Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 141: Q.3 - Chương 141: Ba Họ Gia Nô




Cất “cứt trâu” vào xe thì lại xảy ra vấn đề: Đám đông cả đống, xe tôi khi trước ngồi được sáu, giờ chỉ bốn, đi hỗ trợ đánh nhau, binh khí rất quan trọng, 18 hảo hán dùng vũ khí lung tung cả, thấy bọn họ nhiệt tình muốn đi du lịch Tam Quốc một ngày, tôi chỉ có thể nói: “Ưu tiên ai dễ kiếm binh khí - Tần nhị ca, anh quen thuộc hơn em, anh chọn danh sách bốn người đi.”

Tôi vừa dứt mồm, Vũ Văn Thành Đô cùng Ngũ Thiên Tích đều trừng mắt nhìn tôi mà không nói gì, binh khí mà khó tìm tôi cũng chẳng có cách giải quyết, giống như sạc điện thoại phải đúng dòng, ra cửa ưu tiên mà.

Còn có hoa đao đại tướng quân Ngụy Văn Thông cùng kim đao điện soái Tả Thiên Thành hai người cũng lui ra sau vài bước, đại đao dễ tìm, nhưng mà Quan nhị gia là chuyên gia xài đao, Quan nhị gia còn bó tay, hai người bọn họ đi khác gì tát vào mặt Nhị gia?

Mấy hảo hán xài chùy cũng có ý lui, có Lý Nguyên Bá, bọn họ cơ bản không có cơ hội xuất hiện.

Tôi kêu Tần Quỳnh tìm người, có người không phục: “Giản của mày dễ tìm hả?’

Tần Quỳnh cười ha hả: “Tao xài thương được mà.”

La Thành đứng ra khỏi hàng, thản nhiên nói: “Dùng thương thì tính tao một chỗ, tao có thể mượn của Triệu Tử Long.”

Thật sự tôi nhìn không thuận mắt vẻ ngạo mạn của hắn, nói gì mà mượn thương của Triệu Vân xài, hơn nữa ở Hổ Lao Quan có Triệu Vân sao? Bất quá Tần Quỳnh lập tức vỗ bàn nói: “Vậy biểu đệ đi cùng.”

Mọi người mặc dù không thích thằng nhóc này, nhưng nói tới dùng thương trong cả đám không ai bằng hắn, song thương Đinh Ngạn Bình vốn là nhất tuyệt, tiếc là cuối cùng lại dạy cho La Thành bí quyết đơn thương phá song thương, hiện tại cũng bó tay - vốn là lão có năng lực cạnh tranh, dùng song thương cũng không khó, chỉ cần mượn của hai người là được.

Lúc này một người đứng ra trước mặt Tần Quỳnh, thản nhiên nói: “Chú xem anh đi được không?” Là Đơn Hùng Tín.

Tần Quỳnh có thẹn với hắn, mà mấy người Dương Lâm cũng đều phục cách làm người của Đơn Hùng Tín, mặc dù hắn bản lĩnh thường thường, nhưng cũng không ai tranh.

Tần Quỳnh cười làm lành: “Vậy thì nhờ nhị ca.”

Hiện tại tính cả Lý Nguyên Bá là bốn người rồi, danh ngạch cuối cùng tranh đi tranh lại không phân ra kết quả. Ý của tôi là cho Hoa Vinh đi, nhưng hắn đã tới Lương Sơn, đã xuất ngoại rồi còn gọi đi tiếp dễ để người ta bàn tán, hơn nữa 18 vị hảo hán này cũng hay nghĩ lung tung lắm…

Chúng tôi đang cãi nhau ầm ỹ, một huynh đệ chất phác như nông dân chẳng nói gì đã ngồi vào ghế lái phụ, thò đầu ra kêu với bọn tôi: “Đừng cãi cọ, đi nhanh đê.”

Quần hùng ồn ào: “Mày là ai?”

Không chờ tôi giới thiệu, huynh đệ nông dân lạnh lùng nói: “Tao là Chu Thương.”

Cả nhóm không nói được gì….

