Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 2: Chương 2: Bánh Mãnh Sư Cúc Dại




Đại Bạch Thúc trừng mắt nhìn A Nghiên kia mắt to trong suốt, còn có khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn.

Rõ ràng là nha đầu cơ trí, tại sao đầu óc như là thật tốt nhưng lại có chút vấn đề đâu?

Đại Bạch Thúc nhớ tới lời đường chất nữ nhà mình nói.

Bất quá nghĩ đến hèo của Cửu gia nhà hắn, hắn vẫn nhịn xuống nghi ngờ trong lòng, tận lực miêu tả điểm tâm ngày đó: “Xem có chút giống bánh ngọt mãnh sư, trên mặt có màu xanh đỏ, còn rắc hoa nhỏ, mang hương cúc nhàn nhạt, nhớ được sao?”

A Nghiên nhíu mày nghĩ một phen, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết rồi, đó là ta làm bánh mãnh sư cúc dại a!”

Đại Bạch Thúc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Tốt, vậy ngươi làm lại một phần?”

A Nghiên dùng sức gật đầu: “Không thành vấn đề a!”

Đại Bạch Thúc cùng Hà Tiểu Khởi bên cạnh mặt mũi tràn đầy khinh bỉ liếc nhau một cái, âm thầm gật đầu.

A Nghiên đâu, nhìn nhìn nguyên liệu nấu ăn bên cạnh, mới phát hiện những thứ nguyên liệu nấu ăn kia đều đặt trong đĩa nhỏ bằng sứ trắng, các loại nguyên liệu nấu ăn đều sắp xếp rất chỉnh tề, nàng nhìn Đại Bạch Thúc: “Còn thiếu chút cúc dại.”

Đại Bạch Thúc gấp rút phân phó Hà Tiểu Khởi: “Đi!”

Hà Tiểu Khởi nhíu mày, bất quá vẫn đi ra ngoài.

Ai biết A Nghiên lại bổ sung thêm với hắn: “không được quá già, không được quá non, phải là loại hôm qua mới nở, không lớn không nhỏ.”

Hà Tiểu Khởi không nghĩ tới nha đầu nông thôn này dám sai sử mình thuận tay như thế, lườm nàng một cái, bất quá đến cùng vẫn đi .

Hắn ngược lại tốc độ cực kỳ nhanh, chưa đến 1 khắc thời gian, đã mang 1 sọt cúc dại đến.

A Nghiên có chút ít kinh ngạc: “Nhanh như thế?”

Hà Tiểu Khởi hơi có chút đắc ý: “Trong phòng bếp của ta muốn dùng cái gì, ai dám thất lễ?”

Những chuyện này ai dám làm phiền hắn tự thân động thủ, đương nhiên có thị vệ làm giúp, những thị vệ kia khinh công giỏi, động tác mau, không mất bao lâu mang về một sọt.

A Nghiên đối với việc này dù thấy nhưng không thể trách, nàng kiểm tra nguyên liệu nấu ăn lần nữa, bắt đầu làm bánh ngọt mãnh sư cúc dại.

Kỳ thật bánh ngọt mãnh sư này, chính là điểm tâm thường dùng trong tiết trùng dương, chính là dùng bột trắng chưng thành bánh ngọt, trên bề mặt rắc ít hạt thạch lựu, kê vàng, còn có bạch quả, hạt thông v.v.., phía trên lại khảm một chút sợi thịt, trang trí cho điểm tâm này thành hình sư tử mãnh vương, cho nên mới gọi là cái bánh mãnh sư.

Bất quá A Nghiên làm cái bánh ngọt mãnh sư này lại không giống người khác, lúc chưng bánh, nàng cho thêm cúc dại .

Đại Bạch Thúc cùng Hà Tiểu Khởi ở bên cạnh, lúc A Nghiên chầm chập bắt đầu làm điểm tâm, cũng bắt đầu giữ vững tinh thần nhìn chằm chằm.

Chỉ thấy A Nghiên ngón tay trắng non mềm giống như củ ấu, từ cái sọt bên trong chọn mười mấy đóa cúc dại, thả vào trong nồi, lại lấy nước suối trên núi bên cạnh cho thêm vào, bắt đầu nhóm lửa.

