Sủng Phi Nghiện: Nương Tử, Bổn Vương Chín Rồi!

Chương 2: Chương 2: Có Mắt Không Tròng




Di nhân mùa thu luôn cho người ta cảm giác tiêu điều, nhưng trên đồng ruộng lại tràn ngập hơi thở khoái trá, đám nông dân đang cố gắng vung thành quả thu hoạch trong năm nay xuống. Cùng lúc đó dưới một tòa tuyết sơn. . . Trong rừng phong diệp thường thường có phiến phiến phong diệp bay xuống dòng suối trong suốt không thấy đáy, phiêu du xuống phía dưới. . .

Sau lưng rừng cây, cẩn thận nghe, loáng thoáng có thanh âm truyền đến, tiếng nữ nhân reo hò, tiếng nam nhân chửi bậy, làm phiến rừng cây u tĩnh tăng thêm vài phần hơi thở sinh động, cái gọi là “Thiền táo lâm du tĩnh, chim hót sơn càng u.”

Bên dòng suối, một hồng y nữ tử dáng người yểu điệu vỗ vỗ hai tay, bật ra âm thanh khiêu khích rất lớn:

”Ha ha, nhìn ngươi còn dám trêu chọc bổn tiểu thư hay không!”

Vừa nói xong, liền nhặt tảng đá dưới chân ném vào trong nước. Nam tử ở dưới nước vốn là bị ném vào nước ướt sũng, lại bị bọt nước chung quanh bắn tung tóe chật vật không chịu nổi. Quần áo nam tử bị tẩm nước ướt đẫm có thể thấy hắn ta tuyệt đối không phải người bình thường.

Hồng y nữ tử làn da trắng nõn, phu như nõn nà, trên khuôn mặt trẻ con một đôi con ngươi thu thủy thiên chân vô tà, lông mày như liễu, cái mũi khéo léo, hai phiến môi mỏng không điểm mà chu (hồng), thật đáng yêu. Lại mặc một thân màu đỏ, đem dáng người đẹp đẽ phác họa mạn diệu vô song, là nam nhân đều nhịn không được miên man bất định.

Nam tử dùng ánh mắt ác độc gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trên bờ, hắn ta không nghĩ tới hôm nay bản thân sẽ lật thuyền trong mương, ăn vụng không thành, ngược lại chọc một thân chật vật. Hắn ta dùng tay vén đầu tóc tán loạn phía trước, ẩm ướt bết trên vai, quần áo trên người bởi vì bị ướt mà dính trên người, hắn ta dùng hết toàn lực muốn nhích tới gần bờ, đáng tiếc bị hồng y nữ tử ném đá loạn xạ nước bắn tung tóe chặn đường đi, bất đắc dĩ không có cách nào tiến về phía trước.

Đứng bên cạnh hồng y nữ tử là hoàng y nữ tử, bàn tay lớn nhỏ che đôi mắt như khảm đá quý trên gương mặt, lông mi thật dài như vẫy bươm bướm, cái miệng nhỏ nhắn thoa chút son nhẹ nhàng, một bộ mỹ nhân bệnh tật nũng nịu, làm cho người ta nhịn không được muốn xông lên hảo hảo yêu thương một phen.

Hôm nay A Huyên khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ, dâm tặc họ Hạ xứng đáng bị như vậy, nếu không phải hắn ta động tay động chân, sao A Huyên có thể quăng hắn ta vào trong nước? Nhưng mà Hạ dâm tặc tiếp tục ngâm trong nước, nhiều nhất chỉ là mát một chút, nằm trên giường hai ngày. Nhưng nếu Hạ Liễu xảy ra chuyện gì, Hạ gia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, mà nàng ta vừa vặn lại có thể làm một nhân chứng mục kích hữu lực.

Nàng ta nghĩ vậy, nhìn thấy tiểu nha đầu cách đó không xa, kế theo tâm đến. Nàng ta lui ra phía sau một bước, thấy hồng y nữ tử còn đang chuyển tảng đá ném vào trong nước, không rảnh bận tâm đến mình, nàng ta nhìn tiểu nha đầu của mình vẫy vẫy tay, nhẹ giọng thì thầm vài câu với nha đầu, trong mắt ẩn ẩn hiện lên ánh sáng ác độc. Nha đầu gật đầu, khom người lui xuống, chạy vào rừng cây. Vừa giao việc xong, nàng ta liền thấy hồng y nữ tử ôm lấy một khối đá lớn chuẩn bị ném Hạ Liễu.

