Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 142: Chương 142: Chương 141






Editor: Tiểu Ly Ly.

Sáng sớm hôm sau, Trọng Hoa theo thường lệ đi tới mép giường Thiên Âm ngồi một lúc, nàng vẫn đang ngủ như cũ. Hắn ngồi yên trong chốc lát, thay nàng kéo thẳng góc chăn, ánh mắt nhu hòa chút.

Khi còn bé vóc người của vật nhỏ này nhỏ gầy đáng thương, hôm nay cũng lớn thành đại cô nương, so với những người khác trong tiên môn, dung mạo không thua người khác nửa phần. Nhưng lời nói và hành động của nàng, chung quy lại để cho người coi thường diện mạo nàng, từ đó chỉ nhớ kỹ cá tính của nàng không chỗ không gây họa.

Không biết là nghĩ tới điều gì, khóe miệng hắn câu lên, liền thò tay sờ bên má nàng, phất nhẹ một ít sợi tóc bên khóe miệng. Đang muốn thu tay lại, Thiên Âm bỗng mở mắt ra!

Bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt nàng trong nháy mắt tỉnh táo mờ mịt và kinh ngạc, tay của hắn cứng lại ở giữa không trung, một lát sau mới như không có chuyện gì xảy ra mà thu hồi, cười nói: "Hôm nay ngược lại tỉnh sớm."

"Rửa mặt chải đầu một chút, sau đó vi sư dẫn ngươi ra ngoài đi dạo. Trong tiên môn rất nhiều người đều đã thay đổi, ngươi cũng nên đi nhận thức một chút, tránh cho ngày sau kích động lỗ mãng đắc tội người khác mà không biết." Thấy nàng còn là tim đập mạnh và loạn nhịp không hồi hồn, Trọng Hoa bỏ lại một câu liền đứng dậy muốn đi, tay áo đột nhiên bị níu lại

Hắn cúi đầu mà xem xét, chỉ thấy Thiên Âm đáng thương hề hề dùng mấy ngón tay trắng mịn lôi kéo tay áo của hắn, giống như làm nũng khi còn bé vậy: "Sư phụ, người theo con ngồi một lát rồi đi có được hay không? Một mình con ngủ nhàm chán."

"......" Ngủ cũng không tán gẫu?

Trọng Hoa tuy biết nàng cố làm đáng thương chỉ vì tranh thủ đồng tình, nhưng ngày gần đây không ngừng xảy ra bất trắc, khiến cho dáng vẻ của nàng xem ra vô cùng suy yếu, không đành lòng phật ý của nàng, lại ngồi trở xuống.

Thiên Âm được voi đòi tiên, vỗ vỗ mép giường, nói: "Ngồi gần một chút sư phụ, người ngồi xa như vậy con coi không rõ dáng vẻ của người."

"......" Trọng Hoa nhìn cự ly giữa mình và nàng không qua một thước, lại nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thuần vô tội của nàng, thân hình bất động vẻ mặt như trong gió tùng bách vẫn không nhúc nhích tí nào "Vi sư ôm ngươi được không?"

Thiên Âm cười mở cờ trong bụng: "Được nhất được nhất!"

Trả lời nàng không phải Trọng Hoa dang cánh tay ra, mà là hắn cong ngón cái và ngón tay giữa, nhẹ nhàng bắn ra, một luồng ánh sáng nhũ sắc đánh vào trên người nàng, cơ hồ bắn thân thể nàng đang đến tiến tới trước mặt hắn trở về.

Thiên Âm chỉ cảm thấy ý định của một tên trộm liền biến mất trong ngón tay, trong lòng chưa đạt được thỏa mãn liền đã phải tơi tả mà về, nàng chợt cảm thấy không thú vị, một lời nhiệt tình nguội lạnh, giương mắt nhìn hắn, hung hăng nhìn......

Bởi vì ánh mắt nàng tựa như lưỡi dao, Trọng Hoa là lù lù bất động cố thủ bản tâm*. Hắn làm như cười cười nói: "Hai vị sư huynh ngươi trở lại, hiện nay đang ở điện Thái A ra mắt Chưởng môn, sau đó sẽ gặp trở về điện Cửu Trọng. Hai người họ đàng hoàng ngay thẳng, ngươi chớ có khi dễ bọn họ."

Cố thủ bàn tâm*: giữ vững ý định trong lòng.

"Sư phụ, con trái lại nhỏ hơn bọn họ gần 200 tuổi, sao có thể đi khi dễ bọn họ, yên tâm yên tâm." Mắt to của Thiên Âm vòng vo mấy vòng, nức nở nói: "Sư phụ, con đói!"

