Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 117: Chương 117: Sư phụ ngươi cười càng đẹp mắt




Trọng Hoa giống như không nghe thấy, thay nàng duỗi thẳng góc chăn: “Ngươi đã ngủ mê nửa tháng, mặc dù vết thương trên người có chuyển biến tốt, nhưng còn cần thêm một chút thời gian tĩnh dưỡng. Ở nơi này không dưỡng thương cho khỏi hẳn, nơi nào cũng không cho ngươi đi, nghe chưa?”

Thiên Âm ngoan như mèo con: “Tất cả đều nghe sư phụ.”

Trọng Hoa hài lòng gật đầu, lại nói: “Hôm qua Tru Tiên của Ma tộc đột nhiên dẫn người tấn công Trưởng Lưu, thật may là đệ tử bảo vệ núi phát hiện đúng lúc, tiên ma đánh một trận, Tru Tiên thua chạy. Hôm nay lại dẫn người đến đánh, mấy ngày nay sợ là cũng sẽ không được yên bình. Đợi chuyện của Trường Lưu trôi qua, chúng ta trở về Thái A.”

“Nhưng sư phụ. . . . . .”

Trọng Hoa thấy nàng muốn nói lại thôi, cắn môi giống như rối rắm, hỏi “Nếu trong lòng có chuyện, nói cho vi sư, bất kỳ chuyện gì, chỉ cần vi sư đủ khả năng, cũng có thể giải quyết vì ngươi.”

Thiên Âm phút chốc ngẩng đầu hốc mắt ửng đỏ: “Sư phụ, chuyện giữa Xích Hỏa và Lục chưởng môn con đều biết, tại sao tiên môn không thể tác thành cho bọn họ? Nếu là ban đầu bọn họ ở chung với nhau, hôm nay Ma tộc cũng sẽ không có hộ pháp thứ hai, lại càng không xảy ra chuyện Trường Lưu bị tấn công như lần này. Con thấy Lục chưởng môn này cũng không phải người vô tình, nhưng vì sao nhẫn tâm ba ngàn năm cũng không muốn nhìn thấy nàng, thật tốt nghe nàng nói một câu?”

Trọng Hoa nhàn nhạt lắc đầu: “Sư đồ mến nhau, vốn là trái với luân thường đạo lí, Tiên giới sớm đã có tiên quy, ngăn cấm sư đồ có tình cảm với nhau, nếu không sẽ bị đánh vào đài Tru Thần. Ngươi phải biết, một khi bị đánh vào Tru Thần, ngay cả hồn phách cũng không còn, từ đó biến mất khỏi thế gian.”

Thiên Âm cả người run lên, một dòng khí lạnh từ sống lưng xông lên sau ót, sư đồ cấm yêu?

Như vậy. . . . . . Mình thì sao?

Trọng Hoa vỗ vỗ vai của nàng, giọng nói du dương lạnh nhạt quen thuộc với nàng, vừa tựa như hàm chứa thương hại: “Năm đó, Xích Hỏa được Lục Nhiên thu làm đệ tử, lại sinh ra tình ý không nên có với sư phụ mình, lẽ ra nên bị đưa vào đài Tru Thần. Nếu không phải Lục Nhiên nhớ tình sư đồ, không đành lòng nhìn nàng như khói bụi mà bay đi, chỉ trục xuất nàng ra khỏi sư môn, nàng đã sớm biến mất ở thế gian này. Nàng nhập ma, cho dù là ai đi nữa cũng không có nghĩ tới chuyện này, ngay cả Lục Nhiên cũng không ngờ tới. Hôm nay nàng chậm rãi dẫn theo ma chúng tấn công Trường Lưu, Lục Nhiên không có tự tay trảm nàng dưới kiếm đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Những chuyện này, vi sư cũng chỉ biết nhiều như vậy, cho dù lần này ngươi có đi Ma tộc, Xích Hỏa muốn nói với ngươi những điều gì, ở Trường Lưu, ngươi phải giữ vững im lặng đối với chuyện này. Tiên giới nhất định sẽ không đồng ý cho Chưởng môn và người của Ma tộc ở chung một chỗ, Lục Nhiên không thể nào phản bội Tiên giới. Hôm nay ngươi tự lo không xong, không được vì một người của Ma tộc mà rước họa vào thân.”

