Sủng Hậu Tìm Chết Hàng Ngày

Chương 14: Chương 14: Bánh Khoai Tây Muối Tiêu




Lúc A Nghiên ở trong phòng bếp cân nhắc nàng nên làm cái gì cho nam nhân kia, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này cực kỳ buồn cười.

nam nhân này, đến cùng cuộc sống có thói quen gì, trăng treo đầu cành liễu, hắn không ngủ được, hắn muốn ngươi quạt cho hắn, bây giờ một chút không hài lòng, hắn còn muốn ngươi làm đồ ăn cho hắn.

Như vậy bây giờ nàng nên làm gì đâu? Khiến hắn ăn uống rượu chè quá độ, cứ như vậy cho hắn no chết?

A Nghiên cân nhắc quá nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định lấy lòng hắn trước, chờ lấy được tín nhiệm của hắn, lại nghĩ biện pháp chuẩn bị hạ độc hắn.

Trong lòng nàng thật sự minh bạch, Cửu gia này thân phận không bình thường, chính mình mới đến, khả năng còn bị quan sát, nếu có hành động dị thường, khó tránh khỏi bỗng chốc bị bắn chết.

giai đoạn này vẫn nên ngoan ngoãn làm một đầu bếp nữ tốt.

Như vậy sau khi suy nghĩ cẩn thận, nàng bắt đầu vì nam nhân đáng sợ kia chuẩn bị đồ ăn khuya.

Nàng chuẩn bị đồ ăn khuya kỳ thật rất đơn giản, tính toán làm một cái khoai tây muối tiêu, lại thêm một trà hạt sen thanh tâm an thần.

địa vị nàng hiện tại giống như cùng khác hẳn lúc trước, cho nên nàng yên tâm thoải mái sai sử trù nữ, để các nàng đem một đống khoai tây tròn vo mập mạp rửa sạch sẽ, chỉ huy các nàng nấu chín ở trong nồi rồi, có thế lấy ra rửa, lại bóc hết vỏ đi.

Lúc nàng ngồi ở chỗ kia nhàn nhã xem trù nữ bận rộn, Hàn Đại Bạch nhỏ giọng nói thầm vơi Hà Tiểu Khởi: “Nguyên bản cũng xem là người thành thật chịu khó, không ngờ có thế được Cửu gia coi trọng, liền bắt đầu vênh mặt hất hàm sai khiến, đến nấu ít khoai tây cũng phải để trù nữ làm.”

Hà Tiểu Khởi đồng ý, cười lạnh một tiếng, gật đầu.

A Nghiên nhìn cũng không muốn nhìn bọn họ, dù sao người khác nói cái gì nàng sẽ không để ý. Người khác hận chết nàng cũng không sao, nàng sống bảy đời, cơ hồ mỗi một đời người chết đều có quan hệ cùng nam nhân đáng sợ kia.

Nói trắng ra là, nàng còn hận không thể gặp phải một cừu gia lợi hại, thay đổi vận mệnh thê thảm của nàng “Người vì nam nhân đáng giận kia mà chết”!

Lúc đang nghĩ, khoai tây cũng đã bóc vỏ xong, nàng đi qua lấy đũa bạc chọc chọc, đã thấy khoai tây kia đã được nấu mềm mịn, vàng óng ánh.

Xem đi, Cửu gia đến cùng vẫn là Cửu gia, ngay cả khoai tây trong phòng bếp hắn cũng to hơn so với bên ngoài lại vàng rực rỡ đâu.

A Nghiên cầm lấy dao, dùng sống dao nhẹ nhàng ép khoai tây xuống, mỗi một củ phải ép vừa đúng, phải đem khoai tây ép cho tròn dẹp tơi xốp, lại không thể ép quá mức biến thành cháo khoai tây.

Lúc này xem trù nữ đã đun tốt rồi, nàng cho dầu vào trong nồi, bỏ khoai tây đã ép thành bánh vào chiên cho hai mặt vàng óng ánh, thuận tay còn vẩy một ít hạt tiêu đen xay nhỏ cùng với muối hạt, hành thái chuẩn bị sẵn.