Về Tam quốc, chúng tôi thật sự cần một vị như vậy, mặc dù dường như tôi nhớ rõ Nhị Gia thu Chu Thương trong khi ngàn dặm đơn kỵ, nhưng mà dù sao lão cũng hiểu rõ địa lý cùng phong thổ, hơn nữa Chu gia trung thành với Quan Vũ, hắn đi cũng là hợp tình hợp lý, vì vậy không ai nói gì nữa.

Tôi nhìn cả đám uể oải, an ủi: “Đừng nản chí, tôi sẽ tạo ra nhiều cơ hội, Đường Tống Nguyên Minh Thanh đều có việc phải làm…..”

Tôi cất bước đi vào trong xe, bỗng thấy chân có gì đó, cúi đầu nhìn ra, một đứa nhỏ xinh xắn ôm chân tôi, giương mắt nhìn tôi, tôi vội ngồi xuống vuốt đầu nó:

“Tiểu Xung, con cũng muốn đi hả?”

Tào Xung giương mắt nhìn tôi, mấy lần muốn nói lại thôi. Chỉ là tay nắm chặt quần tôi không buông, tôi ôm nó nói nhỏ: “Ba ba lần này đi có thể gặp ba ba kia của con… nhưng mà ba ba kia của con giờ còn không biết con…”

Tào Xung nước mắt lã chã: “Vậy ba ba có thể chuyển lời chào của con cho ông ấy không?”

“..Được.”

Tào Xung lúc này mới lưu luyến không rời thả tôi ra. Việc này khó khăn, dù có gặp được Tào Tháo, nói sao với lão đây, ta chuyển tới ngươi lời chào của con ngươi? Nghe sao có vẻ có hại nhể (giống ăn ốc đi đổ vỏ hộ nhể-người dịch)?

Tôi lên xe muốn đi, Nhị Béo lại gọi điện tới: “Tiểu Cường tao sắp tới rồi, mày ở đâu tao qua?”

Tôi nói: “Mày không cần tới.”

“Sao vậy?”

“Tao tìm được người xử mày rồi.”

Nhị Béo kinh ngạc, hiểu ý tôi rồi mới hỏi lại: “Ai nha, ai kiêu ngạo vậy?” Xem ra “người mình” đúng là vẫn hướng về mình, vừa nghe nói có người muốn xử đẹp Lữ Bố, Nhị Béo lại không nguyện ý.

Tôi nói: “Lý Nguyên Bá”. Nhị Béo im lặng hồi lâu không nói gì nên lời, năm đó thằng nhóc đấy ở cùng nhà với tôi, thích nghe Tùy Đường diễn nghĩa nhất, cũng có hiểu biết nhất định về Lý Nguyên Bá, cũng nhận biết cái dũng của Lý Nguyên Bá, hồi lâu Nhị béo mới nói: “Nó cũng không nhất định là đối thủ của Lữ Bố -- khi nào về mày phải nói ngay cho tao biết kết quả trận chiến giữa hai bọn tao nhé.”

Tôi vẫy tay chào mọi người, nhấn ga tiến vào trục thời gian.

Chạy một lúc, tôi thấy đồng hồ đo xăng gần hết, nói với Lý Nguyên Bá: “Đồ của chú mày dùng xong vứt lại Tam Quốc nhé, tốn xăng lắm.”

Lý Nguyên Bá ôm viên cứt trâu nói: “Không được.”

Tôi nói với Chu Thương: “Chu ca, lát nữa chúng ta phải nghĩ biện pháp tìm Nhị gia trước.” Nói xong đưa một viên thuốc cho hắn: “Cho ông ấy ăn cái này.”

Chu Thương cầm qua suy nghĩ một chút rồi nói: “Việc này không khó, Nhị gia lúc này thân phận thấp kém, còn không khó gặp, tôi nói là tôi tới đầu quân, hẳn không khó.”

Chúng tôi sáu người một xe, nhưng cũng không ai nói gì, Tần Quỳnh mấy lần muốn nói chuyện mà Đơn Hùng Tín không để ý tới, La Thành cũng cao ngạo, trước khi kết nghĩa có xích mích với Đơn Hùng Tín, chẳng ai nhường ai, thằng ngốc Lý Nguyên Bá chỉ vui sướng ôm cục cứt trâu.

