Sự Kiện Phòng 503

Chương 1: Chương 1: Tân sinh viên cần khai giảng




Công nguyên năm 20XX, thế giới được bao phủ bởi một bầu không khí yên bình. (mọi người bảo hiểu lầm, không phải vô căn cứ, chẳng qua bởi vì Thỏ Giấy nào đó không muốn để lộ tuổi tác thật thôi…)

Đại học S của thành phố S hôm nay đặc biệt náo nhiệt, mặc dù ngày mai sẽ càng náo nhiệt hơn, bởi vì ngày mai chính là ngày thông báo nhập học, nên rất nhiều sinh viên từ khắp nơi đều muốn đến trường trước thời hạn.Thứ nhất là làm quen hoàn cảnh một chút, hai là vì có thể làm quen bạn cùng phòng bốn năm sớm một ngày, nhân tiện tìm hiểu địa hình nơi này. Cũng có vô số cha mẹ bởi vì các loại lo lắng vô cùng kỳ quặc, nên mặt dày mày dạn theo con cái chạy đông chạy tây, mỗi người mỗi cách bộc lộ bản lĩnh cao cường chống lại ánh mắt xem thường của bọn nhỏ mà hối lộ đủ loại người như: lãnh đạo, giáo viên, đàn anh, đàn chị. (nhóm các cha mẹ đáng thương bôn ba mang theo đủ loại gói bọc…)

Mà thời điểm khai giảng hằng năm, cũng là thời điểm Cận Phi vui vẻ nhất.

Năm ngoái, khi Cận Phi một mình mang theo hành lý tới đại học S nổi tiếng, anh liền phát hiện, S là địa phương cực kỳ tốt.

Nhà Cận Phi cách thành phố S rất rất xa, thế nên sau khi Cận Phi ngồi tàu hoả hơn 20 tiếng đồng hồ (trước kia vẫn chưa có xe khách đường dài), đứng ở trước nhà ga, vẫn còn cảm thấy các cảnh vật cứ đung đưa, khiến cho một người lần đầu rời khỏi quê nhà, rời khỏi núi lớn như Cận Phi phải mất một thời gian rất lâu mới thích ứng được. Đợi cho tinh thần Cận Phi rốt cuộc cũng tỉnh táo, mới phát hiện một vấn đề, đó chính là bởi vì anh đến quá sớm, cho nên nhà trường còn chưa có bố trí trạm tiếp đón sinh viên ở đây, mà Cận Phi lại có tiếng mù đường,Cận Phi cũng không nghĩ đến tình huống bị tài xế vô lương tâm lừa gạt, quyết định dựa vào chính bản thân mình đi đến điểm đánh dấu đỏ trên bản đồ, đại học S.

Kỳ thật đại học S cách nhà ga nói xa không xa, nói gần không gần, đi xe khoảng 20 phút, nửa giờ đi bằng phương tiện giao thông công cộng, đi xe đạp bằng một tiếng rưỡi, tính ra thì đi bộ đại khái cũng khoảng 3 – 4 giờ. Vậy mà Cận Phi vừa cầm bản đồ, vừa xách hành lý, cứ thế mà đi ròng rã 9 tiếng, từ 7 giờ sáng thẳng tới 4 giờ chiều. Rốt cuộc khi nhìn thấy cổng chính đại học S, Cận Phi đã muốn mệt đến thở không ra hơi.

Bởi vì học bổng đại học S rất phong phú, hơn nữa còn luôn có tiền thưởng hạng mục, tiền thưởng thi đấu, đôi khi không chỉ đủ để bản thân chi tiêu, thậm chí còn có thể trợ giúp gia đình,Vì vậy mà đại học S chiêu mộ được một số lượng lớn sinh viên nghèo như Cận Phi, so với các trường đại học danh tiếng khác mà nói phong cách trường lại tương đối chất phác. Cho nên lúc Cận Phi mệt mỏi ngã vào cổng chính đại học S, thì có đàn anh tốt bụng đến giúp đỡ.

Nhưng mà bây giờ Cận Phi tới quá sớm, sớm hơn 4 ngày so với thời gian thông báo chính thức, cho nên học trưởng chỉ có thể mang Cận Phi đi tìm viện trưởng viện kinh tế học mà anh sẽ báo danh xin vào ký túc xá, trên đường đi đồng thời giới thiệu đơn giản về đại học S, càng giới thiệu thì cảnh tượng các đàn anh, đàn chị với bao lớn bao nhỏ sách vở vội vội vàng vàng chạy tới chạy lui ở trên đường.

