Song Sinh Linh Châu Yến Tử Đăng

Chương 14: Chương 14: Đại Náo Tiệm Đồ Cổ




Huyên náo trong thành đã làm cho Song Sinh Linh phải nhíu mày. Tiệm đồ cổ cũng không phải là chỗ người đến người đi, những nơi như thế này bình thường vẫn luôn tĩnh mịch thanh nhã, vậy mà ở tiệm này, người còn chưa tiến vào đã có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong một cách rõ ràng rồi.

Vừa vào cửa, hàng hóa trong tiệm ngược lại được bày biện rực rỡ đủ loại, chủ quầy ăn mặc một thân áo gấm phú quý bức người đang bày ra vẻ mặt khinh miệt nhìn một thiếu niên nam tử mặc trang phục cũ kỹ.

Sắc mặt của nam nhân kia tiều tụy, vẻ mặt ốm yếu xanh xao giống như người đang có bệnh.

Dung mạo cũng có thể coi là tuấn tú lộ ra làn da vàng như nến khô khốc, tuy trường y trên người đã cũ, nhưng lại được giặt giũ vô cùng sạch sẽ, nhìn về phía trên cũng không khiến người ta cảm thấy chán ghét, ngược lại có một chút khí chất nhàn nhạt của văn nhân.

Lúc này nam nhân kia lại đang mang vẻ mặt xấu hổ và lo lắng, còn có chút thở gấp bứt rứt không yên:

“Chủ quầy, ông xem lại cho kỹ đi. Bức họa phong này quả thật là bút tích của Văn Đế tiền triều mà.”

Chủ quầy làm ra vẻ mặt ghét bỏ, nhìn nam nhân nói:

“Xem bộ dạng nghèo kiết hủ lậu của ngươi thì tại sao có thể có bút tích thật sự của Văn Đế được chứ? Bức vẽ này rõ ràng là đồ giả! Chỉ là bổn điếm cũng thu mua đồ nhái, nhìn tranh này của ngươi có vẻ cũng không tệ lắm, cho ngươi một trăm lượng là được.”

Nam nhân tức giận đến nỗi mặt đỏ lên:

“Ông. . . Ông. . .” Văn Đế là bậc thầy tiền triều, một bộ tranh nếu thật sự là bút tích của ông, cho dù không phải là cực phẩm thì ít nhất cũng phải trị giá hai ngàn lượng, nếu như mang đi bán đấu giá lại còn có thể bán được với giá rất cao.

Vậy mà tên chủ quầy này lại muốn dùng một phần mười giá tiền để mua vật báu gia truyền của nhà hắn. Nếu như không phải là hắn đang thật sự rất cần tiền, thì làm sao có thể cam lòng cứ như vậy mà bán bức họa phong này đi?

“Lẽ nào lại như vậy! Ta không bán nữa!” Nam nhân phẫn nộ cuộn tròn bức họa phong lại, xoay người muốn rời đi.

“Chờ một chút!” Chủ quầy nhìn thấy nam tử muốn rời đi, trong mắt hiện lên một tia âm tàn, hung dữ mà nhìn chằm chằm vào nam tử nói:

“Gia cho ngươi hai trăm lượng là đã cho ngươi mặt mũi lắm rồi! Cái bức họa phong này không phải là ngươi đi ăn trộm về đấy chứ? Nói cũng đúng, nhìn bộ dạng nghèo kiết xác hủ lậu như thế này thì làm sao có thể có được bức họa nổi tiếng như vậy, chúng ta đi quan phủ một chuyến đi.”

“Gặp quan thì gặp quan, chả lẽ ta lại sợ ông? Ông – cái chủ quầy này, mở cửa tiệm ra mà lại có thể không nói đạo lý như thế !” Nam nhân giận dữ nói.

Chủ quầy kia khinh miệt cười: “Đạo lý?

Ngươi có biết cửa tiệm của chúng ta là của nhà ai không? Nói cho ngươi biết, đây là cửa tiệm của nhà Hầu Gia . Nói quan phủ sẽ tin ta hay là tin một tên nghèo kiết xác như ngươi ư?”

“Ông. . . . ức hiếp người quá quắt”

“Vị công tử này, bức họa phong này của ngươi, ta muốn. Ba nghìn lạng.” Song Sinh Linh đi vào trong tiệm, nói khẽ.

Hai người vẫn còn đang tranh chấp lập tức sững sờ, sau khi nam nhân kia kịp phản ứng lại, nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp thanh nhã trước mặt, không khỏi nói:

“Ngươi. . . Ngươi tin tưởng ta sao?”

Thật ra nàng cũng chưa chắc có thể nhìn ra được bức tranh này là thật hay giả, chỉ là nhìn phản ứng của chủ quầy và nam nhân, còn có vẻ áy náy chợt lóe lên trên mặt sư phó giám họa trong quầy thì nàng đã có kết luận. Huống hồ, cho dù tranh này là giả, hôm nay nàng cũng phải mua!

Chủ quầy vừa nhìn thấy vụ làm ăn sắp tới tay lại bị một con tiện tì làm rối, không khỏi giận dữ. Lại nhìn quần áo Song Sinh Linh đang mặc cũng chỉ là sợi tổng hợp, cũng không là quý giá, chắc hẳn không phải là người có xuất thân không thể đắc tội cho nên chỉ âm trầm nói:

“Tiểu cô nương tốt nhất đừng có xen vào việc của người khác.”

Song Sinh Linh quét mắt nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: “Vị công tử này không chịu bán cho ngươi, bây giờ muốn bán cho ta. Như thế nào lại bị coi là xen vào việc của người khác?”

Chủ quầy hừ lạnh một tiếng nói: “Hôm nay không muốn bán cũng phải bán! Hầu Gia nhà chúng ta sắp đại thọ ta cũng phải tặng cho ngài”

Song Sinh Linh cười lạnh: “Hay cho câu không bán cũng phải bán. Vừa vặn, hôm nay bổn cô nương cũng không mua không được. Tố Đào, trả tiền.”

Tố Đào lanh lợi lấy ra hai nghìn lượng ngân phiếu nhét vào tay nam nhân kia, thuận tay lấy bức tranh ra, cười nói:

“Công tử, cho ngươi tiền, ngươi đi nhanh đi.”

Nam nhân do dự nói: “Không được, hai vị cô nương…” Nếu hắn đi rồi, hai vị cô nương kia vẫn còn cầm bức họa thì chỉ sợ sẽ không đi ra được khỏi cái cửa tiệm này.

Mặc dù đúng là mình đang cần dùng tiền gấp nhưng thực sự không thể hại hai vị nữ nhân tốt bụng này được.

“Ta không bán bức tranh này nữa, cô nương đưa nó lại cho ta đi.”

Song Sinh Linh nhận bức tranh từ trong tay Tố Đào, mở ra xem một chút rồi thoả mãn gật đầu cười nói:

l

“Vừa vặn, bổn cô nương muốn mua bức 'Ti cảnh chốn bồng lai’ này để tặng người. Công tử cầm tiền đi là được. Ngược lại ta muốn nhìn xem, dưới chân thiên tử có còn có vương pháp nữa hay không.”

“Đã như vầy, các ngươi đừng có hòng mà đi được!” Chủ quầy uy hiếp nói.

Song Sinh Linh buồn cười nhìn sang hắn: “Chẳng lẽ, ngươi còn dám giết chúng ta hay sao?”

Thần sắc của chủ quầy cứng ngắc, rét lạnh nói:

“Tuy rằng ta không dám giết các ngươi, nhưng lại có thể kéo các ngươi đi quan phủ”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.