Sủng Đến Tận Cùng

Chương 73: Chương 73: Chương 65




Edit: Lily_Carlos

Sau sự kiện, Hình Ảnh lấy lịch hành trình của Lục Phỉ ra xem một chút, tùy tiện nói: “Kế tiếp anh có mấy thông cáo từ năm trước, một là tham gia tiết mục giải trí của đài Việt Quất là tham gia chương trình đứng đầu trong lĩnh vực hoạt động ngoài trời Cực Hạn Khiêu Chiến, chương trình sẽ tiết lộ anh và Nhan Hạ sẽ cùng tham gia, hiện tại anh đang có tính toán công khai với Nhan Hạ nên đăng thời gian hai người cùng tham gia một kỳ lên báo như vậy và bên kia cũng đã đồng ý. Còn một cái nữa là quay MV cho Vưu thiên vương, còn có một bộ phim đã quyết định nữ chính là Tả Tư Tư, về phần nữ hai là một người mới của công ty chúng ta, thời gian khai máy có lẽ là năm sau.”

Trước Tả Tư Tư đánh cược một lần đi nhận vai nữ hai, hiện tại Dương Ngưng đi muốn tìm nữ hai cũng phải tìm người có danh khi lớn hơn cô, không phải không có người có danh khí lớn hơn cô trong Chí tôn nhưng mà Chí Tôn đã có một Lục Phỉ dù có thêm một người cũng khó có thể vượt qua.

Nghe xong lịch trình của mình thì Lục Phỉ nhớ tới mình đã đồng ý với Lục Hạo là sẽ tham gia hoạt động vườn trẻ liền nói thẳng: “Bỏ lịch trình ngày 22 tháng 12 của tôi đi.”

“Được.” Hình Ảnh gật đầu, rồi ghi vào lịch trình sau đó lại tiếp tục nói: “Vậy những thứ khác ta sẽ làm theo lịch trình?”

Tính như vậy, những ngày kế tiếp Lục Phỉ không có chuyện gì.

Lục Phỉ gật đầu.

“Vậy mấy kịch bản lần trước tôi đưa anh đã chọn chưa?” Hình Ảnh nhìn lịch trình, lại nghĩ tới đã đưa cho Lục Phỉ cầm những kịch bản kia vội hỏi.

“Tôi sẽ lựa chọn, đến lúc chọn được rồi cũng cần thảo luận vấn đề chi tiết với biên kịch.” Lục Phỉ nghĩ đến cái này, trên mặt không khỏi nghiêm túc hơn một chút, từ mặt này có thể thấy được anh ta rất để ý đến chuyện này.

“Bộ phim này anh muốn quay vì Nhan Hạ?” Hình Ảnh nhạy bén cảm giác được cảm xúc của Lục Phỉ, hơn nữa lần trước cũng có phát hiện, Hình Ảnh lập tức lên tiếng hỏi.

“Ừ, tôi hy vọng nó sẽ được chiếu vào ngày kỷ niệm kết hôn năm sau.” Lục Phỉ gật đầu, tính đến năm sau bọn họ kết hôn được tám năm, cũng là năm sự nghiệp của anh trong thời gian đỉnh cao, anh nghĩ rất đơn giản, anh muốn tặng một phần quà tốt đẹp nhất cho Nhan Hạ vì tám năm qua cô vẫn đứng sau lưng anh yên lặng mà chờ đợi, phần quà này không phải là món quà cuối cùng mà là ăn mừng khởi đầu mới của họ.

Đồng dạng anh cũng muốn từ từ lui lại sau màn ảnh.

“Ừ.” Hình Ảnh đáp một tiếng, trong lòng lại hâm mộ tình cảm giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ, bọn họ đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn ân ái như ban đầu, thật là hiếm thấy.

Lại không khỏi nghĩ tới nhiều vụ ồn ào ngoài kia, hai năm qua kỹ thuật ngày càng phát triển dẫn theo đó ảnh chụp của các phóng viên ngày càng rõ nét, rất nhiều tài tử nữ tính bị trúng chiêu tuy đã mua lại được nhưng chẳng mấy lại lộ ra ngoài.

Chỉ có thể nói một câu, người đang làm, trời đang nhìn, chỉ cần đã làm là sẽ có dấu vết.

Nhưng nếu thật sự như vậy thì một người chuyên ở trong tầm mắt các phóng viên như Lục Phỉ lại không bị phát hiện ra điều gì bất thường?

