Sư Huynh, Rất Vô Lương

Chương 214: Chương 214: Hứng thú




Thông Cẩm thành nguyên bản là một trấn nhỏ, ở phía đông Bồng Lai tiên đảo, lâm hải mà kiến, có rất nhiều tu sĩ từ nơi này ra biển chém giết yêu thú, cướp yêu đan, dần dà, trở lên phồn vinh, thành một đại thành có mấy chục vạn dân cư.

Tu sĩ ở hải lý giết yêu thú đoạt được yêu đan sau, đương nhiên muốn tìm người giao dịch, lâm hải Thông Cẩm thành mượn địa lợi, sinh ra một phường thị thật lớn, mỗi ngày người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt, nhiều người, đương nhiên sẽ kéo theo toàn bộ thành trấn phồn vinh, tửu lâu, trà lâu, ngân hàng tư nhân, cửa hàng đan dược, cửa hàng linh thực, phù chú, còn có các loại pháp khí định vị cần thiết khi ra biển, ở trong này đều có thể mua được.

Tần Lạc Y cùng Đỗ Trường Anh mất thời gian tám ngày, rốt cục ngự thần hồng từ hoang đảo trong biển bay đến Bồng Lai tiên đảo-lâm hải Thông Cẩm thành.

Bọn họ vừa mới từ không trung hạ xuống, có rất nhiều người trang phục không tầm thường nhiệt tình đi lên đón, muốn thu mua yêu đan cùng bảo vật trên tay bọn họ lấy được từ trên biển.

Ánh mắt Đỗ Trường Anh sắc bén đảo qua đám người bọn họ, chọn trúng một người trẻ tuổi thoạt nhìn hai mươi bảy-hai mươi tám tuổi, đi theo hắn tới cửa hàng tên Hán Giang Lâu trong Thông Cẩm thành.Những người khác thấy thế, liền tan đi, tiếp tục ở bờ biển chờ đợi tu sĩ trở về từ trong biển.

Tần Lạc Y một thân váy áo màu lam nhạt, khuôn mặt trắng nõn minh diễm, phượng mâu nhìn quanh sinh tư, Đỗ Trường Anh còn lại mặc một thân cẩm bào màu trắng, thắt lưng đeo ngọc bội, tóc dùng một khối ngọc quan màu lam vấn cao, có vẻ tuấn dật đẹp đẽ cao quý, hai người đi cùng một chỗ, nam tuấn, nữ tiếu, dẫn tới không ít tu sĩ trên đường đều vụng trộm đánh giá bọn họ.

Hán Giang Lâu cách bờ biển hơn hai ngàn thước, tiểu lâu hai tầng, trang trí phong cách thập phần cổ xưa thanh lịch.

Thời điểm từ trên hoang đảo trở về, Đỗ Trường Anh ở trên đường chém giết tám con bát-cửu giai yêu thú, chiếm được yêu đan của bọn nó.Bởi vì yêu đan phẩm giai cao, một viên đổi được gần mười vạn lượng bạc, hắn đem tám viên yêu đan bán đi toàn bộ, tổng cộng được bảy mươi tám vạn ngân lượng.

Hán Giang Lâu trừ bỏ thu mua yêu đan, cũng bán tinh thạch cùng linh thực, Đỗ Trường Anh thu bạc, lúc này lại bỏ thêm một trăm hai mươi vạn lượng ngân phiếu, chiếm được một viên tử huyền thạch lớn như trứng chim.

Ra Hán Giang Lâu, hắn đề nghị dùng bạch ngọc đài đưa Tần Lạc Y trở lại Phiêu Miểu Tông, trong khoảng thời gian này ở chung, hắn đã biết Tần Lạc Y là đệ tử Phiêu Miểu Tông.

Tần Lạc Y tươi cười xin miễn ý tốt của hắn.Một viên tử huyền thạch có giá trị hai trăm vạn lượng bạc, Phiêu Miểu Tông cách Thông Cẩm thành trăm vạn dặm, khởi động bạch ngọc đài, một khối tử huyền thạch hiển nhiên không đủ, ít nhất ba khối, phải mất thêm hơn sáu trăm vạn lượng bạc, nàng cùng Đỗ Trường Anh không thân chẳng quen, chỉ vì đưa nàng mà mất mấy trăm vạn lượng bạc, nàng cảm thấy không an lòng.