Đại Bạch Thúc thấy vậy, gấp rút quát bảo ngưng lại: “Ngươi không cần làm, để Hà Tiểu Khởi đốt lửa.”

Hà Tiểu Khởi ngược lại không nói gì, ngoan ngoãn đi nhóm lửa.

A Nghiên nhân cơ hội này chọn lựa một chút nguyên liệu nấu ăn bên cạnh, tất cả đều rửa sạch sẽ để riêng.

Ít lâu sau đó, nước trong nồi bắt đầu sôi, A Nghiên cầm một miếng vải xô lọc hoa cúc, trong nước hoa cúc cho thêm đường phèn, bột kê, vừa quấy vừa tiếp tục bảo Hà Tiểu Khởi đun bếp.

Đợi đến lúc nước hoa cúc nấu xong, A Nghiên chậm rãi suy nghĩ làm mặt bánh ngọt.

Đại Bạch Thúc quả thực là muốn trừng lồi mắt ra, hắn muốn nhìn một chút tiểu cô nương này làm như thế nào, nhưng hắn nhìn hồi lâu, lại cảm thấy thủ pháp nàng cùng với cách phối liệu cũng không có gì đặc biệt.

Hơn nửa canh giờ sau, bánh ngọt của A Nghiên ra nồi, bánh ngọt vàng nhạt, trên mặt bánh có các loại hoa quả khô trang trí, còn có từng cánh hoa cúc chậm rãi tung bay.

Đại Bạch Thúc đi tới gần, mới thấy hoa cúc kia muốn đón còn che, khảm một nửa trên bánh ngọt, bởi vì cánh hoa hoa cúc nhẹ nhàng, lúc này bên cạnh có người đi đi lại lại một chút, hoa cúc kia liền giống như bươm bướm nhẹ nhàng nhảy múa.

Mà càng làm cho người ta ngạc nhiên là, bất quá chỉ mười mấy cánh hoa cúc mà thôi, nhưng điểm tâm lại phát ra hương cúc nhàn nhạt, mát lạnh thản nhiên, khiến người ta hoảng hốt như ở trong vườn cúc.

Hà Tiểu Khởi sắc mặt cũng có chút thay đổi, lần trước hắn cũng chưa từng thấy điểm tâm được Cửu gia nhà mình ăn rồi có chút hài lòng kia, trong suy nghĩ của hắn, có lẽ cũng không có gì, chỉ là trùng hợp Cửu gia thích mà thôi.

Dù sao ăn gì đó là mphải xem tâm tình. Tâm tình tốt tự nhiên cảm thấy mỹ vị vừa miệng, tâm tình không tốt dù mỹ thực tỉ mỉ chế biến cũng không có hương vị.

Cho nên hắn đối với tiểu cô nương hơi có chút xem thường, tổng cảm thấy nàng chẳng qua là gặp vận may.

Nhưng bây giờ thì sao, hắn nhìn nàng bàn tay nhỏ bé khéo léo làm cho bánh ngọt mãnh sư vốn thường gặp ở phố phường nên có chút tục khí thành ra xinh đẹp như hoa, Cửu gia nhà hắn hẳn là sẽ thích đi?

Hắn hơi có chút không biết là tư vị gì nhìn A Nghiên, nghĩ tới tiểu cô nương này, học được tay nghề ở đâu?

Vừa lúc đó, chỗ cửa truyện tới một thanh âm: “Đại Bạch.”

Vừa nghe đến thanh âm này, Đại Bạch Thúc lập tức toàn thân chấn động, vội vàng gật đầu: “Tốt rồi tốt rồi lập tức tốt rồi!”

A Nghiên bận rộn nửa ngày, cuối cùng làm xong rổi, nàng đi tới vương phủ, nhìn thấy Hà Tiểu Khởi và Hàn Đại Bạch, đang cảm thấy buồn bực phòng bếp sao chỉ có hai người, lúc này nghe được thanh âm khác, vô thức nhìn sang.