Như nghĩ tới gì có, anh dừng lại một hồi lâu rồi nói tiếp: “Ngày mai có lịch quay MV cho Vưu Thiên Vương, người anh chọn lần trước Vưu thiên vương cũng có xem qua và cảm thấy rất hài lòng.”

“Anh ta hài lòng là được, ngày mai tôi sẽ sẽ qua bên anh ta quay MV, nhớ nhấn mạnh tôi chỉ cho anh ta thời gian hai ngày.”Lục Phỉ nói thẳng, hôm nay là ngày 18 tháng 12 đúng 2 ngày sau sẽ có hoạt động bên nhà trẻ của Hạo Hạo.

“Được.” Hình Ảnh nhanh chóng phụ họa, kỳ thật bây giờ Lục Phỉ đã ít tham gia hoạt động mà theo độ hot của anh ta thì thông cáo được đưa tới rất nhiều, giá trị con người vẫn không ngừng tăng lên, Lục Phỉ có thể cho Vưu Khánh 2 ngày đã là rất nể mặt rồi, tin rằng đối phương sẽ không có dị nghị nào.

“Còn có những chuyện khác sao?” Lục Phỉ hỏi sau đó nhìn đồng hồ một chút.

“Không có.” Hình Ảnh lắc đầu, hiện tại mọi người đang chú ý đến mấy thứ lộn xộn của giải trí Anh Luân, trừ phi có scandal lớn hơn cho nên không cần quan tâm.

“Vậy tôi về trước.”

“Nhan Hạ ở nhà?” Hình Ảnh cười híp mắt hỏi, mỗi khi rảnh Lục Phỉ đều nhớ đến Nhan Hạ nha, cô đã sớm quen với việc này, nghệ sĩ như vậy thì người đại diện càng thoải mái không phải sao.

Lục phỉ cười một tiếng coi như trả lời, một lúc sau Lục Phỉ cầm một cái áo khoác lên đi ra khỏi phòng làm việc.

Lục Phỉ về đến

nhà thì cảm thấy trong nhà hết sức yên tĩnh.

Anh hơi suy nghĩ một chút liền chạy đến phòng ngủ.

Quả nhiên vừa mở cửa đã thấy Nhan Hạ ngủ say trên giường.

Thấy Nhan Hạ đang ngủ, Lục Phỉ nhìn đồng hồ một chút.

10 giờ 59?

Anh và Hạo Hạo đi rồi Nhan Hạ mới về phòng ngủ, lâu như vậy mà còn ngủ, hôm qua anh rời khỏ nhà rất sớm mà?

Chân mày Lục Phỉ dần nhíu lại, chẳng lẽ thân thể của cô ấy có việc gì?

Nghĩ như vậy Lục Phỉ nhanh chóng nâng Nhan Hạ lên kiểm tra, thấy khuôn mặt cô vẫn hồng hào lại đặt cô xuống.

Sau khi giúp Nhan Hạ dém chăn thì Lục Phỉ đi vào bếp.

Đồ ăn mua tối qua vẫn còn đầy trong tủ, Lục Phỉ thuần thục chọn một ít nguyên liệu sau đó bắt đầu nấu nướng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, khi Lục Phỉ đem bữa trưa đặt lên bàn thì mới nghe thấy động tĩnh trong phòng.

Quay đầu lại thì thấy sắc mặt mờ mịt của Nhan Hạ.

“Em đã tỉnh?” Lục Phỉ nhìn một bộ thỏa mãn của Nhan Hạ mỉm cười.

Nhan Hạ ngáp một cái, không ngờ đi tới: “Anh về khi nào vậy?”

“Vừa mới trở lại, về thì thấy em đang ngủ nên không đi quấy rầy em.”

“Cũng không biết sảy ra chuyện gì nữa chỉ là rất muốn ngủ.” Trong khi nói chuyện Nhan Hạ lại ngáp một cái.

Sau nghi ngáp xong cô nhìn thấy đồ ăn hương sắc đủ cả trên bàn thì bị hấp dẫn qua nói: “Vừa vặn, cũng đói bụng!”

Nói xong Nhan Hạ nhìn Lục Phỉ mỉm cười rực rỡ, má lúm đồng tiền cũng theo đó mà xuất hiện làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Lục Phỉ đi lên phía trước sờ lên lúm đồng tiền trên mặt Nhan Hạ rồi nói: “Ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cẩn thận biến thành heo.”