Nàng làm tất cả đều cực kì thành thạo, một lát sau bánh khoai tây đều thành hình tròn dẹp đáng yêu, nguyên một đám vàng óng sung mãn, trên mặt còn trang trí hành lá xanh biếc cắt nhỏ, thật sự là mềm mại ngon miệng, khiến người ta thèm nhỏ dãi, khiến người ta hận không thể một ngụm nuốt vào.

Nàng làm xong bánh rồi bắt đầu làm trà hạt sen thanh tâm an thần, kỳ thật rất đơn giản, bất quá bảo trù nữ mang nước nấu sôi, bên trong thả hạt sen bách hợp, hạt bách tử, hạt táo chua và mạch môn đẳng, lại dùng vải xô lọc đi bột đi.

Hết thảy chuẩn bị thỏa đáng, nàng liền phân phó trù nữ đặt bánh khoai tây và trà vào trong hộp, chuẩn bị đưa đi cho Cửu gia.

Ai biết Hàn Đại Bạch cau mày đi tới, nghi hoặc nói: “Nguyên vốn tưởng rằng ngươi làm ra cái gì tinh diệu, nhưng lại chỉ làm thế này?”

Tất cả đều cuống lên, chỉ là xem cái bánh khoai tây?

Hà Tiểu Khởi cau mày theo nói: “Đừng nói Cửu gia cũng không thích khoai tây, chúng ta cũng sẽ không cho Cửu gia đồ ăn thấp kém như vậy, nếu phải làm, chúng ta cũng phải cho thêm trứng gà, bột gạo tẻ, hành tỏi, đường đỏ, gia vị, nơi nào giống ngươi đơn sơ thô thiển như vậy!”

Hắn nhưng là trợn tròn mắt nhìn đâu, hoàn toàn không thấy nàng thêm gia vị gì đặc biệt, đồ ăn như vậy, Cửu gia sẽ ăn sao?

A Nghiên trong lòng tự nhiên minh bạch bọn họ lo lắng cùng hoài nghi, bất quá nàng tự có tính toán, lập tức cũng không nói gì, trực tiếp cười: “Thích hay không thích, phải thử một lần, có lẽ Cửu gia sẽ ăn đâu.”

Lời này nói ra làm Hàn Đại Bạch và Hà Tiểu Khởi sắc mặt đều không tốt nổi: “Ngươi muốn thử thì thử, đến lúc đó làm phiền phòng bếp chúng ta, chúng ta cũng phải chịu đòn theo!”

A Nghiên nhìn cũng không nhìn bọn họ: “Chẳng lẽ ta nếu là không liên lụy các ngươi, các ngươi sẽ không bị đánh sao?!”

Lời này vừa ra, thật đúng là đem Hà Tiểu Khởi và Hàn Đại Bạch bị nghẹn đến mặt đỏ lên.

Kỳ thật A Nghiên nói không tệ, nếu không có A Nghiên, bọn họ sợ là đã bị đòn càng nhiều.

Hàn Đại Bạch mặt đỏ lên một lúc sau, thở dài, đi ra cửa ngẩn người.

Hà Tiểu Khởi gắt gao nhìn chằm chằm A Nghiên: “Ngươi, ngươi quá kiêu ngạo.”

A Nghiên liếc mắt nhìn hắn, không chút để ý nói: “Ta chính là kiêu ngạo, ngươi tới đánh ta a?”

Lời này làm Hà Tiểu Khởi thiếu chút nữa một hơi nghẹn chết, hắn trừng nàng, nửa ngày sau, rốt cục nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đi, ngươi đi, ngươi có gan!”

Nàng hiện tại được Cửu gia thích, hắn thật không dám đánh nàng.

A Nghiên nhún nhún vai: “Ta một cái cô nương gia, có gọi hay không gọi thì sao.”

