Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Chương 3: Chương 3: Phủ Nha Kinh Triệu Doãn




Trên công đường, Hạ đại nhân đứng đầu Kinh Triệu Doãn lão lệ tung hoành, ba huynh đệ Hạ gia ông ta chỉ có độc đinh mình Hạ Liễu, hiện tại Hạ Liễu đã chết, đây là chặt đứt căn cơ Hạ gia bọn họ!

Nhưng mà ông ta nhậm chức Kinh Triệu Doãn, hiện tại nằm dưới công đường còn có Quận chúa Lan Hi là nữ nhi sủng ái nhất của Trấn Quốc Tướng quân, người đang quỳ là nữ nhi Cổ Á Đồng của Hộ bộ Thượng thư Cổ Hạc, Thái Tử sườn phi tương lai, liên lụy rộng như vậy, nên làm như thế nào cho xong việc?

”Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên ra!”

Ông ta vỗ kinh đường mộc, dừng đau đớn trong lòng, bắt đầu điều tra từ đầu đến cuối.

Thân thể Cổ Á Đồng run lên, quần áo ướt đẫm, chu sai sớm đã rơi ở nơi nào cũng không biết, tóc tai bù xù, nhìn thật thảm hại! Lại nhìn sắc mặt nàng ta trắng bệch, dùng răng nanh khẽ cắn cổ tay áo, cả người run run. Xem ra bị dọa không nhẹ, tiểu thư trong khuê phòng khi nào thì gặp qua người chết?

”Người dưới công đường là ai, hãy mau xưng tên!”

Lại một tiếng kinh đường mộc chụp xuống vang vọng toàn trường, Cổ Á Đồng sợ tới mức thân thể lại run lên.

Nha đầu quỳ bên cạnh nàng ta, không ngừng dập đầu khóc, nói:

”Đại nhân, tiểu thư nàng... Nàng khẳng định bị dọa...”

”Nha đầu lớn mật, bản quan. . . .”

Hạ đại nhân một câu còn chưa nói xong, không thấy người đã nghe thấy tiếng trước, tiếng khóc kinh thiên địa, quỷ khiếp thần sầu bi thống vang lên bên ngoài. Người ngồi trên công đường vừa nghe, ngũ quan đều nhăn đến cùng một nơi, nên đến cuối cùng cũng đến!

Trong giây lát, một nam nhân cao ngất như tùng, vừa khóc vừa đi vào, chỉ thấy ông ta mi như kiếm, mâu như thần, trên râu cá trê ẩm đát đát, hai mắt đẫm lệ, so với phu nhân phía sau còn thương tâm hơn.

”Huyên Nhi, tâm can bảo bối của phụ thân!”

Hóa ra, nam nhân khóc thương tâm muốn chết này là phụ thân của Dạ Tử Huyên —— Trấn Quốc Tướng quân Dạ Tu La. Dạ Tu La là nhân vật truyền kỳ nhất vương triều Hoa Hạ, mười sáu tuổi lãnh binh đánh giặc, hai mươi lăm năm trước trong chiến tranh tam quốc, chặt đứt thủ cấp Đại soái quân địch, khiến cho quân tâm quân địch tan rã, lập chiến công hiển hách, từ đây khiến cho vương triều Hoa Hạ nhất thống tam quốc, trở thành bá chủ thiên hạ. Bởi vậy, lúc Dạ Tướng quân mười tám tuổi đã được phong làm Trấn Quốc Tướng quân, hai mươi lăm năm, thánh sủng không suy!

Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới việc Dạ Tu La không có con trai, chỉ có bảy nữ nhi!

Trên công đường, cùng với tiếng khóc của Dạ tướng quân, sau đó cũng truyền đến một tiếng khóc khác, Hạ đại nhân cũng muốn khóc, nhưng là ở trước vị mưu chính này, mắt lệ của ông ta sinh sôi cũng phải rán nhịn xuống.

”Liễu nhi, con tỉnh dậy nhìn phụ thân đi.”

Thừa tướng đương triều Hạ Chính Hoa cũng khóc cực kỳ bi thảm.

”Là ai làm?! Là ai làm hả?! Ai giết con ta, ta muốn nàng ta nợ máu trả bằng máu!”

”Ngươi cái lão thất phu này, nếu không phải ngươi dạy con không được, sao Huyên Nhi nhà ta có thể đánh mất tánh mạng khi tuổi còn trẻ, ta muốn ngươi đền mạng cho nữ nhi của ta!”