Những đàn anh, đàn chị này không phải là mới chuyển trường tới, mà là đang chuẩn bị tích trữ các loại vật phẩm sinh hoạt cần thiết, lớn có chăn mền, nhỏ có ổ khoá, giấy vệ sinh, không thiếu thứ gì cả, chính là để khi sinh viên mới nhập học, bán lại cho đám đàn em mới tới.

Cận Phi là ai chứ, cấp hai đã bắt đầu tự lực cánh sinh, gian khổ phấn đấu, tranh thủ hết thảy cơ hội lừa gạt gian lận kiếm tiền (Cận Phi…), không, là tranh thủ tất cả cơ hội hãm hại lừa gạt để kiếm tiền (Cận Phi…).Tự mình kiếm tiền sinh hoạt, tiền học phí cùng với chi phí đi đường đến đại học S, cho nên Cận Phi không chút do dự buông hành lý ra, dùng vẻn vẹn 600 đồng của mình, gia nhập đội quân tích trữ hàng hóa.

Lúc đầu mới đến thànhphố S, Cận Phi cái gì cũng không biết, may mắn có đàn anh nhiệt tình giới thiệu cho anh xu hướng thị trường năm ngoái, cũng dẫn anh đến chợ buôn bán lớn nhất thành phố S, rồi giao Cận Phi cho thằng bạn thân nhất, đàn anh Từ Huy. Nguyên quán của Từ Huy là ở đông bắc, dáng người rất cao, sấp sỉ 1m9, lôi kéo Cận Phi chỉ cao 1m76, cứ giống như dẫn con của mình đi, tính tình cũng như người đông bắc nhiệt tình ngay thẳng phóng khoáng.

Chẳng qua điều kiện nhà hắn cho dù Cận Phi có muốn so sánh cũng không được, một bộ quần áo của hắn, so với toàn bộ gia tài của Cận Phi còn muốn nhiều hơn.

Song điều kiện gia đình của đám bạn thân Cận Phi cũng rất tốt, nên Cận Phi chưa bao giờ cảm thấy gia thế là trở ngại khi kết giao bạn bè, vì vậy anh cũng không thèm quan tâm, dù sao có một đàn anh tốt bụng giúp đỡ mình, bản thân nên tự thấy thoả mãn.

Mà Từ Huy còn có tiếng là ‘thiếu nửa nhịp’, nghĩa là tất cả mọi chuyện đều chỉ có thể nghĩ được một nửa. Ngoại trừ sở trường vật lý vi phân tử ra, hắn quả thực chính là một người có sinh hoạt ngớ ngẩn, vừa không biết nhìn sắc mặt người khác, vừa không biết a dua nịnh hót, chẳng qua đây cũng là hành vi mà các bậc cha mẹ như vị hướng dẫn thạc sĩ khoa vật lý đại học S cảm thấy hài lòng.

Hơn nữa Từ Huy được sinh ra ở thành phố S, xem như là người địa phương, cho nên chỗ nào bán đồ rẻ hắn đều nắm rõ ràng, cộng thêm ba tấc lưỡi của Cận Phi cũng không phải đồ bỏ đi. Ngày hôm sau, đợi đến khi mặt trời lặn về phía Tây, giường và bàn của Cận Phi đã bày đầy các loại vật dụng sinh hoạt.

Ngày thứ ba các sinh viên lần lượt đến báo danh, nên sáng sớm Cận Phi liền thay một bộ quần áo thoạt nhìn mới nhất, tỉ mỉ chải lại mái tóc có hơi rối, tiếp đó mang theo bao lớn bao nhỏ xuống lầu. Vài ngày tiếp theo, 600 đồng của Cận Phi, đã biến thành 1100 đồng.

Cho nên ngày khai trường năm nay, Cận Phi lại càng đắc ý, chuẩn bị vơ vét một khoản lớn. Năm ngoái bán đồ vật này nọ đã là trò trẻ con, năm nay đổi thành thẻ điện thoại, hơn nữa tiền vốn chính là tiền thưởng thi đua năm trước, 3000 đồng.

