Sủng Phu

Chương 82: Chương 82: Ngoại truyện 1




Editor: demcodon

Tết Đoan Ngọ là ngày lễ vì kỷ niệm Khuất Nguyên* mà có, mà Hoắc An Lăng bây giờ đang ở triều đại này đừng nói nước Cảnh, chính là toàn bộ thế giới trong lịch sử cũng đều không có một Khuất đại phu nào tồn tại. Cho nên tết Đoan Ngọ cũng là ngày lễ không tồn tại.

(*Nguồn gốc của ngày Tết này xuất phát từ Trung Hoa cổ đại. Vào cuối thời Chiến Quốc, có Khuất Nguyên là đại thần của nước Sở. Ông vốn tính tình mạnh mẽ, cương trực, ưa nói thẳng, nhiều lần can gián vua nhưng Sở Hoài Vương khi ấy trọng dụng những kẻ xiểm nịnh, cầm cố người hiền sĩ, không nghe lời phải. Can vua không nghe, lại bị hãm hại, vu oan, Khuất Nguyên lòng mang một khối u buồn, trầm mình xuống sông Mịch La tự vẫn vào ngày mùng 5 tháng 5. Người dân thương tiếc một bậc trung nghĩa, mỗi năm đến ngày này lại làm bánh quấn chỉ ngũ sắc, thả xuống sông, coi như là ngày giỗ Khuất Nguyên.)

Bất quá đối với Hoắc An Lăng ngày lễ gì cũng không quan trọng, quan trọng là phải có nội dung hoạt động. Phải biết rằng ngày lễ tết Đoan Ngọ này mặc dù ẩn chứa lịch sử văn hóa phong phú, nhưng mà ở trong cuộc sống của người hiện đại càng cho rằng là một ngày lễ nghỉ ngơi giải trí chúc mừng mà thôi.

Nói đến tết Đoan Ngọ, tự nhiên là treo trang sức pha nhiều màu, treo thảo dược đuổi ngũ độc gì đó. Nhưng mà lúc Hoắc An Lăng từng sống ở xã hội hiện đại, phần lớn cũng là chạy đến các quốc gia, đối với mấy tập tục dân tộc này cũng không hiểu rõ lắm. Duy nhất có thể làm cho hắn nhớ rõ rành mạch không có một chút sai lầm cũng chỉ có bánh chưng, trứng vịt và thi đấu thuyền rồng.

Hiện tại thiên hạ vừa mới thống nhất, các dân chúng ngoại trừ cố gắng muốn xây dựng nhà cửa vườn tược cũng cần một ít hoạt động giải trí để buông lỏng thể xác và tinh thần; mà thi đấu thuyền rồng không thể nghi ngờ là một loại lựa chọn rất tốt. Không chỉ thú vị lại còn chứa tính thi đua, quan trọng nhất là có thể để cho rất nhiều người tham dự, có thể kích thích nhiệt tình của mọi người lại còn có thể tìm được nhân duyên tốt...

Hở, thi đấu thuyền rồng gì đó không phải cũng là mặc áo lót không tay “hề hề” vừa hoạt động mái chèo vừa biểu hiện ra cơ bắp mình rắn chắc có lực sao?

Đại khái là thật sự cần một ít hoạt động giải trí thư giãn một chút thể xác và tinh thần, cho nên đề nghị này của Hoắc đại tướng quân rất nhanh đã thông qua. Chẳng qua bởi vì vấn đề thời gian nên phạm vi cả nước không thể cũng biết hơn nữa tham dự, nhưng ngay cả như vậy một ít quan lại quyền quý ở kinh thành vẫn là bắt đầu xây dựng đội thuyền rồng của bọn họ.

Bọn họ cũng không phải nghĩ đến thả lỏng tâm tình gì, bọn họ là nghe nói lần này ba người thắng lợi đầu tiên sẽ được hoàng đế khen thưởng. Trước không nói hoàng đế khen thưởng nhất định không phải cái gì tầm thường, cho dù là miệng khen thưởng đó cũng là vinh dự!

