Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 57: Chương 57: Chương 52




Từ lúc Tiêu Đạc phát hỏa ở phòng bếp, hai người không hiểu sao lại lạnh đi.

Nàng kỳ thật luôn luôn có chút phờ phạc ỉu xìu, cảm thấy sức lực cạn sạch. Tiêu Đạc đâu, nói ra mấy lời nói kia, hắn giống như cũng có chút đang trốn tránh mình, thậm chí không dám tự nhìn mình một chút.

Một ngày này nàng đang nhàm chán, lại nghĩ ra Phi Thiên, không khỏi có chút nhớ. Lần trước không biết tại sai nó trực tiếp hôn mê, sau này ưng nô thỉnh đại phu đến xem, cũng không nói ra được nguyên cớ. Nay vừa nghĩ tới đi xem nó, lập tức nàng trực tiếp đi tới chỗ Phi Thiên.

Lúc này Phi Thiên đang đậu trên một gốc cây trụi lủi, cụp cánh, nhắm mắt dưỡng thần.

Nghe thấy động tĩnh, vừa mở mắt ra, nó thấy A Nghiên, nhất thời giật mình một cái, suýt nữa ngã từ trên cây xuống.

A Nghiên thấy nó đúng là đứng cũng không vững, không khỏi buồn bực nhìn nó: “Phi Thiên, ngươi làm sao? Thực sinh bệnh ?”

ưng nô bên cạnh tiến lên, vội quỳ nói: “Cô nương, vừa rồi đã kiểm tra qua, Phi Thiên không sinh bệnh.”

A Nghiên càng không hiểu : “Không sinh bệnh, sao nó cứ run đâu.”

Ưng nô lau mồ hôi, không thể chậm trễ: “Nó lúc trước còn tốt, chính là nhìn thấy cô nương ngài, mới bắt đầu run.”

A Nghiên hơi kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, nàng bỗng nhiên minh bạch : “Ngươi thế nhưng sợ ta?”

Phi Thiên lui đầu vào ở trong cổ, thế nào cũng không dám nhìn A Nghiên.

A Nghiên khó được có lúc tâm tình tốt, vẫy tay, cười nói: “Ưng, hiện tại chủ nhân của ngươi đem ngươi giao cho ta, ta chính là chủ nhân của ngươi, ta không làm ngươi bị thương. Yên tâm đi, nhanh xuống đây, đậu lên tay ta.”

Phi Thiên như trước rụt đầu, căn bản không xuống.

A Nghiên thấy vậy, linh cơ vừa động, cố ý nói: “Ngươi nếu không xuống, ta phải đi tìm Cửu gia, ta muốn nói cho hắn —— “

Lời còn chưa dứt, Phi Thiên khanh khách kêu, vèo một cái từ trên cây vọt xuống.

”Ha, ngươi sợ hắn như vậy a.”A Nghiên ngồi xổm xuống, ôn nhu sờ sờ đầu trọc của Phi Thiên: “Không cần sợ hãi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”

Vừa dứt lời, nàng liền sửng sốt. Di, lời này thế nào quen tai như vậy, cũng không phải chính là lúc trước Tiêu Đạc nói với nàng sao?

Chính nàng cũng không khỏi cười cười, lắc lắc đầu, ôm lấy Phi Thiên đang run run.

”Lúc trước chủ nhân của ngươi còn nói muốn ăn trứng chim, sau này trứng chim, chim cút đều bị hắn hất đổ, Phi Thiên, ngươi biết đẻ trứng sao?” Nàng thuận miệng hỏi như vậy.

Phi Thiên vừa nghe lời này, trong đôi mắt ưng nhỏ tròn xoe đều là kinh sợ.

ưng nô vội cung thanh nói: “Cô nương, nó là một hùng ưng, sẽ không đẻ trứng.”

”Nha, nguyên lai là một chim đực a.”A Nghiên kỳ thật là có chút thất vọng.

”Khanh khách.” Phi Thiên run run một chút.

A Nghiên sờ sờ móng ưng, không khỏi hỏi: “Vậy ngươi biết làm gì? Ta nhìn ngươi trước kia đi theo Cửu gia, chỉ luôn luôn nhắm mắt dưỡng thần?”

Lúc đó thật đúng là bộ dáng oai vệ nhị ngũ tám trăm, cáo mượn oai hùm đi.

