Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

Chương 4: Chương 4: Không theo kịch bản, Yến Triệu Ca!




Thôi trưởng lão tóc trắng vẫn đang biểu hiện một vẻ hiền lành, cười tủm tỉm nhìn Diệp Cảnh, tựa hồ hoàn toàn không ý thức đến lời nói của mình, đối với mọi người tại đây sinh ra sự trùng kích như thế nào.

Yến Triệu Ca nhìn Thôi trưởng lão, lại nhìn Diệp Cảnh, đột nhiên cảm giác có chút buồn cười.

Chân mệnh thiên tử, tạm thời nhìn tới như một người không có khả năng chống đối trong một thời gian ngắn, cần khoảng thời gian dài cùng không gian phát triển, thường thường sẽ có một ít người chủ động hoặc bị động ra tay, trở thành chỗ dựa vững chắc, bảo hộ chân mệnh thiên tử thăng cấp.

Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, những người này, đại khái đều là bia đỡ đạn đối lập với nhân vật phản diện (bia đỡ cho nhân vật phản diện đánh ^_^).

Đợi chân mệnh thiên tử lớn lên, những người này chỉ cần an tĩnh nhìn chân mệnh thiên tử đại sát tứ phương là được, làm minh hữu, ngày sau tự nhiên có hồi báo gấp trăm lần.

Nói như vậy, bọn họ giống như, đại khái được gọi là. . . chính phái trận doanh?

"Quả thật là diễn viên trình độ cao, hoàn mỹ thực hiện sắp xếp của kịch bản a." Yến Triệu Ca quan sát ánh mắt của Thôi trưởng lão cùng Diệp Cảnh, không có bất kỳ ý tứ nào che dấu thù địch, chớ nói tới là khách khí.

Thôi trưởng lão nhìn trong mắt, không chỉ không giận, trái lại mừng thầm.

"Đồn đãi không oan, trương dương ngang ngược, trừng mắt tất báo." Lão đầu này cười tủm tỉm, không lộ chút thanh sắc nào: "Bị mắt mặt trước mặt mọi người, mặc dù chỉ có mười sáu người ở đây, nhưng một truyền mười, mười truyền một trăm. . ."

"Cái cây gai này bị ghim xuống, người này tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ. Bất kể là phát tác ra tại chỗ, hay sau khi xuất sơn, vào Trấn Long Uyên lại hạ ám thủ, đều rất tốt."

Yến Triệu Ca nhìn Thôi trưởng lão, lại nhìn Diệp Cảnh, trong lòng cười một tiếng.

"Đầu tiên là ta biểu thị một tí khinh thường, sau đó Diệp Cảnh biểu thị một chút hắn bất khuất, tiếp đó ta bởi vì bị hắn chống đối, thể diện không nhịn được, phái bất kỳ thủ hạ hay sư đệ làm chó săn giáo huấn Diệp Cảnh, bị Diệp Cảnh đánh cho răng rơi đầy đất?"

Trường hợp này, quang minh chính đại động thủ, trừ phi đối phương phạm sai lầm rõ ràng, bằng không chỉ có thể lấy danh nghĩa là “luận bàn”.

Chỉ cần không phải người có tu vi thấp chủ động khiêu chiến, trên cơ bản là lấy cảnh giới đè người, ỷ lớn hiếp nhỏ.

Mà chân mệnh thiên tử, vầng sáng diễn viên chính, đều có thể vượt cấp giết quái, thiên phú thần thông “đồng cấp vô địch”.

Một mình tiểu binh lâu la đánh không lại, quần ẩu hơn phân nửa cũng vô dụng, trái lại có khả năng hóa thành lượng lớn kinh nghiệm giá trị, gia tốc Diệp Cảnh trưởng thành.

"Nói không chừng, đang đánh đánh, sẽ thấy thăng một cấp tại chỗ?"

Đây cũng là chuyện không phải là không thể nào.