Dạ Tu La vốn là một võ tướng, luận đánh nhau còn có thể sợ ai sao? Nếu không phải Thúy nhi về báo tin, còn không biết nữ nhi bất bình thay Cổ nha đầu, hiện thời ái nữ đã đánh mất tánh mạng, chuyện này bất luận như thế nào cũng phải tính, chẳng sợ liều mạng già của ông, thậm chí cộng thêm toàn bộ Tướng Quân phủ!

”Ai sợ ai, Dạ Tu La ngươi là lão hỗn đản, ta muốn ngươi nợ máu trả bằng máu!”

Trên công đường yên tĩnh, không một người nói chuyện, chỉ còn lại hai nam nhân tuổi gần nửa trăm bắt đầu mắng nhiếc nhau trên công đường, rất có bộ dạng đàn bà chanh chua chỉ trỏ nhau chửi bới. Nhị vị phu nhân phía sau thấy thế chạy nhanh tới giữ chặt, chuyện này nếu truyền đến tai Hoàng thượng, còn ra thể thống gì? Truyền ra ngoài, làm sao đối mặt dân chúng thiên hạ, ngăn chặn từng miệng người trong thiên hạ sao?

Mà Cổ Á Đồng quỳ trên mặt đất ở nơi mọi người nhìn không thấy, khóe miệng khinh loan, lộ ra tươi cười đạt được, trong ánh mắt toàn là đắc ý, chỗ nào giống một nữ tử gầy yếu kinh hách quá độ?

”Nhị vị đại nhân! Nhị vị đại nhân! Thỉnh an tĩnh, trước tiên để bản quan hiểu biết toàn bộ chân tướng, chúng ta lại định đoạt phải trái có được không?”

Hạ Vinh nhanh chóng điều hòa quan hệ căng thẳng giữa hai người, tuy rằng song phương đã chết một người, nhưng hiện tại phải tra ra manh mối rõ ràng, bằng không căn bản vô pháp giao đãi trước mặt nhị vị quan lớn, giao đãi với Hoàng thượng.

Dạ phu nhân ngừng khóc, nhìn về phía Hạ đại nhân Kinh Triệu Doãn, chờ giải quyết tình huống, Hạ Vinh còn có thể bảo trì lý trí như thế, tương lai cũng không phải vật trong ao, tiền đồ không có ranh giới.

Hạ Vinh thấy hai nhân vật quan trọng chịu ngậm miệng, cũng nhẹ nhàng thở ra. Chỉ thấy bọn họ đều tự nằm cạnh nhi nữ, nhi tử mình mà nỉ non, lúc này bọn họ không giống mệnh quan triều đình, hoàn toàn là hai phụ thân mất ái tử và ái nữ.

”Người dưới công đường, hãy xưng tên!”

Tiếng kinh đường mộc thứ ba chụp xuống, rốt cục Cổ Á Đồng cũng mở miệng.

”Hồi đại nhân, dân nữ Cổ Á Đồng!”

Cổ Á Đồng tiếp tục giả bộ kinh hách quá độ, nơm nớp lo sợ nói.

”Vậy bản quan hỏi ngươi, ngươi có nhìn thấy toàn bộ chuyện xảy ra?”

Cổ Á Đồng chờ chính là lời này, hiện tại đem chuyện Hạ Liễu đùa giỡn Dạ Tử Huyên nói ra. Sau đó nói Dạ Tử Huyên vì tức giận quăng Hạ Liễu vào trong nước, lại dùng đá ném hắn, không cẩn thận trượt chân rớt xuống nước. Kể toàn bộ câu chuyện rồi phủi sạch quan hệ với mình, chối bỏ không còn một mảnh. Dù sao, lúc đó nhiều nha sai thấy nàng ta muốn xuống nước cứu người, nên sẽ không trị tội nàng ta thấy chết không cứu đi!

”Phải, dân nữ thấy toàn bộ chuyện xảy ra!”

Cổ Á Đồng ẩn ẩn gật đầu nói, thanh âm thật nhỏ, nhưng đủ để tất cả mọi người nghe được.

”Tốt lắm, ngươi tỉ mỉ kể toàn bộ chuyện xảy ra, để bản quan và các vị nhân sĩ trên công đường nghe tường tận!”

Cổ Á Đồng nhẹ nhàng gật đầu.

”Sáng nay A Huyên tới tìm ta, nói phong diệp đỏ (lá phong đỏ) ở ngoại ô rất đẹp, muốn cùng nhau đi xem. Vì thế, ta liền mang theo nha đầu Tiểu Ngải cùng nàng xuất môn. Nhưng mà, còn không chờ chúng ta đến ngoại ô, lại gặp phải Hạ công tử, Hạ công tử hắn ta. . . Hắn ta. . .”

Nói tới đây, rốt cuộc Cổ Á Đồng nói không được nữa.