Cơ hội tới!

Nàng ta giả bộ đưa tay ngăn hồng y nữ tử. Nhưng mà, hồng y nữ tử tập võ từ nhỏ, khí lực không biết lớn hơn so với nữ tử khuê phòng như các nàng bao nhiêu, ngăn cản của nàng ta chính là lấy trứng chọi đá. Huống hồ, căn bản nàng ta không phải thật tình muốn đi ngăn nàng lại, nàng ta chỉ là giúp nàng điều chỉnh phương hướng mà thôi.

Âm thanh “Oành” một tiếng vào nước, vô số bọt nước bắn lên tung tóe, trong khi giãy chết, tảng đá không chỉ ném vào trong nước, cũng đang chuẩn xác đập trúng Hạ Liễu. Lỗ thủng trên trán hắn ta chảy máu không ngừng, đồng tử bắt đầu tan rã, năm ngón tay mở ra, thân thể cứng ngắc hướng lên bầu trời, chìm vào trong nước...

Hồng y nữ tử thấy thế, kích động xoay người bắt lấy hoàng y nữ tử, mồ hôi lạnh làm quần áo nàng sũng nước, trên trán đã che kín mồ hôi, như thế nào liền ném trúng hắn ta vậy? Rõ ràng là nàng không có nhắm vào đầu Hạ Liễu ném mà! Trong lòng nàng kinh hãi, thét chói tai.

”Á Đồng, làm sao bây giờ? Hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ? Ta giết người!”

Hồng y nữ tử kích động nắm chặt tay Cổ Á Đồng, sốt ruột nói.

Nàng chỉ mới có mười sáu tuổi, chính là một đứa nhỏ bị chiều đến hư, nơi nào gặp qua cảnh tượng huyết tinh này, trước kia bất luận xông họa gì, đều có lão cha Tướng quân thay nàng thu phục, hiện tại đó là mạng người!

Khi ánh mắt sợ hãi của nàng nhìn về phía hoàng y nữ tử, vậy mà từ trong mắt nàng ta thấy được nồng đậm hận ý. Sẽ không, Á Đồng là bằng hữu tốt nhất của nàng, làm sao có thể, sẽ không! Hồng y nữ tử thế nào cũng không tin hai mắt của mình, nhưng mà, có đôi khi hiện thực chính là tàn nhẫn như vậy, chỉ có thể nói nàng có mắt không tròng, tin sai người!

”Vậy ngươi và hắn ta cùng nhau xuống địa ngục đi!”

Hoàng y nữ tử lạnh lùng nói, trong lời nói không có một tia độ ấm.

Nàng ta dùng sức vung hai tay hồng y nữ tử, thừa dịp nàng sững sờ, không chút do dự lấy tay đẩy nàng xuống.

”A ——”

Hồng y nữ tử rơi vào suối, liều mạng quẩy đạp trong nước, hai mắt tràn ngập sợ hãi, trong hoảng loạn muốn bắt lấy cái gì có thể trụ, mà trên bờ nữ tử kia chỉ lạnh lùng đứng xem, khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi như anh túc.

Có lẽ lúc người sắp chết, đều sẽ hồi tưởng chuyện trong quá khứ. Khi nàng nghĩ đến Cổ Á Đồng, nàng vẫn cứ không thể tin nhìn nụ cười như anh túc của nữ tử trên bờ. Ông trời, nàng vẫn là bằng hữu tốt nhất của Cổ Á Đồng sao? Hay là mọi chuyện đều do Cổ Á Đồng luôn lừa dối nàng? Hoặc mọi chuyện nàng đều chịu tội thay Cổ Á Đồng?

Hồng y nữ tử biết võ công, từ nhỏ ở phủ Tướng quân được nuôi dạy như nam nhi, nhưng điều duy nhất nàng không biết chính là bơi lội. Vận mệnh thường thường đều thật ly kỳ, bình thường đều là nàng khi dễ người, vậy mà hôm nay lại bại trong tay bằng hữu tốt nhất.

