Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 56: Chương 56: Lời Thề Của Tiêu Đạc (Tiếp)




A Nghiên trước mắt bắt đầu mơ hồ, nàng dường như thấy huyết tinh, cương đao dày đặc bóng loáng, liệt mã phát cuồng trên đường, còn có khói đặc cuồn cuộn bốc lên, nàng ho sặc, hít thở không thông, giãy dụa suy nghĩ chạy trốn, mà thế nào cũng chạy không thoát, nhưng mà những lần trải qua lần lượt chết đi đã khắc trong cốt nhục, nàng thế nào cũng trốn không thoát.

Tiêu Đạc đang ném một mâm chim cút đổ xuống mặt đất rồi, đầu bếp nữ chung quanh sợ tới mức trên mặt không có huyết sắc, một đám phủ phục quỳ trên mặt đất không dám nói lời nào.

Hà Tiểu Khởi cứng ngắc gập chân, quỳ xuống tại chỗ, gắt gao nhìn chằm chằm khay sứ trắng đỏ nát trước mặt kia.

”Cút!” Tiêu Đạc ra lệnh.

Các đầu bếp nữ nguyên bản sợ tới mức hai chân như nhũn ra, nay nghe thế, nhất thời nhìn thấy một đường hi vọng, quỳ tại chỗ cũng không dám đứng lên, cuống quít tạ ơn rồi, nửa quỳ chạy đi.

”Đi ra ngoài.” Tiêu Đạc cũng không thiết nhìn Hà Tiểu Khởi một chút.

Hà Tiểu Khởi ngẩng đầu nhìn vàomắt A Nghiên, đã thấy A Nghiên dường như choáng váng, ánh mắt thậm chí đăm đăm, hắn cố gắng tự áp chế đau đớn trong ngực, gắt gao nắm tay, đến cùng vẫn cắn răng đi ra ngoài.

Đợi cho mọi người đều đi hết, Tiêu Đạc mới lạnh lùng nhìn chằm chằm A Nghiên, nghiến răng hỏi: “Vì sao đút hắn ăn?”

A Nghiên cả người lạnh run, trước mắt một mảnh sương mù, nàng kinh ngạc ôm cánh tay, trong đầu kêu ong ong, chỉ nhìn thấy con ngươi Tiêu Đạc tức giận bùng lên, cùng với môi mỏng mấp máy, căn bản không nghe thấy hắn đang nói cái gì.

Tiêu Đạc càng giận, tiến lên cầm cánh tay A Nghiên, thấp giọng ra lệnh nói: “Không cho ngươi đút cho người khác, cũng không cho ngươi nấu cơm cho người khác, càng không thể cười cười nói nói cùng người khác, nghe thấy không? ! Ta muốn ngươi thấy ta rồi, chỉ có thể nhìn ta, trong mắt trong lòng chỉ có thể có ta!”

Nhưng mà A Nghiên thật không nghe thấy, nàng chỉ như trong sương khói như có như không, nhìn thấy cặp con ngươi kia lạnh như băng thấu xương, giống như vực sâu hàn đàm, dường như giây lát có thể cắn nuốt nàng.

Nàng chỉ cảm thấy mệnh mình không còn bao lâu, chỉ cảm thấy chính mình muốn chết, đã chết rồi, lại phải một lần nữa bắt đầu lần luân hồi tiếp theo.

môi nàng mấpmáy, nàng muốn nói cho Tiêu Đạc, nói cho hắn nàng không muốn chết, còn muốn tiếp tục sống, nàng đã chết nhiều lần, thật sự không muốn nữa.

Nhưng nàng nói không nên lời.

Nước mắt bỗng chốc mãnh liệt tràn ra, ào ào rơi xuống.

Tiêu Đạc nguyên bản tức giận tận trời, nhưng A Nghiên vừa khóc như vậy, hắn nhất thời choáng một chút.

Giờ phút này hắn mới nhìn thấy, mặt nàng tái nhợt như tờ giấy, môi mỏng liên tiếp run run, trong con ngươi hàm chứa lệ quang khiếp sợ, cứ như vậy hoảng hốt nhìn mình.

Tiêu Đạc vốn tức giận như bị người châm từng mũi kim, nhất thời biến mất hầu như không còn, sau đó là đau lòng cùng thương tiếc.