“Vóc người của em rất tiêu chuẩn đó.” Nhan Hạ không nhịn được mà cọ cọ vào lòng bàn tay ấm áp của Lục Phỉ rồi mới nói.

Thấy hành động đó của Nhan Hạ đôi mắt của Lục Phỉ lập tức tối sầm lại, bàn tay cũng vuốt ve khuôn mặt của Nhan Hạ.

Trong nháy mắt, không khí mập mờ lan tràn giữa hai người Nhan Hạ và Lục Phỉ.

“Em. . . . . . Đói bụng.” Lục Phỉ còn chưa ổn định lại tâm tình của mình thì Nhan Hạ mở miệng nói, cô thật sự rất đói hiện tại trong đầu cô chỉ có một chữ đó là: ăn!

Lục Phỉ nghe thấy Nhan Hạ nói vậy lại nhìn cô thêm vài lần rồi mới bất đắc dĩ thu tay lại, sau đó dùng sức vò rối tóc Nhan Hạ rồi mới nhàn nhạt nói: “Ăn đi!”

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng nhưng vẫn có thể nghe ra oán niệm trong đó, Nhan Hạ cũng nghe ra, cô cười cười sửa sang lại mái tóc của mình một chút rồi cầm đũa lên gắp một món ăn, hai mắt thì tỏa sáng nhìn Lục Phỉ nói: “Xới cơm giúp em đi?”

Nghe Nhan Hạ nói như vậy Lục Phỉ chỉ ừ một tiếng sau đó xoay người vào phòng bếp, lúc trở ra trong tay nhiều hơn hai bát cơm đầy, sau đó bỏ một bát trước mặt Nhan Hạ.

Sau khi nhận được bát cơm Nhan Hạ có cảm xúc muốn quét sạch nó.

Ngay sau đó, Nhan Hạ bắt đầu ăn, thấy Nhan Hạ chỉ thấy thức ăn trước mắt mà không để ý gì đến mình nữa, Lục Phỉ cảm giác giống hệt như ngồi ăn cơm cùng con trai vậy.

Quả nhiên trong phương diện ăn uống này con được di truyền từ cô. . . . . .

Khi Lục Phỉ ăn xong thấy cảnh tượng trước mặt thì lạp tức kinh hãi.

Nhan Hạ đã ăn hết phần ăn gấp hai lần thường ngày, vậy mà cô còn có vẻ thèm thuồng không ngừng gặm cánh gà trong tay.

Nhìn thấy ánh măt khiếp sợ của Lục Phỉ, Nhan Hạ ăn xong một cái cánh gà cầm giấy lên lau miệng, sờ sờ bụng của mình nói: “Cũng không biết tại sao, đặc biệt đói, trước kia cũng không như vậy.”

“. . . . . .” Lục Phỉ trầm mặc, Nhan Hạ đột nhiên ăn nhiều như vậy, vì sao mới một ngày mà một người lại thay đổi lớn đến vậy?

“Lần trước khi có Hạo Hạo cũng nghi ngờ như vậy?” Nhan Hạ như nhớ tới cái gì theo bản năng nói.

Mà cô vừa nói xong Lục Phỉ lập tức sửng sờ tại chỗ, đôi mắt đầy nghi ngờ cùng không thể tin nhìn chằm chằm vào bụng Nhan Hạ.

“Em lặp lại lần nữa.” giọng sói của Lục Phỉ có chút khô khốc, nhịp tim bỗng gia tốc, tim của hắn chưa đập nhanh như thế bao giờ giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

“Lúc có Hạo Hạo?” Nhan Hạ lặp lại một lần nữa sau đó cũng ngây ngẩn cả người, cô đột nhiên trở nên thích ăn thích ngủ, đây không phải phản ứng khi mang thai sao? Nhưng mới có một ngày như vậy thì là mang thai thật sao?

Nhan Hạ nhìn vùng bụng vẫn còn bằng phẳng của mình không biết bản thân nên phản ứng thế nào.

Vì vậy sự thật quá dọa người.

“Chúng ta đi bệnh viện xem một chút.” Nói xong, Lục Phỉ lập tức tiến lên kéo Nhan Hạ, anh vẫn muốn đi kiểm tra một chút mới yên tâm.