Chỉ thấy có người ở ngưỡng cửa phòng bếp, mang một cái mặt nạ, mặc một thân áo bào đen, tóc dài rủ xuống ở phía sau.

Vốn là bên trong phòng bếp rất ấm áp, hắn vừa đứng như vậy, không có bất kỳ động tác hay vẻ mặt dư thừa, chỉ có thanh âm vừa rồi lạnh như băng, giống như sắt chạm vào sắt tạo ra.

Trong phòng bếp lập tức như nhập đông.

Hàn Đại Bạch nận ra A Nghiên nhát gan, thấy nàng nhìn về phía người ngoài cửa, sợ nàng bị dọa, gấp rút cứng ngắc quay đầu giải thích với nàng: “Đừng sợ, đây là thị vệ bên cạnh Cửu gia chúng ta, chúng ta đều gọi hắn là Ninh đại nhân, hắn tự đến lấy điểm tâm cho Cửu gia.”

A Nghiên triệt để mê hoặc, trong vương phủ này quá kỳ quái.

Hẳn là nha hoàn tới lấy điểm tâm mới đúng, sao lại là một vị như thế? Chính là đại nhân.

Bất quá nàng cũng không dám hỏi, chỉ là yên lặng gật đầu: “Ân.”

Hàn Đại Bạch nơm nớp lo sợ đem mâm điểm tâm sắc hương vị đều đủ mới ra nồi cho vào trong hộp, sau đó nâng đến trước mặt vị Ninh đại nhân này, tiếp theo cúi đầu khom lưng cười: “Đại nhân, để ngài chờ lâu, mời ngài.”

Hắn nịnh bợ vị Ninh đại nhân này như thế, đáng tiếc Ninh đại nhân một câu dư thừa cũng không có, tiếp nhận hộp trong tay hắn, xoay người lướt đi.

A Nghiên nhịn không được trợn to hai mắt nhìn vị Ninh đại nhân này, thực sự không phải cất bước đi, mà là hắn thong thả lướt ra phía trước.

vạt áo thon dài màu đen tung bay, A Nghiên nhìn không thấy chân hắn, nhưng nếu hắn dùng chân đi, thì không nên có kiểu lướt đi về phía trước như thế.

Hàn Đại Bạch cười khổ, đồng tình nhìn sang A Nghiên: “Đừng... Đừng sợ...”

Hắn nói không hề thuyết phục, bởi vì thanh âm hắn hiện tại có chút chột dạ, run sợ: “Ninh đại nhân của chúng ta, hắn vẫn luôn thế này.”

A Nghiên buồn bực nghiêng đầu: “Hắn là người hay là quỷ a?”

Hàn Đại Bạch lắc đầu: “Ta không rõ...”

Trên thực tế, từ thật lâu trước khi hắn trở thành đầu bếp của Cửu gia, Ninh đại nhân đã ở đây, hắn đến cùng là ai, đến cùng hình dạng thế nào, không ai biết.

Hắn đồng tình nhìn tiểu cô nương trước mặt, ánh mắt kia, giống như là nhìn một người bị chính mình kéo vào hố lửa.

”Đừng lo lắng, hắn sẽ không ăn người.”

Nghĩ đến vừa rồi chỉ một chữa chữ chết đã dọa cô nương này gần chết, hắn đồng tình nhìn nàng, cô nương này nhát gan cực kỳ, nàng nhất định sợ muốn chết.

Ai biết A Nghiên lại lắc đầu: “Ta không sợ a!”

Là người hay quỷ, chẳng phải đều giống nhau sao?

lời vừa nói ra, Hàn Đại Bạch dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm A Nghiên, một lúc sau, đột nhiên thong thả nói một câu: “Ta đột nhiên cảm giác ngươi... cũng rất kì quái ...”

Quả nhiên, ở phủ Cửu gia, không có người nào bình thường sao?

A Nghiên lại không phát giác Hàn Đại Bạch khác thường, đầu ngón tay nàng bóp vài cánh hoa cúc ngắm nghía, đầu ngón tay trắng mảnh mai nhu hòa, quấn hoa cúc nộn sắc mỏng nhuyễn, xem đầu ngón tay kia như nước trong veo đẹp mắt.