Hoàng quyền lớn nhất quốc gia chính là như vậy, chỉ cần có quan hệ gì với hoàng đế đó chính là vô cùng tốt; bằng không tại sao có người bởi vì gặp mặt được hoàng đế mà kích động lấy ra cả đời đấy. Thậm chí là đời đời bọn họ vinh quang chứ?

Nói ngắn lại, mặc dù không có tết Đoan Ngọ nhưng mà ngày mùng bốn tháng năm hôm nay Hoắc An Lăng vẫn là đường đường chính chính chuẩn bị thức ăn để ăn tết. Trứng vịt gì đó không hiếm lạ, chủ yếu là bánh chưng. Đại khái là bởi vì không có tết Đoan Ngọ cho nên loại bánh chưng này cũng đều không có xuất hiện.

Mà Thẩm vương gia đã biết thì ra còn có loại mỹ thực này càng phát huy bản tính tham ăn, các loại làm nũng muốn ăn.

Đại khái là bởi vì tìm lại ký ức, hiện tại Thẩm vương gia đã mang theo loại ngây thơ làm nũng này của A Thập có được, cũng có bản tính biểu diễn ngạo kiều của thân là Vương gia. Bất quá đối với Hoắc đại tướng quân Hoắc An Lăng chỉ cần đối phương là tướng quân phu nhân của mình thì y vô luận như thế nào cũng đều yêu.

Mặc dù Thẩm vương gia vẫn luôn kiên trì Hoắc An Lăng mới là Vương phi của y.

Tay nghề gói bánh chưng của Hoắc An Lăng vẫn là khi còn nhỏ ở nông thôn sống cùng ông nội mà học được, hiện tại đã qua nhiều năm như vậy khẳng định là mới lạ. Bất quá cũng may bước cơ bản vẫn nhớ, cho nên sau khi gói hư mất ba bốn cái thì Hoắc An Lăng đã lên tay.

“Sao không để nhiều thịt một chút?” Thẩm vương gia mặc dù tay không tàn, nhưng mà đối với loại bánh chưng góc cạnh rõ ràng như đồ vật này gói hết mấy cái không phải là buộc thật chặt tức rớt ta thì cũng là buộc quá lỏng buông tay đã bung ra. Về sau y tức giận dứt khoát trực tiếp ngồi xổm dùng đôi mắt nhìn Hoắc An Lăng bên cạnh.

Nhìn thấy Hoắc An Lăng đem hỗn hợp có đậu phộng, đậu đỏ ngâm từ xanh lá cây tróc vỏ trắng như tuyết, múc gạo nếp để vào lá gói xanh biếc. Sau đó lúc nhét vào bên trong một miếng thịt khô cỡ ngón cái thì y có chút “lòng tham” đề nghị.

A, ít như vậy căn bản không đủ ăn —— thịt quá ít!

Hoắc An Lăng sủng nịch nhìn Vương gia nào đó đã không câu nệ tiểu tiết mà cầm lấy một miếng thịt khô cỡ ngón cái ăn lấy, tiếp theo gặm một cái ở trên môi đối phương. Sau đó lại để vào một miếng, không thể để nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa thì không có loại mùi thơm này. Dù sao ăn bánh chưng gì đó vẫn là gạo, muốn ăn nhiều thịt còn không bằng trực tiếp hầm thịt ăn.

Bởi vì bánh chưng Hoắc An Lăng làm chỉ là cho hai phu phu bọn họ ăn, những người khác đương nhiên là do Hoắc An Lăng chỉ đầu bếp làm. Sau khi tất cả ước chừng gói hết mười mấy cái thì dừng tay. Bất quá mặc dù chỉ có mười mấy cái, nhưng mà vị lại không ít, ngọt mặn hoa quả thịt ước chừng cũng có bảy tám loại.