“Đợi chút, chúng ta mua que thử thai kiểm tra một chút nếu không đúng thì đến bệnh viện lại thành mục tiêu quá lớn.” Nhan Hạ lên tiếng, bây giờ họ cũng không thể so với trước kia ra ngoài là bị kí giả chụp ngay, bất kể có mang thai hay không mà bị kí giả biết được cũng không tốt lắm.

Vì lí do an toàn bọn họ vẫn nên bí mật kiểm tra trước đi!

Nghe Nhan Hạ nói Lục Phỉ mới dừng chân hơn nữa tâm tinh hỗn loạn cũng bình tĩnh lại.

Vừa biết được Nhan Hạ có thể có thai thì lý trí của anh lại bay mất.

Một lúc sau anh mới nói: “Ừ, để anh đi mua, em ở nhà chờ.”

Nói xong, Lục Phỉ cũng đi nhanh ra khỏi nhà.

Nhìn bóng lưng của Lục Phỉ, Nhan Hạ bất giác sờ bụng mình nghĩ mình đang mang thai thật sao?

Vừa nghĩ tới tương lai mình có thể có một đứa con gái mềm mềm thơm thơm trong lòng cô lại mềm nhũn.

Đi ra cửa Lục Phỉ lập tức lái xe đến hiệu thuốc gần đó.

Chờ đến gần hiệu thuốc Lục Phỉ nhanh chóng đeo khẩu trang đội mũ giả bộ lạnh lùng rồi bình tĩnh đi vào hiệu thuốc.

“Anh cần gì ạ?” Nhân viên phục vụ mỉm cười hỏi.

“Que thử thai, hai cái.” Lục Phỉ đè thấp giọng xuống hiển nhiên giọng cũng thô đi nhiều.

Nhân viên phục vụ nhìn anh, cũng không nghi ngờ gì lấy hai cái que thử thai đưa cho anh.

Lục Phỉ nhận lấy, trả tiền xong nhanh chóng rời khỏi cửa hàng.

Nhân viên phục vụ nhìn bóng dáng khi rời khỏi của Lục Phỉ trong mắt có chút nghi ngờ, sao cậu cảm thấy bóng lưng này rất quen mắt nhỉ?

Mà khi Lục Phỉ mua được đồ thì lập tức lái xe rời khỏi mà không biết sau khi anh đi có một người đội mũ lưỡi trai bước vào hiệu thuốc kia. . . . . .

Sau một hồi, Lục Phỉ cầm hai que thử thai về trong nhà, Lúc Nhan Hạ vào nhà vệ sinh kiểm tra thì Lục Phỉ đứng ngoài yên lặng chờ đợi.

Đối với Lục Phỉ hiện tại thì mỗi phút mỗi giây đều làm cho anh cảm thấy luống cuống.

Đúng, luống cuống.

Lúc Nhan Hạ có Hạo Hạo anh toàn tâm toàn ý chăm sóc Nhan Họa sợ cảm xúc của cô không đúng mà sảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù anh rất vui vì Hạo Hạo ra đời nhưng anh không biết đối xử như thế nào với cái đứa làm người khác ghen tỵ kia nữa... Cảm giác xa lạ.

Lúc đầu óc Lục Phỉ đang loạn cào cào thì cửa nhà vệ sinh được mở ra.

“Như thế nào?” Lục Phỉ không nhịn được mở miệng hỏi.

“Tự anh xem đi.” Nói xong, Nhan Hạ đưa que thử thai trong tay cho Lục Phỉ.

Lục Phỉ nhìn kết quả, anh chỉ thấy hai vạch màu đỏ hiện rõ trên đó.

Nhìn hồi lâu, Lục Phỉ ngẩng đầu nhìn về phía Nhan Hạ, sững sờ nói: “Là có ý gì?”

Nghe thấy Lục Phỉ hỏi như thế, Nhan Hạ cũng ngây người chốc lát, cô không nghĩ tới Lục Phỉ sẽ không biết ý nghĩ của việc này, cô ho nhẹ một tiếng rồi nhấn mạnh: “Ý là anh sắp được làm ba ba.”

Sau khi nghe được đáp án từ miệng Nhan Hạ thì Lục Phỉ giống như bị đánh một cái cho tỉnh, đôi mắt nhìn chăm chú vào Nhan Hạ, anh dịu dàng ôm cô đặt cằm lên mái tóc mềm mại của cô, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng nói của anh truyền đến: “Nhan Hạ, anh yêu em.”