Chúng tôi tới là đã buổi chiều, thời gian thời Tam Quốc có sai lệch với chỗ tôi, xe chúng tôi dừng ở phía ngoài một tòa hùng quan, từ xa nhìn lại, của quan đóng chặt, phía ngoài tinh kỳ phấp phới, hai quân trước trận trống đánh rung trời, đang đánh nhau rất hăng.

La Thành xuống xe, hít thật sâu, làm vài động tác giãn gân cốt, tỏ ra say mê:

“Tràng diện thật quen thuộc.”

Tần Quỳnh cười: “Tất nhiên rồi.”

Lý Nguyên Bá lôi từ trong xe ra viên cứt trâu khiêng lên vai, nói vội vàng: “Ai là Lữ Bố?”

Tôi giữ chặt nó lại, nhìn Chu Thương, Chu Thương phấn chấn nói: “Các vị chờ, tôi đi chút.”

Chúng tôi đi theo lão dẫn đường đi mười mấy thước, thấy nơi đất trống hai quân đang đối chiến, tay trái nơi gần quan khẩu là một đội quân đóng giữ, phía sau là một tòa hùng quan chính là Hổ Lao Quan, tay phải là nhiều đội nhân mã, màu cờ vô số. Chữ hiệu không giống nhau, cây cao nhất có một chữ “Viên” to. Hẳn là Viên Thiệu - cờ cao như vậy, tôi ở Lương Sơn cũng có một cái…

Tôi cẩn thận nhìn về phía Viên quân, cơ hồ suýt kêu lên: Quan nhị gia cũng ở trong quân, cưỡi một con ngựa đen đang chăm chú nhìn xem, bên cạnh có một chú to con mặt đen mắt đỏ, kêu la không ngừng, hẳn là Trương Phi, bất quá xem khôi giáp của hai người giờ chỉ là kỵ binh bình thường thôi.

Chu Thương ngăn bọn tôi lại: “Chờ tôi tìm Nhị gia rồi mọi người gặp mặt.”

Lý Nguyên Bá nhìn khắp xung quanh, kéo tôi lại hỏi: “Đến cùng người nào là Lữ Bố?”

Tôi cũng đang tìm a. Nói thật là Lữ Bố tôi chưa thấy qua bao giờ, phiên bản Nhị béo không tính, tôi tìm hồi lâu cũng không có kết quả, Tần Quỳnh nói: “Thằng nhóc Lữ Bố kia xem thường các lộ chư hầu, hẳn là còn trong quan chưa ra.”

Lúc này Chu Thương chạy tới trước mặt liên quân, có người tiến lên hỏi. Chẳng biết nói gì, hai vệ binh lại cho đi vào, Chu Thương trực tiếp tới trước ngựa Quan Vũ, lại nói gì đó, Quan Vũ biến sắc mặt, bỗng nhảy xuống ngựa kéo vào trận, không bao lâu, hai người nắm tay cười tủm tỉm đi ra. Chu Thương vẫy tay tỏ ý bọn tôi có thể xuất hiện.

Đơn Hùng Tín nói: “Người này là nhân tài à, hắn nói với Nhị gia gì mà sao dễ dàng đắc thủ vậy chứ?” Trước mấy vạn đại quân, không mấy người chú ý tới mấy ‘dân chúng’ như bọn tôi. Tôi nhìn Chu Thương, Chu Thương ra hiệu đã uống thuốc, …. Tôi đi nhanh lên kéo tay Quan Vũ nói: “Nhị ca.”

Quan Vũ cười nói: ‘Tiểu Cường, sao chú lại tới đây?”

Tôi nói: “Chuyện của mọi người em hiểu mà, lần này tới là xem xem có giúp được gì không.” Tôi lại giới thiệu: “Đây là vài bằng hữu, vị này là Tần Quỳnh Tần nhị ca, đây là biểu đệ của anh ấy La Thành, vị này là Đơn Hùng Tín Đơn nhị ca,…..”

Tần Quỳnh cùng Đơn Hùng Tín đồng loạt ôm quyền nói: “Nhị gia”

Quan Vũ vội đáp lễ: “Ai da, đừng kêu vậy. Kêu nhị ca đi – vị Tần Quỳnh này, là vị Tần nhị ca trong Tùy Đường đó sao?”