Hắn khiếp sợ, ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, rốt cục tự đi ôm lấy nàng, thì thào giải thích: “A Nghiên đừng khóc, ta không phải muốn tức giận với ngươi.”

Nhưng A Nghiên đã hoảng sợ, liên tục lui về phía sau, trong mắt đều là hoảng hốt.

Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, trong mắt phiếm đau, hơi nhếch môi, hắn cố nén xúc động, đè nén khát vọng hận không thể ôm nàng vào trong lòng, nghẹn tại chỗ, tận lực mềm giọng, nhẫn nại giải thích: “A Nghiên, ta không phải muốn làm ngươi thành như thế nào, chính là tức giận ngươi đút đồ ăn cho Hà Tiểu Khởi, kia rõ ràng là ngươi làm cho ta, vì sao để cho người khác ăn, ta càng không thích ngươi đút cho hắn, ngươi chỉ có thể đút cho ta.”

ngữ điệu mềm nhẹ, nhưng bên trong vẫn lộ ra nồng đậm chua xót cùng bất mãn.

A Nghiên răng trắng nhỏ gắt gao cắn lên môi dưới mềm mại, đau đớn bén nhọn khiến nàng chậm rãi khôi phục lại trong hoảng hốt vừa rồi, trước mắt khói đặc dần dần tiêu tán, tiếng động bên tai dần dần rút đi, nàng thấy rõ người trước mắt, nghe thấy thanh âm hắn tràn ngập ghen tuông.

Gắt gao nắm tay, nàng đè nén cả người run rẩy không ngưng được.

Tưh nói với mình một chút, không phải hắn muốn giết mình, cũng không muốn tức giận, hắn chính là nhìn thấy mình đút cho Hà Tiểu Khởi ăn này nọ nên ghen tị, mất hứng.

Trên mặt dần dần khôi phục huyết sắc, thần trí bắt đầu tỉnh táo, nàng gắt gao cắn môi như trước, nhìn chằm chằm Tiêu Đạc trước mắt.

Tiêu Đạc cũng không biết nàng đang nghĩ cái gì.

Hắn đang thật cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng, không dấu vết tiến lên, thân hình cao ngất nửa ngồi xổm xuống, nghiêng đầu nắm bắt từng vẻ mặt trên mặt nàng.

Thấy nàng không nói một lời, kinh ngạc đứng tại chỗ, trong mắt lệ muốn ngừng không được, bộ dáng giống như có chút ủy khuất, hắn càng áy náy.

”Ta... Ta chẳng phải...” Tiêu Đạc nhíu mày, nắm tay xiết rồi lại buông, cuối cùng rốt cục gian nan nhượng bộ: “A Nghiên, chỉ cần ngươi giải thích rõ ràng vừa rồi ngươi vì sao đút cho hắn, ta liền không tức giận.”

A Nghiên cúi đầu, một câu cũng không muốn nói.

Nàng kỳ thật so với ai càng rõ, vừa rồi hắn phát hỏa, cách tai ương ngập đầu chỉ kém một bước.

Hiện tại hắn chính là một hoàng tử mà thôi, tương lai đi lên đế vị, lửa giận như vậy, không biết bao nhiêu người gặp họa đâu.

“A Nghiên nói chuyện với ta a!” Tiêu Đạc xem nàng phờ phạc ỉu xìu không nói, trong giọng nói thế nhưng có một chút ý tứ hàm xúc khẩn cầu.

Nhưng A Nghiên hiện tại không muốn nói chuyện.

Nói một câu là nàng vừa rồi thiếu chút nữa cho rằng mình sắp phải chết sao?

Tiêu Đạc thấy nàng như vậy, nắm tay, cắn răng một cái, gian nan nhượng bộ tiếp: “A Nghiên, ta không tức giận. Ta cũng không hỏi, ngươi không cần mất hứng được không?”

A Nghiên ngẩng đầu lên, con ngươi hắc bạch phân minh nhìn hắn một cái.

Kỳ thật nàng vẫn không hiểu hắn, ngay cả đoán ra hắn đối với mình sinh ra tình yêu nam nữ, giống như động vật đang kỳ động dục, mà đối tượng động dục chính là mình, thế thì tính sao?

Loại động dục này có lúc sẽ thay đổi bản tính một người sao?

A Nghiên cũng không rõ.

Với A Nghiên, nàng chính là buồn bực nhìn thoáng qua mà thôi.