”Vì sao?!”

Nàng dùng hết khí lực toàn thân hô lên nghi vấn cuối cùng.

”Ha ha ha. . . Vì sao? Bởi vì ta ghen tị ngươi!”

Hoàng y nữ tử lớn tiếng nói.

”Ngươi là minh châu cao cao tại thượng của phủ Trấn Quốc Tướng quân, còn được Hoàng thượng đặc biệt phong làm Quận chúa Lan Hi, từ nhỏ đã nhận được vô tận sủng ái, bất luận ngươi sai phạm cái gì, đều có người thay ngươi gánh. Ta thì sao? Ta có chút nào kém ngươi? Mà ta lại phải ở trước mặt mọi người giả trang nhu thuận biết chuyện, khắp nơi nhường nhịn để sống sót ở phủ Thượng thư.”

”Dạ Tử Huyên, ngươi nói xem ta có nên hận ngươi, hay tiếp tục không hận ngươi? Nhưng mà, ta không thể không tiếp cận ngươi, lợi dụng thân phận cùng sự sủng ái của mọi người với ngươi, được người khác hâm mộ, sau đó tìm một cửa hôn sự tốt, từ đây trở thành người trên người, cũng không cần xem sắc mặt người khác. Mà hiện tại, ta không cần dựa vào ngươi, bởi vì ta. . . .”

Đột nhiên, trong rừng cây truyền đến tiếng vang tất tất tác tác, hình như có người đến gần, nàng ta lập tức thay đổi sắc mặt, lớn tiếng khóc hô:

”A Huyên —— ngươi đứng lên, ngươi đứng lên, nhanh chút đứng lên—— “

Trong nháy mắt, dường như Cổ Á Đồng biến thành một người khác không để ý an nguy bản thân, giả bộ muốn xuống nước, sau đó trộn nhất giao, làm cho toàn thân ẩm ướt, chật vật không chịu nổi.

”A ——”

Bỗng nhiên, từ phía sau truyền tới một giọng nữ.

”Tiểu thư, tiểu thư, Điền Bộ đầu các ngươi mau mau cứu tiểu thư!”

Phía sau nha đầu là một đám quan sai, nghe thấy tiểu thư nhà Thượng thư rơi xuống nước, sợ tới mức vội vàng nhào xuống dưới nước, nếu nàng ta thực xảy ra chuyện gì, đầu bọn họ đều phải chuyển nhà.

”Ô ô ô. . . Không cần lo cho ta! Mau cứu A Huyên! Mau cứu nàng! Nàng ngã xuống nước!”

Cổ Á Đồng khàn giọng khóc hô, giống như Dạ Tử Huyên và nàng ta thật sự là hảo tỷ muội đồng sinh cộng tử.

Đám quan sai vừa nghe Thất tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh của phủ Tướng quân ngã xuống nước, nhất thời ba hồn bị dọa bay bảy phách, nếu vị Quận chúa Lan Hi này chết thật, vậy không phải đầu trên gáy của mình có vấn đề mà là tánh mạng cửu tộc mình cũng khó giữ được.

Vì thế, một đám bất chấp tất cả.

”Phù phù phù phù phù phù. . .”

Mỗi một tiếng, đều có người nhảy xuống nước!

Giây lát sau, có người ôm hồng y nữ tử lên khỏi mặt nước, nhưng mà mặt vị tiểu thư này trắng như giấy Tuyên Thành, không có một tia huyết sắc, vẫn không nhúc nhích, không có một chút hơi thở người sống.

Không chỉ quan sai, ngay cả Cổ Á Đồng cũng sợ hãi, chỉ lo phát tiết ngọn lửa ghen tị trong lòng mình, nếu Hoàng thượng truy cứu lên thì làm sao bây giờ? Chỉ sợ mấy người bọn họ đều khó thoát khỏi cái chết!

”Đầu nhi, còn có Đại công tử Hạ gia đâu!”

Chỉ trông chốc lát, một nha sai cũng đã khiêng thi thể Hạ Liễu lên. Nhất thời, tâm của vị Điền Bộ đầu này cũng giống như tro tàn!

Mà trên bờ cách đó không xa, nam tử nằm trên cây phong khóe miệng hắn ta bắt đầu lộ ra một tia cười lạnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.