Tần Quỳnh vã mồ hôi: “Ngài gọi tôi là Thúc Bảo được rồi.”

Quan Vũ sờ sờ râu mép đen nói: “Tôi hiện tại cũng còn trẻ mà…”

Mọi người cười to, vì vậy vài vị lại kêu nhau là nhị ca…”

Tôi nói: “Nhị ca….”

Tần Quỳnh, Quan Vũ, Đơn Hùng Tín đều quay lại hỏi: “Gì?”

“…em nói là Quan nhị ca, mọi người khỏe không?”

Nói tới đây, Quan Vũ sắc mặt ảm đạm: “Đại ca bị bắt vào quan. Bởi vì đại ca của anh là hậu nhân của Trung Sơn Tĩnh Vương nên Lữ Bố mới không có giết.”

Tôi nói: “Tại sao lại vậy. Mấy người tiến hành Tam Anh chiến Lữ Bố rồi à?”Quan Vũ chỉ đám tướng lĩnh trong đám lính nói: “Cũng vì Công Tôn Toản kia, đại ca của anh chơi với nó. Công Tôn Toản cùng Lữ Bố đánh nhau, sắp bị giết, nhờ có đại ca của anh liều chết cứu ra, khi anh cùng tam đệ muốn tiếp ứng thì đại ca đã bị Lữ Bố bắt.” Nói tới đây, nhị ca lại thở dài, tên mặt đen kia đúng là Trương Phi, hai mắt hắn sưng đỏ, nghiến răng nghiến lợi, như là muốn cắn người.

Tôi hỏi: “Vì sao không nghĩ biện pháp dẫn Lữ Bố ra, chúng ta bắt lấy đổi lại người.”

Quan Vũ tức tối: “Anh cùng tam đệ thân phận nhỏ nhoi, đứng trước trận mắng địch cũng không tới phiên bọn anh, 18 lộ chư hầu thì sợ Lữ Bố thế, chẳng ai dám xuất lực công quan.”

Lại là 18 lộ chư hầu? Tần Quỳnh bọn họ năm đó là 18 lộ, phản Đổng Trác liên quân cũng là 18 lộ, cuối cùng cũng không thành công mà chết, có thể thấy được 18 không phải là số may mắn.

Quan nhị ca cục xúc: “Nói về Lữ Bố, bản lĩnh nhất lưu, không ít đại tướng của chư hầu đã chết trong tay hắn, anh cùng tam đệ liên thủ cũng không thể thắng hắn.”

Tôi nói: “Em vì chuyện này mà tới, vài vị ca ca đều là người có bản lĩnh.”

Quan Vũ thuận miệng lên tiếng, nhìn bọn Tần Quỳnh nhưng cũng lộ vẻ hoài nghi. Tần Quỳnh thì anh ấy sớm biết, cho nên cũng hiểu rõ vị hảo hán Tùy Đường thứ 16 này cũng không phải là tướng quân vô địch thần cản sát thần, phật cản sát phật.

Đơn Hùng Tín kéo Chu Thương qua bên hỏi: “Tao hiếu kỳ muốn biết mày nói với Quan nhị ca điều gì mà anh ta dễ tin mày đến thế.”

Chu Thương ngượng ngùng: “Tôi lừa gạt Nhị gia là tẩu phu nhân khó sinh, nhờ tôi mang tin tới.”

Đơn Hùng Tín gật đầu: “Ừ, lời tuy đơn giản, nhưng mà nếu không từng theo Quan nhị ca thì không thể nghĩ ra cách ngụy trang như vậy, cũng nhờ có Chu đại ca.”

Tần Quỳnh nhìn binh tướng bốn phía: “Điều kỳ quái là bọn họ lại yên tâm cho Chu đại ca vào trong quân tìm người, quân kỷ thật kém”

Quan Vũ nói: “Tần nhị đệ không biết rồi, hôm nay nhân mã công quan là của Công Tôn Toản, mà Công Tôn Toản cũng chẳng phải kẻ bất nghĩa. Đại ca của anh vì cứu nó nên bị bắt, nó cũng phái người kêu trận vài lần. Chỉ là sợ Lữ Bố lợi hại nên không dám cường công, nhân mã trong quân của hắn đều biết anh là đệ của Lưu Huyền Đức, cho nên nghe có người tìm anh nên mới không ngăn trở.”