Nhưng với Tiêu Đạc, đôi mắt kia xa lạ hờ hững, thật giống như A Nghiên căn bản không biết hắn, chính là nhìn một người xa lạ.

Điều này làm cho hắn có chút chịu không nổi.

Suy nghĩ trong lòng nổi lên đau đớn bén nhọn, đau đớn khiến hắn không có cách nào khống chế bản thân.

Hắn tiến lên nắm tay A Nghiên , khàn khàn khẩn cầu: “A Nghiên, đừng giận ta, được không?”

A Nghiên ngửa mặt nhìn hắn, đã thấy trên khuông mặt hắn tuấn mỹ tràn đầy thất lạc, con ngươi ngày xưa đen thanh lãnh thâm thúy, lúc này chính mình có thể dễ dàng nhìn thấy áy náy cùng lo lắng.

Giờ phút này hắn giống đại nam hài làm chuyện sai lầm, ở trước mặt mình thấp giọng khẩn cầu, như mặc cho mình làm gì thì làm.

Nhưng trong lòng A Nghiên cũng không có nhiều vui mừng.

Nàng sẽ tin tưởng một i hung thần ác sát ở trước mặt mình khuất phục cúi đầu sao?

Thế nào cũng cảm thấy không chân thực.

Nàng cúi đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nói: “Ta sợ ngươi không thích ăn cay, cho nên để Hà Tiểu Khởi nếm thử, hắn càng rõ khẩu vị ngươi.”

Tiêu Đạc nghe thấy, càng áy náy, thân thủ ôm A Nghiên vào trong ngực, thấp giọng nói: “vậy, ta đã biết rõ, ngươi là vì ta, mới để hắn thử, là ta vừa rồi trách lầm ngươi, ngươi không cần giận ta được không?”

A Nghiên đẩy hắn ra: “Ta không giận ngươi, vừa rồi ta chính là có chút sợ hãi.”

Nàng ngửa mặt, con ngươi hắc bạch phân minh yên lặng nhìn hắn chằm chằm, nói thẳng: “Ta sợ ngươi giết ta, ta rất sợ chết.”

Tiêu Đạc nghe thấy lời này, ngẩn ra, xem trong con ngươi nàng trong suốt dường như phản chiếu bầu trời xanh, sợ hãi như vậy, ngực hắn nơi đó càng hung hăng đau đớn.

Nàng sợ chết, nàng nhát gan, mà chính mình vừa rồi dọa đến nàng.

Nàng thậm chí cho rằng chính mình sẽ giết nàng.

Tiêu Đạc hơi nhếch môi, hơi nhăn mày, trầm mặc nhìn A Nghiên nửa ngày, cuối cùng rốt cục trầm lặng nói: “A Nghiên, ta không biết ngươi vì sao sợ hãi, nhưng ta có thể thề với ngươi —— “

A Nghiên bình thản nhìn hắn.

Tiêu Đạc bên môi xẹt qua một tia chua xót, hắn khàn khàn mà kiên định nói: “Ta thề, nếu có một ngày ta làm ngươi bị thương nửa phần, thì ta sẽ chịu khổ sở vạn kiến cắn tim, khiến ta chết không có chỗ chôn, khiến ta trọn đời không được siêu sinh.”

trong thanh âm khàn khàn lộ ra thê lãnh làm cho người ta run sợ.

A Nghiên nghe thấy lời này, bỗng nhiên chấn động, không khỏi ngẩng đầu nhìn.

ánh chiều tà tịch dương theo song cửa sổ lý chiếu vào, khiến phòng bếp đắm chìm trong ánh sáng màu đỏ nhạt, mà lúc này Tiêu Đạc, khuôn mặt tuấn mỹ bởi vì ngược sáng, vẻ mặt khó nhận rõ, con ngươi tối tăm thâm trầm đến mức làm cho người ta thế nào cũng không hiểu.

A Nghiên tinh tế thưởng thức lời hắn vừa nói ra, lời thề mang theo ý tứ hàm xúc thê lãnh.

Hắn nói, nếu thương tổn mình nửa phần, hắn sẽ nếm thử đau khổ vạn kiến cắn tim...

Những lời này, chính mình dường như đã từng nghe, dường như một đời nào, có người nào, từng ở bên tai mình nói ra như vậy.

Nhưng nàng thế nào cũng không nghĩ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.