Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 18: Chương 18: Nỗi nhớ nhung làm cho Ma cũng bực bội




Trong Huyền Diệp điện, ống trúc bên cạnh bàn trà cắm hoa đào thơm ngào ngạt. Đoạn Thần vừa phê vài quyển sổ con đã thấy không yên lòng để bút xuống, nhìn chằm chằm hoa đào đến xuất thần.

Hôm nay tới phiên Xích hộ pháp và Hàn hộ pháp trực. Hai người này ít nói nhất trong tứ đại hộ pháp, trừ phi Đoạn Thần hỏi, nếu không bình thường cũng sẽ không nói chuyện với Đoạn Thần.

Đoạn Thần thẫn thờ một hồi lâu, phiền muộn đẩy hết sổ con sang một bên. Dựa người ra sau, tay phải chống ngai vàng, tay trái vịn đầu hổ làm bằng bạch ngọc, bộ dáng trông rất biếng nhác.

Hàn hộ pháp và Xích hộ pháp nhìn nhau, cả hai đều nhìn ra đối phương đang bối rối. Không biết có nên lên tiếng hỏi Ma quân xem ngài có gì phiền lòng hay không.

Huyền Diệp điện to như vậy, đốt đàn hương để có thể bình tâm suy nghĩ. Đàn hương theo gió bay đến bên cạnh Đoạn Thần, trong lúc nhất thời trộn lẫn với hương hoa đào thơm ngát khiến Đoạn Thần nhăn mày lại. Bực bội phất tay, Đoạn Thần lên tiếng nói: “Dẹp cái mùi đàn hương này đi cho bản quân!”

Xích hộ pháp đi đến trước lư hương, thổi tắt đàn hương. Sau đó đứng một lúc rồi bẩm báo với Đoạn Thần: “Quân Thượng, đã dập tắt rồi.”

“Ừ. A Sửu đến học viện được bao nhiêu ngày rồi?” Đoạn Thần không thèm đếm xỉa gật đầu, hỏi.

Xích hộ pháp trầm mặc một chút, đếm thử ngày, nói thật hắn không có nhớ rõ ngày A Sửu rời đi. Hàn hộ pháp thấy Xích hộ pháp im lặng lâu không lên tiếng, đứng ra hồi đáp: “Khởi bẩm Quân Thượng, tiểu chủ đã ở trong học viện hai mươi tám ngày rồi. Hai ngày nữa là có thể đón tiểu chủ hồi cung.”

“Ừ. Hai ngày nữa kêu Linh hộ pháp đi đón nàng, dặn dò phòng ăn làm chút đồ nàng thích ăn. Thuận tiện kiểm tra cho bản quân xem trong khố phòng còn bao nhiêu Ma quả.” Đoạn Thần nhắm hai mắt lại, môi mỏng khẽ mở, chậm rãi ra lệnh.

“Thuộc hạ biết rõ!” Hàn hộ pháp ôm quyền.

Xích hộ pháp thấy Ma quân hỏi về Ma quả, vừa vặn hôm qua hắn và Viêm hộ pháp mới vừa kiểm kê khố phòng xong nên đứng ra bẩm báo: “Quân thượng, hôm qua thuộc hạ và Viêm hộ pháp mới vừa kiểm kê kho xong. Ma quả hơn ngàn năm còn sáu viên, Ma quả trăm năm trở lên có 563 viên, còn trăm năm trở xuống thì hơn ngàn viên.”

“Chuẩn bị mấy viên 500 năm trở lên, chờ A Sửu trở về cho nàng ăn.” Nghĩ đến A Sửu bộ dáng trợn tròn mắt và nuốt nước miếng khi thấy Ma quả của A Sửu thì Đoạn Thần lại nhếch miệng.

“Dạ!” Trông thấy Ma quân nhắm hai mắt lại cười, Xích hộ pháp đáp một tiếng, liếc nhìn Hàn hộ pháp một cái. Hiển nhiên Hàn hộ pháp cũng chú ý thấy Ma quân mỉm cười. Xem ra Ma quân đang nhớ tiểu chủ, hai vị hộ pháp không cần nói cũng biết.

