Sủng Đến Tận Cùng

Chương 64: Chương 64: Chương 58




Comment của Nhan Hạ rất nhanh được người hâm mộ kia thấy được.

Hiểu ý tứ trong câu nói của cô, đánh giá đối với Nhan Hạ lại nâng thêm một bậc.

Chính bản thân Nhan Hạ cũng hiểu, tất cả fan hâm mộ tiếp nhận cô đều chỉ vì nể mặt mũi của thần tượng nhà mình.

Cho dù Nhan Hạ cũng có nhân cách đầy sức hút nhưng trước nam thần mà họ theo đuổi bấy lâu nay, điều đó là chưa đủ, căn bản là thái độ của Lục Phỉ mới có ảnh hưởng đến “hậu viện trung thành “ của anh.

Rất nhanh, vị fan này đã thay mặt toàn thể người ái mộ Lục Phỉ, trả lời Nhan Hạ trên Weibo, thật kiêu ngạo :” Ừm.”

Sự tương tác giữa Nhan Hạ và người hâm mộ kia rất nhanh được giới truyền thông chú ý, lướt qua làn sóng náo nhiệt khi cảnh Lục Phỉ và gia đình anh đi chơi được truyền tải trên mạng xã hội, họ nhanh chóng quyết định tung tin.

Không bao lâu sau, tất cả đầu các trang báo đều có những tin như này.

# Nhan Hạ và fan Lục Phỉ tiêu tan hiềm khích, câu chuyện của Dương Ngưng góp phần lớn công sức#

# Nhan Hạ tương tác cùng fan Lục Phỉ?#

# khiếp sợ, Nhan Hạ nhận được sự cảm thông từ người hâm mộ Lục nam thần#

. . . . . .

Mà lúc này, xe Lục Phỉ đã trở về đến nhà.

Lúc xuống xe, Lục Phỉ trực tiếp đi xuống ghế lái vòng ra sau bế Lục Hạo lên, còn Nhan Hạ cũng cầm túi đựng tranh bước xuống.

Sau khi vào phòng con, thay quần áo cho cậu, hai người mới rời đi.

Họ cũng chưa trở về phòng mà cùng nhau đến phòng khách.

Lục Phỉ rót hai chén nước ấm rồi đưa một ly đến trước mặt Nhan Hạ :” Sao rồi? Hôm nay đối mặt nhiều người như vậy thì em cảm thấy thế nào?”

“Tạm được, cũng không khso như trong tưởng tượng của em, có hai người ở bên, em không thấy khẩn trương chút nào.” Không cần Lục Phỉ nhắc đến, Nhan Hạ cũng có thể nhận rõ sự thay đổi của mình.

Việc càng làm cho cô ngoài ý muốn chính là, rõ ràng việc cô mắc chứng chướng ngại tầm nhìn đã bị đưa ra ngoài ánh sáng nhưng không ai đi nhằm vào vấn đề này để mổ xẻ.

Thật ra, Nhan Hạ không biết rằng, những gì cô đang thể hiện ra bên ngoài hoàn toàn không giống biểu hiện của một người mắc chứng bệnh tâm lí quái đản ấy, cũng chính vì vậy nên có nhiều người nghĩ cô đã khỏi bệnh.

Nếu khỏi, thì còn ai đi chú ý vấn đề này nữa?

“Rất tốt.”hai chữ đơn giản bật ra từ miệng anh, Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ của hiện tại, trái tim tràn ngập sự thoả mãn, giờ đây, bọn họ trong mắt tất cả mọi người là vợ chồng, vợ chống đúng trên danh nghĩa, đã có thể bước đi dưới ánh mặt trời.

So với Nhan Hạ, trên thực tế, anh lại càng vui vẻ.

“Ừ.” Nhan Hạ khẽ vuốt cằm, khóe môi cũng mang theo nụ cười, một khắc sau, cô nhấp một ngụm nước rồi cầm điều khiển mở TV, quen cửa quen nẻo mở kênh giải trí.

Lúc đó đúng là thời gian quảng cáo, Nhan Hạ để điều khiển xuống, xem một chút.

Lục Phỉ ở một bên thấy cô coi TV, cũng không nói gì nhiều, chỉ đứng dậy đi thẳng về phòng chuẩn bị tắm rửa.

Mà ngay khi anh rời đi, chương trình Nhan Hạ coi cũng đúng lúc bắt đầu.

Vừa nhìn, cô đã thấy những bóng dáng quen thuộc.

Nhan Hạ lướt qua rồi nhanh chóng bị sặc nước.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” ho khan vài tiếng, cô mới có thể xem kĩ nội dung trên màn hình.

“Xế chiều hôm nay, cộng đồng mạng vừa nhấc lên một cuộc truy tìm sóng gió, thì ra là nam thần quốc dân của chúng ta – Lục Phỉ, dẫn vợ và con trai anh ấy đi đến khu vui chơi giải trí, tất cả hành trình của họ đều trở thành tiêu điểm choc ư dân mạng. . . .. . “ Theo lời dẫn của phát ngôn viên, Nhan Hạ không ngừng nhìn thấy những tấm ảnh đã thấy trên Weibo trước đó.