"Đến lúc đó, đám chó săn bị đánh hoa rơi lá rụng, ta thẹn quá hoá giận, cũng không để ý tới là có hay không ỷ lớn hiếp nhỏ, tự mình ra tay giáo huấn Diệp Cảnh, Diệp Cảnh bây giờ tuy rằng cùng ta còn kém xa, nhưng đã kiên cường bất khuất ở dưới tay thủ hạ của ta chống đỡ hiệp, bày ra phong thái?"

"Nói không chừng còn dùng bàn tay vàng của hắn, làm ta ăn chút thua thiệt nhỏ?"

"Lúc ta muốn nghiêm túc đem hắn đánh thành chó chết, họ Thôi lão đầu hoặc có người khác đứng ra, vì vậy ta chỉ có thể phóng ra hai câu hung ác đại khái như “Tiểu tử, coi như vận khí của ngươi tốt”, sau đó việc ngày hôm nay liền bỏ xuống?"

"Cho dù ta đánh thắng, cũng không có gì vẻ vang, rất nhiều người sẽ cho rằng ta ỷ mạnh hiếp yếu, ngược lại đồng tình cho Diệp Cảnh?"

Yến Triệu Ca bĩu môi: "Theo kịch bản như thế này, ta ngu sao?"

Thôi trưởng lão cười híp mắt nhìn Yến Triệu Ca. Diệp Cảnh, Tư Không Tình hơi đề phòng nhìn Yến Triệu Ca, những người khác cũng có chút thấp thỏm hoặc có chút mong đợi nhìn Yến Triệu Ca.

- Trấn Long Uyên,rất ít người trong các ngươi đã đi qua, một số đã đi qua, cũng hơn phân nửa là nghe nói đến hung danh của nó.

Trong lúc mọi người chờ mong, Yến Triệu Ca rốt cục mở miệng nói:

- Dĩ nhiên với tu vi hiện tại của các ngươi, mặc dù không vào sâu bên trong, nhưng chỉ tới khu vực gần sát biên giới, cũng vạn phần hung hiểm.

- Ta mặc dù cùng đi với các ngươi, nhưng lần này các ngươi đi, là để lịch lãm, không phải ngắm cảnh du ngoạn, ta sẽ nắm giữ đúng mực, còn lại chính cố gắng của các ngươi.

Nghe được Yến Triệu Ca nói như vậy, Thôi trưởng lão mỉm cười, thầm nghĩ: "Xem ra, phải chờ tới Trấn Long Uyên mới động thủ.”

Trong lòng Diệp Cảnh cùng Tư Không Tình tức thì nghiêm nghị.

Lại nghe Yến Triệu Ca đột nhiên nói tiếp:

- Các ngươi cùng đi với ta, ta sẽ trông chừng một ... hai ..., có câu nói “công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” (*). . .

Nói xong, Yến Triệu Ca ra dấu:

- A Hổ.

Một thân ảnh cao lớn xuất hiện ở cửa:

- Công tử?

Yến Triệu Ca nói rằng:

- Ất phẩm, lấy mười sáu món, ừ, chủ yếu chọn loại phòng ngự.

Đại hán vạm vỡ vẫn bên cạnh từ trước đến giờ tên A Hổ đáp:

- Vâng, công tử.

Rất nhanh, A Hổ trở lại, ôm một đống đồ vật đi vào trong điện, sau đó buông xuống trước mặt mọi người.

Ánh sáng rực rỡ chớp động, chiếu cho một đám đệ tử trẻ tuổi không mở mắt nổi, linh khí mãnh liệt ba động chấn động khí huyết của bọn họ dập dờn.

- Bảo binh! Tất cả đều là Bảo binh!

Mọi người đều cả kinh:

- Yến sư huynh, những ... cái này Bảo binh…

Yến Triệu Ca như không có chuyện gì xảy ra, nói:

- Đây là sở hữu tư nhân của bản thân ta, cũng không phải là của tông môn, hiện tại cho các ngươi cũng là hành vi cá nhân của ta.