Mang những bánh chưng này để vào trong nồi sắt, sau đó múc nước đổ vào ngập qua những bánh chưng này, tiếp theo đã không còn chuyện gì Hoắc An Lăng làm. Bọn họ hiện tại cần làm một chuyện chính là chờ đợi. Từ giờ trở đi nấu đến hơn nửa đêm mới tắt lửa, đến sáng ngày hôm sau có thể ăn bánh chưng tỏa ra hương thơm lá xanh gói.

Thi đấu thuyền rồng không thể nghi ngờ là vô cùng náo nhiệt, đặc biệt là ở hạng mục thi đấu không phải là so ai chèo thuyền hoa về được nhanh, mà là thi đấu thuyền rồng đoạt vịt. Ngẫm lại xem, hơn một ngàn con vịt bị giam một chỗ mà kêu “cạp cạp cạp”, trường hợp kia tuyệt đối là đồ sộ và náo nhiệt.

Bởi vì là người chủ trì cho nên Hoắc An Lăng cũng không có tham dự thi đấu, chỉ là trước khi bắt đầu mặc y phục không khác gì tuyển thủ thi thuyền rồng làm mẫu vài động tác sau đó rời khỏi thuyền rồng.

Tuy làm như thế ở trong khoảng thời gian ngắn thì khuôn mặt Hoắc đại tướng quân anh tuấn kiên nghị, thân hình cao lớn thon dài, cơ bắp rắn chắc lại không phồng lên, cùng với vẻ mặt ít nói cười đều làm cho trái tim nhỏ bé của các thiếu niên và thiếu nữ ở một bên xem thi đấu nhảy lên thình thịch. Mặc dù sớm đã biết rõ Hoắc đại tướng quân của bọn họ và Thẩm vương gia là một cặp, nhưng mà lòng thích cái đẹp mọi người đều có, đơn thuần thưởng thức cũng không quá đáng.

Trong lòng những thiếu niên và thiếu nữ vừa chảy nước miếng nghĩ đến, vừa ánh mắt tỏa sáng nhìn, trong miệng còn bất chợt phát ra “Hoắc đại tướng quân thật soái!”, “Hoắc đại tướng quân cố lên!”, “Hoắc đại tướng quân, chúng ta ủng hộ ngài!” Linh tinh hét chói tai.

Bất quá Thẩm vương gia ngồi ở trên ghế mặt đều sắp trở nên vừa xanh vừa đen giống như áo dài màu xanh sẫm hôm nay y mặc.

Đáng giận, đáng giận, đáng giận, tên kia thích nơi nơi đi trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy? Không phải là cao lớn hơn mình một chút sao, không phải là rắn chắc hơn mình một chút sao? Cười? Còn dám cười? Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!

Thẩm vương gia nhìn những người kia ở phía dưới trầm thấp kêu lên “A, trời ạ, Hoắc tướng quân cười!”, “Ngài ấy là cười với ta phải không?”, “Mau đỡ ta, ta sắp té xỉu rồi!”, “Thật đáng tiếc ta không có nhìn thấy!” Lời nói linh tinh của những thiếu niên và thiếu nữ làm hàm răng y cắn lại nghiến ken két —— tên này trở về thì quỳ ván giặt đồ đi!

Đột nhiên sau lưng mát lạnh, Hoắc An Lăng vừa mới muốn khoe khoang ở trước mặt người mình yêu, hơn nữa có chút đắc ý vênh váo không có duy trì mặt than trước mặt người ngoài mà cười ra đến rụt cổ —— sao lại có loại dự cảm không tốt nhỉ?

Thi đấu thuyền rồng vẫn tiếp tục đến lúc mặt trời sắp xuống núi mới chấm dứt. Cho dù thi đấu đã kết thúc nhưng người vây xem vẫn còn chưa có rời đi. Hôm nay thi đấu dùng vịt nên đợi một chút nữa sẽ làm hết một bữa toàn vịt ngay tại chỗ, mỗi người chỉ cần trả năm mươi lăm văn tiền có thể có được một cái bánh chưng và một phần thức ăn thịt vịt thơm ngon.