Hàn Đại Bạch lại buồn bực : “Ngươi không phải là luôn ở thôn Ngưu Thung Tử sao? Này tay ngược lại được chăm sóc thất tốt.”

nha đầu nông thôn hắn biết rõ, bàn tay đều cẩu thả cực kỳ, ở đâu có thể dưỡng thành bộ dáng này. Chỉ thấy tay này, hắn còn tưởng rằng đây là tay của thiên kim nhà ai đâu.

A Nghiên nghe thấy, đưa mười ngón tay ra, cẩn thận quan sát một phen, lại nhớ tới tay Tam cô nương nhà cách vách, cuối cùng gật gật đầu: “Đại Bạch Thúc ngươi nói đúng quá, giống như tay ta và người khác không quá giống nhau...”

Suy nghĩ một chút, nàng cũng tự mìnhbuồn bực, tại sao vậy chứ?

Hàn Đại Bạch vừa nhìn tư thế này, lập tức không có ý tưởng hỏi han nữa, khoát tay nói: “Mà thôi, mà thôi, ngươi tay đẹp, vừa lúc thích hợp làm trong phòng bếp chúng ta. Nói thực với ngươi, phòng bếp trên đời này, chúng ta là độc nhất. Ngươi xem một chút Hà Tiểu Khởi bên cạnh, ngươi biết hắn qua bao nhiêu cửa mới có thể vào được phòng bếp này không? Chính là ngự trù của hoàng đế lão tử kia cũng không đáng chú ý bằng chúng ta trong này đâu.”

Đang nói đâu, ngưỡng cửa bên cạnh phòng bếp lại có một người đứng.

A Nghiên tò mò quan sát, người này không phải là hắc y mặt nạ sắt.

vị trước mắt này, eo đeo bảo kiếm, chân đạp hổ ủng, thân mặc áo bào lụa tím, khuôn mặt kiên nghị, ánh mắt lãnh trầm, hình thể hung hãn, hai chân hắn rắn chắc giẫm nát lò trước cửa phòng, cái khí thế kia giống như là muốn đem cửa phòng bếp đạp hỏng.

A Nghiên đang suy nghĩ, đây là ai? bộ dáng sát khí lẫm liệt như thế, lẽ nào đúng là vị Cửu gia ăn thịt người kia?

Ai biết vị nam tử áo lam này chợt mở miệng, thanh âm mạnh mẽ: “Cửu gia ăn điểm tâm.”

Một câu như thế, lập tức hai người trong phòng bếp trái tim đều nhảy vọt lên cổ họng.

Hà Tiểu Khởi thân thể căng thẳng, ba ba chờ người áo lam nói tiếp.

Hàn Đại Bạch căng thẳng nuốt nước miếng, trừng mắt bình tĩnh nhìn nam tử áo lam.

A Nghiên ở chỗ đó tự mình âm thầm suy đoán, người này nhìn qua cũng không phải là hạng người hời hợt, không ngờ chỉ là người bên cạnh Cửu gia? Thị vệ?

Đang nghĩ ngợi, Hàn Đại Bạch một bước tiến về phía trước, cười nói: “Xin hỏi Mạnh đại nhân, Cửu gia, Cửu gia nói như thế nào?”

Người đến gọi là Mạnh Hán, là thị vệ được nể trọng nhất bên cạnh Cửu gia.

Hắn kiên định thong thả nhìn quét qua phòng bếp, cuối cùng ánh mắt rơi trên người A Nghiên.

”Điểm tâm, là ngươi làm?”

A Nghiên tiến lên: “Vâng”

Mạnh Hán hơi gật đầu: “Cửu gia tức giận, bảo ngươi đi qua.”

lời nói vừa nói ra, Hà Tiểu Khởi trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt nói không nên lời là khóc hay cười.

Hàn Đại Bạch còn thiếu chút nữa ngã vào chỗ đó.

A Nghiên tiện tay cầm lấy mảnh khăn lau bằng lụa trắng, xoa xoa tay còn dính nước hoa cúc, gật đầu nói: “Được!”