- Tổng cộng mười sáu món, các ngươi mỗi người một kiện, dựa theo thứ tự nhập môn trước sau, tiến lên lựa chọn đi.

Trong đại điện nhất thời không một tiếng động, mơ hồ đột ngột vang lên vài tiếng vang, nghe giống như là có người nuốt nước miếng.

Đối với cảnh giới tu vị của họ bây giờ mà nói, đây là bảo vật nhảy qua thời đại, ba người Diệp Cảnh trãi qua tầng tầng tỷ thí, đứng đầu trong tông môn tiểu bỉ, mới được ban thưởng một kiện.

Lúc đó, cỡ nào phong quang vinh diệu đứng trên đài, đổ ra biết bao mồ hôi nỗ lực?

Nhưng bây giờ, đột nhiên liền biến thành mỗi người một kiện?

Tuy rằng đám người Diệp Cảnh đã có, nhưng đối với bọn hắn bây giờ mà nói, chí bảo như vậy, sao có thể chê nhiều?

Chính loại bảo vật như thế này, Yến Triệu Ca tiện tay lấy ra mười sáu món, hoàn toàn không chớp mắt một cái, giống như hắn ném ra không phải là một đám Bảo binh vãn bối đệ tử mơ ước, mà là một đống sắt vụn.

Hơn nữa, cái này cũng không phải Yến Triệu Ca lợi dụng thân phận của mình từ trong kho của tông môn lấy, mà là tài sản riêng.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Yến Triệu Ca, nhất thời trở nên nóng bỏng.

Diệp Cảnh lại siết chặc nắm tay, lửa giận trong đôi mắt không cách nào che giấu.

Hắn cảm giác mình bị Yến Triệu Ca vũ nhục, đối phương giống như là hướng hắn khoe khoang.

Tư Không Tình nhìn Yến Triệu Ca, cũng khẽ lắc đầu.

Thôi trưởng lão ban đầu cũng kinh ngạc, sau đó trong lòng cười nhạo: "Đây là cái quái gì? Cầm tiền mở đường, thu mua những người khác, cô lập Diệp Cảnh, đồng thời khoe khoang tài sản của mình?"

"Tuy rằng, đúng là thủ bút thật lớn, hiệu quả cũng rất tốt, đem chút mặt mũi đã mất tìm trở về, thế nhưng. . . đây cũng quá. . . qúa. . . ha hả, quả thật là làm chuyện ăn chơi trác táng. . ."

"Người này, chưa đủ lo ngại, ngày sau thế nào cũng rước hoạ lớn." Thôi trưởng lão cười lắc đầu, cầm lấy một cái áo giáp nhìn một chút, đối đám người Diệp Cảnh nói:

- Trấn Long Uyên xác thực nguy hiểm, Yến sư huynh của các ngươi cũng là có lòng tốt.

Đối mặt với ánh mắt của mọi người, Yến Triệu Ca giống như không có cảm giác nào, không nhanh không chậm tiếp tục nói:

- Đồ vật đã đưa ra, ta cũng sẽ không thu lại, những ... món Bảo binh này liền tặng cho các ngươi.

- Bất quá, tình huống cụ thể khi ân cần tế luyện cùng khống chế khi thực chiến, các ngươi đều phải ghi lại ổn thoả, sau đó trình báo với ta, ta lại tổng kết điều chỉnh, bỏ tạp lấy tinh, luyện chế một nhóm Bảo binh tiếp theo.

Mọi người cùng kêu lên đồng ý, sau đó mới chợt cảm giác có cái gì đó không đúng, một lát sau đồng thời ngẩng đầu, biểu tình như gặp quỷ nhìn về phía Yến Triệu Ca.

Thôi trưởng lão cũng run run một cái, trong tay Bảo binh suýt nữa rơi xuống đất:

- Ngươi vừa nói cái gì?

-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

(*) “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” : “Người thợ muốn hoàn thiện công việc, ắt trước hết tạo khí cụ sắc bén”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.