“Nhưng Xích Hỏa tỷ tỷ thật đáng thương. . . . . .”

Trọng Hoa vuốt vuốt sợi tóc mềm mại của nàng, nói: “Chuyện này Lục Nhiên sẽ tự cho Xích Hỏa một kết quả, ngươi chớ để đừng vì chuyện mà hao tổn tinh thần rồi. Còn nữa, ngày sau đừng tiếp tục lui tới với người trong Ma tộc nữa, ngươi là tiên, lấy Trừ Ma Vệ Đạo* làm gốc, ở chung một chỗ với Ma tộc, còn ra thể thống gì.”

Trừ Ma Vệ Đạo*: theo Lt hiểu giống như là trừ gian diệt ác, bảo vệ cái tốt, cái đúng.

“Nhưng. . . . . .”

“Thiên Âm, ngươi cảm thấy vi sư sẽ hại ngươi sao?”

“Sư phụ, làm sao người lại hỏi như vậy? Con hiểu biết rõ coi như người trong thiên hạ có hại con, sư phụ cũng sẽ không nhẫn tâm thương tổn con!”

Trọng Hoa khẽ mỉm cười: “Đã như vậy, ngươi chỉ cần tin tưởng chuyện vi sư nói, cũng là vì tốt cho ngươi, như vậy đủ rồi, chuyện khác, tự có vi sư đi xử lý. Lập tức chuyện quan trọng nhất là ngươi dưỡng tốt thân thể, không cần lần nữa chạy tán loạn khắp nơi.”

Thiên Âm khéo léo gật đầu, lẳng lặng nhìn hắn thật lâu, đáng thương nói: “Sư phụ, con rất lâu không có thấy người, người nói chuyện với con một chút có được hay không?”

Trọng Hoa không khỏi bật cười: “Đã lớn như vậy, còn giống như khi bé, cần sư phụ nói chuyện với ngươi mới có thể ngủ sao.”

Thiên Âm nháy mắt mấy cái, tiếng gọi: “Sư phụ?”

“Còn có gì phải nói?”

“Con muốn nói, dáng dấp của người thật rất đẹp mắt, cười lên càng đẹp mắt nhé!”

“. . . . . .” Trọng Hoa im lặng hỏi ông trời, quăng một cái chú ngủ mê man xuống, đôi mắt Thiên Âm lập tức nhắm lại rồi.

***

Đi ra cửa, Huyền Tề nghiêng người dựa vào cột trụ bên cạnh, khẽ dò đầu vào trong.

Trọng Hoa ở ngoài phòng bày một tầng kết giới, nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Thiên Âm ngủ, trễ chút ngươi trở lại tìm nàng.”

Huyền Tề cung kính đứng thẳng người, xin lỗi gãi gãi đầu: “Tôn thượng, ta muốn đi vào trong với nàng.”

Trọng Hoa chần chờ chốc lát, gật đầu đáp.

“Đa tạ tôn thượng.” Huyền Tề lập tức hớn hở ra mặt, cất bước đi vào trong, rồi lại bị Trọng Hoa gọi lại: “Thời gian trước, Huyền trưởng lão nói tới hôn sự của Thiên Âm cho ta. . . . . .” Bước chân của Huyền Tề dừng lại, vội vàng nhìn hắn.

“Nếu như ngươi thật lòng yêu thích Thiên Âm, ta liền làm chủ đồng ý cho hai người các ngươi thành thân.”

Huyền Tề chợt cảm thấy mở cờ trong bụng, gương mặt tuấn tú kích động đỏ bừng: “Đa tạ tôn thượng thành toàn, ta là thật lòng thích Thiên Âm, đời này ta nhất định sẽ yêu thương nàng thật tốt!”