Sau khi nghe thấy lời tỏ tình của Lục Phỉ đôi mắt Nhan Hạ không khỏi cong lên, đôi tay cũng vươn lên ôm lấy lưng Lục Phỉ áp tai lên lồng ngực của anh nghe từng nhịp tim mạnh mẽ của anh, trong lòng lại có cảm giác bình yên, chỉ cần có anh ấy ở bên cạnh thì cuộc sống của cô sẽ được gói gọn trong hai chữ: hạnh phúc.

Hai người cứ lặng lẽ ôm nhau như vậy càng nhau tận hưởng cảm giác yên bình.

Một lát sau, tiếng chuông điện thoại cắt đứt thời khác ấm áp của hai người.

Lục Phỉ lập tức lấy điện thoại ra thì thấy trên đó hiển thị một dãy số xa lạ.

Nhưng Lục Phỉ không nghĩ sẽ có người lạ lấy được số điện thoại của anh.

“Lục Phỉ.” Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam trầm thấp.

“Anh là ai?” Lục Phỉ không khách khí vào thẳng chủ đề, Anh không có hứng thú huyên thuyên cùng người ta chỉ là giọng nói này có chút quen tai.

“Tôi là Đào Hữu.” Người đầu dây bên kia nhanh chóng lên tiếng giọng nói có vẻ dồn dập, anh ta nghe được vẻ không kiên nhẫn trong lời nói của Lục Phỉ nên sợ Lục Phỉ cúp máy.

Vừa nghe đến cái tên này, Lục Phỉ lập tức nghĩ tới gì đó, một lúc sau mới hỏi ngược lại: “Có chuyện gì sao?”

“Tôi không có việc gì, chỉ là Lục ảnh đế và nhà thiết kế Nhan có chuyện thôi.” Đào Hữu cười híp mắt nói.

“Nói thẳng đi!”

“Tòa soạn chúng ta vừa nhận được tin Lục ảnh đế anh đi mua que thư thai.” Đào Hữu cũng không quanh co lòng vòng mà trực tiếp mở miệng nói.

Que thử thai?

Vừa nghe đến ba chữ này vẻ mặt Lục Phỉ hơi biến hóa, bị người phát hiện?

“Nhưng mà ảnh đế anh đừng quá quan tâm, tôi biết tin tức này nhưng có thể tạm thời ép xuống.” Đào Hữu lập tức nói, lần trước kí kết hiệp nghị với Lục Phỉ thì anh ta luôn quan sát quan hệ giữa Lục Phỉ và Nhan Hạ.

Anh ta chưa quên anh ta còn một cuộc phỏng vấn Lục Phỉ, việc này rất quan trọng.

Hai bên vẫn đang tìm cơ hội thích hợp.

Mà bây giờ, Lục Phỉ bị chụp việc vào tiệm thuốc mua que thử thai làm người ta không muốn liên tưởng đến việc Nhan Hạ mang thai cũng khó.

Huống chi anh t tin tưởng chuyện này mà bị lộ ra chắc chắn sẽ dấy lên một hổi phong vân, tin tức này mà lên mặt báo chắc chắn sẽ thú hút ánh mắt mọi người.

Nhưng tấm hình kia bị anh ta đè xuống.

Không phải vì cái khác mà là vì anh ta tôn trọng ý nghĩ của Lục Phỉ.

Lục Phỉ mặc thành như vậy đến tiệm thuốc mua que thử thai chắc chắn anh sẽ không muốn người khác biết, nếu anh ta để lộ chuyện này ra thì mối quan hệ mà anh ta khó khăn lắm mới thành lập được cùng Lục Phỉ sẽ hóa thành hư không.

Vì vậy anh ta mới cố hết sức nén chuyện này xuống, anh ta gọi điện trước cho Lục Phỉ là muốn xem ý của Lục Phỉ như thế nào!

“Cần tôi làm cái gì?” Lục Phỉ trực tiếp hỏi, đối với đạo đức nghề nghiệp của người này anh vẫn có chút tin tưởng, nhưng anh biết không có bữa cơm trưa miễn phí nên chắc chắn Đào Hữu gọi cho anh để ra điều kiện gì đó.