Còn lời Đỗ Trường Anh nói đưa nàng, tám phần cũng là lời nói khách khí, nếu nàng thật sự theo gậy tre đi về phía trước...Trong đáy lòng người khác còn không biết nghĩ về nàng như thế nào đâu.

Buổi tối ngày đó, Đỗ Trường Anh qua sông hư không một lần ước chừng đi được tám mươi vạn dặm, năng lượng bên trong ba khối tinh thạch hao hết toàn bộ.

Từ khi biết ngày đó bọn họ qua sông được gần trăm vạn dặm sau, Tần Lạc Y cảm thấy vô cùng giật mình, bởi vì khoảng cách qua sông hư không, không chỉ cùng năng lượng tinh thạch có quan hệ rất lớn, cùng tu sĩ phù văn tạo nghệ thao túng bạch ngọc đài cũng có quan hệ thật lớn.

Nhớ ngày đó sư phụ nàng mang theo nàng cùng Giản Ngọc Diễn từ Thánh Long đại lục đến Bồng Lai tiên đảo, một lần cũng chỉ có thể qua sông ba mươi vạn dặm mà thôi, đương nhiên khoảng cách cùng lộ tuyến kia cũng có quan hệ, yêu thú trong biển quá nhiều, phải đi lộ tuyến an toàn nhất, bất quá sau này nàng nói bóng nói gió mới biết đến, khoảng cách xa nhất sư phụ nàng qua sông hư không, cũng bất quá tám-chín mươi vạn dặm mà thôi.

Sư phụ nàng chính là đồ cổ sống mấy ngàn năm, là tu sĩ tử phủ đỉnh, mà Đỗ Trường Anh lại là tu sĩ thanh phủ, thoạt nhìn thực trẻ tuổi, chiếu theo nàng tính ra, nhiều nhất chỉ mấy trăm tuổi mà thôi, phù văn tạo nghệ của hắn như thế, thực sự khiến nàng có chút ngoài ý muốn.

Nếu đến Thông Cẩm thành, Tần Lạc Y đương nhiên muốn đến phường thị nổi tiếng gần xa trong Thông Cẩm thành đi dạo một vòng.Trong phường thị pháp khí định vị cho tu sĩ chuẩn bị ra biển sử dụng, lớn như nắm tay, giá cũng không quý, tám trăm lượng bạc một cái.

Tần Lạc Y mua một cái, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào sau này.Nàng đi ra ngoài chém giết yêu thú đoạt yêu đan mấy ngày nay, chạy trốn đủ xa, nếu không có Đại Hắc cùng Hắc Đế ở một bên, chúng nó đối với phương hướng cực kỳ mẫn cảm, nàng thực sự có khả năng bị lạc đường, không tìm thấy toà tiểu đảo Đỗ Trường Anh dừng lại kia, nên pháp khí định vị này cần thiết phải có.

Ở trong Thông Cẩm thành nhìn đến Tương gia thạch phường, Tần Lạc Y liền nhớ tới Bạch Y, đáng tiếc Bạch Y không ở nơi này, bằng không các nàng lại có thể kiếm một khoản lớn.Đã hơn hai mươi ngày không nhìn thấy hắn, không biết hắn hiện tại thế nào, mất đi trí nhớ có nhớ lại cái gì hay không.

Chạy vài ngày đường, thể lực tiêu hao thật lớn, vào lúc ban đêm, Tần Lạc Y ở lại Thông Cẩm thành, quyết định nghỉ ngơi một đêm mới tiếp tục trở lại Phiêu Miểu Tông.

Nàng sợ Đại sư huynh lo lắng, nói không chừng Đại sư huynh bây giờ còn ở Đông Dương thành tìm kiếm chính mình, liền lặng lẽ để cho Đại Hắc chạy tới Đông Dương thành trước.Hắc Đế bị nàng lưu lại bên người, để ngừa những người đuổi giết chính mình tìm đến lần nữa.

Buổi tối ở tại Thịnh Vượng khách điếm, nàng ở cạnh phòng Đỗ Trường Anh. Ăn vài thứ, muốn lấy nước ấm thống thống khoái khoái tắm rửa một phen, liền sớm ngủ say.

