Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 120: Chương 120: Cho Tuyết Tuyết tìm kiếm đối tượng




Đây là tác phong trước sau như một của hắn, mọi người đã tập mãi thành thói quen, chỉ là lời hắn nói trước kia, cũng là khiến mọi người sinh ra hàn ý trong lòng.

Mắt của Thanh Đại co rụt lại, lặng lẽ quan sát Trọng Hoa mấy lần, thầm kinh hãi.

Hành động lần này của Trọng Hoa nói rõ là muốn mượn Lịch Chi tới cảnh cáo những người có ý nghĩ ngông cuồng với Thần Tàng!!!

Đáy mắt Thanh Đại chợt lóe sáng, Thần Tàng, làm sao một người Trọng Hoa là có thể khiến mọi người dừng bước?

Lam Duyệt đều thu vẻ mặt đầy suy nghĩ của mọi người vào đáy mắt, khẽ mỉm cười, nói: “Ha ha, tất cả mọi người xin bớt giận. Đã tới trao đổi chuyện của Ma tộc, chớ vì một chút chuyện nhỏ không đáng kể mà đả thương hòa khí lẫn nhau. Ha ha, lần trước Tru Tiên thua chạy, tuyên bố ba ngày sau càn quét Trường Lưu thêm một lần nữa, không biết các vị có kế sách ứng phó với Ma tộc hay không?”

Vô Tư nhíu chặt lông mày: “Xưa nay tiên ma giao chiến đều ở Thần Đãng Sơn, mặc dù Ma tộc có đánh lén các đại tiên sơn, nhưng chưa bao giờ có quy mô như thế. Lần này cơ hồ là dốc toàn bộ lực lượng.” Nàng như cố tình nhìn về phía Lục Nhiên, khẽ mỉm cười, nụ cười xinh đẹp giống như vì sao chất đầy trời, lóe sáng động lòng người: “Ta nghe thấy nguyên nhân chủ yếu lần này chính là do đệ tử Xích Hỏa của Lục chưởng môn bị trục xuất khỏi sư môn nên không cam lòng, cho nên vây đánh Trưởng Lưu. Tru Tiên cũng không phải luôn miệng nói muốn bắt Lục chưởng môn ngươi trở về Ma tộc hay sao.”

Lục Nhiên không quá mức buồn vui mà nói: “Chưởng môn Vô Tư nói đùa, ta cũng chưa từng nghe qua Tru Tiên nói những lời này.” Hắn cúi mắt xuống, vẻ mặt ẩn đi dưới lông mi: “Huống chi, Ma tộc tấn công Tiên giới, chưa từng có qua lý do? Loại lời đồn này nghe một chút cũng không sao, không cần cho là thật.”

Vô Tư nhẹ giọng cười một tiếng, “Nhưng ta nghe nói, nàng đang ở Thần Đãng Sơn, chờ ngươi đến gặp mặt đấy.”

Sắc mặt Lục Nhiên biến hóa, Nguyên Ly Nặc hừ lạnh nói: “Chưởng môn Vô Tư, bổn tôn nói qua, Xích Hỏa này muốn tấn công Trường Lưu, chỉ vì bảo vật, một kẻ Chưởng môn như ngươi, sao cũng giống như đệ tử không hiểu chuyện, tin những chuyện vô lý như vậy?”

“Ha ha. . . . . .” Vô Tư che miệng cười khẽ: “Trường lưu Tiên Tôn nói đúng lắm, mặc kệ là thiệt hay giả, chuyện này vốn là của Trường Lưu, là Vô Tư có suy nghĩ vượt quá giới hạn rồi”

Đang nói, Trọng Hoa quét mắt ngoài điện, đứng lên, không có cảm xúc gì nói: “Ma tộc tấn công tới.”

Quả nhiên không tới một khắc, một đệ tử của Trường Lưu hốt hoảng chạy tới: “Chưởng môn, không xong! Người của Ma tộc lại bắt đầu tấn công tiên sơn rồi ! Nhóm lớn Ma tộc đang công kích kết giới! Lần này dẫn đầu là Xích Hỏa!”