Đáng thương Phi Thiên cúi đầu nghĩ nghĩ, bỗng nhiên đập cánh.

Nó bộ dạng khá lớn, nay duỗi người xòe cánh, ở trên không trung xanh thẳm lượn vài vòng, vẽ ra tư thế duyên dáng.

”Phi Thiên, ngươi làm cái gì vậy?”A Nghiên hoang mang không hiểu.

”Cô nương, nó đây là đang... nhảy múa.” Ưng nô nhíu mày quan sát, do dự nửa ngày, rốt cục đưa ra một kết luận.

”Nhảy múa?”A Nghiên giật mình, cảm thấy lời mình nói vừa rồi khiến Phi Thiên không chịu nổi nhục, muốn muốn biểu diễn cho thấy mình chẳng phải cái gì cũng không biết? !

A Nghiên vừa lòng nhìn Phi Thiên bay cao phía chân trời, giật mình, liền vẫy tay rõ ràng nói: “Phi Thiên, trở về đi, không cần nhảy.”

Phi Thiên quả nhiên xoay quanh một cái, ở trên không trung phát ra một tiếng kêu dài, đột ngột quay đầu, vỗ cánh dừng ở trước mặt A Nghiên.

Lúc nó hạ xuống, mỏ ưng thế nhưng ngậm một đóa hoa nhỏ không biết tên.

Nó ngửa miệng, đôi mắt trong nhỏ nhìn A Nghiên, bộ dáng kia dường như đang nói, cho ngươi.

”Oa, ngươi còn có thể hái hoa!”A Nghiên mừng rỡ, ngồi xổm xuống lấy đóa hoa nhỏ rung rung trong miệng Phi Thiên.

”Nguyên lai ngươi còn có bản sự bực này.”A Nghiên càng thương tiếc sờ sờ đầu Phi Thiên ngốc.

ưng nô bên cạnh ngây người nửa ngày, rốt cục nâng tay lên, bất đắc dĩ lau mồ hôi.

Nhớ ngày đó, Phi Thiên này, tư thế oai hùng ngông nghênh cỡ nào a!

Nay, lưu lạc đến trong tay một tiểu cô nương như vậy, thế nhưng lại học được nhảy múa, hái hoa...

Nhưng A Nghiên hồn nhiên không biết ưng nô đang nghĩ gì, nàng để Phi Thiên đậu trên vai mình:

”Ta nghe nói ưng đều cần đi dạo, chúng ta ở trong viện này đi một vòng, ta muốn dắt ưng đi dạo.”

Phi Thiên vừa nghe lời này, lập tức ngoan ngoãn thu hồi cánh, đậu xuống vai nàng.

A Nghiên lập tức mang theo Phi Thiên, nghênh ngang dạo bộ ở sau viện.

Trước kia thời điểm này hậu viện cũng là cảnh xuân tươi đẹp cầu nhỏ bắc ngang dòng sông, nay nhập đông, gió thu thổi qua, cành liễu xác xơ cỏ yếu lá khô, có chút hoang vu. Lúc này trời mây cao rộng, núi xa mông lung bao phủ một tầng sương mù như có như không.

A Nghiên vừa tản bộ một vừa nói chuyện cùng Phi Thiên.

”Ngươi hình như rất sợ ta, vì sao?”A Nghiên kỳ thật cảm thấy có chút vô tội, là Tiêu Đạc đánh nó, cũng không phải mình. Vì sao nó thấy mình, mà sợ như là mình thấy Tiêu Đạc đâu?

Phi Thiên rụt rụt đầu, cụp cánh không nói chuyện.

”Ngươi có phải sợ ta trả thù ngươi hay không?”A Nghiên đoán như vậy.

Phi Thiên dùng miệng ưng cọ cọ bờ vai nàng, khanh khách đáp.

A Nghiên không khỏi muốn cười, nghĩ chim ưng này tâm tư còn thật nhiều đâu.