Tôi nói: “Có chỗ dựa thì dễ làm rồi, nhị ca nhanh kiếm cho bọn em mấy con ngựa, còn có ít hàng tiện tay.”

Quan Vũ chần chờ: “Các chú thật sự muốn khiêu chiến Lữ Bố sao? Chỉ riêng sáng nay đã có mấy đại tướng chết trong tay nó, chư hầu nếu mà không sợ mất tướng thì đã cả đám xông lên rồi.”

La Thành không vui: “Nhị ca cũng quá xem nhẹ bọn đệ rồi, chỉ là một Lữ Bố có thể che trời sao?”

Hắn nói vậy có chút đả kích người khác, trên cơ bản đều chê, chả coi Quan Vũ và Trương Phi còn có 18 lộ chư hầu ra quái gì, nếu bình thường Quan nhị ca đã trở mặt, nhưng lúc này Lưu Bị sinh tử không rõ, La Thành lại tới hỗ trợ, cho nên không tiện trở mặt, mỉm cười đi gặp Công Tôn Toản, không bao lâu dắt tới hơn mười con tuấn mã cùng các loại binh khí.

Tần Quỳnh không có song giản, liền chọn một thiết thương, Đơn Hùng Tín bất ngờ tìm được binh khí vừa tay – một thứ gọi là sóc, ba phần giống lang nha bổng, bảy phần giống bàn chải đánh răng, nhìn qua vô cùng hung ác.

La Thành buộc lại tóc, chải chuốt gọn gàng, cầm trong tay một cây lượng ngân thương, diện mục tuấn mỹ khí thế bất phàm, giống như chiến sĩ thần tộc, xem ra thằng nhóc muốn chuẩn bị chơi lớn đây.

Liên quân thời gian lâu không có ai mắng trận, bởi vì các chư hầu đều sợ Lữ Bố, thứ gọi là nghìn quân dễ có, một tướng khó cầu, thời Tam Quốc thiếu thốn nhân tài, chẳng ai muốn trong lúc hỗn chiến mất đi thủ hạ đại tướng, mấy ngoại viện bọn tôi chủ động xuất chiến, bọn họ còn nhường đường, tôi theo mọi người tới trước trận, bên phải là Quan Vũ Quan nhị ca, bên trái là Trương Phi Trương Dực Đức.

Lão Trương còn chìm trong lo lắng cho đại ca, không nói gì nhiều với bọn tôi, thúc mã muốn tiến lên, Đơn Hùng Tín ngăn lại: “Dực Đức huynh đợi chút chớ sốt ruột, đợi ta đi đánh trận đầu.”

Trương Phi thấy một tên du côn chạy ra ngăn cản, bất mãn nói với Quan Vũ: “Nhị ca, lúc nào thì quen đám bằng hữu này vậy?”

Tôi cười làm lành: “Tam ca, vẫn khỏe chứ?” trong lịch sử đám đồ tể cùng bán thịt này thì nhân tài xuất hiện vô số. Nhất định phải chú ý kết giao, lớn thì có Trương Phi anh hùng như thế, trung bình thì có Trịnh Đồ, Tưởng Môn Thần – thổ hào, kém nhất cũng có Phạm Tiến nhưng cha vợ cũng có tiền có thế.

Đơn Hùng Tín tới trước hùng quan, giơ sóc nói: “Thằng nhóc Lữ Bố, mau mau ra đây nhận cái chết.”

Binh lính giữ thành đều làm ầm lên, không bao lâu cầu treo buông xuống, một đại tướng vác đại đao sau lưng xông ra, Quan nhị ca kinh ngạc: “Anh vẫn nghĩ nó chạy đâu, ra là ở đây.”

Tôi chưa kịp hỏi lại, Đơn Hùng Tín đã chỉ tay quát: “Tướng đến người phương nào?”

Đại đao giơ ngang khinh miệt đáp lại: “Ta là dưới trướng Đổng thái sư, Quan Tây Hoa Hùng đây, ngươi là người nào?”

Tôi kinh ngạc: “Tên này còn chưa chết sao?”