“Cái gì?” Nguyên Ly Nặc hung ác trợn mắt nhìn sắc mặt Lục Nhiên đang biến hóa một cái, tức giận phất tay áo: “Khá khen cho Ma tộc hung hăng ngang ngược!”

Một trưởng lão trung niên đang đứng bên cạnh Lịch Chi cau mày nói: “Tru Tiên không phải nói ba ngày sau tấn công hay sao? Sao không giữ lời hứa như vậy?”

Lời này vừa nói ra, cả đại điện tĩnh lặng, sau đó liên tiếp tiếng buồn cười vang lên.

Sắc mặt Lịch Chi khẽ biến, rất khó chịu trợn mắt nhìn người nói chuyện một cái. Mọi người đồng thời nhìn hắn với ánh mắt khi dễ, vì thế cũng xem thường toàn bộ Hiên Viên,, Lịch Chi nhận thấy được những ánh mắt này, quay đầu lại gầm nhẹ với trưởng lão không có đầu óc này: “Thật là ngu đến không có thuốc chữa!”

Vô Tư nhớ Trọng Hoa, Lịch Chi này lại cố tình đối dịch với Thái A, bởi vi nàng xem trọng loại quan hệ này, cộng thêm người của Hiên Viên từ trước đến giờ mắt cao hơn đầu không ai bì nổi, không có nửa phần hảo cảm đối với người Hiên Viên, đùa cợt nói: “Xem ra các vị tiên hữu của Hiên Viên tiên sơn rất xem trọng uy tín của Ma tộc.”

Thanh Đại nói xong lại quay đầu đi, ngắm nhìn Lục Nhiên, như có điều suy nghĩ nói: “Không ngờ lần này Ma tộc cũng ngoan cố, chuyên tấn công Trường Lưu. Hôm nay không phải chỉ là một cuộc ác chiến đơn giản như vậy rồi.”

Tất cả mọi người nhíu mày, trước đó đệ tử truyền tới tin tức thận trọng ngắm nhìn Lục Nhiên, lắp bắp vừa sợ hãi vừa mơ hồ tò mò: “Chưởng môn, Xích Hỏa này đã xông vào tiên sơn, nàng, nàng nói, chỉ cần ngươi gặp nàng một chút, nàng liền dẫn ma chúng lui về Ma tộc. . . . . .”

Mọi người vừa nghe, lập tức không biết nên khóc hay cười.

Ma tộc giày vò lâu như vậy, khiến cho toàn bộ Lục Đại tiên sơn của Tiên giới tụ tại một chỗ, trận địa đã sẵn sàng đón quân địch, hôm nay lại là một lý do nhẹ nhàng, liền để cho cuộc chiến đấu này kết thúc. . . . . .

Nhìn lại Lục Nhiên ôn nhu như ngọc đang ngồi, rất nhiều người cười thầm, Lục Nhiên này cũng có thể đưa tới tai họa.

“Bốp!”

Lời vừa mới dứt, Nguyên Ly Nặc đã tức giận đánh tan nát tay vịn cái ghế, hừ lạnh một tiếng liền bay ra điện.

Nhưng sau một khắc, thời điểm mọi người ở đây rời ghế muốn ra cửa điện, Nguyên Ly Nặc mang theo một luồng gió lạnh lảo đảo lui vào trong điện, ánh mắt cơ hồ muốn phóng hỏa.

Chỉ nghe hắn cắn răng nghiến lợi quát lên: “Xích Hỏa!”

Hét to lên một tiếng, cả đại điện run rẩy mấy cái. Xích Hỏa một thân y phục màu đỏ tươi nhẹ nhàng rơi xuống đất, từng bước từng bước từ từ đi vào đại điện.

Nàng cứ một người như vậy, một cái trường tiên* kỳ lạ, lặng yên không tiếng động dừng ở trước mặt mọi người, cách mấy trăm đôi mắt, kích động nhìn về Lục Nhiên.

