Sủng Tam Phu

Chương 35: Chương 35: MỘT CÂY VẢI GẤM.




“Không được!”

Trác Khinh Vân vừa dứt lời đã có hai giọng nam lớn tiếng cắt ngang. Chớp mắt một cái Cẩm Giai Hạo đã nắm cổ áo của nàng kéo ra khỏi người La Khả Tiệp như xách một con thỏ, An Hành nhảy ra chắn trước mặt hai người.

“Vì sao lại không được?” Trác Khinh Vân lắc qua lắc lại, nàng quay mặt nhìn phía sau trừng Cẩm Giai Hạo một cái “Chiến thần và ta đều là nữ nhi, ngủ cùng với nhau là đúng rồi.”

“Đúng, đúng cái đầu người!” Cẩm Giai Hạo nghiến răng “Bọn ta là phu quân của Tiểu Tiệp, không ngủ cùng nàng ấy thì để ngươi chiếm tiện nghi hả? Nằm mơ đi!”

“Ngươi cáu kỉnh thế này chắc chắn không phải làm lớn rồi.” Trác Khinh Vân cười cười, hạ thấp giọng chỉ đủ hai người nghe “Thật là ngây thơ quá.”

“Ngươi...”

Cẩm Giai Hạo giận tím mặt, bàn tay siết chặt lấy cổ áo Trác Khinh Vân, nhưng nàng như con chim nhỏ chỉ điểm nhẹ mũi chân đã bay thẳng lên cao, lộn ngược một vòng làm cái mặt quỷ trêu tức hắn, rồi đáp xuống sau lưng La Khả Tiệp.

Trác Khinh Vân cười tít mắt với La Khả Tiệp, quay sang nói với Mộ Viễn Kỳ vẫn đứng lẳng lặng ở phía sau : “Ta mượn nàng ấy ba đêm có được không?”

Mộ Viễn Kỳ rũ mi mắt nhìn nàng ta thật lâu. Trác Khinh Vân hết tròn mắt lại hơi bĩu môi rồi càng tròn mắt ngấn ngấn như có lệ quang. Mộ Viễn Kỳ thở dài một hơi, chỉ nhẹ nhàng phất tay áo, điểm đạm nói:

“Được rồi, dù sao lúc này cũng là ngày nghỉ của Khả Tiệp. Ngươi đợi một lúc ta vào sắp xếp lều.”

La Khả Tiệp đỏ cả tai, nàng hiểu rất rõ cái “ngày nghỉ” trong miệng của nàng. Trác Khinh Vân cười cười nhìn theo bóng dáng Mộ Viễn Kỳ rời đi, sau đó di chuyển ánh mắt sang Cẩm Giai Hạo, hất cằm với hắn. Điệu bộ của nàng hiện rõ hàng chữ “Ngươi nhìn xem đây mới là phong thái của người làm lớn.”

Cẩm Giai Hạo nghiến răng kèn kẹt chạy theo Mộ Viễn Kỳ, trong miệng không ngừng hô: “Lão đại, ngươi không thể hồ đồ như vậy!”

Trác Khinh Vân ôm bụng ngửa mặt cười không ngưng lại được. Đường đường là đại nam nhân, sao lại dễ bắt nạt đến như vậy. Có phải chiến thần đã nuôi bọn họ từ hổ báo hoá mèo rồi không? Trác Khinh Vân cười một hồi mới thôi. Nàng ngẩng mặt nhìn La Khả Tiệp rồi lại nhìn nam tử bám chặt lấy nàng ấy. Thì ra vẫn còn một tiểu bạch thỏ nha, vừa rồi tự xưng là gì nhỉ? Tiểu Hành thì phải?

Đôi mắt Trác Khinh Vân mềm mại nhìn y. Bàn tay bất giác vươn ra muốn chạm y. Nhìn y khiến nàng nhớ đến một người.

An Hành nhíu mày, không nghĩ ngợi nhiều liền cắn một cái vào tay Trác Khinh Vân. Nàng không hề đổi sắc mặt, đứng im cho y cắn. Đúng là giống thật. Đến khi La Khả Tiệp kéo An Hành ra nàng mới hoàn hồn tỉnh lại.