Hai ngày trôi qua trong chớp mắt, trời còn chưa sáng thì Linh hộ pháp đã chạy tới cửa Hạo Hãn học viện. Chờ nửa ngày, cuối cùng cũng nhìn thấy A Sửu đi ra, lập tức nhiệt tình đi lên nghênh đón.

“Tiểu chủ! Người ra rồi, thuộc hạ chờ người nửa ngày rồi!” Toàn bộ Ma cung ngoại trừ Đoạn Thần thì người thân thuộc với A Sửu nhất là Linh hộ pháp. Không có A Sửu, Ma cung lại trở về vẻ vắng lạnh như lúc trước, lúc Linh hộ pháp trực cũng cảm thấy không có ý nghĩa.

A Sửu nghẹn khuất ở trong học viện tròn một tháng cuối cùng cũng nhìn thấy người quen, tâm trạng bỗng chốc tốt hẳn lên. Ôm Linh hộ pháp một cái, A Sửu cười rất vui vẻ, hỏi: “Linh, sư phụ kêu ngươi đến đón ta phải không?”

Những yêu ma khác cũng đi từ trong học viện ra, Linh hộ pháp cúi đầu xuống nói nhỏ bên tai A Sửu: “Chính là Quân Thượng kêu thuộc hạ đến đón tiểu chủ! Mấy ngày trước đây Quân Thượng còn càu nhàu nhắc đến tiểu chủ, đặc biệt dặn dò phòng ăn, ngày tiểu chủ hồi cung thì phải chuẩn bị nhiều thức ăn người thích hơn ngày thường. Thậm chí Quân Thượng còn kêu Xích hộ pháp chuẩn bị mấy viên Ma quả 500 năm trở lên chờ tiểu chủ trở về ăn nữa!”

A Sửu nghe thấy vậy thì vẻ mặt liền trở nên hưng phấn, không ngờ sư phụ lại nghĩ cho nàng như vậy, nàng cũng rất nhớ sư phụ! Vỗ Linh hộ pháp một cái, A Sửu kích động nói: “Vậy chúng ta mau trở về đi!”

Linh hộ pháp gật đầu, đang muốn dẫn A Sửu rời đi thì đột nhiên nghe thấy bên cạnh có vài giọng nói bàn tán về nàng nên thả chậm bước chân, mãi không rời đi.

“Chao ôi! Các ngươi nhìn xem, phía trước không phải chính là con nhóc ngu xuẩn, không có tuệ căn nhất lớp A sao!”

“A! Chính là nàng! Nhìn không ra nha! Ta nghe nói nàng ta tên là 'A Sửu', ta nghĩ cũng bởi vì lớn lên quá xấu nên mới có cái tên đó nhưng mà nhìn nàng cũng khá xinh đẹp! Thật không ngờ nàng lại không thông mình như vậy, pháp thuật dễ nhất cũng không học được, thật sự quá ngu xuẩn ! Ma tộc chúng ta sao lại có yêu ma ngu như vậy chứ!”

Thấy Linh hộ pháp đi chậm rì rì, A Sửu đi đằng trước thấy kỳ quái quay đầu lại kêu Linh hộ pháp: “Linh! Sao ngươi đi chậm vậy! Chúng ta mau chóng trở về đi! Ta nhớ sư phụ !”

Trong lòng Linh hộ pháp có chút căm tức vì lời nói của mấy tiểu yêu ma sau lưng, nghe thấy A Sửu đang gọi hắn thì siết chặt quả đấm, một luồng sáng nhàn nhạt đánh về phía đám yêu ma đang nói chuyện. Bọn họ đều há miệng ra nhưng lại đột nhiên không phát ra được âm thanh nào nữa. Không nghe thấy tiếng nói chuyện ồn ào phía sau nữa Linh hộ pháp mới hài lòng đuổi theo A Sửu.