Nhìn tấm ảnh tiểu nam thần che mắt, thật lòng, cô cảm thấy da mặt mình đã rớt hết xuống trước mặt nhân dân cả nước, xem xong video này, chẳng lẽ sẽ còn người không biết hai vợ chồng họ làm gì trên bánh xe quay khổng lồ sao?

Trong đầu đột nhiên hiện lên một màn khi ấy.

“Lần này có thể cùng ba mẹ đứng thật cao thật cao.” Hạo hạo nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, hưng phấn nói.

Ô cũng nhìn theo con, trong đầu nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên đến nơi đây cùng Lục Phỉ.

Tất cả quá khứ đều thật đẹp, nhưng ngay khi đến điểm cao nhất, Lục Phỉ đột nhiên đưa tay che kín hai mắt tiểu Hạo, sau đó dùng bàn tay còn lại kéo hông cô gần sát, ngay lúc cô còn bất ngờ chưa kịp đề phòng thì cánh môi đã bị ngậm lấy.

Sau đó, một chiếc lưỡi linh hoạt cạy ra hàm răng, xâm nhập thật sâu. . .. . Mãi đến khi cô sắp không thở được nữa.

. . . . . .

Hồi tưởng một màn này, má cô không khống chế được mà đỏ lên.

Lúc này, thông tin liên quan về chuyện này cũng gần đến hồi kết, Nhan Hạ nghiêm túc ngồi xem tiếp.

Khi thông tin thứ hai được đưa ra, Nhan Hạ đã khá bình tĩnh.

“Cũng trong hôm nay, Nhan Hạ, người vợ xinh đẹp của nam thần đã sáng tạo ra kì tích, cô đã khiến “hậu viện” khổng lồ của Lục nam thần đồng ý sự tồn tại của bản thân, mọi người cũng biết, fan hâm mộ của Lục Phỉ rất khó tính, phải chăng, người phụ nữ này có một loại sức quyến rũ nào đó, mọi người hãy xem xem cô ấy có sức hút gì?. . .. . . . . .”

Mị lực của cô?

Nói thầm bốn chữ này, Nhan Hạ cũng hơi không kịp phản ứng, sức quyến rũ của cô đối với Lục Phỉ, dùng trên người fan hâm mộ thì có hữu dụng không? Không.

Họ tiếp nhận nàng cũng chỉ bởi một lí do đơn giản —— sự thích hợp mà thôi.

Chỉ là, cái thích hợp này, đối với cô, cũng thật quá khó được.

Những bản tin sau đều không quá liên quan đến mình, nhưng Nhan Hạ vẫn xem và nhận được không ít tin tức từ các ngôi sao khác.

Ngày thường, cô cũng rất thích xem tin tức, hơn nữa, nếu vui vui, còn có thể hỏi Lục Phỉ những điều đó có thật sự tồn tại hay không?

Sau khi xem hết, Nhan Hạ lại nhảy sang kênh mà cô hay xem, coi xong mới ngáp dài trở về phòng ngủ.

Trong phòng, Lục Phỉ đang ngồi trên giường, cầm điện thoại nhìn cái gì, cảm nhận được sự xuất hiện của Nhan Hạ, anh mới hơi ngẩng đầu, nói :” Anh đã xả và chỉnh nước cho em rồi, em vào ngâm người một lúc, nếu lạnh thì lại thêm nước nóng vào, anh đã chuẩn bị sẵn tất cả đồ tắm và để một bên rồi đấy.”

“Ừm, tốt.” Nghe vậy, Nhan Hạ lập tức để điện thoại lên tủ đầu giường, sau đó hừ cười mang quần áo và khăn tắm vào nhà tắm.

Ông chồng nhà cô thật quá săn sóc.

Mà chờ Nhan Hạ vào phòng tắm, đóng cửa xong, Lục Phỉ mới ngẩng đầu liếc mắt nhìn, con trai quả nhiên đã kế thừa “thiên phú” âm nhạc của cô ấy, hát vui một đoạn cũng giống nhau như vậy.

Hoặc là, cũng có thể nói, tiể Hạo học cái này từ mẹ nó?

Nghĩ đến đây, khoé môi anh không nhịn được mà tràn ra nụ cười

Anh cảm thấy rất rõ điều này, càng ở nhà, tâm trạng bản thân càng tốt thêm.

Gia đình, quả thật chính là góc bình yên trong lòng anh.

Nghĩ đến ý nghĩ vẫn quanh quẩn trong đầu mấy ngày nay, Lục Phỉ càng thấy rõ, có lẽ anh nên đi thử phát triển sự nghiệp trên một phương diện mới.

Sau đó, ánh mắt anh trở về với màn hình điện thoại, nhìn đoạn đối đáp giữa cô và fan, đáy mắt thoáng qua tia dịu dàng, từ trước đến nay, cô luôn đứng ở góc độ của anh và con, nghĩ cho họ.

Tình cảm đậm sâu như vậy, thì sao người khác có thể không dùng cả trái tim để đáp trả chứ?