“Tiểu Hành!” La Khả Tiệp dùng vạt áo lau đi khoé môi dính máu của y, thật không hiểu vì sao y lại đột nhiên hành động lạ như vậy.

“Tiệp...Tiệp...Tiểu Hành...Tiểu Hành...” An Hành hoang mang nhìn La Khả Tiệp rồi lại nhìn Trác Khinh Vân.

Không hiểu sao khi nhìn thấy nữ tử này bám lên người La Khả Tiệp y lại khó chịu vô cùng, chỉ muốn đẩy nàng ta ra thật xa. Vì vậy Trác Khinh Vân vừa đưa tay ra y liền cắn nàng một cái, chỉ sợ nàng đoạt mất La Khả Tiệp của y.

Trác Khinh Vân chỉ cười nhẹ, vươn tay vỗ nhẹ vào bờ vai run rẩy của y. “Ngoan, ta cắn lại ngươi một cái là được, không cần khóc.”

An Hành chỉ chực khóc đột nhiên sợ trắng mặt khi nghe câu nói đó. La Khả Tiệp gạt tay Trác Khinh Vân ra, kéo An Hành vào lòng, chân mày nhíu lại chậm rãi nói:

“Khinh Vân, ngươi muốn cắn thì cắn ta, đừng dọa Tiểu Hành.”

Trác Khinh Vân vô cùng ngạc nhiên khi La Khả Tiệp phản ứng mạnh như vậy. Nhưng nàng nghĩ nghĩ một lúc chỉ có thể cong môi cười, La Khả Tiệp tức giận là phải. Nếu là nàng thì người ấy bị khi dễ dù chỉ một chút, nàng nhất định sẽ lật cả thiên hạ.

“Xin lỗi, ta chỉ muốn đùa thôi.” Trác Khinh Vân huơ tay loạn xạ, bàn tay bị cắn đến chảy máu đột nhiên đau rát khiến nàng nhíu mày.

La Khả Tiệp cảm thấy có chút áy náy. Nàng bắt lấy bàn tay Trác Khinh Vân, bảo An Hành lấy thuốc thoa lên vết thương của nàng ấy. Trác Khinh Vân khi nhíu mày, khi âm thầm xuýt xoa. La Khả Tiệp thổi nhè nhẹ vào vết thương trên tay nàng ấy vài hơi, Trác Khinh Vân mới yên lặng để nàng băng lại.

“Tốt rồi, Khinh Vân, về sau đừng có đùa giỡn lung tung có biết không.”

La Khả Tiệp gõ nhẹ vào trán Trác Khinh Vân. Nàng ấy ôm đầu đờ người ra một lúc. Hết chớp mắt nhìn vẻ nghiêm nghị trên mặt La Khả Tiệp lại nhìn nụ cười dịu dàng trên môi nàng, Trác Khinh Vân cũng cười phi thường vui vẻ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

“Khinh Vân biết rồi.” Trác Khinh Vân nghiêng người ngã bên này rồi ngã bên kia, đưa tay che miệng ngáp dài.

La Khả Tiệp vỗ nhè nhẹ vào đầu nàng ấy, hai mắt Trác Khinh Vân lim dim. Mộ Viễn Kỳ từ phía xa bước đến, thấp giọng nói với La Khả Tiệp: “Hai người vào lều của Như Ý và Như Ngọc ngủ đi, ta đã bảo họ sang lều của Gia Hoàng và Tiểu Dụ rồi. Có bọn họ trông hai tiểu tử đó cũng an tâm hơn.”

“Vất vả cho chàng rồi, chàng nghỉ ngơi đi.”

La Khả Tiệp đứng lên, tiện tay kéo theo Trác Khinh Vân. Mộ Viễn Kỳ làm như không thấy Trác Khinh Vân, vô cùng tự nhiên ấn nụ hôn lên trán La Khả Tiệp, cưng chiều thì thầm với nàng. Trác Khinh Vân đứng một bên âm thầm che miệng cười. La Khả Tiệp thẹn đỏ mặt, kéo tay nàng ta chạy vào lều.