Dọc theo đường đi A Sửu líu ríu hỏi Linh hộ pháp lúc nàng không ở Ma cung Đoạn Thần sẽ thế nào. Linh hộ pháp chỉ trả lời đơn giản rồi hỏi ngược lại A Sửu: “Tiểu chủ, người ở trong học viện có tốt không? Có bị yêu ma khác bắt nạt không?”

Mặt A Sửu thoáng mất tự nhiên, nghiêng đầu qua một bên, không nhìn Linh hộ pháp, tùy ý nói: “Cũng bình thường, không khác gì lúc ngươi dạy chữ cho ta ở trong cung.”

Thấy A Sửu như vậy, Linh hộ pháp đột nhiên đau lòng cho nàng. Đối với Linh hộ pháp, hắn rất thích A Sửu, chăm sóc A Sửu như nữ nhi. Từ lúc nãy nghe mấy yêu ma nói vậy, Linh hộ pháp nhận định A Sửu ở học viện đã bị ức hiếp. Trong lòng cảm thấy căm tức khó nói, muốn bắt hết đám yêu ma đã bắt nạt A Sửu lại hung hăng dạy dỗ một trận để báo thù cho A Sửu.

“Sao lại không khác biệt được.Tiểu chủ, có phải người bị ức hiếp không? Người nói cho thuộc hạ biết đi, thuộc hạ sẽ đi dạy dỗ cái đám yêu ma dám bắt nạt người!” Linh hộ pháp siết chặt quả đấm, đè nén cơn tức nói.

A Sửu cúi đầu, đá hòn đá nhỏ dưới chân, thấp giọng nói: “Thật ra cũng không có gì. Chỉ là ta học pháp thuật không giỏi, bị yêu ma khác cười nhạo mà thôi. Ta không hiểu được vì sao ta cố gắng như vậy mà lúc nào cũng không thể luyện thành.”

Linh hộ pháp đang siết chặt quả đấm nghe vậy thì lập tức giang hai tay ra nhịn không được vươn tay vỗ đầu A Sửu, an ủi: “Tiểu chủ, không cần buồn. Thuộc hạ cùng với ba vị Đại hộ pháp khác đều là cao thủ của Ma giới chỉ đứng sau Quân Thượng thôi. Tiên sinh ở học viện dạy không tốt thì còn có ta. Ta nhất định có thể dạy được tiểu chủ! Chẳng lẽ tiểu chủ không có lòng tin với chúng ta sao?” Linh hộ pháp cười với A Sửu một cái.

A Sửu ngẩng đầu lên sáng mắt nhìn Linh hộ pháp rồi cười ngọt ngào, nói: “Ta đương nhiên tin tưởng các ngươi. Sư phụ nói, các ngươi đều là cao thủ lợi hại nhất Ma giới!”

“Không sai.” Thấy A Sửu bình thường trở lại thì tâm trạng của Linh hộ pháp cũng tốt lên.

“Chúng ta mau hồi cung! Ta đói bụng rồi, ta muốn ăn Ma quả trước!Đó là món ngon nhất !” A Sửu nghĩ vậy liền nuốt nước miếng,  mặt cũng hơi mờ mịt, giữa lông mày đều là vẻ hưng phấn và mong đợi.

“Được!” Linh hộ pháp cười gật đầu với A Sửu, trong lòng lại trầm xuống. Xem ra sau khi đưa tiểu chủ hồi cung xong thì hắn nhất định phải tự mình đến học viện điều tra thử xem vì sao A Sửu lại không học được pháp thuật? Giữa hai bên nhất định có một bên có vấn đề? Rốt cục là do A Sửu hay là do tiên sinh dạy học có vấn đề? Lúc trước là hắn dạy A Sửu biết chữ, A Sửu thông minh lanh lợi Linh hộ pháp không hề nghi ngờ. Hắn có chút hoài nghi vấn đề là do tiên sinh dạy bảo A Sửu, điều này phải tra xét kỹ hắn mới có thể bẩm báo cho Ma quân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.