Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Chương 12: Chương 12: Nàng Ở Đâu




Editor: Bộ Yến Tử

Đợi xe ngựa chạy cách tửu lâu khá xa, khách nhân trong đại sảnh lầu một nhận thức Hiên Viên Kỳ Tu bắt đầu thảo luận, người trẻ tuổi có thể để Nhân Vương Thế tử cung kính đối đãi cũng không nhiều đâu —— huống hồ người này bọn họ còn không biết.

”Nam nhân đi phía trước Nhân vương Thế tử là ai vậy? Nhìn qua anh tuấn tiêu sái hơn so với Thế tử gia của chúng ta đó!”

”Cũng không phải sao, ngươi không thấy Thế tử gia rất cung kính à?”

”Đúng vậy, vừa rồi lúc ta thấy hắn xuống lâu còn gọi Thế tử gia là Kỳ Tu mà!”

”Xem ra là đại nhân vật!”

”Nhưng mà chưa thấy qua á!”

.....

Một đám người, ngươi một câu ta một câu rất náo nhiệt, nhưng mà lại hiểu biết cực ít về huyền y nam tử có dung mạo tuyệt thế kia, căn bản không biết hắn là thần thánh phương nào.

”Ta nói huynh đệ, vẫn nên uống rượu của chúng ta đi, chuyện của quan to quý nhân như thế này nên cân nhắc mới tốt đó!”

Một người trẻ tuổi mặc áo choàng màu lam cầm lấy bầu rượu nói với hắc y nam tử đối diện, dùng ánh mắt bảo hắn ta không cần làm bậy, bởi vì duyên cớ xảo hợp hắn ta đã gặp qua hắn một lần.

Trong mắt hắc y nam tử lộ ra một tia giảo hoạt, bưng ly rượu lên uống một ngụm, sau đó đè thấp thanh âm hỏi:

”Huynh đệ có phải đã từng gặp qua người này, ha ha!”

Trên mặt nam tử áo lam nhanh chóng hiện lên một tia lo lắng, hắn ta đã hảo tâm nhắc nhở qua, lại không hiểu được câm miệng, sợ là về sau sẽ chuốc họa vào thân thôi, vẫn nên cách người như thế xa một chút mới tốt nha.

”Huynh đệ, rượu này về sau lại uống, cáo từ!”

Nam tử áo lam lấy ra một tấm ngân phiếu đặt trên bàn, hào sảng không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của người đối diện, đứng dậy nhanh chóng ly khai Tuyệt Vị tửu lâu.

”Mẹ nó, ngươi chỉ là con trai của một tiểu quan tứ phẩm, rất giỏi sao, dám đối với ta như vậy!”

Hắc y nam tử tức giận đem ly rượu trong tay đùng một cái ném trên đất, rượu trong chén văng lên tung tóe, những khách nhân khác trong tửu lâu ào ào nhìn về phía hắn ta.

Làn da màu mật ong, ngũ quan coi như đoan chính, chính là đôi mắt kia lại làm cho người ta chán ghét. Ánh mắt dài nhỏ, tròng mắt chuyển động quay tròn, cực kỳ giống con chuột, đặt chung với khuôn mặt vốn đoan chính, trở nên thập phần buồn cười, nhưng lại mang chút đáng khinh.

”Lưu đại thiếu, không nên tức giận, không nên tức giận!”

Chưởng quầy lập tức để tiểu nhị thay cốc mới, vội vàng khách khí nói lời an ủi khuyên nhủ.

Lưu Tị Tiêm là con một của phú thương Lưu Kiệt ở thành Tây, Lưu gia ở Hán Thành có chút danh tiếng, có thể nói gia sản bạc triệu. Nhưng mà, Lưu gia ở triều đình dùng tiền đáp thượng mọi người, không có người một nhà, đáng tiếc Lưu Kiệt anh minh cả đời, lại dạy dỗ ra một tên bại gia tử giống như Lưu Tị Tiêm, gia nghiệp Lưu Kiệt gầy dựng muốn nhập giấc mộng của con cháu.

Lưu Tị Tiêm liếc mắt nhìn chưởng quầy, tâm tình cũng không bởi vì khuyên giải an ủi mà thoải mái, chỉ cảm thấy càng tức giận. Vén tay áo rộng thùng thình, quăng ngã tất cả rượu và bát đũa trên bàn xuống đất, vỡ nát, sau đó nghênh ngang rời khỏi tửu lâu.

Chưởng quầy là người khôn khéo, trong mắt tinh quang chợt lóe, nhìn bóng lưng Lưu Tị Tiêm, lớn tiếng hô:

”Nhanh chóng thu dọn đi!”

Lập tức có điếm tiểu nhị tiến lên nhanh chóng quét dọn, mà khúc nhạc đệm nho nhỏ này, lại kinh động khách nhân trên lầu, bao gồm Dạ Tử Huyên đang ăn mĩ vị.

Dạ Tử Huyên từ cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn thấy được người gây họa vừa rồi là Lưu Tị Tiêm, vừa ra cửa đã đánh tiểu thương bán kẹo hồ lô, tiểu thương này thật sự oan uổng lắm?

Không biết vì sao, lúc Dạ Tử Huyên nhìn thấy Lưu Tị Tiêm, nàng rất muốn lao tới bút xúc động (móc túi), xem ra bệnh nghề nghiệp đời trước của nàng lại bắt đầu quấy phá.

Không được! Ngàn vạn lần không được!

Dạ Tử Huyên ở trong lòng mặc niệm, tốt xấu gì hiện tại nàng cũng là Thất tiểu thư Dạ gia, Quận chúa Lan Hi do Hoàng thượng sắc phong, sao có thể lại đi đường xưa?