Quan Vũ: “Đúng vậy, anh vừa rồi còn đang nghĩ, ra là nó không thủ Tỵ Thủy quan mà chạy tới thủ Hổ Lao.”

“Vậy là nhị ca còn chưa dương danh thiên hạ?” Chúng tôi biết Quan Vũ ôn tửu trảm Hoa Hùng – tương đương với sinh viên nộp luận văn tốt nghiệp, sau đó mới có đãi ngộ cho nhân tài, xem ra nhị ca trở lại Tam Quốc dẫn tới phản ứng dây chuyền, không chỉ là Lưu Bị bị bắt.

Quan Vũ cười nói: “Sau này còn nhiều cơ hội dương danh mà, chỉ là một Hoa Hùng có gì đáng nói?”

Đơn Hùng Tín nghe Hoa Hùng báo danh, biết là một danh tướng, gật đầu: “Mày không cần hỏi ta là ai, nói mày cũng không biết.”

Nào biết Hoa Hùng lại chấp nhất hỏi lại: “Không được, dưới đao của ta không có quỷ vô danh.”

Đơn Hùng Tín bật cười: “Được rồi, ta là đại Tùy triều Đơn Thông Đơn Hùng Tín, 18 hảo hán bài danh cuối cùng.” Lão Đơn vì ghi hận Lý Đường, cho nên báo danh chỉ nói mình là người triều Tùy.

Hoa Hùng không hiểu: “Tùy Triều? Chưa từng nghe qua.”

Đơn Hùng Tín cười: “Sớm nói mày không biết mà.”

Hoa Hùng ngông cuồng nói lại: “18 hảo hán là thứ gì, gọi hảo hán số một của bọn mày ra đây đấu với tao.”

“Chị sợ mày không xứng – xem sóc.” Đơn Hùng Tín không hề dài dòng, cầm sóc đâm tới, Hoa Hùng huy đao gạt ra, kêu lên: “A, cũng có chút bản lĩnh.”

Hành gia ra tay liền biết, hai người giao thủ ngang tay vô cùng phấn khích. Tôi vốn tưởng Hoa Hùng không đấu nổi Đơn Hùng Tín, tên to con xuất trận đơn giản là như một NPC vì thành toàn thanh danh của Quan nhị ca. Nhưng thực tế người này có bản lĩnh, nếu không vừa ra tay đã đụng võ lực top 5 như Quan Vũ, thực lực của hắn có thể xếp cỡ Từ Hoảng, Hứa Trử, lão Đơn tuy là anh hùng nổi danh trên bảng xếp hạng, nhưng mới tới nơi xa lạ, ngựa cùng binh khí không thuận tay, cho nên hai người đánh khó phân thắng bại.

Tần Quỳnh thấy Đơn Hùng Tín mặc dù không rơi vào thế yếu, nhưng sợ đánh lâu sinh biến, khẽ đẩy La Thành: “Biểu đệ, đệ đi tiếp ứng Đơn nhị ca.” Anh ta hiểu rõ năng lực của biểu đệ, đối phó Hoa Hùng thoải mái.

La Thành không buồn để ý, mãi lâu sau mới nói: “Vì một Hoa Hùng không đáng để đệ lãng phí thể lực, đệ tới đây chỉ vì Lữ Bố thôi.”

Tần Quỳnh thở dài, nói với Quan Vũ: “Nhị ca, Hoa Hùng còn là cần ngài chém, tôi đi dẫn hắn tới.”

Quan Vũ vừa định ngăn cản, Tần Quỳnh đã giục ngựa chạy ra, thiết thương ngăn cản Hoa Hùng – Đơn Hùng Tín: “Nhị ca tạm thời nghỉ ngơi, đệ tới đấu với hắn.”

Đơn Hùng Tín thấy Tần Quỳnh, lại thấy không có khả năng thắng, hừ lạnh lui về trận.

Tần Quỳnh dùng thương khiêu khích Hoa Hùng, cười nói: “Ta biết quy củ của ngươi, dưới đao không có quỷ vô danh, ta gọi Tần Quỳnh, là Tùy Đường hảo hán thứ mười sáu.”

Hoa Hùng tức giận: “Đệ nhất của bọn mày đâu. Không phải xếp chót thì thứ ba đếm ngược, trêu bố mày à?”