“Cuộc phỏng vấn của chúng ta nên thực hiện trước thời hạn.” Đào Hữu trực tiếp nói với Lục Phỉ: “Lần trước cũng tính toán làm trong trong thời gian gần đây tôi vốn tính sau giải trí Anh Luân mới tiến hành phỏng vấn, cấp trên yêu cầu anh và Nhan tiểu thư có thể làm khách mời trong chương trình được lên sóng vào tối mai là được.”

“Không có vấn đề, mấy giờ thì bắt đầu?” Lục Phỉ cũng sảng khoái nói, vốn cũng tính nhận phỏng vấn của đối phương mà giờ có thêm điều kiện bảo mật thì tội gì mà không làm?

Thấy Lục Phỉ đồng ý một cách sảng khoái như vậy thì Đào Hữu thở phào nhẹ nhõm.

Lục Phỉ đồng ý.

Thật tốt!

“Tám giờ tối mai bắt đầu truyền hình trực tiếp, anh thấy sao?” Đào Hữu lộ vẻ kích động hỏi.

Đàm phán thành công đúng là sảng khoái.

“Ừ.”

“Vậy. . . . . . Tút….tút. . . . . .” Đào Hữu còn chuẩn bị nói thêm gì đó thì Lục Phỉ cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng tút tút từ đầu bên kia đầu dây, Đào Hữu cười cười, là một ảnh đế còn là nam thần quốc dân có chút tính tình cũng bình thường!

Nghĩ tới đó Đào Hữu vui vẻ gọi điện thoại cho chủ biên.

Lục Phỉ vừa cúp điện thoại thì Nhan Hạ vội hỏi: “Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lúc đi mua que thử thai thì bị người chụp được.”

“Vậy bây giờ giải quyết?” Nhan Hạ hơi khẩn trương hỏi, theo tập tục nếu mang thai thì ba tháng không được để người khác biết.

“Ừ.”

Nghe được câu trả lời của Lục Phỉ thì Nhan Hạ thở phào nhẹ nhõm, giải quyết là tốt rồi.

Nhìn vẻ thở hào nhẹ nhõm của Nhan Hạ, Lục Phỉ cười cười nói tiếp: “Nhưng mà anh đồng ý điều kiện của bọn họ là tham gia chương trình truyền hình trực tiếp của họ vào ngày mai.”

“. . . . . .” Nghe Lục Phỉ nói vậy thì Nhan Hạ hơi sửng sốt, tiết mục phỏng vấn? Cô cũng phải đi?

Nhìn bộ dáng khiếp sợ của Nhan Hạ, Lục Phỉ véo má cô nói: “Đây là lần đầu tiên em cùng xuất hiện với tôi, dù sao tất cả mọi người đều đã biết đến sự tồn tại của em rồi nên một tiết mục cũng không làm sao, đúng không? Hơn nữa, em cũng không muốn mọi người biết chuyện em mang thai sớm vậy chứ?”

Lục Phỉ lại nói rất có lý. . . . . .

Nhan Hạ nghe xong không phản bác được câu nào.

Nhìn ánh mắt thâm thúy còn có vẻ nghiêm túc của Lục Phỉ, Nhan Hạ thở dài: “Được rồi.”

“Được rồi, vậy chuẩn bị một chút tối mai đi quay.” Lục Phỉ tiếp tục tặng thêm một câu.

Nghe vậy, Nhan Hạ không nhịn được lườm Lục Phỉ một cái: “Anh không thể nói hết một lần hả?”

“Thói quen.” Lục Phỉ cười híp mắt nhìn Nhan Hạ nói, anh rất thích bộ dạng này của Nhan Hạ.

Bây giờ tâm tình của anh rất tốt.

Nhìn nụ cười trên khóe môi Lục Phỉ, Nhan Hạ cười bất đắc dĩ, sau đó đặt tay ở trên bụng nhẹ giọng nói: “Lát nữa chúng ta đi bệnh viện nhìn một chút có được không?”

Mặc dù cô đã biết chuyện mình mang thai gần như là chắc chắn nhưng cô vẫn muốn kiểm tra lại.

Hơn nữa cô cũng không biết bảo bối trong bụng lớn thế nào rồi?

Nghe Nhan Hạ nói xong anh cũng hiểu ý nghĩ của cô, anh khẽ vuốt cằm nói: “Được.”

Anh cũng giống cô, chờ mong bảo bảo đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.