Mà Đỗ Trường Anh ở cách vách nàng lười biếng ngồi trên nhuyễn tháp, nhìn vách tường trắng ngăn cách hai gian phòng, bạc môi gợi lên một chút ý cười tà khí.Tần Lạc Y.Ha ha...Hắn cảm thấy càng ngày càng thú vị.

Buổi tối ngày đó, nhìn đến chính mình ở bờ biển tắm rửa, nàng cư nhiên không thét chói tai ra tiếng, cũng không cố tình ngượng ngùng che mặt mà đi, ngày hôm sau cùng nàng ngây người ở trong trận pháp hơn hai canh giờ, hắn rõ ràng đã cảm giác được nàng cũng động tình, không nghĩ tới nàng lại cố kiềm nén lại, sau khi yêu thú rời đi liền vội vàng chạy xuống biển ngâm mình suốt một canh giờ.

Trách không được...Đoan Mộc Trường Thanh là người lãnh khốc như vậy, cư nhiên liều mạng chính mình bị thương, cũng muốn che chở nàng.

Ngón tay thon dài nâng lên, Đỗ Trường Anh nhẹ nhàng xoa bạc môi, mâu quang tối đen tà khí trở nên càng thêm thâm thúy ám trầm.Ngẫu nhiên đụng chạm, thậm chí không tính là một cái hôn, nhưng cảm giác kia làm cho hắn mấy ngày nay thập phần dư vị, thậm chí còn muốn đòi lấy càng nhiều.

... ...

Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc Y hướng Đỗ Trường Anh cáo từ, cũng đối với hành vi buổi tối ngày đó hắn gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, biểu hiện cảm tạ, nói với hắn về sau có rảnh rỗi, nhất định phải tới Phiêu Miểu Tông, để cho nàng làm hết lễ nghĩa chủ nhà.

Phiêu Miểu Tông ở trung tâm Bồng Lai tiên đảo, Đỗ Trường Anh muốn đi Tây Tần cách Đông Dương thành không xa, trong khoảng thời gian này ở chung, nàng đã biết Đỗ Trường Anh là người Huyền Thiên đại lục, đến Bồng Lai tiên đảo tìm một vị bằng hữu ở Tây Tần.

Đỗ Trường Anh cười gật đầu, dặn dò nàng đi đường cẩn thận, chỉ là trong ánh mắt nhìn nàng lóng lánh nhiều điểm ánh sáng nhạt, giống như ban đêm không mây, ẩn ẩn dẫn theo vài phần phiền muộn.

Rời đi Thông Cẩm thành, Tần Lạc Y không tiếp tục trì hoãn, ngự hồng hướng về Phiêu Miểu Tông mà đi.Dựa vào tốc độ của nàng, phỏng chừng hơn nửa tháng mới có thể tới Phiêu Miểu Tông.

Năm ngày sau, nàng rời đi Thông Cẩm thành được gần ba mươi vạn dặm, ở trong một trấn nhỏ tên là An Phụ trấn, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau đang chuẩn bị rời đi, rời đi khách điếm không lâu sau, gặp vài tên hắc y tu sĩ trẻ tuổi.

“Nàng là Phiêu Miểu Tông-Tần Lạc Y!”

“Tiêu sư huynh cùng Cao sư huynh đều bị nữ nhân này giết chết...Chúng ta giết nàng vì Tiêu sư huynh báo thù.”

“Hắc, chúng ta không tìm được thiên tử hoa, không nghĩ tới vận khí chúng ta cư nhiên đụng phải nữ nhân này, nàng là cửu giai cực phẩm luyện đan sư, trên người khẳng định có không ít đan dược, so với thiên tử hoa kia đáng giá hơn không ít.”

“Còn có tử đan lô của Động Thiên Phúc chúng ta...Lâm sư thúc nói, ai có thể cầm lại tử đan lô, có thể tiến vào bảo khố trong tông môn lựa chọn một kiện pháp khí, nếu là luyện đan sư, còn có thể trực tiếp lựa chọn sử dụng tử đan lô!”

... ...