”Hắn ta như thế nào?”

Hạ đại nhân nghe đến đó, phỏng chừng đứa chất nhi này lại không làm chuyện gì tốt, nhưng vẫn bất đắc dĩ tiếp tục truy vấn nói.

”Hắn ta. . . Hắn ta muốn khinh bạc A Huyên, nên chọc giận A Huyên!”

Cổ Á Đồng che giấu sự thật, trên thực tế là Hạ Liễu động tay động chân với nàng ta, Dạ Tử Huyên vì giúp nàng ta hả giận mới quăng Hạ Liễu vào xe ngựa, sau đó đến phong diệp lâm, ném hắn ta vào sông.

”Cái gì?”

Dạ Tu La vừa nghe Hạ Liễu khinh bạc nữ nhi bảo bối của mình, lần này Dạ Tướng quân lại nhịn không được, bởi vì nổi giận mặt cũng đỏ lên, vừa đứng lên chuẩn bị khai chiến cùng Hạ Thừa tướng.

Dạ Tướng quân này cái gì cũng tốt, duy độc chính là quá mức sủng nịch ái nữ, điều này cũng là nguyên nhân chủ yếu biến Dạ Tử Huyên thành “Người đàn bà khuê trung đanh đá” người gặp người trốn ở Hán Thành.

”Dạ Tu La! Ngươi đừng vội nói hưu nói vượn!”

Hạ Thừa tướng đối với con trai của mình còn không biết là mặt hàng gì sao, bình thường cường thưởng dân nữ cũng không phải là không có. Nhưng vì nét mặt già nua, ông ta chỉ có thể lớn tiếng phản bác.

”Nhị vị đại nhân xin bớt giận, để nàng ta tiếp tục nói đi, nghe xong lại truy cứu cũng không muộn!”

Hạ đại nhân ăn nói khép nép, một người là đại ca của mình, lại là Thừa Tướng đương triều, một người khác là tâm phúc trước mặt đương kim Thánh thượng, đây chính là tiến thối lưỡng nan, ai cũng không thể đắc tội!

”Hừ!”

Hai người vung quan bào, không thèm nhìn mặt nhau!

Hạ đại nhân ý bảo, để Cổ Á Đồng tiếp tục nói.

”Sau đó A Huyên đưa hắn ta tới bờ sông, ném xuống. Tiếp tục ném đá vào trong sông, sau này. . . . Sau này liền ném chết Hạ công tử. Lúc đó ta cực kỳ sợ hãi, mà A Huyên lại đứng trên bờ sông mắng Hạ công tử xứng đáng, ai biết, không nghĩ tới nàng cũng bị rớt xuống. Ta liều mạng kêu cứu mạng, sau đó đi kéo nàng, nhưng là. . . .”

Cổ Á Đồng nói xong, đổ tất cả trách nhiệm lên người Hạ Liễu và Dạ Tử Huyên, Hạ Liễu gieo gió gặt bão, mà Dạ Tử Huyên là không cẩn thận trượt chân té chết, như vậy coi như là trừng phạt đúng tội.

Người trên công đường nghe xong, tiếng kêu rên nhất thời vang lên.

”Nhi tử đáng thương của ta. . . .”

”Nữ nhi đáng thương của ta...”

Âm thanh bi thống vang vọng toàn bộ Kinh Triệu Doãn, Hạ đại nhân nghe xong thì ra là thế, nha sai cũng nói Cổ Á Đồng không để ý sinh mệnh nguy hiểm đi cứu Dạ Tử Huyên, cho nên chuẩn sườn phi Thái tử không có liên quan. Hắn đương nhiên không muốn đắc tội Thái tử, nói không chừng tương lai Thái tử là cửu ngũ chí tôn.

”Hiện tại đã tra ra tình tiết vụ án, hai vị đại nhân thỉnh mang xác trở về lo liệu hậu sự đi!”

Hạ đại nhân lắc đầu thở dài.

”Cổ tiểu thư cũng trở về đi!”

Cổ Á Đồng cúi đầu cười, nhỏ giọng nói:

”Tạ đại nhân nhìn rõ mọi việc!”

Chính vào lúc này, một nha dịch khẩn trương lại hoang mang rối loạn chạy vào, vừa chạy vừa kêu.

”Đại nhân, đại nhân, có người nói là nhân chứng, hắn ta thấy chuyện xảy ra.”

Nụ cười đắc ý quỷ dị trên mặt trong nháy mắt cứng đờ, trong mắt lộ ra thần sắc không thể tin, mặt cười bỗng chốc trở nên trắng bệch, thân mình mềm liệt xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.