Đến lâu như thế, cuối cùng nàngcó thể nhìn thấy người chủ thuê mình rồi sao.

Mạnh Hán ngược lại có chút ít ngoài ý muốn, ánh mắt lần nữa quét qua A Nghiên, xoay người đi ra ngoài.

A Nghiên bước chân nhẹ nhàng muốn đuổi theo.

Hàn Đại Bạch một phen níu lấy cánh tay A Nghiên, nhỏ giọng nói: “A Nghiên, ngươi, ngươi...”

Hắn muốn khóc.

A Nghiên ngược lại an ủi Hàn Đại Bạch: “Đại Bạch Thúc ngươi yên tâm, ta biết rõ, ta sẽ ở trước mặt Cửu gia biểu hiện thật tốt.”

Hàn Đại Bạch nhìn nàng ánh mắt u mê lại trong suốt, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nhíu nhíu mày: “Đây đều là mệnh!”

Đợi đến khi A Nghiên đi theo Mạnh Hán ra khỏi phòng bếp, hắn mới đúng bên cạnh Hà Tiểu Khởi nói: “Nghiệp chướng a, vẫn còn trẻ đâu.”

Hà Tiểu Khởi cúi gằm đầu, nhàn nhạt nói: “Chính là nha đầu ngốc, nàng nghĩ vào làm phòng bếp trong phủ là đơn giản sao?”

Người khác không biết, hắn Hà Tiểu Khởi lại biết rõ, Cửu gia đã từng giận dữ, trực tiếp chém giết mười ba người trong phòng bếp.

Từ đó về sau, có thể đi vào phòng bếp trong phủ, kia đều là đem mệnh buộc trên dây lưng quần.

A Nghiên cũng không biết Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi đang thì thầm cái gì, nàng cơ hồ cõi lòng đầy mong đợi theo sát Mạnh Hán đi lên phía trước. Xuyên qua từng đoạn hành lang gấp khúc, lại vòng qua từng tòa đình viện, đi đến mức đầu A Nghiên có chút choáng váng, cuối cùng Mạnh Hán ngừng lại.

Mạnh Hán mặt không thay đổi nhìn nàng một cái: “Vào đi.”

A Nghiên hướng hắn cười cười, gật đầu, tự mình đi vào.

Mạnh Hán đứng ở chỗ đó, đưa mắt nhìn nàng đi vào, ánh mắt nìn nàng như đang nhìn một người đã chết.

A Nghiên bước vào phòng khách rồi mới phát hiện cái phòng khách này cơ hồ sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, lát đá cẩm thạch có thể phản xạ bóng người, phía trước bày đặt thảm màu trắng so với tuyết còn trắng hơn.

Thuận theo thảm màu trắng kia kia, nàng liên tục đi tiếp, lại thấy phía trước là một giường thấp trải da hổ, bên cạnh giường thấp có một cái giá bằng gỗ tử đàn, phía trên có một con chim ưng toàn thân đen nhánh, chim ưng lúc này đang khép cánh , nhắm mắt dưỡng thân.

ở trên giường thấp có một nam nhân nằm nghiêng.

Người nam nhân kia, đầu đội mũ tử kim ngọc, thân mặc áo bảoộng màu xanh đen, dùng một cái tay đỡ đầu, nằm nghiêng ở đó, tóc dài màu đen theo bả vai hắn uốn lượn xuống, từ giường thấp theo vạt áo giống như nước chảy xuôi xuống.

Không cần nhìn mặt, A Nghiên đã có thể cảm giác được, trên thân người này tản mát ra một loại khí chất lười biếng cao quý, mang một điểm tà khí, lơ đãng nửa nằm ở nơi đó, cúi đầu bễ nghễ giữa thế gian này.

Vừa lúc đó, nam nhân kia hơi nghiêng mặt qua, rủ con mắt quét xuống A Nghiên vừa mới bước vào phòng khách một cái.

A Nghiên nhìn thấy khuôn mặt nam nhân này.

Lúc nàng nhìn thấy mặt nam nhân này, cả người giống như một bãi bùn, ngồi phịch xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.