Song Sủng

Chương 1: Chương 1: Chương 1: Gặp mặt




Đường Nhược cảm thấy bản thân bị hãm ở trong một giấc mộng hết sức chân thực, tuy rằng gần đây thời gian giấc ngủ của cô càng ngày càng dài, nhưng cũng chưa từng xuất hiện một giấc mộng chân thật đến như vậy.

Trong mộng cô mặc lễ phục dài phết đất, được người bế lên từ trên mặt đất đặt lên trên một chiếc sô pha mềm mại, sau đó một số người vây quanh cô thì thầm.

“Mẹ, thuốc này hẳn là không có gì vấn đề đi? Em ấy vừa rồi trực tiếp hít thở không thông, đến tận bây giờ vẫn bộ dạng không được thanh tỉnh, sẽ không cứ như vậy chết mất đi?”

“Chỉ là chút thuốc mê, không thành vấn đề, vừa rồi con đỡ nó không phải vẫn an toàn vượt qua sao, chờ lát nữa con đưa con bé lên lầu, liền nói rằng con bé uống say, cái này mấu chốt chuyện này lại không thể sảy ra sai sót.”

“Mau lên, thời gian đã tới, nhanh mang con bé đi đi ra ngoài, Phỉ Phỉ, con mau đỡ con bé……”

Đường Nhược cảm thấy bản thân hoàn toàn mất khống chế mặc người bài bố, đứng thẳng, ra cửa, bước lên đài...

Trên đài thực loá mắt, rất nhiều các loại hoa tươi cùng ánh đèn lấp lánh, phía sau có một màn hình dường như đang truyền phát những hình ảnh gì đó, chỉ là cô mơ mơ màng màng, không thấy rõ lắm. Cũng không thấy rõ trước mắt mình là ai, đối với cô đang làm cái gì.

Thật làm khó cho cô sống hai mươi năm trên đời, từ nhỏ đã bị bệnh, bệnh tới như núi đảo, nhưng mà gần đây thời điểm nằm trên giường bệnh làm các loại trị liệu bằng hoá chất, đã rất lâu cô không có gặp qua cảnh tượng nào lớn như vậy, cho nên Đường Nhược cảm thấy mộng này tuy rằng chân thật, nhưng như cũ vẫn là do bản thân cô tưởng tượng ra mà thôi.

Khi cô còn nhỏ cha mẹ cô ly dị, mẹ cô xuất ngoại còn cha cô cưới người mới, làm cho cô đã gần hai mươi năm mắc bệnh bạch cầu nằm ở trên giường bệnh lẻ loi một mình. Hiện tại có lẽ là hồi quang phản chiếu, làm một cái giấc mộng chân thật, một cảnh tượng kết hôn, cũng coi như là một cái tâm sự của một đời người, thử hỏi, có cô gái trẻ nào không mơ ước được mặc một bộ lễ phục xinh đẹp nhất, cử hành một lần hôn lễ vĩnh viễn khó quên. Cho dù, đây chỉ là một cảnh trong giấc mộng, trong mộng tới chú rể là ai cũng không thấy rõ.

Sau khi xuống đài Đường Nhược mơ mơ màng màng ở bên tai lại nghe được chút thanh âm.

“Không thể tưởng được chuyện lần này như vậy thuận lợi thông qua.”

“Mẹ tìm MC thực không tồi, biết xem mặt đoán ý, mỗi lần đều có thể đem đề tài chuyển qua đi, còn có cái này sân khấu cũng tốt, khách khứa đều cách xa như vậy, ánh đèn hoa tươi ngập tràn, tự nhiên liền không thấy rõ phía trên.”

“Con nói, vẫn là Bạch Thất kia quá kỳ quái, một bộ dáng phát sốt thực nghiêm trọng, vừa rồi thời điểm con đem bàn tay Đường Nhược bỏ vào trong tay Bạch Thất, đụng tới tay của hắn, thực nóng phát bỏng a.”

“Nói như vậy, mẹ cũng cảm thấy rất kỳ quái, không phát hiện Bạch Ngạn cũng là được người nâng đỡ……”

Bạch Thất nguyên danh gọi là Bạch Ngạn, Bạch gia đại gia tộc kia đứng hàng thứ bảy, cho nên mọi người đều thuận miệng kêu hắn Bạch Thất.

Đường Nhược hơi hơi nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Cô thật sự quá mệt mỏi, chưa từng có cảm thấy thân thể của cô trải qua tình trạng trầm trọng như vậy.

Thời điểm nhắm mắt lại, cô còn nghĩ, lần này chờ đợi cô chính là cái chết.

Rốt cuộc, gần đây bác sĩ Trần không có lại cho cô làm bất luận cái trị liệu bằng hoá chất nào cả, đến cả y tá trưởng nhìn cô ánh mắt của cô ấy đều mang theo vài tia thương xót.

Tuy rằng Đường Nhược cảm thấy bản thân cũng không đáng thương là bao, nhưng các bác sĩ cùng hộ sĩ tại bệnh viện đều cảm thấy cô bị cha mẹ không mang theo tại bên người, mà lại là một cô gái trẻ thân mang bệnh nặng phi thường đáng để mọi người đồng tình.

Khó tránh khỏi, trên dưới bệnh viện đều sẽ hướng Đường Nhược cô nhiều hơn chút quan tâm.

Thời điểm Đường Nhược ngủ đi, đám người liền đem cô trong tình trạng hôn mê

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.