Chúng hắc y tu sĩ liếc mắt một cái nhận ra nàng, lập tức hưng phấn đem nàng bao vây, tế ra phủ đệ trong cơ thể muốn xuống tay lấy tính mạng nàng, trong đó có ba gã là tu sĩ huyền phủ sơ giai, bốn gã tu sĩ huyền phủ trung giai, còn có một gã tu sĩ huyền phủ cao giai.

Tần Lạc Y cười lạnh.Động Thiên Phúc kia quả thực không có mấy cái là thứ tốt.Giết người đoạt bảo? Còn muốn đoạt lại tử đan lô? Quả thực là mơ mộng hão huyền! Hôm nay đụng tới nàng tính bọn họ xui xẻo.

Nàng là tu sĩ huyền phủ tam giai, bằng tu vi của nàng, bọn họ nhiều người thế lớn, cùng bọn họ đánh bừa chính mình sẽ không chiếm được thượng phong, nên nàng trực tiếp đem Càn Khôn Chung ra, chuẩn bị hạ sát thủ.

Chẳng qua còn không chờ nàng động thủ, một đạo bóng dáng huyền sắc đột nhiên từ trên trời giáng xuống, dừng phía trước người nàng, thanh phủ tản ra quang mang chói mắt, đối với đệ tử Động Thiên Phúc vây quanh nàng mãnh công một trận.

“Đỗ Trường Anh?” Tần Lạc Y rất nhanh nhận ra huyền y nam tử, đúng là Đỗ Trường Anh ở Thông Cẩm thành cùng nàng chia tay.

Đỗ Trường Anh quay đầu hướng về phía nàng cười, lập tức lại quay đầu đi, tiếp tục khống chế thanh phủ, đối với chúng hắc y tu sĩ hung hăng công tới.

Hắn là tu sĩ thanh phủ, chiếu theo Tần Lạc Y suy đoán, ít nhất là tu sĩ thanh phủ cao giai thậm chí là thanh phủ đỉnh, trong hàng đệ tử Động Thiên Phúc, tu vi cao nhất cũng chỉ có một tu sĩ huyền phủ cao giai mà thôi, nhân số tuy nhiều, nhưng nơi nào là đối thủ của hắn? Bất quá thời gian một lát, đã bị hắn đánh nằm úp sấp xuống, bị trọng thương, ở trên mặt đất kêu thảm thiết không thôi.

“Ngươi như thế nào lại ở chỗ này?” Tần Lạc Y mỉm cười nhìn Đỗ Trường Anh, trong mắt lóe hồ nghi, đi Tây Tần cũng không đi phương hướng này.

Ánh mắt Đỗ Trường Anh chăm chú nhìn nàng, cánh môi hơi mỏng tạo ra một độ cung đẹp mắt: “Một mình ngươi lên đường, ta không quá yên tâm.”

Tần Lạc Y ngẩn ra, hắn lo lắng chính mình...Nên cố ý đi theo sau nàng mà không đi Tây Tần?Nhấp mân môi đỏ mọng, nàng không phải thiếu nữ trẻ người non dạ tình đầu chưa khai, nhìn bộ dáng Đỗ Trường Anh, nàng giống như ẩn ẩn minh bạch cái gì, mâu quang trở nên có chút phức tạp.

Đỗ Trường Anh lẳng lặng nhìn nàng. Cành liễu xanh tươi bên cạnh theo gió nhộn nhạo, gió nhẹ thản nhiên phất đến, mang đến hương hoa dại sâu kín.

Giữa tiếng kêu gào thảm thiết của chúng đệ tử Động Thiên Phúc chung quanh, thỉnh thoảng vang lên tiếng ve sầu hỗn loạn, tên tu sĩ huyền phủ cao giai kia, dò xét liếc mắt Tần Lạc Y đứng chung một chỗ cùng Đỗ Trường Anh một cái, chịu đựng đau xót, lặng lẽ nhằm phía một bên rừng cây.

Tần Lạc Y hừ lạnh một tiếng, xông lên đâm một kiếm kết thúc tính mạng của hắn.Người Động Thiên Phúc lặp đi lặp lại nhiều lần xuất thủ đối với nàng, nàng đương nhiên sẽ không nhân từ với bọn họ.

Đỗ Trường Anh nhìn hắc y nam tử bị Tần Lạc Y giết chết, trên mặt tuấn mỹ lộ ra một chút mỉm cười tà nịnh thị huyết, lập tức nhanh chóng dấu đi.