Nghĩ đến ban đầu dáng vẻ Thiên Âm thẹn thùng e lệ nói cho hắn biết trong lòng nàng đã có người yêu thích, trong lòng Trọng Hoa than nhỏ, cuối cùng đồ đệ cũng đã trưởng thành, muốn rời đi.

“Hôm nay các giới đều ở đây mưu đồ Thần Tàng, cố tình vào lúc này, Thần Đãng Sơn truyền ra tin tức vị thần cuối thời, cuối cùng ta cảm giác có chỗ nào nào đó không đúng, tất cả chuyện này quá mức trùng hợp, làm như có người ở sau lưng trợ giúp.” Trọng Hoa dặn dò: “Cho dù như thế nào, người của các giới đều đã tin tưởng Thiên Âm chính là vị thần cuối thời duy nhất có thể mở ra Thần Tàng, sau ngày đó tất nhiên sẽ không bình yên. Tốt nhất ngươi cứ trông chừng Thiên Âm, ngàn vạn lần đừng để cho nàng chạy loạn, để tránh xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.”

Hiện tại chuyện có liên quan đến Thần Tàng đã xôn xao loan truyền trong Tiên giới, tự nhiên Huyền Tề cũng biết nặng nhẹ trong đó, trịnh trọng gật đầu lên tiếng: “Tôn thượng yên tâm, nhất định ta một tấc cũng không rời Thiên Âm, cũng sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào đến gần nàng!”

“Ừ, ta đi Tiên điện một chuyến, Thiên Âm liền nhờ ngươi chăm sóc.”

“Tôn thượng đi thong thả.”

Huyền Tề hít sâu một hơi, nghĩ đến câu Trọng Hoa câu “đồng ý hai người các ngươi thành thân” kia lại cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng thoải mái. Đang xoay người vượt qua Môn Hạm, lại chạm mặt đụng vào Thiên Âm, khiến cho hắn sợ hết hồn.

“Thiên Thiên, muội...muội không phải là đã ngủ rồi sao?”

“Muội vốn là ngủ, chỉ là chú ngủ mê man của sư phụ lại mất hiệu lực với muội, cho nên muội lại tỉnh. “Muội đứng ở chỗ này, nghe được huynh nói chuyện với sư phụ.”

Thiên Âm nhìn hắn một cái, vừa liếc nhìn, đột nhiên lệ như suối trào, lập tức dọa sợ hắn, luống cuống tay chân đỡ nàng lên giường nằm xong, gấp giọng hỏi “Muội làm sao vậy? Là vết thương đau còn là khó chịu chỗ nào? Đừng khóc có được hay không? Nói cho huynh biết muội đau ở nơi nào?”

Thiên Âm thút thít nhỏ giọng nói: “Lòng muội đau. . . . . .”

“Lòng đau? Làm sao biết chứ, Tiên Tôn dùng tu vi trăm năm tới trị thương cho muội, làm sao còn đau?”

Nhắc tới Trọng Hoa, Thiên Âm chỉ cảm thấy ngực vừa đau vừa nhói: “Muội chính là đau lòng, sư phụ người lại muốn gả muội cho người khác, người lại muốn muội thành thân với người khác, người một chút cũng không không bỏ được muội sao?”

Huyền Tề lập tức bật cười, yêu thương lau đi nước mặt ở khóe mắt của nàng, dịu dàng nói: “Hoá ra là như vậy. Thật ra thì Thiên Thiên muội không cần phải đau lòng, muội xem, Cửu Trọng điện tương đối gần với Chấp Pháp Điện, cũng chỉ là một chặng đường trong nháy mắt, mặc dù ngày sau muội thành thân với ta, lúc nào cũng có thể thăm tôn thượng. Coi như muội muốn ở lâu dài trong Cửu Trọng điện, huynh cũng vậy có thể ở chung với muội.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.