Nói xong này, nàng vẫy vẫy tay, lệnh trù nữ đi theo sau mình, cứ như vậy đi ra khỏi phòng bếp, đi gặp Cửu gia.

sau lưng nàng, Hà Tiểu Khởi lăng lăng đứng tại chỗ, nửa ngày mới hồi thần.

Trời ạ, làm sao có thể có người như thế, rõ ràng là tiểu cô nương, nói được ra lời có thể làm hắn tức chết.

Lúc này đây Cửu gia không nằm trên sạp, hắn đang ngồi trước cửa sổ, trong tay tùy ý cầm một quyển sách.

A Nghiên thật cẩn thận xem xét đi vào, vừa thấy, không thể không thừa nhận, vị Cửu gia này thật sự là đẹp mắt.

Tuy rằng nàng mỗi lần đều vì nam nhân đáng giận đáng sợ này mà chết, nhưng không thể không thừa nhận, người này thật là đẹp mắt.

Giờ này khắc này, cửa sổ bằng gỗ đàn che lụa trắng mở ra một nửa, bên ngoài trăng treo đầu cành liễu, ánh trăng như nước chiếu vào phòng trong, mà trong phòng, dưới đèn bát bảo lưu ly, nam nhân mặc trung y màu trắng bạc, trên khuông mặt tuấn mỹ vẫn mang theo một vài giọt nước, có vẻ là vừa tắm rửa. Tóc đen hơi ẩm buông trên vai, càng lộ vẻ hai vai thanh rộng, thân hình cao ngất, xuống chút nữa thấy đôi thon dài mạnh mẽ, hai chân nhàn nhã nửa gác lên, thật sự là tiêu sái thoải mái, nhàn nhã thong dong, tôn quý tuấn mỹ, thế gian vô cùng.

Nếu này không phải nam nhân kia hại nàng chết bảy đời, A Nghiên nhất định càng có tâm tình thưởng thức bộ dáng hắn mê người này.

Nhưng hiện tại, nàng đành phải biết vâng lời tiến lên, cười nói: “Cửu gia, ăn khuya đã làm tốt rồi, thỉnh ngài nếm thử.”

Cửu gia lông mi vốn cụp xuống nhẹ nhàng nhấc lên, một đôi mắt phượng tối đen như mực nhìn về phía A Nghiên.

ánh mắt lạnh lùng như băng.

A Nghiên trong đầu oanh một tiếng, nàng bỗng nhiên nhớ tới đời này qua đời khác, tình cảnh nàng bị chôn sống, thiêu chết.

Nàng cả người nhất thời không còn một chút khí lực, hai chân run rẩy, suýt nữa ngã xuống.

Bất quá nàng đến cùng miễn cưỡng giữ vững thân hình, lắp bắp nói: “Cửu, Cửu gia... Thỉnh, thỉnh ăn thử chút...”

Cửu gia buông sách trong tay xuống, vẫy vẫy tay, ý bảo A Nghiên đến gần.

A Nghiên vội vàng đến gần, từ trong hộp thức ăn lấy ra bánh khoai tây muối tiêu, lại chậm rãi bưng ra trà nóng hạt sen thanh tâm an thần: “Cửu gia, đây đồ ăn khuya ta tỉ mỉ làm ra.”

Nói đến đây, nàng còn nỗ lực nở nụ cười với hắn.

Cửu gia nhìn A Nghiên kia tươi cười tinh thuần lại lấy lòng, lại nhìn bánh khoai tây muối tiêu trong tay nàng, đã thấy trên mâm sứ bạch ngọc, bánh nhỏ được rán vàng rực rỡ mềm mại xếp trên lá xanh ở đó, tùy ý trang trí chút rau quả xanh mướt, nhìn rất động lòng người.

Hắn nhíu mày nói: “Đây là cái gì?”