Trường tiên*: roi dài.

Trong lúc này, đại điện yên lặng.

Chỉ có Lục Nhiên với nàng, song song nhìn thẳng vào mắt.

Thế giới bất động.

Hồi lâu, gương mặt của Nguyên Ly Nặc đỏ bừng, đang muốn ra tay, Lục Nhiên đứng dậy, đi từng bước một xuống bậc thang.

Vẻ mặt Xích Hỏa kích động thân thể mềm mại khẽ run, nhìn chằm chằm Lục Nhiên, thật lâu sau, mới run giọng gọi ra một tiếng: “Sư phụ. . . . . .”

Trả lời nàng, là trường kiếm của Lục Nhiên đột nhiên ra khỏi vỏ!

Thiên Âm và Huyền Tề đè Thiên Tuyết xuống đất ép hỏi bí mật nhỏ của nó, Thiên Tuyết lăn tròn mắt tránh trái tránh phải, cố tình một câu tiếng người cũng không nói, Thiên Âm nhanh chóng dùng toàn bộ đe doạ dụ dỗ, chỉ kém không đề nó ra đánh một trận, nhưng Thiên Tuyết vẫn là một dáng vẻ mệt mỏi, dù sao cũng gõ không ra một cái rắm buồn bực.

Hai tay Thiên Âm chống nạnh nhìn chằm chằm nó, đột nhiên đụng tới một câu nói, Thiên Tuyết sợ tới mức lông thú dựng đứng.

Nàng nói: “Tuyết Tuyết, ngươi có phải đến thời kỳ động dục hay không?”

“Khụ. . . . . .” Huyền Tề rất là đồng tình liếc nhìn Thiên Tuyết, nàng có lối suy nghĩ rất có tính chất nhảy nhót, cho dù là chung đụng với nàng sáu năm, hắn như cũ vẫn cảm thấy ngạc nhiên. Nhìn nó bởi vì những lời này mà thân thể phát run, hắn cúi đầu kìm nén đến ho khan liên tiếp.

Thấy thân thể Thiên Tuyết “ kích động không chịu nổi”, Thiên Âm đã hiểu tựa như vuốt ve lông của nó, rất có cảm giác tang thương: “Thời gian thấm thoát trôi qua Tuyết Tuyết ngươi cũng đã trưởng thành, trái tim cũng đã biết run động, một người tỷ tỷ như ta đây ngay cả đối tượng cũng không thể giúp ngươi tìm, ai. . . . . .” Cúi đầu suy nghĩ chớp mắt một cái, ánh mắt nàng lấp lánh ngẩng đầu: “Con bạch hạc kia của Huyền Trưởng lão gia gia rất xinh đẹp, hay là Tuyết Tuyết ngươi chấp nhận đi, không chừng sẽ sanh ra được . . . . .”

“Không cần!” Móng vuốt của Thiên Tuyết vung tới, một tiếng xé rách gấm lụa truyền đến, Thiên Âm kinh ngạc nhìn ống tay áo bị xé rách, lắp bắp nói: “Nếu như không thích, cũng không cần tức giận. . . . . . Nếu như ngươi không thích thú, ta cũng vậy có thể vì ngươi tìm dáng vẻ giống người.” Nàng chỉ về phía Huyền Tề: “Ngươi thấy Huyền Tề ca ca như thế nào? Dịu dàng lại. . . . . .”

Thiên Tuyết lập tức đứng dậy, cực kỳ bi thương nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, làm hại lời còn sót lại của nàng cũng nuốt trở lại trong bụng. Thẳng thắn trừng nàng mất hồn mới thu lại ánh mắt thú bi thương, cả người tỏ ra ánh sáng tím, từng bước từng bước đi ra ngoài điện, bóng lưng nho nhỏ này, chiếu ánh mặt trời vàng kim ngoài cửa, có vẻ cực kỳ cô độc cô đơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.