Mộ Viễn Kỳ dõi mắt nhìn theo bọn họ, nụ cười nơi đáy mắt dường như ngày càng sáng hơn. An Hành đứng nép một bên không ngừng vặn y phục. Mộ Viễn Kỳ thấy thế liền hỏi “Ngươi bị sao vậy?”

“Tiểu Hành...Tiểu Hành cắn Tiểu Vân Vân, máu chảy ra rất nhiều. Lão đại, Tiệp Tiệp có tức giận với Tiểu Hành không?”

Mộ Viễn Kỳ trợn to mắt nhìn An Hành. Cẩm Giai Hạo không biết từ lúc nào đứng ở phía sau gần giọng “Cắn hay lắm, cắn chết nàng ta, dám dành Khả Tiệp của lão tử....”

Cẩm Giai Hạo đứng đó không ngừng chửi rủa. Mộ Viễn Kỳ thở dài một hơi, vỗ mạnh vào vai hắn “Ngươi bớt ăn nói hàm hồ đi, không lại rước thêm họa về cho Khả Tiệp.”

“Bạch hồ ly đáng chết, ngươi có cần mạnh tay như vậy không?!” Cẩm Giai Hạo xoa xoa bả vai, nghiến răng nghiến lợi mắng.

An Hành tốt bụng đưa cho hắn lọ thuốc mỡ, sau đó mới nâng cặp mắt ngấn ngấn nước hỏi Mộ Viễn Kỳ: “Tiểu Vân Vân không phải người xấu nhưng Tiểu Vân Vân cướp Tiệp Tiệp, Tiểu Hành không thích. Lão đại, Tiểu Hành cắn Tiểu Vân Vân, Tiệp Tiệp có ghét Tiểu Hành không?”

“Dừng.” Mộ Viễn Kỳ đưa tay lên cắt ngang một tràng dài huyên thuyên của An Hành “Ngươi biết nàng ta tốt là được rồi, còn về Khả Tiệp...ngươi giữ lại chỗ nước mắt này mai khóc cho nàng xem là được. Ngươi muốn cái gì liền có cái đó.”

An Hành đang định khóc thì im bặt, lập tức ôm mặt chui vào trong lều. Cẩm Giai Hạo đưa tay chống cằm, kéo vạt áo của Mộ Viễn Kỳ hỏi: “Ta cũng muốn muốn gì được đó, vậy ta khóc giống hắn có được không?”

Mộ Viễn Kỳ nhíu mày nhìn hắn bằng ánh mắt kì thị, thấp giọng đáp: “Không được.”

“Tại sao hắn được còn ta không được?” Cẩm Giai Hạo bức xúc hỏi.

“Ngươi có bị ngốc không?” Mộ Viễn Kỳ nhếch môi cười nhạt hỏi lại.

“Không.” Cẩm Giai Hạo lập tức đáp.

“Thế ngươi đã hiểu tại sao chưa?”

Mộ Viễn Kỳ chỉ bỏ lại câu nói đó rồi quay lưng bỏ đi. Cẩm Giai Hạo đóng băng tại chỗ. Hạ Cảnh Tuấn bị vứt một xó không ai quan tâm lúc này mới xáp lại vỗ vai an ủi Cẩm Giai Hạo: “Ngươi nên chấp nhận đi, không phải cứ bá đạo yêu nghiệt là được sủng ái, hiểu chưa?”

Cẩm Giai Hạo siết chặt nắm tay, đạp cho Hạ Cảnh Tuấn một đạp “Ngươi có bị ngốc không?”

Hắn phất tay áo đùng đùng trở về lều. Hạ Cảnh Tuấn xuýt xoa một lúc lâu mới vội vàng chạy theo. Tối đó bốn nam nhân chen nhau ngủ trong một cái lều. Sáng hôm sau Hạ Cảnh Tuấn phát hiện nửa người của mình hầu như đã bị đá ra ngoài. Ở lều bên kia La Khả Tiệp cứ một lúc lại dém chăn cẩn thận cho Trác Khinh Vân. Nàng ấy có tướng ngủ không được đẹp cho lắm, còn không ngừng nói mớ rất nhiều, có khi co lại thành một con tôm không ngừng run rẩy. Nếu đem ra so sánh mà nói La Thuỳ Khê có cuộc sống quá mức sung sướng rồi, làm sao có thể bị giày vò tinh thần thế này. Nghỉ rồi La Khả Tiệp vòng tay vỗ nhẹ lên vai Trác Khinh Vân, cất tiếng à ơi câu hát không trọn vẹn trong ký ức đã từng nghe Hà thị hát cho hàng nghe để ru ngủ Trác Khinh Vân. Nàng ấy mới thả lỏng thân mình một chút mà ngủ sâu.