Đang nói chuyện, liền thấy bên hồ phía trước một bóng người cao ngất đang đứng.

thời tiết đầu mùa đông, trên mặt hồ tràn ngập một tầng sương mênh mông, chung quanh liễu khô bị gió lạnh thổi bay, hiu quạnh thê lãnh, nam nhân mặc một thân cẩm bào màu hồ lam, khoanh tay đứng ở bên hồ, mày đẹp gắt gao nhíu, không biết đang nghĩ gì.

hai ngày này A Nghiên và Tiêu Đạc luôn luôn có chút không được tự nhiên, nay nhìn thấy Tiêu Đạc, nàng cũng không tiến lên chào hỏi, chỉ tìm một khối đá sạch sẽ, ngồi xuống nhìn hồ nước.

Phi Thiên vừa thấy chủ nhân ngày xưa, cặp tiểu nhãn tình kia nhất thời trừng lớn, phát ra quang mang chưa bao giờ từng có, dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Đạc, dường như ngóng trông Tiêu Đạc sẽ đem nó về.

Nhưng Tiêu Đạc căn bản chưa từng nhìn sang hướng này.

Phi Thiên gấp đến độ nhảy lên nhảy xuống, khanh khách khanh khách.

Dường như là nghe thấy động tĩnh, bên này Tiêu Đạc hơi hơi quay đầu, nhìn về phía bên này.

Phi Thiên vui vẻ, càng vỗ cánh, hi vọng khiến cho chủ nhân ngày xưa chú ý.

Nó làm ầm ĩ như vậy, A Nghiên đã sớm phát hiện, nhíu mày xem xét nó một cái, hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi muốn chủ nhân của ngươi như vậy, kia là không muốn đi theo ta nữa rồi.”

Lời này vừa ra, Phi Thiên nhất thời sợ tới mức run run một cái, nó vội tiến đến bên người A Nghiên, dùng mỏ cọ cọ tay nàng, như đang lấy lòng.

A Nghiên mím môi, không khỏi muốn cười, nghĩ rằng ưng này ngày xưa cũng là bộ dáng cao ngạo lạnh lùng, không ngờ bị đánh mạnh một chút, đúng là vật nhỏ không có chí khí.

Phi Thiên đang lấy lòng A Nghiên, càng vụng trộm dùng cặp tiểu nhãn tình xem xét phía Tiêu Đạc.

A Nghiên cúi đầu nhìn, vừa đúng lúc nhìn thấy trong đôi mắt Phi Thiên tròn vo mang theo nồng đậm cầu xin, kia ý tứ là, chủ nhân a ta bị ủy khuất lớn, ngươi mau tới cứu ta đi.

Nhưng Tiêu Đạc ở xa xa, căn bản cũng không nhìn đến sủng vật ngày xưa này, thậm chí có lẽ hắn căn bản chưa từng chú ý tới Phi Thiên kia bộ dáng ủy khuất đáng thương.

lực chú ý của hắn đều ở trên người A Nghiên.

Cách mấy trượng, trong đám cành khô rủ xuống, nhìn vị cô nương khiến mình nhớ thương, xem nàng có phải đang nhìn mình hay không, xem nàng có phải còn mất hứng hay không.

A Nghiên đương nhiên là chú ý.

ánh mắt hắn rõ ràng như vậy, dường như bị lửa thiêu đót, nếu mình ở gần một ít, sợ là có thể trực tiếp bị nướng cháy, muốn không chú ý đến cũng khó.

Bất quá nàng căn bản không thấy hắn, ngược lại vươn tay, bắt lấy Phi Thiên đang thân ở Tào doanh lòng ở Hán kia, trực tiếp ôm lên đùi mình một phen.

”Khanh khách...” Thân phận chim ưng rất thê thảm, nó cúi đầu khẽ gọi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn chủ nhân cũ.

”Hừ hừ, xem ta bóp ngươi thế nào.” Nói xong, nàng cố ý lấy tay bóp cái mỏ ưng cong cong. Nàng mơ hồ nhớ trước kia trên thảo nguyên từng gặp người thuần ưng, trêu mỏ chọc nước đều là trò thông thường.

”Khanh khách khanh khách...” Ưng thực bất đắc dĩ bắt đầu kêu lên.

Ở đây một người một ưng đùa giỡn, Tiêu Đạc cất bước đi tới bên cạnh A Nghiên, xem ưng đậu trên người A Nghiên.

Phi Thiên cầu xin nhìn Tiêu Đạc, hi vọng chủ nhân cũ có thể cứu mình từ trong ma trảo ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.