Rời khỏi Weibo của cô, vào trang cá nhân của mình, soạn một tin”Yêu” kể về quá khứ.

Khi anh còn đang soạn tin, chuộng điện thoại vang lên.

Nhìn số hiển thị trên màn hình, Lục Phỉ thuận tay nhận :” Chị Hình, có chuyệ gì sao?”

“Mục tổng nhờ tôi hỏi cậu, có thể gửi một phần tài liệu trog tay chúng ta cho họ không, chính là tài liệu công ty England mà Dương Ngưng nắm giữ.” Hình Ảnh hỏi luôn.

Nghe vậy, đáy mắt Lục Phỉ nhanh chsong lướt qua một tia ý vị không rõ, xem ra thám tử của England trong Chí Tôn đã gửi tin tức về.

“Có thể, nhưng không cần chuyển qua tay người của chúng ta.” Lục Phỉ nhắc nhở.

“Tôi hiểu.” Hình ảnh gật đầu nói, Lục Phỉ dùng con cá này để trao đổi điều kiện với Trần Cảnh, nếu đưa cái này cho Mục tổng thì nghe vẻ có chút không đúng cho lắm.

Thế nhưng, cách làm này, nhìn qua thì tưởng như không tốt.

Nhưng cô đi theo Lục Phỉ lâu như vậy, không ai hiểu rõ con người này hơn cô, sợ rằng nguyên nhân của hành động này chính là để trả thù cho Nhan Hạ mà thôi.

Dù sao Dương Ngưng có cơ hội làm những việc đó, hoàn toàn là nhờ có England đứng sau lưng ủng hộ.

Lấy được mệnh lệnh, Hình Ảnh liền định cúp điện thoại.

Nhưng ngay lúc này, Lục Phỉ lại lên tiếng :” Còn một việc nữa.”

“Ừm, là cái gì?”

“Tra rõ cho tôi mối quan hệ của Dương Ngưng với những người khác, kể cả ở ngoài England, không bỏ sót một ai, cả những nam minh tinh từng hợp tác với cô ta nữa.”

“Anh nghi ngờ. . .. . . . .”Hình Ảnh lập tức kinh sợ, trong ấn tượng của cô, quả thật Dương Ngưng từng hợp tác với không ít người, nhưng họ có thể dính vào cùng một chỗ sao? Dù sao thì người này cũng không tồn tại trong tư liệu về cô ta.

“Tra một chút xem kết quả như thế nào?” Lục Phỉ tiếp tục nói, chính bởi vì không có nên mới đáng giá để hoài nghi.

Dù sao, lấy tính cách của đối phương, đây cũng không phải người sẽ buông tha những cơ hội diễm ngộ như vậy.

“Ừ, tôi sẽ nghiêm túc tra một lần.” Trên thực tế, Hình Ảnh vẫn rất tin tưởng trực giác của Lục Phỉ.

“À, gần đây công ty có kịch bản nào tốt không?’

“Cậu định quay phim sao?”

Nghe vậy, Lục Phỉ cười cười nói”Không, tôi chuẩn bị làm đạo diễn.”

Khi anh nói xong câu đó, vừa lúc Nhan Hạ bước ra từ phòng tắm, nghe vậy, cô ngẩn người, chồng cô muốn làm đạo diễn?

Sự chuyển mình này có phải quá lớn rồi không.

Mà Hình Ảnh ở đầu dây bên kia cũng có suy nghĩ giống hệt cô.

“Tại sao đột nhiên lại muốn làm đạo diễn?” cô không thể phủ nhận một điều, rằng Lục Phỉ rất có thiên phú trong nghiệp diễn, nhưng đạo diễn, thì không phải ai cũng có thể làm được.

“Cô có thể nói với Mục tổng, về phần đầu tư tiền bạc, tôi sẽ tự cho vào hơn một nwaar.” Lục Phỉ không trả lời thẳng mà chi đưa ra quyết định.

Điều này cũng khiến Hình Ảnh nhận rõ quyết tâm của anh, cô để lại một câu “Tôi sẽ chuyển lời đến Mục tổng” rồi cúp điện thoại, trái tim nhỏ của cô còn chưa đủ sức để trải qua cơn sốc như vậy.

Mà cúp điện thoại xong, Lục Phỉ nhìn Nhan Hạ ngơ ngác đứng tại chỗ, nhíu mày nói: “Tới đây, anh sấy tóc cho.”

Nói xong, anh lấy máy sấy từ ngăn kéo tủ ra.

Nhan Hạ hồi hồn, lau qua mái tóc rồi đi về phía anh, để anh thổi từng lọn tóc, chỉ là, trong đầu vẫn xoay vòng một ý nghĩ :” Tại sao Lục Phỉ lại muốn làm đạo diễn?

Xin lỗi các nàng vì mình đang trong thời gian thi cử nên chậm tiến độ, từ chương sau trở đi sẽ không phải do mình làm nữa nên hẳn là truyện sẽ up đều hơn, mong mọi người đừng bỏ qua truyện nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.