Tần Lạc Y đưa lưng về phía hắn, nên không phát hiện khuôn mặt hắn trong nháy mắt khác thường, ánh mắt hờ hững dừng trên người vài tên hắc y tu sĩ còn lại, khóe môi hơi cong lên, vẻ mặt trào phúng.

Chúng hắc y nhân bị nàng nhìn trong lòng run lên, ngay cả thanh âm kêu rên đều nhỏ đi, kiến thức đến Tần Lạc Y không chút nào nương tay chém giết một đồng bạn của bọn họ, bọn họ không ai dám trốn, dù sao còn có một tu sĩ thanh phủ ở bên cạnh hỗ trợ.

Tần Lạc Y cầm kiếm dính máu hướng bọn họ chậm rãi đi qua, chân dẫm lên cành cây khô, phát ra thanh âm răng rắc răng rắc, làm cho một dây thần kinh căng thẳng cuối cùng của bọn họ đột nhiên đứt gãy.

“Tần cô nương, tha mạng!” Chúng hắc y tu sĩ không còn cao ngạo không ai bì nổi như vừa mới bắt đầu, tranh nhau mở miệng xin tha, chỉ muốn sống sót.

“Tha mạng?” Tần Lạc Y cười lạnh, tiếp tục hướng bọn họ tới gần, bên môi gợi lên ý cười mỉa mai: “Nếu ta rơi xuống trong tay các ngươi, các ngươi sẽ tha cho ta một mạng?”

Nàng cũng không quên, vừa rồi sắc mặt bọn họ tham lam kêu gào muốn giết nàng vì sư huynh nhà mình báo thù, kì thực muốn chia cắt đồ vật trên người nàng.Chúng hắc y tu sĩ hai mặt nhìn nhau, sắc mặt vốn bởi vì bị thương trở nên trắng bệch càng thêm trắng bệch.

Tần Lạc Y giơ kiếm hướng tới một gã hắc y tu sĩ gần chính mình nhất chém xuống, hắc y tu sĩ nháy mắt mất mạng, máu tươi bắn tới góc váy trắng của nàng, rất nhanh nhiễm ra, giống như một đóa hoa mai yêu dị.

Trong mắt Đỗ Trường Anh loé ra một chút ý cười sung sướng, những người này hắn đã sớm muốn giết chết, bất quá sợ làm nàng sợ.Nữ hài tử bình thường đều có vẻ dễ dàng mềm lòng, bộ dáng không thể gặp thi hoành khắp nơi, nên hắn mới để lại một hơi cho mấy người này, mặc nàng xử trí.Tần Lạc Y...Quả nhiên không giống người thường!

Dưới chân hắn vừa động, thân thể cao lớn tuấn dật phiêu nhiên đi đến đứng yên bên người nàng, mỉm cười nói với nàng: “Để ta đến đi, đừng để trên người bị bẩn.” Ánh mắt nhìn lướt qua góc váy nàng.

Tần Lạc Y thuận thế nhìn lại, thấy được vài giọt máu tươi trên góc váy, ở trên làn váy màu trắng của nàng có vẻ đặc biệt bắt mắt.Khi ngẩng đầu lên bên môi nàng hiện lên tươi cười nhợt nhạt, không nói gì, lui về phía sau mấy bước.

Ánh mắt Đỗ Trường Anh sáng lên, trong mắt phảng phất như có lưu tinh xẹt qua phía chân trời hiện lên một đạo ánh sáng ngọc quang, đôi thủy quang hiện lên ảnh ngược của một người, xinh đẹp làm cho người ta tim đập nhanh.

Hắn triệu ra một phen trường kiếm lục sắc, bọc linh lực cường đại hướng về phía mấy người ngã xuống đất đâm tới.Thời gian trong nháy mắt, mấy người trên mặt đất toàn bộ bị một kiếm mất mạng, bởi vì động tác hắn quá nhanh, khi hắn triệu hồi trường kiếm, lại lôi kéo Tần Lạc Y thối lui về phía sau mấy thước, tránh đi máu tươi trên cổ bọn họ phun tới.