Vì thế, nàng lắc lắc đầu, nhìn Thúy Nhi ăn bất diệc nhạc hồ, cầm lấy đũa bắt đầu tiếp tục nhấm nháp mĩ vị.

¥¥¥¥

Đây là một thư phòng cổ kính, trên giá sách bày đủ loại sách, trên bác cổ giá trừ bỏ bày biện một ít đồ sứ quý báu, bên cửa sổ còn treo mấy bồn Kiến lan. Lá cây hoa lan sinh trưởng tươi tốt, xanh mượt, đóa hoa hồng nhạt trình cầu hình, ngũ giác tinh dường như đem cánh hoa bao vây thành một cái hình cầu, lá cây lục sắc phụ trợ cho hoa càng thêm xinh đẹp.

Trong phòng đứng một nam tử, mi thanh mục tú, ánh mắt lành lạnh, khóe miệng hơi hơi kéo lên, ôn nhu khảy lộng đóa hoa, con ngươi đen láy tập trung tinh thần xem đóa hoa kiều diễm nở, nhu tình trong mắt tựa hồ làm cho Kiến lan này rót vào một uông thanh tuyền.

”Tuyệt Nhất, bổn vương cho ngươi tìm người đã có tin tức chưa?”

Nam tử xem Hoa nhi này giống như xem thứ gì đó hắn âu yếm nhất, tựa hồ lầm bầm lầu bầu, nhưng lời của hắn vừa nói, trong phòng đột nhiên nhiều hơn một nam tử mặc hắc y, đúng là nam tử ngày đó ở phủ nha Kinh Triệu Doãn làm chứng.

”Hồi chủ tử, thuộc hạ vô năng, Vạn Tín lâu tạm thời không có tin tức gì truyền đến!”

Tuyệt Nhất cúi đầu, thanh âm khàn khàn trầm thấp, đối nam tử trước mắt tất cung tất kính hồi đáp.

”Mười năm, vẻn vẹn mười năm, vì sao còn không tìm được nàng!”

Nam tử ngẩng đầu nhìn không trung, trời vậy mà bắt đầu mưa, lưu loát. Nam tử lầm bầm lầu bầu, Tuyệt Nhất và Vô Gặp đứng ở phía sau động cũng không động một chút.

”Tuyệt Nhất, phải đẩy nhanh tốc độ tìm nàng, bổn vương không có bao nhiêu thời gian đến có lệ.”

Lời nói trầm trọng, chỉ có Tuyệt Nhất minh bạch, bởi vì là bọn hắn cùng nhau trải qua, mười năm, vẻn vẹn mười năm, tiểu cô nương vừa khóc nức nở vừa an ủi hắn, không còn xuất hiện qua.

”Đại ca ca, huynh không cần chết được không?”

Tiểu nha đầu khóc sướt mướt nói:

”Ta giúp huynh vù vù, miệng vết thương của huynh sẽ không đau, nào uống nước đi...”

”Tránh ra, không được thương hại Vương gia, không cho ngươi uy độc thủy cho ngài ấy, tránh ra! Lại không tránh ra ta giết ngươi!”

Hai mắt Tuyệt đỏ quạch quát, hắn ta cũng cả người quải thải, từ biên quan gấp gáp trở về gặp mặt Hoàng thượng lần cuối cùng lại không nghĩ rằng sẽ lọt vào mai phục.

”A ——”

Tiểu nha đầu bị Tuyệt đẩy ra xa, khẳng định ngã rất đau, nhưng nàng vẫn từng bước một bò đến, khóc nói:

”Đại ca ca không uống nước, huynh ấy sẽ chết!”

Tuyệt Nhất bị thương rất nặng, hơn nữa vừa rồi khi đẩy đã dùng sức, miệng lại ói ra một búng máu, nhưng tiểu nha đầu cũng không có mang thù, vất vả chạy đến thủy sái, đứng lên lại chạy đến bờ sông cách đó không xa dùng lá cây thịnh nước đến đây.

Sam váy trên người nàng đã rách nát, vai quần áo đã bị nhánh cây quải lạn, mặt xám mày tro chật vật không chịu nổi.

Nàng ham chơi mới chạy đến mức lạc mất gia nhân, nhưng mà trong lúc vô ý cứu mệnh hắn và Tuyệt Nhất, hắn nhớ được, vĩnh viễn nhớ được cặp con ngươi như tinh thần bàn lóe ra của nàng, cùng đóa hoa lan trên vai phải phía dưới lớp quần áo rách nát kia.

Chờ khi hắn tỉnh lại, hắn nằm ở phủ Dật Vương, nhưng mà bên người lại không có nàng.

Ngày khác đêm phái người tìm kiếm, ở trong vương phủ bày đủ loại hoa lan, mượn bệnh từ chối tất cả chuyện trong triều đình, chỉ vì tìm kiếm nàng, năm đó hắn mười bốn tuổi, mà một lần tìm kiếm, chính là vẻn vẹn mười năm.

Hắn ru rú trong nhà, chỉ vì tìm nàng!

”Chủ tử, người yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ tìm được nàng, thuộc hạ —— thuộc hạ còn chưa chính miệng nói cám ơn nàng!”

Có thể để Tuyệt Nhất băng sơn mở miệng nói ra lời này, hắn biết, Tuyệt Nhất nhất định sẽ tìm được nàng.

”Ừ” một tiếng, như có như không, tiếp tục cúi đầu đùa nghịch hoa lan.

”Thời điểm tất yếu, để Dạ Ảnh hỗ trợ đi tìm, tỉnh hắn ta suốt ngày nơi nơi đi dạo!”

”Dạ!”

Tuyệt Nhất lĩnh mệnh, trong nháy mắt đã biến mất ở trong phòng.

”Nha đầu, nàng ở đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.