Hôm sau An Hành quả thật ôm mặt chạy lại chỗ La Khả Tiệp vừa khóc vừa xin lỗi một trận. La Khả Tiệp chẳng những không trách móc mà còn phải hôn y hai cái để dỗ dành. An Hành vui vẻ phấn chấn leo lên xe ngựa khoe khoang với Cẩm Giai Hạo, kết quả bị hắn quát cho một trận. Trác Khinh Vân chạy đi tìm ngựa của bản thân sau đó vui vẻ cưỡi ngựa đi song song với La Khả Tiệp. Trên đường đi nàng ấy vô cùng im lặng, không nháo không quấy, có lúc nghỉ chân bị Gia Hoàng ép chơi cờ một hồi. Kết quả trên mặt nàng ấy toàn là vết mực lem luốc. Cẩm Giai Hạo và Hạ Cảnh Tuấn thấy bộ dạng đó của Trác Khinh Vân lại vô cùng vui sướng khi người gặp họa. La Khả Tiệp cũng không tin được một người có vẻ ngoài văn nhân như Trác Khinh Vân lại đấu cờ thua cả đứa trẻ. Ban ngày huyên náo, đến khi đêm xuống nghỉ ngơi Trác Khinh Vân lại phụ giúp bọn người Như Ý làm thức ăn, tối đến tiếp tục ngủ chung lều với La Khả Tiệp.

Đêm thứ ba trước khi vào thị trấn, ăn uống ca hát no say một hồi, Trác Khinh Vân ngồi bên ngoài cùng La Khả Tiệp gác đêm. La Khả Tiệp nhìn đôi mắt mãi mê ngắm sao trời của Trác Khinh Vân, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng ấy hỏi:

“Có tâm sự gì sao?”

Trác Khinh Vân dường như không ngờ nàng hỏi như vậy nên ngơ ngẩn hồi lâu mới cười khì nói: “Chiến thần, ngươi cảm thấy y phục màu đỏ trông có đẹp không?”

“Rất đẹp.” La Khả Tiệp gật đầu “Bản thân ta đặc biệt thích y phục màu đỏ, vô cùng thích.”

“Vậy thì tốt quá!” Trác Khinh Vân đặt tay lên ngực, vui mừng thở phào một hơi “Chiến thần, khi nào đến Lạc trấn ngươi giúp ta chọn một cây vải gấm màu đỏ thật đẹp được không?”

“Được.”

La Khả Tiệp đáp ứng, ánh mắt vẫn đặt trên người Trác Khinh Vân. Nàng ấy vẫn luôn tươi cười, vui vẻ, ngốc nghếch, nhưng La Khả Tiệp cứ cảm thấy đằng sau đó là một tâm hồn rắn rỏi và mạnh mẽ lắm. Nhìn bầu trời đầy sao, ngày mai sẽ tới thị trấn, ngày mai sẽ chia tay, nàng bỗng có chút luyến tiếc. Thật lòng nàng mong mỏi sẽ có ai đó bảo vệ được một Trác Khinh Vân mãi mãi như thế này.

Bầu trời lắp lánh ánh sao, dù đẹp nhưng u buồn tĩnh lặng.

Sáng hôm sau đoàn quân tiến vào Lạc trấn. La Khả Tiệp để Tào Dư dẫn đầu đoàn người tiến đến tửu quán bên ngoài để ăn uống nghỉ ngơi. Nàng giữ lời hứa cùng Trác Khinh Vân đến phường vải. Ba người kia có nài nỉ đòi đi theo thế nào nàng cũng không đồng ý. Lần đầu tiên nàng mới có cơ hội bách bộ với một nữ bằng hữu, nàng muốn cảm nhận trọn vẹn cảm giác đó thế nào.