“Bọn họ cùng người đuổi giết ngươi lần trước là một đám?” Đỗ Trường Anh buông tay nàng ra, hơi nhíu mày hỏi.

“Không phải.” Tần Lạc Y lắc lắc đầu, không giấu diếm: “Đây là đệ tử Động Thiên Phúc, lần trước mấy người kia...Ta cũng không nhận thức.”

Đỗ Trường Anh tuy rằng mới từ Huyền Thiên đại lục đến Bồng Lai tiên đảo không lâu, đối với vài môn phái cường đại trên Bồng Lai tiên đảo vẫn nghe qua: “Ngươi là đệ tử Phiêu Miểu Tông, không phải Động Thiên Phúc cùng Phiêu Miểu Tông luôn luôn giao hảo sao? Bọn họ như thế nào lại động thủ với ngươi.”

Tần Lạc Y chần chờ một cái chớp mắt, nhìn hai tròng mắt Đỗ Trường Anh quan tâm, suy nghĩ một chút, liền đem ân oán chính mình cùng Động Thiên Phúc nói ra.

Đỗ Trường Anh trầm mặt, trong con ngươi đen mang theo tức giận: “Động Thiên Phúc cư nhiên ngang ngược vô lý như thế, đệ tử chính mình không đúng, cư nhiên dám tới tìm ngươi gây phiền toái, hai người buổi tối ngày đó tập kích ngươi, tám phần chính là người Động Thiên Phúc.”

Mâu quang Tần Lạc Y lóe ra.Nàng cảm thấy khả năng Liễu Khuynh Thành phái người tới giết nàng lớn hơn.Nhưng chuyện tình nàng cùng Liễu Khuynh Thành, nàng không muốn nói cùng Đỗ Trường Anh, dù sao bọn họ bây giờ còn là đệ tử một tông môn, trước khi tra ra manh mối toàn bộ, vẫn nên cẩn thận tốt hơn, Liễu Khuynh Thành mỗi lần làm việc cẩn thận, muốn cho chân diện mục nàng ác độc đuổi giết đồng môn bại lộ ra, nàng còn phải tốn thêm một phen công phu, hảo hảo so đo một phen mới được.

“Ta bồi ngươi trở lại Phiêu Miểu Tông đi.” Hai mắt Đỗ Trường Anh sáng quắc nhìn nàng: “Người Động Thiên Phúc khẳng định sẽ không chết tâm, nói không chừng còn có thể tới tìm ngươi gây phiền toái.”

“Ta cũng không sợ bọn họ tìm ta gây phiền toái!” Tần Lạc Y khẽ nhếch cằm, vẻ mặt khinh thường nói: “Đến một người ta giết một người, đến hai người ta liền giết một đôi, về sau ta còn muốn đến Động Thiên Phúc của bọn họ, hảo hảo tìm bọn họ tính sổ một phen.”

Đỗ Trường Anh đầu tiên là sửng sốt, nhìn tiếu nhan nàng minh diễm không thèm để ý, đột nhiên cười lên tiếng: “Thời điểm ngươi tìm nhóm hắn tính sổ, nhớ rõ nói cho ta biết một tiếng, ta cũng đi qua giúp vui.”

Rõ ràng nàng chính là một tu sĩ huyền phủ, còn là tu sĩ huyền phủ sơ giai, lại nói ra muốn tìm một đại môn phái sừng sững hơn mười vạn năm tính sổ, nếu những người khác nói ra lời như vậy đến, tất nhiên sẽ làm cho hắn phản cảm đến cực điểm, nhưng lời này từ miệng Tần Lạc Y nói ra, hắn lại cảm thấy đặc biệt ngây thơ đáng yêu, hơn nữa hắn cũng biết, nàng tất nhiên không nói đùa, khẳng định sẽ nói được làm được, chạy đến Động Thiên Phúc.

Bên người nàng có Thanh Y khôi lỗi, ngay cả Tư Mã Ngọc là tu sĩ ngọc phủ thân kinh bách chiến bên người hắn đều nếm qua đau khổ.Bất quá khôi lỗi kia...Chính là quá háo tinh thạch.Nhưng nàng là cửu giai cực phẩm luyện đan sư, muốn có rất nhiều tinh thạch, nghĩ đến cũng không thành vấn đề.