Trọng Hoa cười như không cười liếc nhìn nàng, biểu tình kia trên mặt hắn ít khi thấy lần thứ hai, Thiên Âm am hiểu sâu tận dụng thời cơ mất nếu rồi sẽ không có đạo lý trở lại, trừng mắt nhìn ngay cả nháy mắt cũng không nháy nháy một cái, hết sức nhập thần. Ánh mắt Trọng Hoa cổ quái liếc nàng, thản nhiên nói: "Tuổi vi sư, ở Tiên giới được coi là trẻ tuổi, nếu không nói trước già yếu dẫn đến mất trí nhớ mà thiếu sót trong lời nói, vi sư rõ ràng nhớ, ngươi đã tu thành tiên thể, đã không cần phải ăn các loại ngũ cốc hoa màu để thỏa mãn cái đói

"Sư phụ dĩ nhiên trẻ tuổi, sư phụ ở trong mắt con, vĩnh viễn ở tuổi mười sáu thanh xuân không bao giờ dừng lại!"

Đây là vỗ mông ngựa, dù là tính tình lạnh nhạt đạm bạc như Trọng Hoa, cũng nhịn không được khóe mắt hung hăng run lên!

Hay cho luôn ở tuổi mười sáu!

Vì vậy Trọng Hoa biết rõ đức tính trong lời nói của nàng, cũng không trả lời, lặng lẽ đợi nàng nói ra mục đích thực sự sau khi a dua nịnh hót sau.

Quả nhiên liền nghe nàng than thở khóc lóc chỉ kém tuyết bay chưa đến ngoài cửa, vẻ mặt hàm oan đáng vẻ chịu đựng: "Từ năm mười một tuổi ấy ăn thức ăn sư phụ tự mình làm, đồ nhi ăn những thức ăn khác đều là giống như nhai sáp nến khó có thể nuốt xuống......"

Trọng Hoa không mặn không nói thêm câu: "Nướng Tiên Hạc ăn rất tận tâm, khẩu vị nhìn cũng rất tốt."

"Khụ......" Thiên Âm lúng túng ho một tiếng, vừa tiếp tục nói: "Tiên Hạc tất nhiên ngon miệng, nhưng nếu so sánh với thủ nghệ của sư phụ, dĩ nhiên là kém hơn một chút. Vì vậy từ khi lên mười một tuổi, con vẫn bởi vì bữa cơm kia mà đêm không ngủ yên ăn thì không ngon, mới dẫn đến yếu đuối ngay cả đánh nhau cũng không thể. Hôm nay con cũng để cho người khác đánh, máu cũng chảy, suýt nữa mạng cũng bị mất...... Nếu không kịp ăn thức ăn mỹ vị phong phú, chỉ sợ ngài nên vì đồ nhi mà nhặt xác." Cuối cùng còn tăng thêm câu: "Xác khô."

Trọng Hoa thở dài: "Cho nên, ngươi muốn vi sư làm thức ăn cho ngươi ăn?"

Thiên Âm gật đầu như gà con mổ thóc.

"Nói thẳng là được, lượn quanh lớn một vòng như vậy làm gì?"

Thiên Âm chẹn họng, lấy lại tinh thần vừa nghĩ, đúng vậy, chuyện một câu nói mình vòng vo đến tột cùng vì điều gì?

Vì vậy lấy lòng cười một tiếng: "Vẫn là sư phụ anh minh! Cho nên chúng ta không nên đi bái kiến Chưởng môn Trưởng lão gì, cả tiên môn, ta chỉ nhớ được sư phụ là được rồi."

**

Thiên Nam và Đông Phương nghe nói ngũ đại tiên sơn vây công Thái A, lòng như lửa đốt từ Nhân giới chạy về, nhưng cuối cùng lại còn là chỉ có thể vượt qua toàn bộ kết thúc.

Bái kiến Phong Thanh Dương, lại đi một chuyến Chấp Pháp Điện, sau khi cáo từ Phục Nguyên, hai người sóng vai trở về điện Cửu Trọng đã xa cách gần bảy năm.

Chỉ là hai người vừa theo mây rơi xuống, nhìn điện to lớn trước mắt, trong lòng là không cách nào nói rõ kích động và khẩn cấp, vì vậy vội vã vào cửa điện, liền bị một mùi thơm hấp dẫn, quyến rũ khẩu vị của người khác, khiến cho người ta có cảm giác thèm ăn.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, đều là từ trong


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.