Ngay cả nói đến giá tiền này thì cũng không tính tiện nghi cũng không mắc, nhưng mà có loại bánh chưng thức ăn mới lạ này đã làm cho những người đó rất là kích động. Cho nên thi đấu thuyền rồng lần này không chỉ tăng mạnh lực kêu gọi của triều đình, hơn nữa không bồi thường ngược lại lợi nhuận. Thi đấu đua thuyền rồng như vậy nếu như muốn ngồi xuống vị trí để quan sát thi đấu cũng phải cần mua “vé”, lại càng không cần phải nói những thương gia kia ở một chỗ như vậy khó được một ngày tụ tập đông người nên chuẩn bị “quảng cáo” gì đó.

Lúc Hoắc An Lăng trở lại phòng riêng thì nhìn thấy vẻ mặt Thẩm vương gia bình tĩnh nghe thuộc hạ báo cáo lợi nhuận lần này, nhìn thấy hắn đến thì thuộc hạ kia cực kỳ nhanh nói xong sau đó cung kính rời đi —— quấy rầy người khác yêu đương gì đó sẽ bị lừa đá.

Hoắc An Lăng thấy người vướng bận cuối cùng cũng đi thì bước nhanh đi đến bên cạnh Thẩm vương gia. Sau đó lấy tay khoác ngang lên eo của y: “Làm sao vậy? Sao lại giống như có chút không vui thế?” Mặc dù nói như vậy nhưng Hoắc An Lăng cũng bị làn da trắng như tuyết dưới áo ngoài màu xanh sẫm của đối phương hấp dẫn... ưm..., sao hắn lại cảm thấy, cái này như là...

“Có Hoắc đại tướng quân người gặp người thích - hoa gặp hoa nở ở chung sao ta lại sẽ không vui chứ?” Hừ hừ vài tiếng, y mới sẽ không thừa nhận mình là ghen tị đâu —— mình chính là Vương gia, làm sao có thể làm chuyện ghen tuông không hoa lệ như vậy!

Bất quá Hoắc An Lăng là ai? Trước không nói lúc trước hắn đã vì tìm lại Thẩm vương gia đã từng quên một đoạn thời gian ở chung của bọn họ mà cấp tốc đánh quái thăng cấp cố gắng chiếm thiện cảm lớn cỡ nào; chỉ là sau khi hai người bọn họ ở bên nhau, thời gian sớm chiều ở chung cũng đầy đủ làm cho bọn họ một ánh mắt giao nhau sẽ biết rõ đối phương đang suy nghĩ chuyện gì.

Cho nên Hoắc An Lăng nghe xong lời của đối phương đã hiểu rõ đối phương vì cái gì tức giận. Lập tức cũng không ngồi ở chỗ này mà trực tiếp chặn ngang ôm Vương gia nào đó kiểu công chúa lên lao về trên giường nghỉ ngơi trong phòng riêng.

“Huynh làm gì đó?” Y còn chưa có nguôi giận đâu, khốn kiếp!

Hoắc An Lăng nhìn đối phương không tự giác khởi động mặt bánh bao, cảm thấy vốn trên khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương lại xuất hiện loại vẻ mặt ngược lại cực kỳ đáng yêu này, lúc này “bẹp” một cái hôn lên trên môi thấm nước của đối phương: “Biết rõ vì cái gì hôm nay ta muốn chàng mặc bộ y phục này không?”

“...” Hừ, không nói chuyện với huynh!

Ngón tay Hoắc An Lăng từ vạt áo màu xanh sẫm trượt đến trên xương quai xanh tinh xảo nửa khép của đối phương. Sau đó từ khe hở y phục chậm rãi trượt đến trên đai lưng màu vàng nâu của đối phương —— Ưm..., quả nhiên cố ý làm một bộ y phục như vậy thật sự là chủ ý tốt.

“A Thập, bánh chưng ăn ngon không?” Hoắc An Lăng thấy Thẩm vương gia ngậm miệng không trả lời cũng không để ý, móng vuốt sói đã sớm mò tới nơi cài ngọc thạch trên đai lưng của đối phương.

