xấu đúng là kẻ xấu, chơi ăn gian! Kẻ gian không xứng đứng cạnh Tiệp Tiệp!”

“Bớt nhiều lời đi!”

Tam hoàng tử Hạ Quốc nghiến răng đánh bay trường thương trong tay An Hành lên cao. Trong tâm trí An Hành đột nhiên xoẹt qua hình ảnh La Khả Tiệp luyện công mỗi buổi sáng. Y học theo động tác của nàng nhảy lên bắt lấy trường thương, vô cùng điêu luyện lộn một vòng đáp xuống sau lưng Tam hoàng tử. Hắn ngỡ ngàng quay phắt lại. An Hành đang vãy tay với Trác Khinh Vân và Phượng quân trên cao. Tam hoàng tử Hạ Quốc nhân cơ hội vung song sao chém tới tấp về phía An Hành. Y nhìn thấy tia hoảng sợ trong mắt Phượng quân kèm theo âm thanh kim loại lao trong không khí liền né trái né phải tránh khỏi lưỡi đao sắc bén. Đồng thời y ngồi sụp xuống, học theo La Khả Tiệp quét trường thương kéo một vòng bên dưới. Tam hoàng tử Hạ Quốc kém chút thì bị chặt mất chân. Hắn thở hồng hộc, lần nữa lao vào An Hành.

Y gặp chiêu tiếp chiêu không hề nao núng. La Khả Tiệp ngồi phía trên không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Dù có chút khác nhưng những chiêu thức kia đều là của nàng. An Hành ghi nhớ từng động tác như vậy, trí nhớ của y so với người bình thường chắc chắn phải phi phàm hơn rất nhiều.

Trận đấu này nàng có lòng tin y nhất định sẽ thắng!

Từ lúc bắt đầu đến giờ đã qua tám chiêu rồi, chỉ cần một chút nữa thôi.

“Đánh hay lắm Tiểu Hành!” La Khả Tiệp đứng phắt dậy, không hề quan tâm đến ánh mắt của người xung quanh mà cổ vũ y.

An Hành càng có thêm động lực, mặc cho mồ hôi thấm ướt cả y phục, bết dính cả tóc, y vẫn nhớ như in hình ảnh La Khả Tiệp luyện công, từng chiêu từng chiêu vung ra đều muốn lấy mạng Tam hoàng tử Hạ Quốc. Hắn trơ mắt thấy bản thân sắp phải thua thảm hại liền liếc sang một góc lôi đài. Thái giám thiếp thân của hắn gật đầu, ngân châm trong tay áo bắn tới ghim vào cổ An Hành.

Y ăn đau buông lỏng trường thương. Tam hoàng tử Hạ Quốc nghĩ rằng thời cơ đã đến lập tức lấy tốc độ một cái chớp mắt phóng thanh đao xoay vòng bay về phía An Hành. Y ngã người ra sau tránh né, Tam hoàng tử Hạ Quốc liền lao đến lăm lăm thanh đao còn lại trong tay hòng đả thương An Hành. Y bĩu môi phất tay áo, ngân châm cắm vào chân hắn khiến hắn đổ gục, ám khí đồng thời bay ra ghim y phục của hắn xuống lôi đài.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến mọi người nín thở. Đến khi định thần lại đã thấy Tam hoàng tử Hạ Quốc nằm vật dưới lôi đài, vô cùng thảm hại, cả một chút cử động cũng không có, bên mép sùi ra ít bọt trắng.

“Thắng rồi.” Mộ Viễn Kỳ nhếch môi cười.

Người người không thể tin vào mắt mình. Tam hoàng tử Hạ Quốc trong mấy trận đấu trước còn hùng hùng hổ hổ, oai phong là vậy bây giờ phải thất bại thảm hại dưới tay ngốc tử bị cả Hoàng Quốc chê cười. Những tiếng vỗ tay như sấm dậy vang khắp lôi đài. Phượng quân Bích Quốc đứng thẳng lên với vẻ mặt vô cùng tự hào. An Hành rút cây kim sau gáy xuống, khinh thường chà dưới chân sau đó ngẩng mặt lên vui vẻ mỉm cười vãy tay với mọi người. La Khả Tiệp chạy xuống, không thể ngăn được xúc động ôm lấy y.

“Tiểu Hành thắng rồi! Tiệp Tiệp không phải lấy kẻ xấu nữa.” An Hành siết chặt lấy vòng tay nàng, vô cùng cao hứng nói.

“Ừ, Tiểu Hành thật giỏi, Tiệp Tiệp thật yêu chàng.” La Khả Tiệp gật đầu liên tục, sau đó mới buông An Hành ra, lo lắng nhìn y một lượt từ trên xuống dưới “Nói cho Tiệp Tiệp nghe Tiểu Hành có bị thương ở đâu không? Có đau không?”

“Không đau. Không đau. Tiệp Tiệp không cần lo lắng nha.” An Hành cười tít mắt không hề quan tâm đang ở chốn đông người giữa thanh thiên bạch nhật hôn La Khả Tiệp một cái, sau đó quay sang khinh thường đá vào người Tam hoàng tử Hạ Quốc đã bất tỉnh “Hừ, kẻ xấu ngươi không tài giỏi như lão đại, võ công không bằng lão nhị càng không đáng yêu như Tiểu Hành, dựa vào đâu đòi làm phu quân Tiệp Tiệp? Đi chết đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.