Tần Quỳnh cười nói: “Chờ mày thắng tao, sẽ có người bài danh cao hơn tới thu thập mày.”

Anh ta cùng Đơn Hùng Tín vừa xuất hiện như là làm quảng cáo, binh lính tướng lãnh hai bên đều hỏi nhau: “Tùy Đường 18 hảo hán là ai vậy, có những ai?”

Tần Quỳnh đấu Hoa Hùng vô cùng dễ dàng, nhị ca dùng thương đâm đâm trêu Hoa Hùng, vừa đánh vừa chọc tức, khiến Hoa Hùng giận giữ kêu ầm ầm, đại đao chém mãi không trúng. Tần Quỳnh trêu chọc một hồi, thừa dịp hai ngựa đi qua nhau cố ý tỏ vẻ yếu thế quay đầu về trận, Hoa Hùng làm sao chịu thả, đuổi sát tới. Tần Quỳnh khiêu khích hồi lâu chính là vì phút này, vừa chạy vừa kêu: “Nhị ca, lễ của Thúc Bảo tới rồi. Chú ý kiểm tra và nhận hàng a.”

Quan Vũ hiểu Tần Quỳnh muốn cho mình lộ mặt, thở dài kéo Thanh Long Đao ra đón, anh ấy để Tần Quỳnh qua, phất tay một đao chém rơi mũ của Hoa Hùng. Hoa Hùng sợ hãi, quay đầu chạy về trong quan, Quan Vũ làm bộ hung dữ: “Hôm nay có khách quý tới cửa, Quan mỗ không giết ngươi, sau này chớ có sính cuồng.”

Thấy Hoa Hùng thua, một người trên tường thành nhìn xuống dưới, người này cao khoảng 2 mét, đầu đội tử kim quan, thân mặc bách hoa chiến bào, tay ấn bảo kiếm, cười lạnh.

La Thành tinh mắt, nhìn thấy cách ăn mặc này liền kêu lên: “Lữ Bố.”

Quan Vũ cũng thấy cừu nhân, giơ đao hét lên: “Thằng nhóc, mau mau thả đại ca ta ra.” Trương Phi cũng quất ngựa đi vào trận, cùng Quan Vũ kêu lên: “Có giỏi ra cùng ông nội mày đánh một trận.”

Lữ Bố cười tủm tỉm ghé vào tường thành, cười lạnh: “Thằng đen, mày cũng thấy bản lãnh của ta rồi, cho dù mày cùng thằng mặt đỏ có cùng lên cũng không phải địch thủ của ta, tự rước lấy nhục thôi, xin không phụng bồi.”

Trương Phi cùng Quan Vũ đỏ mặt, làm sao chửi tiếp, Lữ Bố cười khanh khách không chút để ý, đối mặt mãnh tướng như Quan Trương, hắn không coi ra gì, lười xuất quan.

Quan Vũ nghiêm mặt nhìn lên, Trương Phi bị vũ nhục, mặt còn đỏ hơn cả nhị ca, chỉ vào Lữ Bố mắng đồ chó đẻ, đồ điếm thối,…. Xem ra mắng Lữ Bố nữa cũng vô dụng, mình tức chết trước rồi.

Trong giây lát, một tiểu tướng xông ra trước quan, chỉ vào Lữ Bố nói: “Tam tính gia nô, mày xuống đây cho tao.”

Lữ Bố biến sắc mặt, hai tay chống tường thành, gầm lên: “Mày… mày là người phương nào?”

Không chờ La Thành trả lời, Lữ Bố nắm lên Phương Thiên Họa Kích, run rẩy chỉ thẳng La Thành: “Thằng mặt trắng đừng chạy, mày chờ ông mày đấy.” Nói tới đây tức điên biến mất trên tường thành.

La Thành hãnh diện nói: “Xem đi, mắng người phải đúng chỗ đau mới được.”

“Tam tính gia nô…” Trương Phi đầu tiên là phì cười, sau đó lẩm bẩm: “Sao tao không nghĩ ra tước hiệu hợp với Lữ Phụng Tiên thế nhỉ?”

La Thành ngạc nhiên: “Chẳng phải là mày đặt ngoại hiệu này cho hắn sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.