Năm nay Cận Phi cũng thay đổi phương pháp, anh không cần chạy đông chạy tây để lừa đảo khắp nơi nữa, mà mướn vài sinh viên năm nhất mới đến giống như anh năm trước, rồi trích phần trăm theo số lượng bán ra nhiều hay ít. Sau đó ở dưới gốc cây trong trường dựng một quầy hàng, mang việc bán buôn giao cho đám đàn em, anh chỉ cần ngồi ở phía sau quầy hàng, thỉnh thoảng giúp đám đàn em gặp trở ngại không giải quyết được mà ra mặt giải quyết một chút.

Lúc Ngụy Nhất Thần nhìn thấy Cận Phi, Cận Phi đang ngồi xổm dưới bóng cây phía sau quầy hàng, Từ Huy cũng ngồi xổm bên cạnh với vẻ mặt sụp đổ.

“Vậy xe này là của chú anh hả?” Cận Phi vẻ mặt nghiêm túc xác nhận cùng Từ Huy.

“Không phải!” Từ Huy vò tóc suy sụp nói.

“Vậy chẳng lẽ cái này thực ra là chú của ông nội của anh hả?”

“… Không phải!!”“Đó là ông nội của chú anh?”

“… Không phải!!!”

“Thế thì là ông nội của anh?”

“… Không phải!!!!”

“…”

“… Cái đó đúng là ông nội của tôi…” Từ Huy kêu thảm ôm thân cây bắt đầu đập đầu, Cận Phi thì lại nhìn với vẻ mặt đã luyện mãi thành quen.

“Thực ra, anh nên đổi một thân cây khác đi.”

“Tại sao?” Từ Huy không sợ chết hỏi.

“Anh đập hư chỗ của tôi, tôi không có chỗ ở sẽ phải đổi chỗ khác, tôi đổi sang chỗ khác sẽ không thể giải quyết mấy chuyện trở ngại, không giải quyết được chuyện trở ngại thì có lẽ các đàn em sẽ bị bối rối, đàn em bị bối rối có thể sẽ xấu hổ và giận dữ, đàn em bị xấu hổ và giận dữ có khả năng sẽ đi nhảy lầu, cho nên hành động của anh bây giờ chính là giết người bừa bãi. Chủ yếu nhất,nếu như vậy tôi sẽ buôn bán không có lời, buôn bán không có lời tôi sẽ phát điên, tôi phát điên sẽ nói lung tung, tôi nói lung tung có thể sẽ rơi vào tai bác trai bác gái, đến lúc đó anh sẽ gặp chuyện không may.” Cận Phi cầm lấy tay Từ Huy nghiêm túc nói.

Từ Huy “…”

Ngụy Nhất Thần”…”

“Cậu cứ việc nói thẳng đi, lần này cậu muốn cái gì?” Từ Huy cuối cùng thở dài một cái.

“Lần này là buôn bán lớn, nếu tôi bán không được, đàn anh như anh sẽ chịu toàn bộ nha.” Cận Phi nói với vẻ mặt đương nhiên.

Từ Huy như trông thấy tiền sinh hoạt tháng này của hắn đang bỏ hắn mà đi.

Cận Phi thấy vẻ mặt muốn khóc của Từ Huy, mới yên tâm thở ra, quả nhiên việc kinh doanh nhất định phải ổn định không thua lỗ mới an tâm. Bên này Cận Phi mới vừa thả lỏng, một nhóc đàn em đi tới huých nhẹ anh, ra hiệu bảo bên kia có người nhìn anh nãy giờ.

Cận Phi quay đầu, liền trông thấy một người đẹp trai cao 1m9 trở lên, đứng trước quầy hàng nhỏ của anh, che khuất cả cái quầy nhỏ. Lọn tóc theo làn gió nhẹ mùa hè khẽ lung lay, góc áo sơmi trắng của người đó cũng đồng thời bay bay. Làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, một đôi mày kiếm, một đôi mắt có thần, sống mũi cao thẳng, bờ môi mỏng. Khiến cho lần tiên đầu Cận Phi nhìn thấy liền có cảm giác như đang thấy Rukawa Kaede* trong truyện tranh.

Tiếp đó Ngụy Nhất Thần nhìn thấy ánh mắt lóe sáng nguy hiểm của Cận Phi, vô cùng niềm nở đứng lên, hướng chính mình đi tới, thậm chí còn khiến Ngụy Nhất Thần trong giây lát bị thất thần.

“Vị khách này, xin hỏi ngài dự định nghỉ chân hay ở trọ ạ?”

Ngụy Nhất Thần”…”

“Không ở trọ hả, vậy ngài đứng trước quầy của tôi, muốn làm chậm trễ chuyện làm ăn của tôi sao!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.