Vậy là giữa con đường tấp nập của Lạc trấn xuất hiện hai thiếu nữ sóng vai cùng nhau nói cười vui vẻ. Một người đẹp thanh tú mềm mại, người kia lại sắc sảo chững chạc. Hai người họ bước vào một phường vải có bảng hiệu hoàng kim, nghe nói nổi tiếng nhất trong vùng. Trác Khinh Vân đảo mắt nhìn một vòng, thân thể có chút cứng ngắt, bất động hồi lâu mới quay sang nghiêng đầu cười với La Khả Tiệp:

“Tiệp tỷ, giúp ta chọn vải đi.”

Một tiếng “Tiệp tỷ” khiến trong lòng La Khả Tiệp cuộn lên tư vị bất thường, có lẽ là vui vẻ, có lẽ là ấm áp, lại dường như có chút run rẩy. Nàng gật đầu đáp ứng, theo hướng dẫn của lão bản phường vải mà bắt đầu lựa chọn. Trác Khinh Vân đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt hơi trầm xuống, hàng mi cong khẽ buông như cố gắng che giấu tâm tư tình cảm sau bên trong.

Lát sau La Khả Tiệp trở lại với cây vải gấm đỏ tươi rực rở thêu hình hoa văn khổng tước cùng mẫu đơn bằng chỉ vàng ánh kim lấp lánh. La Khả Tiệp đặt cây vải vào vòng tay Trác Khinh Vân, tươi cười nói: “Tặng cho muội, vải gấm mềm mại thế này cắt may y phục chắc chắn vô cùng xinh đẹp, vô cùng động lòng người.”

Trác Khinh Vân ôm cây vải trong tay, chớp mắt liên tục nhìn chằm chằm. Dường như La Khả Tiệp thoáng nghe thấy tiếng thở dài, nhưng nàng lại nhanh chóng thấy Trác Khinh Vân vui vẻ cong môi, lấy ngân lượng trong túi ra : “Đa tạ Tiệp tỷ. Đây là ngân lượng...”

“Không cần đâu.” La Khả Tiệp ngăn lại “Cứ coi như quà kết giao ta tặng cho muội đi.”

“Vậy...” Trác Khinh Vân nghĩ nghĩ một lúc mới tháo ngọc bội cẩm thạch màu cỏ tranh bên thắt lưng xuống, đeo lên cho La Khả Tiệp “Đây là quà kết giao của muội. Tiệp tỷ, ngày sau có duyên hạnh ngộ.”

Trác Khinh Vân cúi đầu, chuẩn bị thi lễ với La Khả Tiệp. Nàng đưa tay nâng Trác Khinh Vân đứng thẳng người, chậm rãi nói: “Về sau muội còn ở Lạc trấn này không?”

Trác Khinh Vân đứng thẳng lưng, sóng mắt khẽ động, giọng nói phản phất chút buồn man mác “Có lẽ có.”

“Vậy, ngày sau gặp lại.” La Khả Tiệp vuốt nhẹ mái đầu Trác Khinh Vân rồi buông tay.

“Ngày sau gặp lại.”

Trác Khinh Vân ôm cây vải gấm quay lưng đi. Nàng nhìn theo bóng lưng nàng ấy, chút buồn thương dấy lên trong lòng. Nàng không thể phủ nhận nàng luyến tiếc Trác Khinh Vân, luyến tiếc một vị bằng hữu, hay một tiểu muội lanh lợi đáng yêu. Nghĩ cũng thật buồn, những người cho nàng cảm xúc được yêu thương như một gia đình lại là người dưng không cùng huyết thống, làm một con người như nàng có đáng cười hay không?

La Khả Tiệp đã không thể nhìn thấy bóng dáng Trác Khinh Vân trên con đường tấp nập người qua lại. Nàng chỉ cười nhạt, Hành Cung cách Lạc trấn không xa, một ngày nào đó có duyên hạnh ngộ vậy.

La Khả Tiệp chớp mắt nhìn quanh lần cuối, giữa dòng người qua đường nàng quay lưng đi về hướng ngược lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.