“... Cũng không tệ lắm.” Thật ra là ăn rất ngon, nếu không phải bởi vì bánh chưng nhanh no thì y tuyệt đối có thể mỗi một loại đều nếm thử xem. Sau đó Thẩm vương gia lại nghĩ tới, tất cả bánh chưng mình ăn đều là Hoắc An Lăng từng bước từng bước tự tay gói. Nghĩ tới đây y không khỏi đắc ý —— trong suy nghĩ của các ngươi sùng bái Chiến thần Hoắc đại tướng quân đủ thứ nhưng mà mỗi ngày đều nấu thức ăn cho ta đấy!

“Vậy chàng có biết bánh chưng trông như thế nào hay không?” Cảm giác được thái độ của Thẩm vương gia dường như có chút mềm xuống thì Hoắc An Lăng “được một tấc lại muốn tiến một thước” ngậm lấy cánh môi đối phương, vừa nhẹ nhàng gặm cắn vừa mơ hồ không rõ hỏi.

“... Huynh đùa giỡn ta chơi sao? Đương nhiên là lá gói màu xanh và gạo nếp màu trắng... A!” Thẩm vương gia còn chưa nói hết đã bị Hoắc An Lăng một tay tháo ngọc thạch cài ra kéo đai lưng một cái, đai lưng màu vàng nâu bị tùy ý ném xuống đất: “Ừ, ta cũng có một cái bánh chưng ăn ngon...”

“Cái...” Thẩm vương gia chớp mắt một cái, còn chưa có kịp phản ứng thì từ ánh mắt của Hoắc An Lăng nhìn mình... “dây buộc” màu vàng nâu... “lá gói” màu xanh sẫm... “gạo nếp” màu trắng...

“A a a a a a a a Hoắc An Lăng, huynh là tên khốn kiếp!” Lúc này mới phát hiện hôm nay dáng vẻ Hoắc An Lăng cố ý đưa y phục đại biểu cho hắn “bụng dạ khó lường” thì Thẩm vương gia lập tức nổi điên.

“Nhân đậu đỏ...” Một chút giãy giụa này của Thẩm vương gia đối với Hoắc An Lăng trên chiến trường chịu qua nhiều lần lễ rửa tội hoàn toàn không đủ xem, cho nên hắn một tay đã bắt được hai cổ tay của người yêu kéo chúng giữ trên đỉnh đầu. Sau đó cúi đầu liếm liếm một chút hai vật nhỏ ửng hồng mềm mại ở trên ngực. Chờ sau khi hai viên đậu đỏ run run rẩy rẩy mà “lớn lên” “đứng lên” người này mới mang theo nụ cười tà ác không tự giác nuốt nước miếng một chút cười nói với Thẩm vương gia: “Ta thích nhất nhân đậu đỏ đó, A Thập...”

“Ưm... Hoắc An Lăng huynh... ưm... ưm......”

“Bánh này “gạo nếp” thật là thơm... chép chép...”

“Ha ha! Lăng... A Lăng...”

Một canh giờ sau, Thẩm vương gia bất lực nằm ở trong ngực Hoắc An Lăng cau mày, ngón tay đâm đâm vào trên ngực Hoắc An Lăng: “Đáng giận, ta rõ ràng đã nói không muốn, không muốn, đừng mà!”

Hoắc An Lăng vốn đã không quá thỏa mãn liếm liếm môi, bắt lấy ngón tay Thẩm vương gia đang “châm lửa”: “A Thập, ta lại “đói” rồi...”

“A? Vậy... một lần...”

Lại một canh giờ sau.

“A Thập, ta còn chưa có “ăn no“...”

“... Được rồi...”

Lại một canh giờ sau.

“A Thập... ta quả nhiên thích ăn nhân đậu đỏ nhất...”

“... Hừ hừ hừ... chỉ một lần này...”

Lại một canh giờ sau.

“A Thập...”

“Cút!”

“Ô ô, A Thập, ta thật sự đói bụng... chàng có muốn ăn bánh chưng hay không?”

“... “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.