A Nghiên vội giải thích: “Đây là bánh khoai tây muối tiêu, khoai tây vốn là “nhân sâm dưới đất”, có công hiệu hòa vị, điệu trung, kiện tì, ích khí, A Nghiên nghĩ Cửu gia mấy ngày trước tiêu hóa không ổn, vừa vặn dùng vật ấy bổ chi, bánh này là mười năm tâm huyết nghiên cứu ra, nhìn như bình thường, kỳ thật là bí kíp độc nhất vô nhị của ta, chỉ xem bên ngoài vàng óng ánh khiến người thèm nhỏ dãi, nếu ăn, bên trong mềm mịn, bên ngoài giòn tan, hương vị bậc nhất, hẳn là Cửu gia nhất định sẽ thích !”

Nói xong, nàng lại vội giới thiệu trà: “Đây là trà hạt sen thanh tâm an thần, ta nghĩ đã muộn thế này, Cửu gia còn chưa đi vào giấc ngủ, nếu uống nước trà bình thường, khó tránh khỏi càng khó có thể yên giấc, bởi vậy cố ý làm trà hạt sen thanh tâm an thần này, có công hiệu giúp ngủ yên giấc.”

Cửu gia nghe nàng nói này nọ một phen xong, nhìn nàng nho nhỏ lại nói ra một phen lời nói đạo lí thiên hạ già dặn như vậy, không khỏi buồn cười nhìn A Nghiên, hỏi: “Ngươi bao lớn?”

A Nghiên cúi đầu, vẻ mặt nhu thuận: “A Nghiên năm nay mười bốn tuổi.”

Cửu gia trong mắt càng có ý trêu tức: “Ngươi mới mười bốn tuổi, dám chạy tới nơi này nói vái gì mười năm tâm huyết?”

Nói dối bị vạch trần, A Nghiên không chút hoang mang cười: “Cửu gia, bánh khoai này ta theo sư phụ ta học được, hắn nghiên cứu bảy năm, ta nghiên cứu ba năm, cho nên nói là mười năm tâm huyết!”

Cửu gia trên mặt có ý cười trào phúng: “Coi như ngươi có lý, bất quá —— “

Hắn ninh mi nhìn này một mâm bánh khoai tây, quét mắt nhing A Nghiên kia bộ dáng cẩn thận không yên, chậm rì rì cười hỏi: “Làm nhiều không?”

A Nghiên vội cười: “Nhiều nha, còn ở trong phòng bếp, Cửu gia muốn ăn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Cửu gia lúc này mới hài lòng gật đầu, phân phó: “Bưng bánh khoai tây làm cho gia tới đây.”

A Nghiên nghe lời này, không khỏi kinh ngạc, nghĩ rằng khuya khoắt, sao muốn ăn nhiều như vậy? Bất quá cũng không quan hệ tới nàng, hắn nếu ăn no chết, hoặc là rõ ràng ăn thành một tên đại mập, chẳng phải là rất tốt? Lập tức nàng vội vã phân phó trù nữ quay về lấy bánh.

Cửu gia nghiêng mắt xem xét nàng, đi tới, hạ giọng, khan khàn hỏi: “A Nghiên, ta nhìn thấy ngươi vừa rồi ánh mắt tránh né, đang nghĩ cái gì?”

Hắn dựa vào quá gần, hơi thở ấm áp bỗng chốc dâng lên đến da đầu A Nghiên mẫn cảm, dường như có người hà hơi vào nàng, nàng nhất thời mặt đỏ tai hồng.

Nàng cúi đầu, cắn môi nhỏ giọng nói: “Ta suy nghĩ, bánh khoai ăn ngon như vậy, Cửu gia nhất định thích!”

Cửu gia nghe vậy, mỉm cười nhíu mày, cũng từ chối cho ý kiến, chỉ dùng ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ cái bàn, một con ngươi đen đôi hẹp dài thâm thúy khiến người ta không thể hiểu rõ, cứ như vậy cười nhìn A Nghiên.

Lần này lại một chút, như đập vào A Nghiên trong lòng.

nam nhân đáng sợ này, trong óc lại đang nghĩ cái gì?

Sẽ không thật sự là ăn không trôi nên muốn giết người đi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.