“Yên tâm, sẽ không thiếu phần của ngươi.” Nghe được hắn không chút do dự nói muốn đi Động Thiên Phúc, ánh mắt Tần Lạc Y cười híp lại, phượng mâu liễm diễm, vẻ mặt thập phần sung sướng.

Đỗ Trường Anh cố ý muốn đưa nàng trở lại Phiêu Miểu Tông, Tần Lạc Y sợ trì hoãn chuyện của hắn --dù sao bởi vì chính mình, hắn nguyên bản đã sớm đi Tây Tần, cự tuyệt ý tốt của hắn, vẫn rời đi một mình.

Chỉ là đi không lâu, nàng liền phát hiện có một đạo bóng dáng vẫn đi theo phía sau nàng, đúng là Đỗ Trường Anh, không gần không xa đi theo nàng, nhất thời làm cho nàng có chút dở khóc dở cười.Chỉ phải cùng hắn lên đường.

Lại lần nữa cùng Tần Lạc Y ở chung một chỗ, Đỗ Trường Anh có vẻ thập phần cao hứng, một đường nói cười yến yến, cùng nàng nói ra chính mình dọc đường đi nhìn thấy nghe thấy từ Huyền Thiên đại lục đến Bồng Lai tiên đảo.

Thời điểm trời tối, bọn họ đến một toà thành thị có chút phồn hoa --Quý Bình thành, ở một gian khách điếm thoạt nhìn thập phần lịch sự tao nhã, sau khi rửa mặt chải đầu, đầu tiên Tần Lạc Y ngồi xuống tu luyện, sau đó đi nghỉ.

Mà Đỗ Trường Anh ngay tại cách vách chờ nàng ngủ say, lặng lẽ từ trong khách điếm phóng ra ngoài, tốc độ hắn cực nhanh, như khói làn nhẹ trong nháy mắt ra khỏi Quý Bình thành, dừng trong một toà miếu Thành Hoàng ngoài thành.

“Chủ tử.” Ba người đứng trong miếu Thành Hoàng, đúng là Tư Mã Ngọc, Tam Giác Nhãn, còn có Trần Phách đi theo bên người hắn.

“Mấy người kia hôm nay, là các ngươi dẫn đi?”Ánh mắt Đỗ Trường Anh sắc bén nhẹ nhàng liếc mắt nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói.

“Qua vài ngày nữa sẽ đến Phiêu Miểu Tông, chúng ta muốn chế tạo cho ngài nhiều cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân một chút.” Trần Phách hắc hắc cười nói.

Đỗ Trường Anh nhìn hắn một cái.Trần Phách là lỗ nhân, chỉ biết dùng nắm tay nói chuyện, cái gì mà cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân, bằng vào đầu óc hắn sẽ không nghĩ ra chủ ý này được.

“Trừ bỏ đem vài người Động Thiên Phúc kia đưa tới, các ngươi còn làm gì?” Ánh mắt hắn dừng trên người Tư Mã Ngọc.

“Buổi tối hôm nay sẽ có một người đi đánh lén.” Tư Mã Ngọc hướng hắn thi lễ, có chút ân cần cười nói.

Mâu quang Đỗ Trường Anh tối sầm lại:“Là người Liễu gia?”

Tư Mã Ngọc lắc đầu: “Không phải, là đệ tử Động Thiên Phúc, là tu sĩ thanh phủ trung giai, tu vi không cao, nhưng thực sự có chút thủ đoạn.”

Bên người Tần Lạc Y có Thanh Y khôi lỗi, lại có rất nhiều phù chú, lần trước hắn ở nàng trên tay ăn không ít mệt, người nọ là hắn ngàn chọn vạn tuyển ra đến.

“Có chút thủ đoạn?” Đỗ Trường Anh hơi nhíu tuấn mi, trong mắt có ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất: “Lời này nói như thế nào?”

Tư Mã Ngọc cười đến biến hoá kỳ lạ: “Người này kêu Trương Kế, tuy rằng là đệ tử Động Thiên Phúc, lại có chút thủ đoạn bất nhập lưu, thời điểm động thủ với tu sĩ đặc biệt là nữ tu xinh đẹp, thích dùng một loại dược vật đặc thù, làm cho các nàng dục hỏa cả người mặc hắn bài bố...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.